số 88:
...
(Có lẽ tác giả muốn nói tới An Dương Vương Thục Phán; Triệu Đà là cha của Trọng Thủy - DCVOnline) xưa đánh mất non sông v́ trót đẻ ra và trót yêu thương đứa con gái phản tặc có tên là Mỵ Châu. Với tất cả các hành vi nhục nhă mà họ đă làm, chế độ Hà Nội giờ đây đă chính thức trở thành một thứ Mỵ Châu.
Tuy nhiên, Mỵ Châu xưa là một người đàn bà xinh đẹp nhưng ngu dốt, kẻ luỵ t́nh nông nổi nên tội bán nước của cô ta c̣n được người đời khoan dung. Tại đền thờ Cổ Loa có hai tượng đá, tượng đá ngoài sân là biểu tượng Mỵ Châu nằm gục mặt xuống đất mà bất cứ ai đi qua cũng phải đạp một cái lên lưng và nhổ một băi nước bọt để trừng phạt “con Mỵ Châu bán nước”. C̣n tượng đá trong đền, tựa như một người đàn bà cụt cổ phủ vải đỏ th́ lại được hương khói do ḷng đồng cảm với “Mỵ Châu khờ dại và lụy t́nh”.
...
Đây mới chính là cái lối ngụy luận thượng đội hạ đạp, thể hiện một cái bản chất mà Tiên gọi là nô lệ căn tính!
Cái lối suy nghĩ bạc nhược, vô trách nhiệm, ngu si đần độn của một dúm người chuyên thượng đội hạ đạp!
*
* *
Phán là Vua. Dưới trướng có một đống thằng đàn ông làm tôi lương đống!
Mỵ Châu con gái mới lớn, lần đầu tiên nếm mùi đàn ông (chắc vậy?), nên cổ mê thằng giặc như điếu đổ, nên đầu óc mụ mị ngu si đi.
Nuôi giặc trong nhà mà không biết đề pḥng, để cho một thằng con nít nó xỏ mũi mất nước!
Lũ đàn ông này không biết nhục mà c̣n đổ tội cho một cô gái ngây thơ!
*
* *
Cái lũ "người/ngợm đời" nên đúc tượng phán và đám tôi lương đống mà ị vào!
Đừng hiếp dâm cô Mỵ Châu nữa!
Bookmarks