Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 12 of 12

Thread: Thư Giản Tâm trí

  1. #11
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Người thiếu nữ của 40 năm trước


    Hoàng Hải Thủy



    Năm 1995 khi vợ chồng tôi vào sống trong ṭa nhà dành cho Người Già Thu Nhập Thấp – Old Seniors Low Income – ở Falls Church,Virginia, chúng tôi có nhiều người giúp đỡ. Một trong những người bạn tốt ấy của vợ chồng tôi là Thái Thụy Vy.

    Đến Kỳ Hoa mới 6 tháng, chúng tôi đă xin được nhà ở. Người có công đầu trong việc này là bà Khúc Minh Thơ. Bà cho vợ chồng tôi biết toà Nhà Lockwood House do Bộ Xă Hội Fairfax quản lư đang xây thêm một nhà mới dành cho Người Già. Thái Thụy Vy sống từ lâu trong Nhà Lockwood, anh có xe, anh có th́ giờ, anh có cảm t́nh với vợ chồng tôi, anh đưa đón chúng tôi đến Nhà Lockwood nộp đơn xin nhà. Nhờ bà KM Thơ, nhờ anh TT Vy, vợ chồng tôi có căn pḥng lư tưởng trong ṭa Nhà Elmwood, dẫy nhà phụ thuộc Nhà Chính Lockwood.

    Thái Thụy Vy đă nghỉ hưu, anh sẵn sàng đưa chúng tôi đi bất cứ đâu. Người mới đến Mỹ, lái xe yếu như tôi mà có người bạn như Thái Thụy Vy ở cùng nhà, sẵn ḷng, sốt sắng, giúp đỡ mọi việc là nhất.



    Khoảng năm 2000, Thái Thụy Vy sang sống ở Arizona. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua phone, qua e-mail. Tháng này – Tháng Giêng Tây 2013 – Thái Thụy Vy xuất bản tập Truyện “Đêm Nghe Lục B́nh Trôi.” Một truyện trong tập làm tôi cảm động. Tôi đăng truyện đó mời quí vị đọc. Tôi sẽ viết v́ sao truyện làm tôi cảm động ở cuối bài này.

    ĐÊM NGHE LỤC B̀NH TRÔI
    Thái Thụy Vy

    Tôi không nhớ rơ tôi bị “tiếng sét ái t́nh… măng dại” (enfantin) đánh trúng tim tôi hồi nào. Tôi chỉ nhớ lúc má tôi bảo tôi cầm dĩa bánh ḅ qua biếu bà hàng xóm.

    Nhà cô Cả cách nhà tôi một vườn cây và một cái ao. Đàng sau nhà cô có một cây vú sữa cành lá xum xuêï. Cô Cả người Huế, là chị em kết nghĩa với má tôi.

    Hôm đó tôi không gặp cô Cả mà gặp con gái cô. Chị Lệ lớn hơn tôi ba tuổi. Với cái miệng rất xinh và mái tóc uốn lọn dài giống cô con gái út trong phim Les quatre jeunes filles du Docteur March. Chị coi tôi như em, chúng tôi thân nhau rất dễ v́ hai gia đ́nh chúng tôi thân nhau.

    Sau nghe chuyện của mấy ông anh tôi biết người anh thứ tư của tôi yêu chị Lệ.

    Trong ḷng tôi thầm cảm thấy nuối tiếc một cái ǵ khó tả. Tôi muốn gần chị Lệ, nhờ tôi nhỏ tuổi hơn chị nên tôi có dịp gần gũi chị mà không bị ai nghi ngờ ǵ.

    Tôi qua nhà chị chơi thường xuyên hơn, ngồi trong pḥng riêng coi chị đan áo vừa kể chuyên đời xưa, đời nay cho tôi nghe. Nhiều lần tôi nh́n ngắm mê say cái miệng có duyên của chị mà chị không biết.

    Một hôm tôi cột bông bụp đỏ vô cần câu để câu ếch trên cái ao giữa nhà chị và nhà tôi. Chị Lệ ra câu với tôi, chúng tôi bỗng nh́n thấy con mèo cái đang giỡn với con rắn, tôi bảo chị người lớn nói mèo mà lấy rắn sẽ đẻ ra linh miêu. Người chết mà người nhà vô ư để linh miêu nhảy ngang qua chỗ xác chết nằm, xác chết sẽ đứng dậy đi và chụp trúng ai người đó sẽ chết theo. Chị Lệ sợ quá bỏ chạy vào nhà.

