Originally Posted by
Wisdom is real
Linh hồn là một khái niệm cho rằng có một thứ tồn tại nằm ngoài thân xác và quyết định sinh mạng con người, và tồn tại sau khi chết. Và theo quan niệm cổ điển, linh hồn được đếm bằng số nguyên, một người chỉ có một linh hồn và duy nhất, không thể có sự phân chia 1/2 linh hồn, 2.5 linh hồn, etc...
Với khoa học hiện đại, một thứ như vậy có vẻ trái với vật lư học, khi ở mức độ phân tử, nguyên tử hoặc nhỏ hơn, không thể t́m thấy một thứ ǵ có khả năng bất biến, không thay đổi. Thậm chí ở mức độ vi mô, mọi thứ luôn có khả năng thay đổi, bị phá huỷ và tái tạo lại trong khoảng thời gian ngắn.
Tuy vậy khái niệm linh hồn lại gắn chặt với một kinh nghiệm cổ xưa nhất của loài người, đó là sự liên tục trong đời sống cá nhân, chẳng hạn từ lúc có trí nhớ, hiểu biết cho đến khi chết, được coi là một con người thống nhất. Hiểu biết này cũng được áp dụng trong các lĩnh vực như luật pháp, trong các quan hệ xă hội, ví dụ một người không thể trốn tránh hành vi của ḿnh bằng cách thay tên đổi họ, hoặc thay đổi trang phục, hoặc kể cả thay đổi về cơ thể như phẫu thuật thẩm mĩ, hoặc thay đổi về tinh thần, như mất trí nhớ về việc đă làm. Một con người được coi là liên tục và thống nhất theo thời gian.
Bỏ mặc vật lư lượng tử một bên, bởi v́ cũng khó có thể tin tưởng hoàn toàn vào các nhà vật lư cho số phận cá nhân và không phải ai cũng có đủ khả năng thẩm định kiến thức vật lư. Nghĩa là nếu không đi được đường này, anh có thể đi đường khác, và chưa chắc con đường nào đă tốt hơn cho đích đến cuối cùng. Ở mức độ vĩ mô, người ta cố gắng t́m kiếm cái ǵ xác định một con người, và thông thường người ta viện dẫn trí nhớ, cá tính, hiểu biết, khả năng, suy nghĩ và các yếu tố tinh thần khác, và coi đó là linh hồn cần t́m kiếm.
Tuy nhiên, không có bất cứ một yếu tố tinh thần nào có thể đảm bảo tính thống nhất của cá nhân theo thời gian. Trí nhớ có thể phai mờ, thay đổi, thậm chí biến mất hoàn toàn v́ tai nạn. Cá tính cũng có thể thay đổi theo thời gian, môi trường hoặc v́ tai nạn. Khả năng, hiểu biết, và tất cả các yếu tố tinh thần khác đều có thể thay đổi theo thời gian. Thực tế này được nhiều triết gia và tôn giáo nhận ra từ thời cổ đại, ví dụ như lư thuyết vô ngă, cho rằng không có một cái ǵ là linh hồn (tôi, bản ngă). Hoặc câu nói, không ai tắm hai lần trên một ḍng sông. Người ta không t́m thấy một cái ǵ bất biến, nhất là dưới con mắt khoa học hiện đại.
Vậy tính thống nhất của một cá nhân theo thời gian là ǵ? Có hay không sự thống nhất này? Phải chăng sự thống nhất chỉ đơn giản là một cơ thể vật chất?
Cả hai lư thuyết vô ngă và sự tồn tại của linh hồn, đều xuất phát từ kinh nghiệm thực tế một cách trực tiếp, và chưa có bất cứ một dấu hiệu nào cho thấy một trong hai lư thuyết đó có sai lầm. Các nhà khoa học có lẽ sẽ thiên về lư thuyết vô ngă và cho rằng sự thống nhất có thể chỉ là một ảo tưởng, những người ủng hộ trường phái này có thể sáng tác ra rất nhiều lư thuyết bảo vệ nó. Ngược lại những người công nhận linh hồn có vẻ yếu thế hơn trước phe khoa học. Mà thật ra, có rất ít người hiểu được ư nghĩa của linh hồn, và hầu như, hay có thể nói, là tôi chưa từng thấy một ai diễn đạt được ra linh hồn là cái ǵ.
