1.- Sai v́ không hiểu nghĩa gốc Hán Việt.
CHUNG CƯ. Chữ kép nầy được thành lập theo văn phạm Hán Việt v́ tính từ đứng trước danh từ cho nên cả 2 chữ phải đều là Hán Việt. Thế mà chữ "chung" Hán Việt không có nghĩa là chung chạ mà có nghĩa là cuối cùng. Vậy chung cư 終居 không phải là nơi nhiều người ở chung mà là nơi ở cuối cùng, tức là mồ chôn hay nghĩa địa. Vậy phải đổi chữ chung cư thành chúng cư 衆居 th́ mới ổn.
KHẢ NĂNG. “Khả năng” 可 能 là năng lực của con người, có thể làm được việc ǵ đó. Thế mà người ta đă viết và nói những câu đại loại thế nầy: Hôm nay, khả năng trời không mưa. Khả năng con ḅ nầy sẽ chết v́ bị bệnh… Nghe thực là kỳ cục và đáng xấu hổ. Tôi cho rằng, người ta đă nhầm lẫn giữa hai chữ khả năng 可 能 (capacité, capable) với khả dĩ 可 以 (possibilité, possible). Nhưng thôi, chúng ta nên dùng chữ thuần Việt là có thể, đúng và dễ hiểu, c̣n chữ khả năng chỉ nên dùng để nói về năng lực mà con người mà thôi.
QUÁ TR̀NH. Quá 過 là đă qua, tŕnh 程 là đoạn đường. Quá tŕnh là đọan đường đă đi qua. Nói thế nầy là đúng: “Quá tŕnh thực hiện công việc đă gặp nhiều trở ngại. Nhưng tôi lại thấy trong sách báo câu đại loại thế nầy: “Quá tŕnh thực hiện công tác sắp tới của tôi là sẽ rất thuận lợi”. Thực là sai lắm rồi. Trong trường hợp nầy, phải dùng chữ tiến tŕnh, đúng cho cả 3 th́ quá khứ, hiện tại và tương lai.
HUYỀN THOẠI. Người viết, kể cả những người có bằng cấp cao, không chịu học tiếng Hán, mà lại thích dùng tiếng Hán để tỏ ra “ta đây” nên nhiều tiếng được dùng sai nghĩa một cách thực buồn cười. Thí dụ, tôi rất thường nghe đài truyền h́nh, truyền thanh và báo chí nói “huyền thoại Pélé” “huyền thoại Maradona”... Người có học nghe thực chướng tai, nhưng người nói chẳng ngượng miệng chút nào. Tại sao nghe chướng tai? Huyền 玄 là màu đen, nghĩa bóng là sâu xa, mờ ảo, không có thực. Thoại 話 là câu chuyện. Vậy huyền thoại là câu chuyện mờ mờ ảo ảo, không có thực, do truyền miệng mà ra. Thí dụ chuyện bà Âu Cơ đẻ ra trăm trứng, chuyện ông Thánh Gióng cỡi ngựa sắt đi đánh giặc Ân là những huyền thoại. Đằng nầy, ông Maradona, ông Pélé có thiệt 100% sao gọi là huyền. Và 2 cầu thủ đó là con người sao gọi là thoại được. Nếu muốn dùng chũ huyền thoại để đề cao 2 cầu thủ đó th́ phải nói thế nầy: “Cái tài của 2 ông nầy tưởng như chỉ có trong huyền thoại”. Ông bà ḿnh thường nói: “Dốt th́ hay nói chữ, có đúng trong trường hợp nầy hay không?”
HÔN PHU, HÔN THÊ. Hôn là cưới, phu là chồng, thê là vợ. Trong chữ phu và chữ thê đă có nghĩa của chữ hôn rồi cho nên gọi hôn phu và hôn thê là để chỉ người chồng người vợ là phi lư. Gọi hôn lễ (lễ cưới) hôn phối (lấy nhau) th́ được. C̣n nói hôn phu, hôn thê th́ có thể hiểu 昬夫,昬妻 là nguời chồng u mê, người vợ u mê cũng như nói hôn quân 昬君 là nhà vua u mê vậy.