    Cứ mỗi mùa vú sữa chín ửng đỏ, chị Lệơ không quên cho tôi cả rổ.

    Thấm thoát chị Lệ đă lớn thành một thiếu nữ diễm kiều. C̣n tôi được ba tôi cho xuống Sài G̣n học nội trú mỗi cuối tuần mới được về Biên Ḥa. Chiều thứ bẩy về, chiếu chủ nhật lại xuống Sài G̣n vào trường.

    Chị Lệ dễ e thẹn hơn và kín đáo hơn. Một hôm tôi nghe nói anh Tư của tôi mê một cô gái khác, cô này tên Lan con của thầy kư Tỵ mới về làm ở hăng dầu Shell gần đó.

    Thằng em anh nay bước vào tuổi dậy th́ tự nhiên cảm thấy mừng và bắt đầu biết ḿnh đă yêu thầm người con gái Huế hàng xóm đáng tuổi chị ḿnh.

    Buổi chiều xuống trên sông Đồng Nai với áng mây thành là những buổi chiều tuyệt đẹp. Ráng trời hoàng hôn mỗi chiều nước sông lớn với các đám lục b́nh trôi bềnh bồng mang sắc hoa màu tím nhạt, đọ màu với hoa bằng lăng tím lăng mạn dọc bờ sông khiến tôi sanh mơ mộng một cái chi chi tuyệt đẹp mà linh tính báo sẽ không thành sự thật.

    Tôi thường bám rễ cây da leo lên cái trụ xi măng trong vườn nhà tôi, ngày trước ông nội tôi xây trụ này đặng để bồn chưá nước trên đầu trụ, lúc thành phố chưa có nước máy. Ngày nay bồn nước đă được dẹp bỏ nên trụ xi măng được chim nhả hột mọc lên cây, lá rậm trùm kín mít trên chóp.

    Từ trên chóp tôi có thể ngắm hoàng hôn đến tối mịt.

    Một hôm tôi đang mải nh́n đám mây chuyển từ màu hồng sang mầu đỏ thẫm. Chị Lệ xuống đến bến sông lúc nào tôi không biết. Thường cái cầu ván của nhà ông tôi là chỗ tắm giặt và là chỗ cho các phụ nữ trong xóm xuống gánh nước sông.

    Chị đợi lúc vắng người mới xuống bến tắm sông, mùa nầy nước sông trong xanh và không chảy xiết. Cây vừng rụng bông đỏ nổi trên mặt nước không gợn sóng.

    Tôi định lên tiếng chào chị nhưng lại thôi. Chị nh́n trước nh́n sau rồi cởi áo và kéo quần lên che ngực. Tôi như người điếng hồn, nửa xấu hổ v́ nh́n lén, nửa bị thu hút, máu chạy rần rần. Nước dâng lấp lánh ánh hoàng hôn, nàng như thủy thần giỡn nước, bỗng nàng tháo lỏng quần để kỳ cọ, đôi ngực vun tṛn thời con gái mới lớn bềnh bồng trên sóng nước, với bông lục b́nh trôi xung quanh tạo thành bức tranh thần thoại… Nàng xước ngược mái tóc làm tung tóe những giọt nước óng ánh vàng, rồi để rơi mái tóc trên đôi bờ vai trắng ngà như nàng tiên vừa hiện xuống trần gian. H́nh tượng quá đẹp và khêu gợi nên tôi có ngay một sự so sánh trong đầu là nàng giống La Déesse d’Or…

    Tôi bị ám ảnh bởi một kiếp hoa trôi nổi lăng du từ đó. Ban đêm trằn trọc nghe tiếng súng lính gác cầu Gành bắn vào những đám lục b́nh trôi ngang là biết có một loài hoa tím du mục đang tan tác, lính canh cầu bắn vào mjững đám lục b́nh trôi trên sông v́ sợ có đặc công VC núp dưới đó để trôi đến gài ḿn nơi chân cột cầu.