Có lẽ ví dụ sau phần nào phản ánh mâu thuẫn trên. Hăy h́nh dung một bể nước trong đó có một tấm kính trong suốt. Các nhà khoa học chỉ có duy nhất một dụng cụ là áp suất kế. Bằng kinh nghiệm thực tế, họ thấy rằng cứ di chuyển về phía trước là đụng phải một vật ǵ đó, nhưng mọi thí nghiệm hay quan sát của họ đều không thể quan sát được khối kính đó, ngoại trừ tiếp xúc trực tiếp. Ở đây sẽ phân ra hai loại người, một loại cho rằng, không hề có vật thể đó, sự va chạm với khối kính chỉ là ảo giác, v́ họ không nh́n thấy nó, không đo được áp suất của nó, không thấy được ḍng chảy của nó. Hoặc có lẽ họ cho rằng trong một vài điều kiện đặc biệt, nước có thể tạo thành áp suất lớn và có hiệu ứng như vậy (như một tấm kính). Ngược lại sẽ có một loại người thứ hai cho rằng, có thể các đo đạc và thí nghiệm không nh́n thấy được vật thể đó, nhưng nó có thể vẫn tồn tại. Họ tin vào trực giác và những điều thực tế, tuy nhiên có lẽ là họ cũng chẳng biết vật thể đó là cái ǵ.
Chính bởi v́ chưa có ai (theo như hiểu biết của tôi) từng diễn đạt được ra sự thống nhất của cá nhân là cái ǵ, nên cũng không ai chỉ ra được, linh hồn là ǵ. Hơn nữa, một quan điểm như thế, cho rằng có một vật thể tồn tại không thay đổi theo thời gian, có vẻ không phù hợp với khoa học hiện đại. Và một nhà khoa học th́ họ sẽ sợ khi phải đối mặt với cả một cộng đồng khoa học, cho nên thường th́ những ai thành công là những người không sợ hăi, hoặc v́ quá ngu, hoặc v́ quá khôn.
Tuy nhiên khoa học hiện đại không phải là tất cả, kiến thức khoa học vẫn có thể thay đổi theo thời gian, và chân lư không phụ thuộc vào bao nhiêu người công nhận và biết đến nó. Nếu một người công nhận có một vật thể không thay đổi theo thời gian, dù chỉ trong ṿng vài chục năm, cũng có thể dẫn đến những kết luận khác hẳn nhận thức thông thường.
Thứ nhất, nếu vật thể đó không thay đổi theo thời gian, th́ vật thể đó không phải cơ thể vật chất, v́ cơ thể vật chất được biết đến là có thay đổi theo thời gian.
Thứ hai, nếu vật thể đó không thay đổi theo thời gian, và vật thể đó không phải là cơ thể vật chất, th́ sự thay đổi, thậm chí chết, và tan ră của cơ thể vật chất, có lẽ sẽ không làm ảnh hưởng và tác động được đến vật thể đó. Đây là giả thuyết về linh hồn bất tử sau khi chết dựa vào quan sát cuộc sống trước khi chết. Cần chú ư là giả thiết này không lấy trí nhớ, cá tính hoặc bất cứ yếu tố tinh thần nào làm vật xác định sự thống nhất của một cá nhân.
Thứ ba, một câu hỏi đặt ra, nếu có một vật như vậy (và có lẽ là có thật theo kinh nghiệm cá nhân) th́ làm thế nào một vật không thay đổi lại có thể tương tác và "nhúng" (embedded) vào một thế giới luôn thay đổi. Hoàn toàn không có bất cứ một kinh nghiệm nào của vật lư học có thể giải thích được điều này, bởi vật lư học luôn quan sát sự thay đổi. Nhưng chẳng phải vật lư học đă từng phải đối mặt với các vấn đề phi lư ngoài sức tưởng tượng như vận tốc ánh sáng trong chân không, hay tính chất lượng tử của vật chất sao? Nếu thêm một vài điều khó h́nh dung vào thế giới đó có lẽ cũng không phải là quá đáng.
Bookmarks