
Originally Posted by
Sinh sau 75
Vấn đề nằm ở chỗ này đó. Tôi c̣n trẻ, chưa "biết" lịch sử. Tôi để chữ "biết" trong ngoặc kép v́ tôi có đọc qua từ sách vở và nghe người lớn kể lại nên có thể gọi là biết. Nhưng cái BIẾT của tôi đương nhiên không thể nào bằng cái BIẾT của ông và các anh chị chú bác ở đây được. V́ ở đây mọi người không những biết mà c̣n sống qua nó. Tôi có sống qua thời bao cấp, tôi có biết cô chú ḿnh đi vượt biên, có mấy chú ngày xưa làm sỹ quan VNCH nhưng sau đó đi đạp xích lô, tôi cũng có biết. Nhưng lúc đó c̣n nhỏ nên không nhận thức được ǵ nhiều. Nhưng chính v́ vậy tôi không có một cảm xúc ǵ cụ thể đối với nó được. Với tôi, tất cả những thứ đó đều là những câu chuyện, những con chữ tôi đọc được qua sách vở, qua lời kể của người khác. Cho nên có thể nói tôi là người ngoài cuộc trong cái mối thù Quốc-Cộng này.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là cuộc chiến đă qua được 41 năm rồi. Điều đó cũng có nghĩa là cái người lớn tuổi nhất mà chưa từng sống qua chiến tranh bao giờ th́ năm nay cũng đă 41 tuổi rồi. Đă trở thành một người lớn trưởng thành rồi. Cái đó c̣n chưa muốn nói đến việc thế hệ chúng tôi đa phần là những người ba mấy, bốn chục tuổi tức là đang ở cái độ tuổi lao động sung sức nhất, tạo ra của cải vật chất cho xă hội nhiều nhất. Và 10 năm nữa thôi, những người lớn nhất trong thế hệ chúng tôi sẽ bước qua tuổi 50, là độ tuổi nắm giữ các vị trí quan trọng trong xă hội. Nhưng cái thế hệ lao động trụ cột của xă hội và những người đứng đầu cái xă hội VN tương lai đó đều là người ngoài cuộc khi nói về chiến tranh và mối thù Quốc-Cộng. Lúc học đại học, đến môn Lịch Sử Đảng, cả lớp cúp học có dăm ba đứa ngồi lại chơi cờ caro. Đến khi nhà trường bắt buộc đi học, chúng tôi ngồi dưới cười kh́ kh́ nghe ông già đội nón cối đ̣i đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào. Lúc đó cả đám ngồi nghĩ, giờ này là giờ nào mà c̣n nói ba cái đó vậy cha nội. Nhưng chúng tôi cũng cảm thấy xa lạ khi nghe thấy nỗi căm hờn mất nước và t́nh yêu với lá cờ ba sọc đỏ của các vị lớn tuổi trên này. Nói ra để cho ông thấy là tôi chẳng thiên vị bên nào. Tôi đơn giản chỉ là người ngoài cuộc.
Mà không phải cái đám thế hệ của chúng tôi ở trong nước không thôi đâu. Thế hệ người Việt sinh ra và lớn lên sau năm 75 ở nước ngoài tôi thấy cũng như rứa. Tôi có mấy đứa em họ. Ba má nó th́ thù cộng sản nên thề không bao giờ về VN. Nhưng tụi nó dù nói tiếng Việt lơ lớ nhưng mà lâu lâu vẫn về chơi. Với tụi nó VN chỉ đơn giản là một địa điểm du lịch như bất kỳ một đất nước nào khác, chỉ có khác là giá rẻ hơn thôi. Bỏ ra vài trăm đô là được đi Nha Trang, Đà Nẵng, Hội An, tắm biển, ăn hải sản thả giàn. Dạo này cá chết nhiều quá th́ chắc là tụi nó hết dám về. Mà không dám về th́ tụi nó cũng có thiếu ǵ chỗ khác để đi chơi. Chừng nào thấy ổn rồi về tiếp. VN có là ǵ quan trọng với tụi nó đâu. Nhưng mà nói tóm lại th́ tụi nó cũng chẳng quan tâm ǵ đến mối thù Quốc-Cộng. Tụi nó cũng là kẻ ngoài cuộc như tụi tôi thôi.
Bởi vậy tôi mới thấy buồn cười là tương lai nước VN có như thế nào là phụ thuộc vào cái đám thế hệ của tụi tôi nè. Mà tụi tôi không có quan tâm mấy cái thứ đó. Những thứ đó đối với tụi tôi chỉ là những tư liệu trong lịch sử. Vậy mà các bác, các chú ở đây cứ căi nhau hoài cái tên gọi đó làm ǵ không biết. V́ nó tuy là quan trọng với các chú các bác, nhưng với tương lai của VN th́ nó không c̣n quan trọng nữa rồi. Muốn gọi ǵ mà chẳng được.
Bookmarks