    Thân phận bông lục b́nh ám ảnh tôi th́ ít nhưng h́nh ảnh tuyệt vời của người chị th́ nhiều, thật nhiều; tôi đă nắn nót ra bài thơ đầu đời “Đêm nghe lục b́nh trôi” để nhớ chị:

    Nằm nghe nước cuốn nghe muốn khóc
    Lục b́nh réo gọi ai đêm đêm
    Theo con nước lớn buông hờn tủi
    Theo mệnh nước ṛng, khóc đêm đêm

    Đêm đêm nước cuốn xiết đam mê
    Trôi bỏ nơi sinh, trôi cả dề
    Trên bờ bông tím, ô môi tím
    Dưới nước lục b́nh tím lê thê

    Phận bèo bạc bẽo, thận nổi trôi
    Chiều dâng bến nước phía bên bồi
    Hoàng hôn trong mắt, nàng đang tắm
    Ngực trần tóc xoă, thủy thần ôi!

    Người con gái đó, lục b́nh đó
    Đêm đêm vẫn sống trong tim tôi
    Trải bao năm tháng, vui buồn có
    Ngươi c̣n tím măi, lục b́nh ôi!. (TTV)

    Một hôm má tôi cho biết cô Cả làm ăn khá giả, cô mua một vườn cam với hệ thống tưới nước tự động ở Bàu Cá và mua thêm nhiều xe be. Hai anh con lớn được cô cho qua Pháp du học. Má tôi ngoài xe hàng và xe lô c̣n mở thêm vựa bưởi và dưa hấu nên chúng tôi có dịp ăn trái cây thỏa thuê. Nhưng có một tin tôi không được vui là cô Cả sắp gả chị Lệ cho một ông nhà giàu ở Sài G̣n. Nói ǵ đây, làm ǵ đây khi tôi c̣n chưa xong trung học, khi cuộc đời tôi c̣n đang sấp ngửa, chưa ngă về đâu.

    Mấy trận mưa đầu mùa vừa đến nhanh, vừa rơi nhanh vừa nặng hột. Hơi đất nóng gập mưa bốc lên ngồn ngột nghẹt thở. T́nh mộng thuở mới lớn của tôi chết âm thầm không một lời trối trăn.

    Nhiều đêm nóng bức, mấy anh tôi ưa trải ghế bố ngủ giữa sân nhà, mục đích khác là: má tôi ưa cúng sao ở bàn thiên, bánh trái và nước dừa xiêm… Chắc nhờ thuận thảo với Trời, nên má tôi nuôi mạnh giỏi đủ chín thằng con và hai nữ quư tử và thêm một anh con nuôi lưu lạc từ Bắc vào sau năm 1945. Tụi tôi kêu anh là anh Ba Bắc để khỏi lộn với anh Ba ruột của chúng tôi. Mười ba người con của má tôi sống qua hai cuộc chiến tranh. Không thiếu một đứa.

    Sương khuya xuống thấp ôm ấp cây bông chúa cổ thụ tỏa hương thơm bát ngát. Anh Tư tôi ưa huưt gió gọi rắn lục, rắn trong vườn nó huưt gió trả lời và theo tiếng huưt gió của người, nó t́m đến chỗ người nằm làm tôi sợ quá phải năn nỉ anh chấm dứt tṛ chơi nguy hiểm … Tôi phải chịu điều kiện hứa sẽ đưa thư mèo dùm anh anh mới chịu thôi. Tôi có dịp đọc lén thư anh, ngay thời đó tôi đă thấy lời văn thư t́nh của anh rất là “dạ cổ hoài lang”.

    Ba tôi thấy tôi buồn không biết tại sao nên ông kiếm cách cho tôi vui, ông đem từ Bà Rá về cho tôi và người chú út mỗi người một con gà con cùng một ổ mối khổng lồ.

    Tôi bầu bạn với chú gà con, ngày ngày khẻ ổ mối lấy con mối cho hai chú gà ăn, ăn mối chúng rất mau lớn và mọc lông cánh một màu trắng tinh. Có lẽ v́ thiếu được gà mẹ ôm ấp nên khi được bàn tay âm ấm của tôi nâng niu, chú gà con sanh tŕu mến và đeo đẻo chạy theo tôi cùng khắp nơi như con theo mẹ. Tôi đi ngủ nó cũng nhảy lên nằm kề bên gối ríu rít tỉ tê. Đặc biệt tôi nó quá khôn, mỗi khi cần làm chuyện vệ sinh là nó nhảy xuống nền nhà mà không bao giờ làm dơ nệm giường. Lên bàn ăn cũng vậy, nó không bao giờ mổ vào chén của tôi mà chỉ đợi tôi chia cho vài hạt cơm no mới mổ ăn.