2.- Sai v́ cố ư sửa nghĩa gốc Hán Việt
ĐỘC LẬP Độc 獨 là riêng một ḿnh, Lập 立 là đứng. Vậy theo nghĩa gốc Hán Việt, độc lập là đứng riêng rẽ một ḿnh, không đứng chung với ai cả. Rơ ràng chữ nầy là sai nếu dùng để diễn tả t́nh trạng của một quốc gia không lệ thuộc nước khác. Ngày nay, các quốc gia như thế đâu có đứng riêng một ḿnh mà đều có liên hệ với nhau trong các tổ chức quốc tế. Vậy chữ độc lập là sai. Tôi thấy Cụ Trần Trọng Kim, Cụ Dương Quảng Hàm dùng chữ tự chủ để thay thế chữ độc lập. Như thế là rất hay. Có người bảo với tôi rằng chữ độc lập là do ông Tôn Dật Tiên đặt ra nên không thể bỏ được. Tại sao vậy? Ông Tôn Dật Tiên th́ liên quan đến ngôn ngữ của Tàu chứ có liên quan ǵ đến ngôn ngữ Việt Nam. Tàu dùng sai th́ chúng ta đâu có buộc phải theo cái sai của họ.
PHONG KIẾN.封建 Phong kiến gồm 2 chữ phong tước 封爵 (ban quan tước) và kiến địa 建地 (ban đất để dựng nước). Phong kiến chỉ chế độ hoàng đế phong tước cho người có công và cấp cho một vùng đất rất rộng để thành lập quốc gia, với quân đội, luật lệ và chế độ thuế má riêng biệt. Chế độ nầy hiện hữu ở đời nhà Chu bên Tàu với nước của thiên tử và nước của các chư hầu; từ nhà Tần trở đi th́ chế độ phong kiến bị bị băi bỏ và được thay bằng chế độ trung ương tập quyền. Chế độ phong kiến cũng tồn tại ở vài nước Âu Châu như Pháp, chỉ vào thời Trung Cổ mà thôi. Ở Việt Nam không bao giờ có chế độ phong kiến (féodalité) mà chỉ có chế độ quân chủ chuyên chế (royalisme absolu) mà thôi. Gọi chế độ quân chủ ở Việt Nam bằng chữ phong kiến là sai. Có tài liệu c̣n bảo rằng sự cúng tế đ́nh chùa là tàn tích của phong kiến th́ càng sai hơn nữa.
TIÊU CỰC, TÍCH CỰC 消極, 積極 Hiện nay, người ta gán vào hai chữ nầy ư nghĩa tốt xấu hết sức rơ rệt. Hành động nào tốt th́ được gọi là tích cực; trái lại, hành động xấu th́ gọi là tiêu cực. Thực ra, suy từ nghĩa gốc Hán Việt th́ sự gán ép như thế là sai. Tich cực, tiêu cực tự nó không có sẵn tính chất tốt hay xấu mà chỉ ấn định cường độ của hành động mà thôi. Thí dụ, trong một đoàn đi làm việc phước thiện th́ ai tích cực là tốt và ai tiêu cực là không tốt. Nhưng trong một bọn côn đồ đi tổ chức ăn cướp th́ đứa nào tích cực lại là đứa xấu nhất. Trong truyện Tam quốc của Tàu, Từ Thứ, mưu sĩ của Lưu Bị bắt buộc phải về phục vụ dưới trướng của kẻ thù là Tào Tháo. Từ Thứ đă giữ thái độ tiêu cực nghĩa là không hiến mưu kế ǵ cho Tào Tháo. Thái độ tiêu cực nầy của Từ Thứ, từ cổ chí kim luôn luôn được khen ngợi; vậy tiêu cực có xấu đâu.
3.- Sai v́ không phân biệt được tiếng Hán Việt với tiếng thuần Việt (tiếng Nôm).
QUỐC GIỖ. Tôi có đọc được câu nầy: “Ngày giỗ tổ Hùng vương là ngày quốc giỗ”. Nói như vậy là sai. Giỗ là tiếng Nôm chứ không phải là tiếng Hán Việt nên không thể đặt sau tiếng "quốc" được. Hăy bỏ tiếng ngày quốc giỗ mà dùng tiếng thuần Việt là ngày giỗ cả nước, vừa đúng, lại vừa dễ hiểu, Nơi tiếng Hán, ngày giỗ là kỵ nhật 忌日.Ở một vài tỉnh của Trung Việt, người ta gọi ngày giỗ là ngày kỵ. Ta nên dứt khoát chỉ dùng chữ Nôm là ngày giỗ để cho thống nhất toàn quốc.
