Với cách giả thích như trên về bức công hàm của Phạm văn Đồng kư năm 1958 của Báo Đại Đoàn Kết một tờ báo trực thuộc "cơ quan trung ương mặt trận tổ quốc VN", cánh tay mặt của đảng csVN có thể nói đó là 1 sự đáng khích lệ v́ đă dám "nh́n nhận sự thật". Tuy nhiên, vốn là 1 cơ quan ngôn luận của đảng csVN nên chúng ta vẫn thấy bài báo trên vẫn áp dụng chính sách "VẸM" cố hữu của ḿnh khi không dám đưa ra lời tuyên bố của "TÀU CỘNG" trước khi Phạm văn Đồng kư bức công hàm công nhận nói trên. NBC xin giới thiệu bài viết trên trang"sao hôm sao mai" để bạn đọc cùng xem và góp ư kiến về sự việc này
Thâm Mưu Bán Nước Chạy Tội Của Tên Việt Gian hồ chí minh, phạm văn đồng và bè lũ tay sai
Xin cống hiến cùng bạn đọc bài báo vô cùng giá trị dưới đây phân tích rơ ràng những lư do đưa đến những tranh chấp trên Biển Đông về các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa như hiện nay. Bài báo này đă được đăng tải từ năm 1994, hơn 17 năm trước và hôm nay đăng lại để tất cả chúng ta, người Việt khắp nơi, nhất là thế hệ trẻ có thể biết được sự thật những âm mưu bán nước và chạy tội của tên việt gian bán nước, tay sai đệ tam quốc tế cộng sản hồ chí minh và đồng bọn. Hiểu biết là sức mạnh, là vũ khí để không bị bọn việt gian bán nước tiếp tục lừa phỉnh, tuyên truyền lợi dụng. V́ bài báo khá dài, ban biên tập tóm lược dưới đây một số chi tiết quan trọng để đọc giả có thể theo dơi dễ dàng. Đồng thời, ban biên tập tô đậm những chỗ quan trọng, đáng chú ư .
Sau đây là những dữ kiện quan trọng cần chú ư:
1) 1954, hồ chí minh và thực dân Pháp kư hiện định Genève chia đôi đất nước ở vĩ tuyến thứ 17. Từ đó ra biên giới phía Bắc do việt cộng của hồ chí minh cai trị. Từ vĩ tuyến 17 vào Nam, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa, thuộc Việt Nam Cộng Ḥa. Hiệp định này không hề có chữ kư của miền Nam Việt Nam.
2) 1956, hồ chí minh quyết định đánh chiếm miền Nam bằng vũ lực để dâng cả nước cho khối cộng sản quốc tế nên hắn qua Trung cộng, mặc cả dâng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa để đổi lấy viện trợ vũ khí khổng lồ hầu có thể đánh chiếm miền Nam.
3) Tháng 6-1956, ngoại trưởng việt cộng Ung Văn Khiêm nói với đặc sứ ủy nhiệm Trung cộng tại Hà Nội rằng Hoàng Sa/Trường Sa là của Tàu.
4)9-4-1958 Trung cộng tuyên bố chủ quyền Hoàng Sa/Trường Sa
5) 14-9-1958 Phạm Văn Đồng gởi công hàm đồng ư và ủng hộ tuyên bố chủ quyền của Trung cộng.
Mỹ Đến Việt Nam vào năm 1963, 9 năm sau hiệp định Genève và 7 năm sau khi hồ chí minh quyết định chiếm miền Nam bằng vũ lực.
6) 1972, t́m thấy dầu hỏa trong thềm lục địa VN.
7) Tháng Giêng 1974, Trung cộng đem quân đánh chiếm Hoàng Sa. Hải quân Việt Nam Cộng Ḥa chống trả mănh liệt nhưng đă thất thủ. Việt cộng câm miệng, không hề có một lời phản đối.
1988 Trung cộng đánh chiếm Trường Sa.
Lê Đức Anh sang Trung cộng mặc cả triển hạn HS/TS 50 năm. Đợi khi bọn bán nước đă chầu diêm vương, chúng không c̣n chịu trách nhiệm về hậu quả tội bán nước của chúng.