    Một hôm vừa ăn mấy con mối mập béo xong, chú gà của tôi uống mấy ngụm nước ở cái mương bên cạnh một cách khoái trá. Hôm sau tới giờ cho gà ăn, tôi thấy chú đứng cú sụ. Tôi nhớ ra có lẽ v́ hôm qua chú uống nước mương bị nhiễm trùng, tôi vội đi kiếm một viên Ganidan nghiền nát pha nước ép nó uống v́ thời đó chưa có trụ sinh, nhưng than ôi đă quá trễ chú gà con thân yêu của tôi đă ra đi với đôi mắt buồn xo thật tội nghiệp. Tôi ngồi thừ không muốn chôn chú. Ba tôi hứa sẽ đem con gà con khác về cho tôi. Tôi mếu máo:

    ”Ba coi! Con chưa kịp đặt tên cho nó nữa!”.

    Từ đó tôi hứa với ḷng là sẽ không bao giờ nuôi con vật nào hết.

    Lớn lên đi làm việc tại đất Thần Kinh, tôi có thêm được những suy tư về cuộc đời và định mệnh, nhưng tôi không thể quên h́nh dáng chị Lệ, chị đă để lại những cánh Hoa T́nh trong trái tim tôi khi tôi là anh con trai mới lớn.

    Tôi bỗng sinh tật thơ thẩn với những cảm xúc xao xuyến tại mảnh đất đầy sương khói quyện những tà áo trắng này:

    Tôi đi vào núi t́m tiên
    Lối đi xuyên mống trời viền cỏ hoa
    Mải mê lạc lối quên nhà
    Tỉnh mê chợt thấy ḿnh qua kiếp nào
    Ḷng tay sáng rực ánh sao
    Hào quang từ một thuở nào ấu thơ
    Sáng sao sao sáng sao mơ
    Góp sao đom đóm dâng thờ tiên thiên
    Mắt ngời sao sáng tinh nguyên
    Đă qua mấy kỷ tiên hiền vẫn mong.(TTV)

    Tôi đặt tên bài thơ là “Vết Phỏng Một V́ Sao” để nhủ ḷng không bao giờ nguôi vết thương t́nh người con gái Huế năm xưa ban cho tôi.

    Gần bốn mươi năm sau, nàng tiên đó hiện lên với tôi lần nữa.

    Tôi từ Hoa Thạnh Đốn, với trái tim tan nát, muốn đi thật xa để t́m quên lăng, lấy cớ qua Paris thăm bạn. Thật t́nh cờ khi đến Paris tôi được biết cô Cả và chị Lệ hiện ở gần quận 13. Chị Lệ đă ly dị và có hai đứa con gái .

    Người bạn đưa tôi đến thăm cô Cả trước. Ḷng tôi ấm lại khi thấy cô ân cần coi tôi như đứa con lưu lạc trở về. Cô hỏi thăm ba má tôi và bảo tôi nên đi thăm chị Lệ, cô nói chị Lệ vẫn nhắc không biết tôi có sống sót qua trận giặc ở quê nhà không và nay tôi trôi giạt về nơi nào.

    Kư ức trào dâng, tôi chợt hiểu nỗi ḷng của người đàn bà đó tuy chúng tôi chưa hề có một lời tỏ t́nh với nhau. Nàng Tiên hiền đẹp tuổi con trai mới lớn của tôi c̣n sống. Tôi được gặp lại nàng ở Paris. C̣n ǵ hạnh phúc cho bằng.

    Tôi tới thăm nàng ngay hôm sau. Nh́n đôi mắt hai đứa con gái nàng ngờ ngợ quan sát tôi, tôi biết nàng đă có nói ǵ về tôi với các con nhưng tôi giả vờ không biết. Chúng giống mẹ như đúc.

    Nàng tự tay làm đặc biệt món đùi trừu kiểu Pháp đăi tôi với rượu vang đắt tiền. Nhưng tôi không thiết ăn uống, tôi cứ nh́n nàng, và tôi gợi cho nàng kể cho tôi nghe về cuốc đời nàng trong bốn mươi năm chúng tôi xa nhau. Khi nàng hỏi về gia cảnh của tôi, tôi chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Hôm sau nàng lái xe đến đón tôi mà không lên pḥng tôi, nàng sợ người quen ṭ ṃ dị nghị.

