Mạnh như ư trời
Căn nhà ông Vươn ở ngoài khu cưỡng chế vẫn bị ủi sập. Source phapluat.com Bài thơ của Tống Văn Công, nguyên Tổng biên tập báo Lao Động đă đánh động dư luận bằng cảm xúc của một nhà báo trước điều mà ông gọi là bạo quyền. H́nh ảnh một nông dân với vầng trán rám đen, tóc cháy râu ngô của Đoàn Văn Vươn cộng hưởng với tiếng nổ của súng hoa cải tuy sức sát thương không lớn nhưng sự chấn động của tinh thần Đoàn Văn Vươn đă làm cho nhà báo Tống Văn Công phải buộc miệng kêu lên là mạnh như ư trời, ông viết:
Tiếng bom của anh rung chuyển núi sông!
90 triệu đồng bào hướng về Tiên Lăng.
Lương tri bốn biển bàng hoàng
Lời dân lành cất lên bằng thuốc nổ!
Một cựu binh hiến tuổi trẻ xây nền chế độ
Một kỹ sư vươn lên sóng dữ, t́m ước mơ
Vầng trán rám đen, tóc cháy râu ngô.
Ḱa đôi mắt, hăy nh́n đôi mắt!
Cạn kiệt niềm tin, ứ đầy u uất.
Đôi mắt ấy không thấy đường đi tới,
Trời sập đen, không t́m thấy đường lui!
Khi ṭa án đánh lừa thần công lư
Khi bạo quyền giả danh cưỡng chế
Cả nước đầy những tiếng dân oan.
“Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”
Câu ca dao đă chết, đột nhiên sống lại.
“Người cày có ruộng!”, ước mong giản dị,
Tưởng đă giành được, hóa ra mơ hồ!
Sắp Tết! Chúng ào tới đập bát hương trên bàn thờ,
Giật bát cơm trên tay trẻ nhỏ,
Giập lửa bếp, tắt niềm vui người vợ!
Ôi, phải đem mạng sống ḥng thay đổi thế cờ!
Lột mặt nạ kẻ mạo danh nhân dân, hiện nguyên h́nh kẻ cướp
Những kẻ mồm rao giảng pháp quyền, chân giẫm đạp mọi nguồn sống.
Chặn tay chúng! Giải oan cho muôn vạn dân oan!
Ư chí Đoàn Văn Vươn vang lên trong tiếng nổ
Nguyện vọng 70 triệu nông dân, bé họng, thấp cổ
Mạnh như ư Trời!
C̣n tiếp...
Bookmarks