
Originally Posted by
Độc giả thầm lặng
Quư vị trưởng bối VNCH kính mến,
Xin phép cho tôi được góp ư kiến: Tôi đă đọc và theo tôi hiểu, ư THẬT SỰ ông Tran muốn nói là:
1. Bà Trần Khải Thanh Thủy có thể bị chuyện cơm áo gạo tiền làm mất thởi gian, và do đó, chuyện đấu tranh chống chế độ cộng sản độc tài của bà rất có thể sẽ bị “ch́m xuồng”, không được hiệu quả bằng khi c̣n hoạt động ở Việt Nam.
2. Bà Trần Khải Thanh Thủy vốn là người miền Bắc được nuôi dạy dưới chế độ “Xă Hội Chủ Nghĩa” nên nếu bà ở Việt Nam mà tiếp tục tranh đấu, viết lách, phát biểu th́ sẽ dễ được thông cảm và đón nhận hơn, dù lời lẽ của bà đôi khi có khó nghe. Nay bà mới nhập vào một cộng đồng, tuy cũng là người Việt đó, nhưng được nuôi dạy bằng một lối giáo dục khác với lối mà bà được giáo dục, và cộng đồng này đă từng được sống dưới một chính thể khác xa với nơi bà từng sống, nên để bà ḥa nhập được với chính cộng đồng của người Việt ḿnh, e là c̣n khó khăn chứ chưa nói tới cộng đồng của nước người ta.
Có lẽ quư vị thành kiến với ông Trần ngay từ đầu, nên đọc không hiểu hết ư của ông ta mà mắng mỏ nặng lời quá chăng?
Tôi đọc từ đầu đến cuối không có chỗ nào tôi thấy ông Tran nói là ông ta MONG cho bà Trần Khải Thanh Thủy gặp phải những điều xấu. Mấy chuyện welfare, foodstamps,… Mễ, X́,… bị mắng chửi, coi thường, v.v… chỉ là mấy điều có thể gặp phải trên một đất nước xa lạ thôi, mà nếu được biết trước để mà chuẩn bị tinh thần th́ cũng là điều tốt chứ có hại ǵ.
Hơn nữa tôi đồng ư với bạn Westminster, là cách ông Tran nói về welfare, foodstamps,… tại Mỹ là để gây chú ư cho người đọc, nhấn mạnh mấy ư chính của ông ta mà thôi. Ư kiến này bạn Westminster đă nêu ra, chắc các vị không ai để ư. :)
Ông Tran chỉ sai nếu như trên đất Mỹ chưa bao giờ xảy ra chuyện người nhập cư bị coi thường, bị mắng chửi, bị phân biệt đối xử, bị kỳ thị, bị chết đói, bị bỏ quên… Chuyện ǵ xấu xảy ra với người khác bữa trước, tuy có thể là hiếm hoi, th́ bữa sau hoàn toàn có thể xảy ra với ḿnh. Quư vị trưởng bối VNCH chưa có ai từng bị, không có nghĩa là bà Trần Khải Thanh Thủy sẽ không bao giờ bi. Tôi không cho là ông ấy có ư hù dọa ai hết. Một khi bước chân vào sinh sống ở một nơi xa lạ, ḿnh phải chuẩn bị tinh thần để đối phó khi gặp phải điều xấu, dủ đó là nơi sống tốt hơn nơi chôn rau cắt rốn của ḿnh rất nhiều.
Xin nói thêm, tôi cũng có quen biết nhiều người đi định cư Mỹ ở lứa tuổi 40 – 50. Qua đến Mỹ rồi, một số th́ cuối cùng cũng có cuộc sống đâu vào đó, một số th́ qua chơi vài tháng như đi du lịch rồi về.
Cá biệt cũng có vài trường hợp c̣n trẻ, cỡ khoảng ngoải 30 mà nhất định đ̣i về v́ cuộc sống không phù hợp. (Xin đừng bắt tôi đưa ra dẫn chứng, v́ tôi không thể nói rơ hơn được. Chuyện tôi nói đây không có ǵ lạ đâu, xin quư vị kiểm chứng nơi người thân bạn bè ở Việt Nam).
Cho nên khi ông Tran nói tất cả những điều về welfare, về foodstamps, về văn hóa nước Mỹ,… th́ tôi tin ông. Các vị mắng chửi ông Tran, có vị cho là ông Tran chưa ở tù ngày nào nên không thông cảm với bà Trần Khải Thanh Thủy… tôi th́ nghĩ khác. Tôi thấy ông Tran đâu có nói là ông không thích bà Trần Khải Thanh Thủy sống ở Mỹ đâu, ông chỉ B̀NH LUẬN là nếu bà Trần Khải Thanh Thủy lựa chọn qua Mỹ, th́ lực lượng đấu tranh cho dân chủ Việt Nam có khả năng mất đi một chiến sĩ (lư do như trên đă nói, là có thể bà sẽ tốn thời gian cho việc xin welfare, xin foodstamps, có thể bị shocked v́ vô cớ bị mắng, bị bắt bẻ,... bởi người bản xứ, bởi chính đồng hương,v.v... nên làm bà thất vọng, mất lửa đấu tranh), và rằng có thể ai đó đă tư vấn sai cho bà nên bà đă chọn sai địa điểm tị nạn, và nếu có thể được th́ bà nên xin qua Pháp, thế thôi.