    Chúng tôi đến một nhà hàng Tàu ở quận 13 kêu món ăn nhưng chúng tôi không ăn, chúng tôi mải nói chuyện ngày xưa. Giọng nàng vẫn đầm ấm như thuở nào tuy nay nàng đă có tuổi. Nàng vẫn duyên dáng, sang trọng và nhất là cái miệng của nàng làm tôi nhớ cái miệng của côø Tiên của tôi ngày xưa.

    Chúng tôi ngồi như thế trong tiệm ăn không biết bao lâu, thời gian trôi êm trong buổi chiều Choisy trắng mây và hiu hiu gió đó.

    Nàng nắm tay tôi tha thiết:

    “Tên em ghép với tên chị
    có nghĩa định mệnh. Mấy mươi năm nay chị chỉ ước mong được gặp lại em để nói với em một câu thôi, mà bây giờ chị thấy chị không cần nói nữa, v́ khi chị nh́n ánh mắt của em chị đă biết rồi.“

    Lúc chia tay nàng cũng không vào pḥng tôi tạm trú. Thật bất ngờ khi trong giây phút cuối, nàng ghé môi hôn lên má tôi.

    Trời ơi Trời! Sao nụ hôn đó đă không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà Tiên của tôi ơi!?

    Chúng tôi chia tay không một lời ḥ hẹn.

    Tôi biết. Tôi yên lặng trở về Hoa Thạnh Đốn với h́nh ảnh một dề lục b́nh tim tím theo ḍng đời êm ả cuốn trôi ra biển cả.

    Thái Thụy Vy

    o O o

    Tôi – CTHĐ – cảm động v́ chuyện Thái Thụy Vy kể v́ tôi thấy chuyện đó là chuyện thật.

    Năm 1941, hay 1942, tôi 10 tuổi. Buổi chiều mùa hè, khoảng 5 giờ, tôi trèo lên mái nhà bếp nhà tôi để t́m mấy quả ổi chín trên cây ổi trong khu vườn sau nhà tôi. Khu vườn rộng của ông Bố Chính nhà gần nhà tôi. Có một chị thôn nữ người làng Cầu Đơ cạnh thị xă làm người giữ vườn, tưới cây, cắt cỏ, trồng hoa. Khi lên đến mái nhà bếp, qua những cành ổi, tôi nh́n thấy chị thôn nữ đứng bên giếng nước trong vườn. Chị không nh́n thấy tôi. Như chị đợi tôi nh́n chị, chị cởi áo, cởi quần, kéo nước giếng lên tắm bên thành giếng.

    Lần thứ nhất trong đời tôi nh́n thấy người con gái trần truồng. May mắn đến với tôi: người thiếu nữ trần truồng thứ nhất trong đời tôi là người có tấm thân tuyệt đẹp. Trong nắng chiều mùa hạ, da thịt nàng nâu hồng, nàng như bức tượng đồng biết cử động, biết dội nước mát lên người. Những giọt nước long lanh như ngọc, như kim cương, mơn trên đôi bầu vú căng của nàng, trên đôi mông tṛn nây..

    Năm 1947, hay 1948, cuộc sống đưa tôi về sống trong một làng vùng quê Bắc Ninh. Tôi giữ một trạm liên lạc của cơ quan trong làng này. Tôi sống trong căn nhà của một ông nhà giầu trong làng. Nhà ông có một gian cho một gia đ́nh tản cư ở. Gia đ́nh chỉ có hai mẹ con. Bà mẹ trạc 40 tuổi, cô con trạc 20 tuổi, chú thiếu niên là tôi 16, 17 tuổi. Tôi biết tên cô gái nhưng tôi và cô chẳng nói chuyện với nhau lần nào. Đôi khi gặp nhau chúng tôi chỉ mỉm cười chào nhau. Chỉ có thế.

    Tôi ăn cơm với ông chủ nhà. Tiền cơm cơ quan trả. Ngày qua ngày, buồn quá không có việc ǵ làm, không có chỗ đi chơi, không có bạn, tôi sắm một cần câu ra con sông sau làng câu cá. Tôi thích câu cá từ những năm tôi 10 tuổi.