GÓA PHỤ. Tôi đă gặp vài lần chữ góa phụ trong sách vở báo chí để chỉ người đàn bà có chồng đă chết. Gọi như thế là sai v́ tính từ góa là tiếng Nôm, không thể đặt trước danh từ phụ được. Phải gọi người đàn bà góa (toàn Nôm) hay người quả phụ (toàn Hán Việt) th́ mới đúng.
ĐỆ NHẬT THÁC. Ở ngơ đi vào của một địa điểm du lịch, có hàng chữ to tướng dùng để quảng cáo “Nơi đây có đệ nhất thác”. Viết như thế là sai. Đặt 2 chữ đệ nhất (tiếng thêm nghĩa) trước chữ thác (tiếng chính), là theo văn phạm Hán Việt th́ cả hai chữ đều phải là tiếng Hán Việt mới được. Ở đây, tiếng thác là thuần Nôm, thế là bậy rồi. Không có tiếng Hán Việt nào có nghĩa thác nước. Thác theo tiếng Hán là bộc bố 瀑 布, nhưng đó lại là tiếng Hán thuần túy nghĩa là chưa được Việt hóa thành tiếng Hán Việt nên chưa thể dùng được. Trong trường hợp nầy, nên viết “Nơi đây có thác đẹp nhất”, vừa đúng, vừa dễ hiểu lại vừa hấp dẫn khách du lịch.
4.- Sai v́ không phân biệt được văn phạm Hán Việt với văn phạm Nôm.
X QUANG. Mỗi lần có chuyện phải vào bệnh viện là tôi rất khó chịu khi nh́n thấy cái bảng “Pḥng X quang” Tôi khó chịu v́ cái chữ X quang nầy phạm đến 2 lỗi. Một là lỗi về ngữ pháp và một lỗi về kiến thức khoa học. Về ngữ pháp, quang là tiếng chính, X là tiếng bổ nghĩa. Đặt tiếng bổ nghĩa trước tiếng chính th́ đích thị sử dụng văn phạm Hán Việt rồi. Mà muốn dùng lối văn phạm nầy th́ cả 2 chữ đều phải là tiếng Hán Việt. Ở đây X là một mẫu tự latin th́ sai quá đi rồi. Về khoa học, quang 光 có nghĩa là sáng, ở đây chỉ tia sáng. Tia sáng là tia kích thích được tế bào thị giác để tạo ra ấn tượng sáng. Trong chuỗi sóng điện từ, các tia nầy chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ bé với độ dài sóng từ 400 nano mét đến gần 800 nano mét mà thôi. Trong khi đó, tia X (với độ dài sóng từ 0,1 đến 10 nano mét) cách tia sáng khá xa, không kích thích được tế bào thị giác th́ chắc chăn không phải là tia sáng rồi. Cho nên dùng chữ QUANG cho tia X là sai be bét về vật lư sơ đẳng của lớp 12 trung học. Tôi chẳng hiểu ông “đại giáo sư tiến sĩ” nào đă bày ra cái tên X QUANG đó. Tại sao không dùng chữ “TIA X” như trước đây ở miền Nam, vừa hay, vừa đúng, vừa đại chúng, vừa thuần túy Việt Nam. Không lẽ người ta muốn dùng chữ “X QUANG” để chứng tỏ ta đây biết “nói chữ” hay sao?
BÊ TÔNG HÓA con đường. Bê tông là chữ phụ, hóa là chữ chính. Đây cũng là văn phạm Hán Việt. Để thành lập chữ kép th́ cả 2 chữ đơn đều phải tiếng Hán Việt. Ở đây bê tông lại là tiếng Pháp (béton) phiên âm ra, do đó nói bê tông hóa là sai. Ngoài ra, nghĩa cũng sai v́ chữ bê tông hóa được dùng phải được hiểu là con đường đà được biến hóa thành một khối bê tông. V́ vậy, không nên nói bê tông hóa mà nói một cách b́nh thường: tráng bê tông con đường, vừa đúng lại vừa dễ hiểu.
C̣n một lô HÓA rất bậy bạ trong sách vở báo chi, trong chương tŕnh truyền thanh, truyền h́nh như: nghèo hóa, giàu hóa, no hóa, đói hóa, khôn hóa, dại hóa, vân vân. Tội nghiệp cho ngôn ngữ Việt Nam!
