Theo thông tin công khai th́ Bộ Công An Việt Nam hiện nay có hai Tổng cục an ninh, đó là Tổng cục an ninh I (đối ngoại) và Tổng cục an ninh II (nội địa). Riêng Tổng cục an ninh I gồm có tới 5 Cục bảo vệ chính trị, đó là A35, A36, A37, A38, A39. Chính các đơn vị thuộc Cục bảo vệ chính trị nói trên, và Tổng cục an ninh II là những đơn vị trực tiếp đàn áp các nhà đấu tranh trong nước, đồng thời phá rối cộng đồng người Việt hải ngoại. Cơ quan công khai của các đơn vị này đóng ở 15 Trần B́nh Trọng, 44 Yết Kiêu, 58 B Trần Nhân Tông (đều ở Hà Nội), và nằm trong sở công an các tỉnh thành, cũng như nhiều địa chỉ bí mật khác trên toàn quốc…
Hầu hết các thành viên đấu tranh trong nước đều v́ lư do bị chế độ ngược đăi mà đứng lên đấu tranh, một số khác từng là dân oan đi đ̣i quyền lợi, lâu dần trở thành nhà đấu tranh lúc nào không hay. Chỉ một số ít nào đó là những người xuất phát từ ư thức về trách nhiệm của cá nhân ḿnh trước vận mệnh của đất nước, hiểu rơ bản chất thối nát tàn bạo của chế độ Cộng Sản mà lên tiếng.
V́ vậy họ không phải là những nhà đấu tranh chuyên nghiệp, hoặc c̣n lâu mới đến độ chuyên nghiệp. Thế nhưng họ vẫn đang phải đối mặt với một lực lượng công an hùng hậu, trang bị hiện đại, huấn luyện bài bản, sẵn sàng ra tay với những đ̣n xảo quyệt. Đó là một khó khăn vô cùng lớn đối với những thành viên đấu tranh ôn ḥa.
Để đàn áp Phong trào đấu tranh dân chủ Việt Nam. Ngoài việc công an dùng các gián điệp công nghệ, trang bị phương tiện kỹ thuật hiện đại để nghe lén, phá sóng điện thoại, dùng Hacker tấn công các trang báo phi Cộng Sản trên mạng Internet, xâm nhập các máy tính cá nhân, mở trộm Email vv.., ta có thể liệt kê thêm những dạng gián điệp khác của họ như sau:
Hàng ngày các nhân viên an ninh mặc thường phục được tỏa đi khắp nơi để theo dơi, canh gác và trực tiếp trấn áp, bắt bớ các nhà đấu tranh. Họ sẵn sàng tiếp xúc, dụ dỗ, kết thân, ḥng lung lạc tinh thần các nhà đấu tranh. Đó là những loại gián điệp nửa công khai “đánh gần”. Lực lượng này chủ yếu sử dụng nhân viên công an an ninh cấp Huyện, Quận và Tỉnh, Thành phố.
Thứ hai, đó là những loại gián điệp nằm vùng. Loại này trực thuộc các Tổng cục an ninh, dưới vỏ bọc làm công việc cụ thể nào đó ngoài ngành công an, chuyên thu thập tin tức mới từ địa phương. Phương thức này chủ yếu họ áp dụng trong các ngành “nhạy cảm” như Du Lịch, Ngoại Giao, Văn Hóa, Truyền Thông. Loại gián điệp này nếu như được lệnh, sẽ sẵn sàng tuyên bố “đấu tranh dân chủ” sau đó gia nhập các tổ chức đấu tranh trong nước nhằm phá hoại từ bên trong…
Thứ ba, Một lực lượng gián điệp (tạm gọi là lực lượng Ḥa Nhập), được “đánh” vào các nước Âu, Mỹ;
Những viên công an chính hiệu, và cả những tên “chim mồi” chỉ điểm hiện nay đang lén lút xâm nhập, tham gia đấu tranh và phá rối Phong Trào Đấu Tranh Dân Chủ, chính là những tên gián điệp dân chủ. Chúng đang hiện diện cả ở trong nước và nước ngoài, giữa cộng đồng người Việt.