    Con sông sau làng là con sông đào – do người đào – không sâu, có chỗ người có thể lội qua. Ḷng sông có cát nên nước sông trong. Buổi chiều, tôi mang cần câu ra bờ sông t́m chỗ ngồi câu, tôi ngồi khuất giữa một vùng cây lá. Đang câu, tôi nh́n thấy cô thiếu nữ thành phố tản cư ở cùng nhà đi ra bờ sông. Tôi nh́n thấy cô, cô không nh́n thấy tôi. Cô đứng ở chỗ bờ sông cách tôi chừng 20 thước. Cô cởi áo xuống sông tắm. Cô cởi áo thôi, cô vẫn mặc quần. Nhưng chỉ nửa người trên và đôi vú của cô đủ làm cho tôi ngất ngư con tầu đi.

    V́ hai người thiếu nữ ngày xưa ấy tôi cảm động với chuyện kể của Thái Thụy Vy. Khác với Thái Thụy Vy, tôi không được nói chuyện với hai nàng, tôi không được gập lại nàng nào trong đời tôi.

    Tôi nh́n thấy Nàng trần truồng năm tôi 10 tuổi, tôi nh́n thấy Nàng trần truồng năm tôi 17 tuổi. Hôm nay – một chiều đầu năm 2013 – tuổi Đời Tôi Tám Bó, khi viết những ḍng chữ này..

    Tôi nh́n thấy Nàng bên bờ giếng.

    Tôi nh́n thấy Nàng trong ḍng sông đào.

    Tôi nh́n thấy đôi bầu Vú trinh nguyên chưa có bàn tay đàn ông nào được sờ vào.

    Tôi nh́n thấy đôi bầu Vú Đẹp Nhất Đời Tôi.

  2. #12
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Bó chổi của ḷng anh

    Phan




    Một lần tôi đứng trong sân ga chiều tàn đợi hàng về để chạy taxi cho bà d́. Mắt tôi đậu lại trên bó hoa sau lưng người thanh niên đang đi tới đi lui, anh bồn chồn mong đợi chuyến tàu muộn đang vào sân ga. Bó hoa bèo nhèo v́ thời tiết nóng quá, phần nh́n qua cũng biết bó hoa thuộc loại tiền nào của đó - cái khó bó cái không trong tay anh, và cái kiểu cách của giới sinh viên thời ấy thật đỏm dáng với gọng kính trắng cũ mèm trên gương mặt xanh xao.



    H́nh ảnh ga chiều không lay động ǵ trong tôi lắm, nhưng hồn chiều bâng khuâng từ h́nh ảnh người sinh viên với bó hoa trong tay làm tôi nhớ đến người mà tôi từng đón ở sân ga, cũng nào hoa, nào kẹo, và nỗi mong chờ... nhưng cái c̣n lại chỉ là một nỗi buồn mênh mông khi chiều dâng; khi nhớ đến lần đó chia tay, gió đêm không nhiều sao lá rơi bay, đường dài suốt như đêm dài thao thức, sau khi ở ga về. Đêm vùi đầu vô cốc bia hơi ngoài vỉa hè mà hí hoáy viết lên tờ giấy bạc của bao thuốc lá: sân ga chỉ có hai người/ ngày xưa anh đón em cười như hoa/ tuổi thân anh bó chổi chà/ giấu sau lưng măi măi là yêu em... Khi yêu ai chả mong suốt đời măn kiếp không rời, nhưng một hôm thức giấc bên nồi khoai lang mới biết ḿnh chỉ c̣n lại sự cô đơn làm bạn v́ người ta đă đi lấy chồng cơm trắng, để từ đó nỗi buồn cứ len lỏi trong tim... Và dường như sự nhớ đến những người đi đầu không ngoảnh lại, tay không hành lư mà mang hết gia tài của đàng trai ấy, sự nhớ ấy không bao giờ mang lại may mắn cho con trai. Tôi lơ mơ nhớ người đến nỗi quên cảnh giác với công an kinh tế, quản lư thị trường nên bị tó mất chuyến hàng.