NỮ NHÀ BÁO Tôi c̣n nhớ, trong chiến tranh I rắc, sau khi lính Mỹ bắn nhầm nhân viên t́nh báo của Ư bảo vệ người nữ phóng viên vừa được bọn bắt cóc trả tự do, các đài truyền h́nh ở Việt Nam loan tin nhiều lần và nhắc đi nhắc lại nhóm chữ nữ nhà báo. Thực là quá tệ! Nhà báo là tiếng Nôm nên phải dùng văn phạm xuôi và phải nói “nhà báo nữ” C̣n muốn dùng văn phạm ngược th́ phải dùng 3 chữ Hán Việt “nữ phóng viên” hay “nữ kư giả”. Ban biên tập các đài truyền h́nh không biết điều nầy sao?
TRIỀU CƯỜNG. Từ lâu rồi, tôi thấy xuất hiện rất thường xuyên hai chữ triều cường khi người ta nói đến thủy triều trên sông. Hai chữ nầy có thể thay đổi vị trí trước sau và có hai ư nghĩa khác nhau. Cường triều 強 潮 gồm tính từ đứng trước danh từ th́ tương đương với một danh từ và có nghĩa là con nước lớn (haute marée). Triều cường 潮 強 th́ lại là một mệnh đề gồm một danh từ triều và một động từ cương và có nghĩa là con nước đang lớn lên (la marée monte). Lúc nào cũng dùng chữ triều cường th́ có thể sai hơn phân nửa trường hợp rồi. Nhưng tại sao không nói con nước lớn (danh từ) và con nước đang lên (mệnh đề) vừa đúng lại vừa phù hợp với tŕnh độ và thói quen của đại chúng.
HẠT NHÂN. Đây là chữ vật lư học chỉ các hiện tượng xảy ra bên trong cái lơi hay cái nhân của nguyên tử. Miền Nam trước đây gọi là hạch tâm. Hạch 核 là cái hạt, tâm 心 là cái lơi hay cái nhân bên trong. Hạch tâm là cái nhân của hạt. Đó là chữ ghép theo văn phạm Hán Việt v́ cả 2 chữ đều là Hán Việt. Bây giờ người ta chuyển sang dùng 2 chữ Nôm th́ phải theo văn phạm nôm và phải gọi là “nhân của hạt” hay nhân hạt, cũng như bên ngoài gọi “vỏ hạt” chứ không thể gọi là “hạt vỏ” được. Gọi phản ứng hạt nhân, là sai với văn phạm rồi. Cần phải sửa lại: phản ứng nhân hạt mới đúng. Tuy nhiên, theo tôi, nên giữ chữ phản ứng hạch tâm th́ hay hơn nhiều. Chữ nầy không phải là chữ của giới b́nh dân nên cứ giữ tiếng Hán Việt, không cần chuyển sang tiếng Nôm.
TẶC. Chữ Hán Việt nầy đang được dùng một cách rất bậy bạ và rất thường xuyên như bọn tôm tặc, vàng tặc, cà phê tặc, để chỉ những tên ăn trộm. Dùng như thế là phạm vào 2 điều sai. Thứ nhất là sai về ngữ pháp: Một chữ đơn thuần Việt không thể ghép với một chữ đơn Hán Việt để thành một chữ kép. Thứ hai là sai về nghĩa. Tặc 賊có nghĩa là ăn cướp, đạo 盜 mới có nghĩa là ăn trộm, thí dụ đạo văn 盜文 là ăn trộm văn của người khác. Tại sao người ta không nói một cách giản dị và đúng là: Bọn trộm tôm, trộm vàng, trộm cà phê. . . Cũng cần nói thêm về một chữ đang được nhiều báo đem dùng. Đó là chữ đinh tặc để chỉ bọn rải đinh trên đường phố. Đinh là một chữ có gốc Hán Việt 釘 nhưng đă được Việt hóa hoàn toàn rồi nên ghép với chữ tặc th́ không ổn. Vả lại, nói đinh tặc là sai nghĩa v́ chữ đó có nghĩa là bọn ăn cướp đinh; thôi bỏ chữ đó đi và nên nói một cách giản dị là “bọn rải đinh” th́ hơn.
C̣n vô số những chữ sai khác cùng nguyên nhân trên đây như:
Lớp trưởng, phải sửa lại trưởng lớp,
Nhóm trưởng, phải sửa lại trưởng nhóm
Siêu rẻ, phải sửa lại rất rẻ
Siêu bền, phải sửa lại rất bền
Vi sóng, phải sửa lại vi ba hay sóng ngắn
Vân vân...