Rơ ràng là tên việt gian, tay sai đệ tam quốc tế cộng sản hồ chí minh chủ trương chiếm miền Nam, nhuộm đỏ cả nước để dâng cho cộng sản quốc tế từ năm 1956. Hắn đă gian manh, mặc cả đất nước cho tham vọng riêng tư với một ư đồ vô cùng thâm độc. Hắn đă bán nước cho Tàu, vùng đất không thuộc miền Bắc v́ nằm dưới vĩ tuyến 17, không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Hắn ta nghĩ rằng, nếu TC đánh lấy HS/TS, chắc chắn quân đội VNCH sẽ chống cự. Nếu TC chiếm được Hoàng Sa, thế giới sẽ lên án TC mưu đồ bánh trướng mà không lên án thằng việt gian bán nước. Nếu TC thua, Hoàng Sa/Trường Sa vẫn là của VN, tên việt gian họ hồ cũng không mang tội bán nước. Tên gian tặc họ hồ biết rơ, nếu HS/TS vào tay Trung cộng, toàn dân sẽ đấu tranh dành lại. Ai chết kệ ai, bao nhiêu mạng sống bị hy sinh không cần biết, miễn sao hắn đạt được mục tiêu, lập công với cộng sản Nga Tàu. Khi Lê Đức Anh sang Tàu xin triển hạn chủ quyền HS/TS 50 năm, chẳng qua để chúng chạy tội. Chúng chẳng tuyên bố chuyện tranh chấp biển Đông để thế hệ sau giải quyết? Nếu không v́ dầu hoả và dầu khí, TC cũng chưa cần chiếm Biển Đông. Nay th́ chuyện đă khác. Cho nên: Quyền hành bọn việt gian hồ và tay sai tận hưởng, nhưng hậu quả tai hại của ḷng gian tham th́ toàn dân phải gánh chịu.
Trung cộng đ̣i chủ quyển trên Biển Đông, chủ quyền HS/TS v́ chúng đă viện trợ cho việt cộng như đă thương lượng. Nay chúng đ̣i việt cộng thực thi những ǵ đă kư kết. Có thể nào gọi đó là xâm chiếm khi chính tên việt gian hồ chó minh đă mặc cả đất nước cho tham vọng cá nhân?
Cuối cùng nh́n lại, dân tộc ta đang trả giá cho hành động và ư đồ phản quốc của tên tay sai đệ tam quốc tế cộng sản hồ chó minh. Hắn đă bán nước và không phải v́ để chống Mỹ như phạm văn đồng hay nguyễn mạnh cầm đă nói, đó là điêu ngoa, mà là để đổi chác hậu thuẫn cho quyền lực. Phải nhớ, năm 1956 Mỹ chưa qua Việt Nam. Chính v́ hồ chí minh ban hành lệnh chiếm miền Nam bằng vũ lực đă cho Mỹ cái cớ đem quân sang VN. Chính tên bán nước, súc sanh hồ chí minh đă tuân lệnh Nga Tàu gây cuộc chiến tương tàn cho dân tộc và ngày nay khiến lănh thổ nước ta bị Trung cộng lấn chiếm.
Chỉ có tiêu diệt lũ cộng sản VN bán nước th́ toàn dân mới có thể cùng nhau đánh đuổi giặc Tàu, dành lại giang sơn đă mất.
Tranh Chấp Hoàng Sa
10/2/1994
1) Tái Lượng Định Nam Việt Nam
Hiếm có nhà cầm quyền nào sẵn sang nh́n nhận rằng ḿnh đă phạm lỗi lầm, mặc dầu rơ ràng những chính sách của họ phản ảnh rất trung thực lỗi lầm đó. Trường hợp điển h́nh: nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Mặc dầu nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chỉ c̣n “xă hội chủ nghĩa” trên cái tên gọi, nhưng họ ngần ngại nh́n nhận điều này. Chính sách kinh tế thị trường mà họ đang đeo đuổi th́ lại cho thấy hoàn toàn khác xa.
Trong thời kỳ chiến tranh, những trận chiến chống lại Hoa Kỳ và Miền Nam Việt Nam dựa trên danh nghĩa xă hội chủ nghĩa đă được sự hậu thuẫn của cả thế giới cộng sản, đặc biệt là Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa. Những trận chiến đó đă gây tổn thương nặng nề về xương máu và tài nguyên, thiệt hại mà người Việt Nam đă và đang phải trả đến hôm nay, dù rằng trong khi gần đây họ đă cố gắng chú trọng về phát triển kinh tế trước ư thức chính trị. Trong quá khứ, v́ ư thức chính trị sai lạc đă dẫn Hà Nội đến những chính sách sai lầm mà khi nh́n lại th́ rơ ràng là những chính sách thiếu khôn ngoan. V́ ư thức hệ méo mó đă làm cho họ phải đáp ứng một cách nhục nhă lập trường của khối cộng sản Nga Tàu. Đồng thời cũng đă ḷa mắt họ đối với những lập trường đôi khi rất chính chắn của kẻ thù là chính phủ Saigon.
Trong những ngày đó, Hà Nội lấy làm thích thú lên án miền Nam Việt Nam là tay sai của Mỹ và đă bán đứng quyền lợi của dân tộc Việt. Ngay từ nthời đó, những lời cáo buộc này đă không có căn bản. Và bây giờ, 20 năm sau, th́ rơ ràng là đă có lắm khi chính phủ Saigon đă cương quyết bảo vệ quyền lợi của người Việt Nam mănh liệt hơn là nhà cầm quyền Hà Nội.