    Tôi không biết phải ăn làm sao, nói làm sao với bà d́. D́ là người buôn lậu thuốc lá Vĩnh Hảo từ miệt ngoài vào, nhưng không dữ dằn như mấy bà con buôn thứ thiệt, d́ chỉ thở dài cho ḿnh khi lực bất ṭng tâm, nhưng vẫn thương bọn trẻ lạc loài chúng tôi. Chồng d́ đi tù cải tạo nên d́ mới phải bươn bả ra ga, ra đường kiếm kế nuôi con; trong khi cha anh chúng tôi cũng như chồng d́. Trong sâu xa của những người đồng cảnh ngộ có một sự thông cảm khó giải thích nên lời nhưng ai cũng hiểu và trân trọng. Tôi tự lừa ḿnh là d́ Nhâm cùng lắm cũng chỉ thở dài chứ không đến nỗi quát cho ḿnh một trận về cái tội lơ đăng. Nhưng thật nghĩ không ra cách đối phó với đồng bọn đang trông chờ chút tiền tôi sẽ đem về, (đến phiên đi công tác-chở hàng cho d́ Nhâm th́ phải đi thôi), chút tiền chạy taxi cho d́ không lớn nhưng lại là sự sống qua ngày của nhiều miệng ăn trong cái pḥng bé như lỗ mũi mà đến năm, bảy đứa ở! Ăn làm sao, nói làm sao với bạn bè khi ḿnh thiếu trách nhiệm trong công tác!

    Tôi đổ lỗi cho người sinh viên kia làm tôi lơ đăng, rồi tôi giận tên mắc dịch đợi gái làm tôi bâng khuâng lây. Nhưng khi người ta xuống tàu th́ hắn lẻn đi chỗ khác, âm thầm lặng lẽ xách đem quăng cái bó chổi của ḷng hắn v́ người ta đă lên xe cub với người khác!

    Cái thằng lểu thểu đạp xe về làm tôi nhớ rưng rưng đến một thời dĩ văng đă xa. Nh́n cái lưng c̣m cơi của hắn như con rắn trên yên xe đạp mà sầu vô lượng cho thời đại chúng tôi. Không biết hắn có nhỏ lệ mà thương một kiếp ly tan như nhạc sến chảy nước đang hâm hấp cái quán cóc trong ga thời bấy giờ. Tôi chỉ biết kệ cha thằng xui lây tới ḿnh. Thời buổi lương tâm không bằng lương thực nên thương người rước họa; nhỡ hỏi han hắn một câu th́ hắn lại níu áo ḿnh, rồi khóc oà lên th́ chết! Dù ḷng riêng lại ước: giá có tiền trong túi th́ tôi đă mời hắn đi uống cà phê để an ủi một nạn nhân của phái đẹp như ḿnh cũng nên lắm chứ, nhưng thôi đành...

    Đêm về gác lạnh trên chúng cư Nguyễn Thiện Thuật, sau khi nghe bạn bè chửi cho một trận tan nát về cái tội lơ tơ mơ, chuyện cơm gạo (thời đi học) không thể dính líu đến thơ ca, nhạc thuật ǵ được. Nhưng lỡ rồi nên đêm nằm vỗ gối/ ruột đau như cắt/ nước mắt đầm đ́a... đọc bài hịch nhưng chả thấy tinh thần dân tộc đâu hết, chỉ thấy người thanh niên ngoài sân ga Ḥa Hưng, có lẽ đêm nay (giờ này) hắn đang say túy lúy càn khôn ở một góc xó nào đó. Bó chổi của ḷng hắn đă khứa vào tim đêm những vết thù trên lưng ngựa hoang, ác cho thời đói khổ lại không nhiều ngựa mập mà toàn ngựa đẹp mới chết cha những chàng kỵ sĩ.