5.- Dùng chữ vô nghĩa
Bệnh viện DA LIỄU. Lần đầu tiên, thấy bảng chữ nầy, thú thật tôi không hiểu là cái ǵ. Sau hỏi người bạn bác sĩ mới biết đó là “nhà thương chữa bịnh ngoài da và bệnh hoa liễu”. Trời đất! Da là chữ thuần Việt. Hoa liễu là chữ Hán Việt, sao lại nhập chung một cách kỳ cục như thế. Xét về nguồn gốc, chữ Hán hoa liễu 花柳 có nghĩa là ổ điếm chứ không phải là một bịnh. Về sau, người ta dùng nhóm chữ ghép “bịnh hoa liễu” để chỉ cái bịnh lây qua đường t́nh dục cho những người hay lui tới các hoa liễu. Dùng riêng chữ hoa liễu cho một bịnh đă là sai rồi. Bỏ luôn chữ hoa, chỉ c̣n chữ liễu thôi th́ càng tệ hơn nữa. Riêng chữ liễu 柳 th́ có nghĩa là cây liễu. Bệnh viện da liễu tức là bệnh viện chuyên chữa cho bịnh ở da của cây liễu!
ĐẠI TRÀ. Tôi nhớ sau năm 1975, một người bạn dạy sử địa kể rằng, lần đầu tiên đọc sách giáo khoa từ miền Bắc đưa vào gặp câu: “Cây chè được trồng đại trà ở vùng nầy”. Anh ta hơi hoảng v́ dạy Sử Địa bao năm mà bây giờ không hiểu đại trà là ǵ. Đại là lớn, c̣n trà là ǵ? Anh về lật nhiều tự điển kể cả tự điển Hán Việt ra tra th́ chẳng thấy chữ đại trà ở đâu cả. Hỏi thăm măi anh mới rơ trồng đại trà là trồng rộng răi khắp nơi. Có lẽ ai đó nổi hứng bịa ra chữ vô nghĩa đó để thay thế chữ dễ hiểu và có sẵn, rồi sau đó những người khác bắt chước nói theo. Ngôn ngữ mà biến chuyển như thế th́ cũng đáng buồn.
SỰ CỐ. Lại một chữ vô nghĩa nữa nhưng đang được dùng một cách rộng răi để chỉ một sự rắc rối vừa mới xảy ra. Trong tiếng tiếng Hán Việt có chữ kép cố sự 故事 có nghĩa là chuyện cũ chứ làm ǵ có chữ sự cố. Cái nghĩa mà hiện nay người ta gán cho chữ vô nghĩa đó thực là lạ lùng, không thể chấp nhận được.
HOÀN CẢNH. Trong một bài báo, người ta viết: “Cô ây sống hoàn cảnh lắm”. Đố các bạn biết người ta muốn nói ǵ? Xin thưa, muốn nói “Cô ấy đang sống trong hoàn cảnh bi thảm”!!! Các bạn có chịu nổi với cách viết văn như thế đó không ?
ĐÔI CÔNG. Kể từ giải túc cầu thế giới tại Nam Phi, đài truyền h́nh ở Việt Nam bịa ra một chữ mới, đó là chữ đôi công và rất thường được lặp đi lặp lại. Theo dơi nhiều trận, tôi mới hiểu ư của các ông trời đó muốn nói: 2 đội chơi đôi công nghĩa là cả 2 đội đều chơi tấn công. Đôi là một cặp (tiếng Nôm), công là tấn công (tiếng Hán Việt). Vậy đôi công là một chữ bậy bạ do người kém hiểu biết bịa ra mà hiệu quả rơ ràng là làm xấu đi ngôn ngữ của dân tộc ḿnh. Có người nghĩ rằng, cứ bịa ra những chữ mới là làm giàu cho ngôn ngữ. Quan niệm như thế là sai; cũng như muốn làm giàu th́ kiếm được thực sự nhiều tiền chức không phải cứ nhét vào tủ các thứ giấy tờ bậy bạ mà gọi làm giàu được.
XÂY DỰNG. “Anh Hai tôi quyết định xây dựng với người yêu của ḿnh” Các bạn đừng tưởng rằng 2 người quyết định đi xây nhà để ở nhé. Không, 2 người quyết định làm đám cưới dó. Viết văn như thế th́ hết chỗ để phê b́nh rồi.
(c̣n tiếp)
Bookmarks