Nhưng cuộc vượt biển lại bất thành, v́ dầu bị ai đó lấy mất. Sau này, tôi được Thái Thu Cúc, một cô bạn gái quen trong các chuyến vượt biển trước bất thành, đă giúp tôi ra đi từ cầu Xóm Bóng Nha Trang ngày 16 tháng 5, 1980.
Chuyến tàu vượt biển
Châu Đ́nh An có dấu X đứng giữa tàu. H́nh chụp từ Tàu của Tây Đức Melbourn Express chụp trước khi vớt lên giữa biển khơi. H́nh được Tây Đức tặng cho các thuyền nhân chuyến tàu mang tên 992.
Ghe vượt biển của tôi được Tàu Melbourn Express của Tây Đức vớt giữa biển khơi sau 3 đêm 4 ngày lênh đênh giữa sóng dữ và suưt ch́m. Họ gửi chúng tôi tạm trú tại trại tị nạn Hồng Kông, chính nơi này, tôi đă viết ca khúc Đêm Chôn Dầu Vượt Biển.
Sau khi vớt lên trên sân tàu Tây Đức. Châu Đ́nh An dấu X đứng b́a góc trái
Nhớ lại những lần gánh dầu ra biển, rồi chôn dầu trong đêm tối, bài hát đă trải ḷng: “đêm nay anh gánh dầu ra biển, anh chôn. Anh chôn, chôn hết cả những ǵ của yêu thương. Anh chôn, chôn mối t́nh chúng ḿnh. Gởi lại em, trăm nhớ ngàn thương…”.
Tôi nghĩ đến Cúc, và viết cho nàng, dù Cúc giúp tôi thành công vượt biển, nhưng Cúc đă không may mắn, nàng kẹt lại từ đó cho đến bây giờ.
Tháng tư đến mỗi năm, hằng triệu triệu người Việt Nam trong và ngoài nước không thể quên nỗi kinh hoàng, hụt hẫng, đau đớn v́ sự thay đổi tất cả của con người và đất nước chúng ta. Viết bài này hôm nay đă 37 năm trôi qua, đă 37 tháng tư dài trong một đời người.
Chúng ta không quên đất nước đau thương của chúng ta, ngày càng tụt hậu về giá trị nhân phẩm. Chúng ta không thể nào quên đất nước thân yêu ngày càng kém cỏi về một xă hội gần như vô cảm, và thế hệ trẻ từ thể chất đến tinh thần bị băng hoại niềm tin. Do đâu mà ra nông nổi này, câu trả lời đă quá rơ, đồng bào miền Bắc đă rơ từ năm 1954, đồng bào miền Nam đă rơ từ năm 1975.
Từ “đêm chôn dầu vượt biển” cho đến bến bờ tự do ngày hôm nay, người Việt hải ngoại lúc nào cũng canh cánh trong ḷng nỗi thương nhớ về non sông, xứ sở ḿnh. 37 năm dài đă ổn định cuộc sống, con cái học thành tài, một thế hệ tiếp nối chuyển ḿnh với biết bao hy sinh, biết bao nỗ lực, kiên nhẫn để vượt qua khó khăn. Chúng ta đă t́m đủ mọi cách để vượt thoát ra khỏi bóng tối chủ nghĩa xă hội, kể cả biết có thể ḿnh phải chết, th́ sẽ có ngày chúng ta trở về với ánh sáng tự do dân chủ thực sự qua nỗ lực t́m đủ mọi cách đấu tranh cho nhân quyền nơi xứ người.
“Anh phải bỏ đi, thắp lên ngọn lửa hy vọng. Anh phải bỏ đi để em c̣n sống..”
Dù sao, tôi cũng đă tâm niệm khi viết xuống, để hẹn ngày trở lại của một nước Việt Nam dân chủ, tự do thực sự. Tôi biết chắc rằng, chúng ta không thể nào quên quê nhà. Cũng như chúng ta không thể mặc áo ấm đi giữa mùa Đông đang khi có bao người giá lạnh…
Ḥ ơi! Tạm biệt nước non..
Châu Đ́nh An
http://chaudinhan.net/2012/03/31/dem...-bi%E1%BB%83n/
Bookmarks