Sẽ có người ngỡ ngàng v́ cụm từ “Gián điệp Dân Chủ”. Đây là một loại h́nh gián điệp không mới, nó chỉ mới đối với những ai bàng quan mất cảnh giác, thiếu thận trọng trong việc kết bạn quan hệ đấu tranh.
Đối với những nhà đấu tranh công khai. Khi đă quyết định công khai hóa hoạt động đấu tranh của ḿnh, một nhà đấu tranh công khai trong nước và cả ở hải ngoại muốn cho sự lên tiếng của ḿnh có sức mạnh thuyết phục, họ cần phải công khai họ tên, địa chỉ Email, bút danh (nếu có), thậm chí là cả địa chỉ nơi ḿnh sinh sống. Nhiều người sẽ nói: Như thế th́ sẽ rất nguy hiểm cho người đấu tranh, khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, Điều đó đúng, nhưng đấu tranh chống Cộng không hề là một tṛ chơi, tham gia đấu tranh là chấp nhận hy sinh mất mát, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Vậy việc công khai danh tính chỉ là chuyện hết sức b́nh thường…
*
**
Đối với những nhà đấu tranh ở hải ngoại đang khá an toàn trong sự bảo vệ của xă hội dân chủ, lại không dám công khai danh tính, thậm chí viết bài cũng phải dùng hết bút danh này đến bút danh khác.
Một dạng như : THƯ QUỐC GIA , HP7 ... Kư tên là NHÂN DÂN Việt Nam ! ( sic )
Những người ấy ( Doc Tran ) rơ ràng là không được sự tín nhiệm của cộng đồng. Nếu họ đấu tranh thật, th́ những việc làm của họ cũng sẽ không đem lại bất cứ một hiệu quả đáng kể nào…
Ở trong nước, chính sự công khai tên tuổi ḿnh của các nhà đấu tranh, lại là việc trang bị cho họ một chiếc “áo giáp” bảo vệ hữu hiệu. Khi một người đă công khai danh tính th́ các đài phát thanh, các báo và các thành viên đấu tranh người Việt sẽ biết đến họ. Nếu họ bị bắt bớ, đánh đập, hay khủng bố tinh thần th́ ngay lập tức công luận sẽ lên tiếng đấu tranh bảo vệ lẽ phải cho họ, đó là điều hết sức quư báu.
Một ai đó tự nhận ḿnh là người đấu tranh" công khai", cái ǵ cũng tỏ ra hiểu biết ( Kinh Tế ), Nhưng họ ( Doc Tran ) lại không hề có một hành động đấu tranh ǵ trên thực tế, như đấu tranh trực diện với chính quyền địa phương ḿnh sinh sống, viết bài, phát biểu trên các đài phát thanh, th́ hẳn là những đối tượng ấy “có vấn đề”.
V́ gián điệp của công an Việt Nam rất giỏi trong việc phá hoại, nếu các nhà đấu tranh dân chủ mất cảnh giác và không đầu tư t́m hiểu về các thủ đọan tinh vi của an ninh công an Việt Nam, th́ dễ mắc mưu của họ.
Trong trường hợp này, câu: Benefit of the doubt (lợi ích của sự nghi ngờ), theo nghĩa thuần tiếng Việt. “Lợi ích của sự nghi ngờ” không phải là đi đâu, gặp ai ta cũng lo lắng, ngờ vực. Nghi ngờ để tồn tại, nghĩa là biết đặt câu hỏi: Tại sao?
“Lợi ích của sự nghi ngờ” như vậy không phải là sự đa nghi như tính cách của nhân vật Tào Tháo. Chính “lợi ích của sự nghi ngờ” giúp cho một nhà đấu tranh dân chủ có sự nhận biết chính xác hơn về nhiệt huyết và những nỗ lực của các đồng đội đấu tranh cùng với ḿnh.
Con người không thể sống thiếu ḷng tin. Nhưng đối với một người đấu tranh, khi tin một cách vô thức, th́ đồng nghĩa với việc họ vô ư thức, thiếu trách nhiệm đối với sự an toàn của chính bản thân ḿnh, kế đến là cho đồng đội của ḿnh nữa. “Lợi ích của sự nghi ngờ” chính là biết chọn nơi chính xác để ḿnh gửi gắm ḷng tin. Ḷng tin v́ vậy, cần phải có sự kiểm định.
Bookmarks