Dù đồng ư với ông Tran, tôi cũng mừng cho bà Trần Khải Thanh Thủy. So với bà, đối với những việc bà đă làm, tôi chỉ là một hạt bụi. Nếu bà đă lựa chọn Mỹ tức là bà nghĩ nơi đó là tốt. Nếu muốn giúp đỡ bà th́ quư vị làm như một bạn/cô/chú/bác tên Xinh, đă lên tiếng sẵn sàng giúp đỡ, để bà tránh gặp phải cảnh như ông Tran đă cảnh báo kia. Nếu nhờ được sự giúp đỡ ban đầu của quư vị, như lái xe, hướng dẫn, thông dịch, điền đơn giùm… bà sẽ cảm thấy không lạc lơng và bà sẽ bớt được rất nhiều thời gian nếu tự bà mày ṃ làm quen với nước Mỹ một ḿnh. Và tôi sẽ rất vui mừng giùm cho bà Trần Khải Thanh Thủy và phong trào dân chủ Việt Nam trong trường hợp này, nếu mà ông Tran đă đoán sai, nhờ vào sự giúp đỡ thực tế của quư vị.
V́ tôi đă lỡ nói th́ tôi xin nói luôn: Các vị tranh đấu cho người Việt quốc nội cũng xin nghe thêm ư kiến của tôi, một người đang sống trong nước, có cha mẹ là người Bắc di cư vào Nam năm 1954. Tôi có đọc đâu đó trên mạng là người dân bị đói, lương tăng không đủ so với lạm phát, cuộc sống càng ngày càng khó khăn… Tôi tin. Nhưng đối với những người nơi tôi sống th́ đó là chuyện đâu đâu xa vời. Nơi tôi sống, có rất nhiều người từ tỉnh thành khác vào lập nghiệp. Từ hai bàn tay trắng, chỉ qua chừng 10 - 15 năm thôi, th́ nay trong số họ phần lớn đều tạo lập được nhà, đất, cửa hàng, công việc ổn định, có người mua được xe hơi, cho con đi du học… Trong những lúc rảnh rỗi ngồi tán dóc, tôi lâu lân cũng làm như vô t́nh nhắc đến chuyện kinh tế khó khăn, chuyện đường xá ngập lụt, lô cốt, ô nhiễm, tai nạn giao thông, chuyện biên giới, biển đảo… nhưng tuyệt đại đa số chẳng ai thèm quan tâm tới (miễn là nó chưa động chạm tới ḿnh), chứ đừng nói ǵ nhận ra Đảng Cộng sản là thủ phạm của tất cả những chuyện tồi tệ đó. Tạm thời chưa nói đến họ làm cái ǵ, lương thiện hay mánh mung, để có số tài sản ngày hôm nay ,trong mắt họ chỉ có chuyện này: là nếu không nhờ cái ngày 30/4/1975 (định mệnh) kia, th́ họ vẫn c̣n là nhưng anh chị nông dân nghèo đói dốt nát ở nhà quê (không phải cán bộ cộng sản, con ông cháu cha ǵ nhé), con họ, cháu họ, đời đời kiếp kiếp không ngóc đầu lên được. Trong những giấc mơ viển vông nhất họ cũng chưa bao giờ dám tin là họ có ngày hôm nay. Trường hợp của họ (ở chỗ tôi nhiều lắm lắm) th́ đúng nghĩa là “Đảng cho ta mùa xuân” rồi c̣n ǵ nữa! Nếu quư vị là tôi th́ quư vị có dám nói với họ về cờ vàng, về chuyện lật đổ, về chuyện rải truyền đơn… hay không?
Trờ lại chuyện người nghèo, nêu bây giờ làm công nhân lương không đủ sống, th́ họ lại chạy vào thành phố bán hàng rong, đánh giày, ăn xin, bán vé số… nếu cớ lượm được tờ truyền đơn hay đọc được tờ poster phản đối Đảng CSVN dán trên bờ tường, cột điện, th́ liệu họ có quan tâm đến nội dung hơn là cái bờ tường, cột điện không? Đó là chưa kể có người không biết đọc chữ nữa… Cho nên tôi đổng ư với ông Tran rằng nước Việt rất có thể sẽ có tự do chính từ những đấu đá trong nội bộ Đảng Cộng sản, và có tự do dân chủ rồi th́ đưa được tám, chín chục triệu dân Việt tới bến bờ văn minh thịnh vượng c̣n xa và khó khăn vô cùng.
Tôi nói như vậy không có nghĩa là tôi muốn đừng rải truyền đơn, dán posters, biểu t́nh, đ́nh công, lên mạng để kêu gọi, giải thích, dịch sách, t́m tài liệu… nữa. Đối với tôi, ai làm được ǵ th́ làm, nhỏ lớn ǵ cũng là góp tay đẩy cho CS mau té xuống. Tôi ch́ là muốn góp vài ư nhỏ, để quư vị thấy thêm nhiều mặt, nhiều hoàn cảnh, dạng người trong xă hội Việt Nam. Con đường c̣n dài, c̣n lắm chông gai, c̣n nhiều chuyện phải làm hơn là ngồi xét nét, mắng chửi nhau, mà chưa chịu đọc kỹ để hiểu ư nhau…
Nếu có trái tai trái ư vị nào tại đây th́ tôi đành chịu vây. Cũng như ngày c̣n nhỏ cha mẹ chú bác la mắng mà ḿnh cho là oan th́ ḿnh căi lại, giải thích, thanh minh này nọ. Lớn hơn, tôi hiểu được không cùng thế hệ th́ không thể có tiếng nói chung, nên mỗi lần bị la mắng th́ tôi lỉnh mất. Nay quư vị trưởng bối có la mắng th́ tôi cũng đành chọn cách lỉnh mất vậy. :D
Cám ơn v́ đă đọc ư kiến của tôi.
Bookmarks