
Originally Posted by
TiếngXưa
Chương 13 - ĐỜI VẪN VUI, VẪN ĐẸP
Minh nh́n Liên tha thiết nói:
− Đúng vậy. Anh sẽ không đi dạy học nữa. Anh sẽ viết truyện để ca tụng những tính t́nh mộc mạc, ngây thơ tốt đẹp của các cô hàng hoa cũng như hầu hết những cô gái quê... những cô gái như em, nhu ḿ nhẫn nại, dễ tha thứ và hết sức thương yêu chồng. Bây giờ em mang rượu ra đây! Anh muốn được cùng Liên, vợ anh và Văn, bạn anh nâng ly để ghi nhớ măi ơn sâu của hai người.
Như sực nhớ ra điều ǵ, Minh ngần ngừ một chút rồi nói tiếp:
− Trước khi chúng ta nâng ly, anh xin Liên hăy đi t́m số báo có đăng bài thứ nhất của anh. Đó là bài: ‘Cảm tưởng của một người mù’. Em hăy đem bài đó ra đây đọc lại cho anh nghe được không?
Liên đưa mắt nh́n Văn rồi hỏi chồng:
− Lấy bản nháp được không ḿnh?
− Không, lấy tờ báo hay hơn.
Liên ngập ngừng ái ngại:
− Nhưng tờ báo...
− Mất rồi phải không? Anh đă dặn em số báo ấy phải giữ cẩn thận cho anh, sao bất cẩn thế?
− Không mất, nhưng...
Đă từ lâu Văn vẫn mong có dịp để tỏ cho Minh biết hành-động cao thượng của Liên. Đây đúng là một cơ hội tốt, chàng cười ôn tồn đỡ lời cho Liên:
− Không mất nhưng không có bài của anh!
Minh kinh-ngạc hỏi:
− Không có bài ‘Cảm tưởng ...?”.
− Không có!
− Thật là lạ!
Bấy giờ, Văn mới chịu giải thích rơ rệt:
− Chẳng có ǵ là lạ hết! Hôm ấy chỉ v́ chị ấy thương anh nên lấy bản nháp ra đọc mà nói dối anh rằng bài của anh được đăng trên báo.
Minh nghe bạn nói mà muốn trào nước mắt ra ngoài. Rồi như người điên, chàng cất tiếng hát nghêu ngao làm Liên lo lắng tưởng chàng say ruợu. Nhưng sự thật không phải thế. Chỉ v́ hiểu rơ thêm được ḷng tốt của vợ và bạn mà chàng cảm thấy ḷng nao nao, và v́ quá vui nên chàng làm thế. Hạnh-phúc êm đềm, đầm thắm mà chàng tưởng đă mất bỗng đâu trở lại và xem ra c̣n dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Nâng ly với chồng và bạn chồng xong, Liên cảm thấy hừng đôi má. Nàng đưa mắt trông ra vườn. Những bông huệ trắng khẽ rung rinh dưới luồng gió mát trông tựa như đàn bướm tung tăng vui đùa...
Một ngày quang đăng bắt đầu. Một cuộc đời mới trong nếp nhà tranh đầy hoa và ánh sáng. Có ba người nh́n nhau, sung sướng cười vang...
Hết
---------------------------------------------------------------------------------------
Cám ơn chị Tigon đã cho em poste hết truyện này.
Bookmarks