
Originally Posted by
QuanTran
Tôi không bất đồng với bạn Ng Tiến Công. Tuy nhiên c̣n một yếu tố nữa mà bạn chưa đề cập tới. Những vơ quan th́ dùng cái chết để tỏ khí tiết rất đáng kính phục - theo câu "sinh nghề tử nghiệp". Nhưng nếu là văn quan như cố TT Trần Văn Hương th́, theo lệ thường từ xưa, không ai kỳ vọng ở họ cái chết thể xác - cũng theo câu "sinh nghề tử nghiệp" - nếu họ đă không dùng súng th́ không cần phải chết bằng súng. Thực ra họ đă chết thanh danh, bị miệng đời bôi bác và nguyền rủa. Cái chết chậm đếm từng ngày; họ phải chiến đấu với những sự việc trong quá khứ, và có thể phải 'tiến thoái lưỡng nan' trong vấn đề minh bạch hoá những sự kiện tế nhị khó thể thanh minh cho chính ḿnh. Cái chết này cũng đau không kém.
Tóm lại theo tôi, vơ chết theo kiểu vơ, văn chết theo kiểu văn.
Với lại, khi thấy thế cuộc đă sắp tàn không thể cứu văn được nữa, đứng ở vị thế của một văn quan, 'đầu hàng' có khi cứu được dân khỏi bị chết thêm vô ích. Điểm này rất tế nhị, có thể được xem là một công trạng, mà cũng có thể bị xem là một tội lớn. Tuỳ cách nh́n của kẻ phán xét.
Bookmarks