Thí dụ điển h́nh là vụ tranh chấp quanh quần đảo Hoàng Sa trong vùng biển Nam Trung Hoa. Trường Sa cũng như Hoàng Sa ở phía bắc, là vùng tranh chấp của cả Trung cộng lẫn Việt Nam. Nhưng khi Hà Nội đang nhận viện trợ từ Bắc Kinh, họ đă câm miệng trong vụ Hoàng Sa. Quần đảo này đă bị Trung cộng chiếm đóng sau vụ chạm trán vào tháng Giêng năm 1974. Qua vụ chạm súng này, quân Trung cộng đă đẩy lui quân đội trấn giữ Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Ḥa. Từ đó, quần đảo này nằm trong tầm kiểm soát của Trung cộng.
Sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, đă có một sự rạn nứt rất nhanh chóng giữa Bắc Kinh và Hà Nội, và nhà cầm quyền Hà Nội muốn tái xác định chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. Đă có những trao đổi giữa những nhân vật cao cấp của hai nước, tuy nhiên cuộc tranh chấp vẫn chưa được giải quyết. Giới thẩm quyền chuyên môn giữa 2 bên đă gặp nhau để đàm phán về những vấn đề mấu chốt, nhưng giải pháp chung th́ không có triển vọng. Đúng hơn, thẩm quyền cao cấp của Việt Nam thú nhận rằng những vấn đề này có lẽ sẽ được giải quyết bởi những thế hệ sau.
Không muốn phê b́nh luận cứ của phe nào, nhưng rơ ràng là thế của Việt Nam yếu hẵn đi bởi sự câm lặng của Hà Nội khi quân đội Trung cộng chiếm Hoàng Sa. Sự im lặng và không phản đối của Hà Nội đă là một thất bại trước mối đe dọa bằng vũ lực và bây giờ, mỗi khi vấn đề chủ quyền được nêu lên th́ Hà Nội phải trực diện với sự thất bại đó.
Lănh đạo Hà Nội giải thích rằng ngày đó họ phải câm miệng v́ họ lệ thuộc vằo Trung cộng để nhận viện trợ về vũ khí để chống kẻ thù chính, đó là Mỹ. Thật là trớ trêu là ngay sau khi chiến tranh chấm dứt th́ mối quan hệ Trung Việt cũng chấm dứt luôn.
Thêm một trớ trêu khác là Hà Nội phải dùng những bóp méo sự thật khác để xác định chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. V́ sự câm nín của họ, Hà Nội bị buộc phải nhắc lại các thông cáo từ thập niên 1950 tới 1970, không phải của họ mà là của chính phủ Saigon, tức là phải chấp nhận vai tṛ chính thống của chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa. V́ từ năm 1956, chính phủ Saigon đă ban bố một thông điệp xác nhận chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Chính phủ Saigon cũng đă ban sắc lệnh bổ nhiệm nhân sự hành chánh cho Hoàng Sa. Cho đến khi họ bị đẩy lùi bởi quân Trung cộng vào năm 1974 (chỉ vài tháng trước khi miền Nam Việt Nam thất thủ trước sự tấn công của Bắc Việt), chính phủ Saigon vẫn liên tục xác định chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa.
Trong những năm vừa qua, Nam Dương đă bảo trợ nhiểu buổi thảo luận phi chính phủ về Biển Đông. Tại những buổi thảo luận định kỳ này, việt cộng lại phải giải thích, một cách thật xấu hổ, sự im lặng của họ khi Trung cộng tiến chiếm phần đảo mà ngày nay họ đ̣i là của họ. Họ nói rằng, “trong thời gian đó, t́nh h́nh chính trị và xă hội rất phực tạp tại Việt Nam cũng như trên thế giới, và Trung cộng đă lợi dụng t́nh thế, từng bước một dùng vũ lực chiếm đóng Hoàng Sa. Và họ xâm chiếm toàn quần đảo Hoàng Sa vào tháng Giêng 1974.”
Với lợi thế của hai thập niên lịch sử đă qua, người ta có thể lượng định những hành động của chính phủ Nam Việt Nam với một cái nh́n khách quan và phân minh hơn. Nếu không v́ lư do ǵ hơn là hàn gắn vết thuơng chiến tranh, Hà Nội cũng nên khôn ngoan tái lượng định lịch sử và xác nhận công trạng đúng chỗ. Chính phủ Saigon đă bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa thật mănh liệt, là hành động đáng được công nhận, trong khi Hà Nội chỉ lo triều cống Trung cộng để xin ân huệ.
Hồ chí Minh khi được hỏi rằng ông pḥ Sô Viết hay pḥ Trung cộng, đă trả lời rằng ông ta pḥ Việt Nam. Bây giờ đă đến lúc Hà Nội phải thú nhận rằng chính phủ Saigon đă pḥ Việt Nam hơn là Bắc Việt.
Bookmarks