Tôi hỏi những người đă ngồi trên xe và được biết chiếc xe nầy sẽ chạy về Bà Rịa. Tôi mừng trong ḷng và tự nghĩ chỉ vài giờ sau tôi có mặt ở nhà, nào Cha, nào Mẹ, nào các em tôi, các con tôi sẽ mừng biết chừng nào … bây giờ nghĩ đến việc trả tiền xe mới là điều mà tôi lo sợ, tôi hỏi về Bà Rịa bao nhiêu tiền, người lơ xe trả lời 20 đồng – nghe đến đó tôi như người bị điện giựt, làm sao tôi có đủ 20 đồng để trả cho họ đây, tôi cũng không hiểu sao h́nh như mọi người họ đang nh́n tôi, có lẽ tôi có cái ǵ khác thường ? Ồ tôi đă nghĩ ra rồi, th́ ra tôi mặc bộ đồ không giống ai cho nên đă gây sự chú ư với họ. Thôi mặc kệ, tôi cứ nói thiệt biết đâu họ cảm thông và bớt cho tôi tiền xe, v́ tôi chỉ c̣n có 12 đồng mà thôi, nghĩ vậy tôi bèn nói với anh lơ xe :
- ”Anh thông cảm cho tôi, tôi mới ra trại, về đến Bà Rịa, tôi sẽ về nhà xin tiền và sẽ t́m anh để trả tiền cho đủ, v́ hiện tại tôi chỉ có 12 đồng mà thôi.
Anh lơ xe nói với tôi :
- “lúc nầy ông nào cũng nói mới ra trại hết, làm sao mà chúng tôi tin cho nổi”,
Tôi đau nhói cả tim, 7 năm trời tôi ở trong các trại tù, chúng tôi có biết ǵ ở bên ngoài đâu, làm sao mà có người họ lại giả dạng tù cải tạo như chúng tôi để làm ǵ ?
Tôi chỉ c̣n biết năn nỉ mà thôi, tôi nói :
Nếu anh không tin tôi sẽ đưa giấy ra trại cho anh xem, nói xong tôi liền móc trong túi ra, trước khi móc được nó ra tôi đă phải tháo nắp miệng túi cẩn thận để lôi tờ giấy ra trại tŕnh cho anh lơ xe, tôi cứ nghĩ tôi sẽ tŕnh tờ giấy nầy khi tôi về đến địa phương chứ nào nghờ lại phải tŕnh cho anh lơ xe nầy.
Tôi đưa cho anh ta, nhưng anh ta không thèm coi cái tờ giấy mà tôi đă phải bỏ ra không biết bao nhiêu ngày đêm mới có được tấm giấy nầy, tôi lại xếp lại cẩn thận và bỏ vào túi rồi gài miệng túi lại hẳn hoi trước khi tôi có những đề nghị với anh ta, tôi nói : anh cầm 12 đồng nầy, và một bộ đồ nầy, bộ đồ mà 7 năm qua tôi đă giữ nó như là một bảo vật mà hôm nay tôi đă phải đem nó đi cầm, v́ tôi không có một món đố nào đáng giá, ngày mai tôi sẽ ra t́m xe anh và chuộc lại.
Anh ta nói bộ đồ của anh không đáng một đồng bạc, bộ đồ rách như vậy tôi cầm để làm ǵ
? Tôi đau nhói nơi tim, trời ơi, có ai hiểu được bộ đồ nầy tôi đă đánh đổi không biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, từng miếng vá là từng kỹ niệm của các trại tù mà tôi đă trải qua, nếu tôi có tiền, th́ có lẽ không có một số tiền nào có thể đánh đổi được nó, bộ đồ mà tôi đang cầm trên tay. Bộ đồ nầy không đáng một đồng bạc ! tôi tự lập lại câu nói đó trong ḷng và thấy buồn vô hạn, phải, anh nói đúng, nó không đáng một đồng bạc đối với anh, nhưng nó là vô giá đối với tôi, đối với những thằng tù như tôi anh có biết không ? Bây giờ đâu phải là chỗ tôi và anh tranh cải, lư luận.
V́ vậy tôi nói : Thôi được, anh cứ cho tôi đi được đến đâu hay đến đó, đến chỗ nào anh thấy hết tiền th́ cho tôi xuống ở đó và tôi sẽ đi bộ về nhà vậy. Ư kiến nầy của tôi có vẽ thực tiễn và anh lơ xe đă cho tôi được ngồi trên xe đ̣ (xe chạy bằng than) để về Bà Rịa.
Cuộc đời của tôi có những chuyện thật bất ngờ, cũng con đường nầy cách đây 7 năm ngày 20/04/1975, tôi đă di chuyển đơn vị rời khỏi Long Khánh cũng bằng con đường nầy, lúc đó tôi di chuyển trong lúc những tiếng pháo nổ chát chúa sau lưng, tôi là người chỉ huy đoàn xe và cho lệnh chạy, nhưng bây giờ tôi lại phải xin xỏ, năn nỉ để được leo lên xe ! ! ! Tôi nh́n lại hai bên đường giờ đă thay đổi rất nhiều, trước đây là đồng ruộng th́ bây giờ lại có những túp lều mọc lên, những luống khoai, những gốc ḿ đă được trồng vào những chỗ trống ở giữa những gốc cây cao su … tóm lại họ đă tận dụng không để một khoảnh đất trống nào.
Người lơ xe cho tôi xuống ngay đầu đường góc ngả ba bệnh viện cũ, anh cũng tử tế chỉ nhận 12 đồng và không lấy bộ quần áo cũ của tôi, tôi xuống xe và bắt đầu đi bộ về nhà. Tôi muốn giành cho ba tôi, mẹ tôi, các em tôi, và các con tôi một ngạc nhiên khi tôi bước chân vào nhà
C̣n tiếp...
Bookmarks