    Rồi sâu vào ḷng đêm lại ẩn hiện trong mơ dáng ngọ về, dù ngọ đi đă mấy độ hoa vàng, rêu phong tường cũ, lối sỏi mùa sang... H́nh như trong cơn mơ đêm xưa trên chúng cư ấy, tôi có thề với ḿnh là không bao giờ tặng hoa ai nữa. Hoa mua đă khốn khổ lắm rồi mà người ta không nhận th́ đi t́m đất nẻ cũng không ra để chui trốn xấu hổ. Trong khi không yêu nhau được th́ đừng để hận ḷng cho thanh an đôi bề có duyên không phận. Nên tôi chẳng giận hờn dù hứa với ḷng sẽ không tặng hoa ai nữa. Và sự trí trá bọc đường bằng lư luận tinh khôn: hoa ḷng chưa nở lấy ǵ trao, cũng thọ không lâu v́ đến hôm cao nhơn tất hữu cao nhơn trị; bị người ta đọc được ư hèn của ḿnh nên tự ái thành hoa; có biết đâu hoa ḷng đă nở, và tai họa ập xuống v́ trót trao vô tay má xắp nhỏ nên lận đận, lao đao đến nửa đời người c̣n chơi vơi trong mơ... hôm nay sinh nhật nửa đời/ năm mươi năm ấy ḷng chơi vơi buồn/ cớ chi phải rơ ngọn nguồn/ nâng ly ta cạn nỗi buồn chơi vơi... nỗi buồn không mất đi mà chơi vơi đến tận cùng... để một hôm nào đó, hoa vẫn nở trên bàn ăn, trong pḥng ngủ dài theo năm tháng; dài theo lịch sử một gia đ́nh cho đến hôm tôi đứng tần ngần trước hoa màu nhớ, ḷng thanh an cầu phúc cho người sân ga: ở một nơi nào đó trên hành tinh này, trong gia đ́nh di dân gốc Việt cũng như tôi, hạnh phúc vơi đầy có hơn không bó chổi của ḷng tôi xưa cũ... Nhưng cái lơ tơ mơ sau nửa đời người đă biết khôn ra là chọn hoa nhà cho yên bề gia thất. Bỏ mặc ḷng riêng đang nghĩ về những bó hoa, b́nh hoa mua bằng đồng đô la đă không c̣n ư nghĩa như hoa mua bằng những đồng tiền ít ỏi xa xưa. Hoa cười tươi một thuở đă tàn theo năm tháng tự bao giờ. Bây giờ tặng bà xă bó hoa ngày t́nh nhân chỉ được câu cám ơn bằng tiếng Anh nhỏ xíu, lí rí xă giao trong miệng rồi thôi! Sau đó, bó hoa cắm vội vào b́nh pha lê/ nh́n như hai tiếng... chán vô cùng nản khi ngày Valentine lại về từ chưa quên được màu hoa bầm tím như máu con tim, nước đục như sữa con so, cánh hoa lả tả trên mặt bàn, lá khô quắt như trời hạn trông mưa, làm nuốt không nổi chén cơm chiều từ độ ánh trăng tan...

    Tôi đứng trong chợ hoa-tần ngần suy xét những v́ sao không c̣n hứng thú mua hoa. Không mua hoa nữa là sai nhưng chân cứ bước ra về, như một con trâu già ương bướng. Ṿng tṛn tay lái như cuộc lữ tha hồ lư giải; không có đúng hay sai trong hôn nhân mà chỉ có sự nguội lạnh làm chết ṃn rung động. Sự biện bạch không c̣n giá trị với sạn năo, nhưng ḷng ích kỷ che mờ sự hào hiệp của tuổi trẻ đă tan biến về đâu... trách người giă biệt thường mưa nắng, th́ kẻ xanh rêu cũng có gió thuận mưa ḥa ǵ đâu, làm rách việc. Dẫn đến thái độ quăng cục lơ của người trăm năm cho anh chồng cao thủ bi da - ngày càng khó chấp nhận nên cao cơ không cần lơ; trong khi đối tác cũng chẳng chịu thua sớm cho cao cờ như ngày xưa nữa. Kẻ cắp với bà già làm sao đội trời chung! Chỉ tội những nạn nhân không biết bom cảm tử nổ trong nồi canh lúc nào; hôm nào ly quá chén nổ tung garage để căn nhà vĩnh viễn là nỗi đau c̣n lại!

    Dù sao, ngày lễ t́nh nhân mà không có bông hoa nào trong nhà th́ c̣n đâu ranh giới thiên đàng - địa ngục; con người không c̣n biết đâu là cửa nhà để về mà đâu đâu cũng toàn là Quỷ môn quan. Người ta cần một nơi để về, nhưng đi về đâu hỡi em, khi ḷng không chút nắng, giấc mơ đời xa vắng... ḍng nhạc muộn phiền điều khiển vô-lăng đến những nơi không nên đến; về nơi không nên về như sự cáo chung của hôn nhân. Đời sống chỉ c̣n là trách nhiệm và trách nhiệm; thậm chí trách nhiệm không cần thiết, nhưng buông bỏ th́ người ta bám vào đâu để giữ sĩ diện... Dù sao trong đời sống xung quanh cũng hăy c̣n những người bạn trẻ háo hức với ngày lễ t́nh nhân để nguôi ngoai đá lạnh trong tâm hồn những người c̣n thở lâm sàng nhưng tim đă khô máu với đời sống này; những người đă thấy được ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau nhưng chẳng làm ǵ v́ trót hoang tưởng: mai ta chết dưới cội đào, khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •