Năm đó tôi học lớp 10. Theo gia đ́nh tôi chuyển trường từ Cần Thơ về Châu Đốc. Châu Đốc là một tỉnh lỵ nhỏ, buồn và yên tịnh. Nhất là khi trời tối, đường phố càng ảm đạm, vắng vẽ dưới những ngọn đèn mù mờ ít ỏi.
Trai gái ít có nơi nào giải trí. Chỉ có 1 rạp cải lương và 2 rạp chiếu bóng.
Dọc theo bờ sông là 1 dăy bán chè luôn luôn êm vắng cùng với những hàng liễu ủ rũ lặng lẽ chạy hai bên đường, càng tăng thêm cái yếu ớt của một tỉnh lỵ nhỏ. Có một dăy bán chè khác gần trung tâm chợ, một quán cà phê nhạc … và hết.
Nói đến Châu Đốc là phải nhắc đến chùa Bà Chúa Xứ lừng danh, mà cứ mỗi năm dân chúng từ khắp mọi miền tấp nập kéo đến cúng kiếng và xin phép, mượn tiền làm ăn ....Rồi leo núi Sam qua các bậc đá khá nguy hiểm.
Gia đ́nh tôi được ở tạm trong một ngôi nhà lớn ngay góc ngă tư nên có thể nh́n ra nhiều hướng. Đối diện mặt tiền là nhà của một gia đ́nh mà đặc biệt có một cô gái thật dễ thương cùng trang lứa.
Tôi là một thằng đa sầu, đa cảm, lăng mạn …lại thêm chúa mơ mộng. Dĩ nhiên, một cô gái dễ thương đă làm cho cái tuổi mới lớn của tôi xao động “quá xá”.
Hàng ngày, hàng ngày nàng đạp xe đi học với áo dài trắng bay bay mà tà sau được nàng khéo léo vén nhẹ cùng tà trước và được giữ ở nắm tay trên “ghi-đông”. Phong thái, dáng dấp kiêu kỳ kiểu cách sao mà thanh, mà đẹp quá. Thế là, đâm tưởng tượng đủ thứ trên đời.
Một tối ngồi hóng mát trước sân, trông thấy nàng đạp xe chở theo cô em gái. Sau chút do dự tôi liền lấy chiếc “Mini” lẻo đẻo chạy theo. Ui chao! Nàng vừa gội đầu xong, hương thơm xà bông quyện nhẹ theo gió. Mái tóc của nàng vẫn c̣n ướt, thỉnh thoăng bàn tay nàng lại lùa vào trong tóc vuốt hất ra sau càng làm tôi thêm ngơ ngẫn.
Rồi khi gần tới phía sau xe nàng bỗng dưng tim tôi đập nhanh và loạn cả lên, tay chân th́ run rần rần quái lạ. Cô em của nàng ngó tôi ngơ ngác…Chẳng biết làm sao, tôi cũng ráng cười duyên một cái. Chắc lúc đó trông tôi có vẽ dị hợm lắm nên cô em bỗng cười phá lên và nàng quay lại nguưt háy một cái lạnh lùng, xa lạ khiến tôi muốn …”chết” luôn.
Rồi cái miệng tôi sao lại khô ran, khô rốc không c̣n chút nước bọt, môi th́ cứng ngắt lập bập tê tê …Cứ phải “thè” cái lưỡi ra rà rà cho nó …ướt. Thiệt là chán cái thằng tôi. Trời ơi, vậy mà tính xuống giọng nam trầm mở miệng tán gái chứ.
Gió có thổi, mây không thèm biết,
Gió cứ vu vơ, mây vẫn lạc loài…
Rồi khi tôi ráng rặn ra một câu cứng ngắt vô duyên, tôi đă được đền bù bằng một câu cũng …”có duyên” không kém: “Làm quen chi vậy?”. Ôi! Chưa bao giờ mà tôi khổ sở như rứa.
…………………………………………………… ………………
Thời gian êm ái trôi. Tôi bắt đầu đón nàng mỗi khi tan học. Hăy tưởng tượng nhé, cứ mỗi trưa, trước cổng trường trong đám cây si có tôi trong đó, hồi hộp, nôn nao chờ đợi giây phút một đàn áo dài trắng ríu rít nói cười ùa ra ngập cổng trường. Và ḱa! Trong đàn màu trắng xinh xinh dưới bầu trời trong xanh đầy nắng, bỗng tách ra một tà áo dài chạy lại bên ḿnh mà cười e thẹn giữa tiếng chọc ghẹo đuổi theo của đám bạn, rồi ngồi phía sau xe nhéo ḿnh một cái đau điếng:”Chạy lẹ đi”. Thật là những tháng ngày êm đẹp và nên thơ. Khó mà quên được.
Tôi nhớ nàng quá. Chẳng học hành ngủ nghê ǵ được. Thèm nắm bàn tay nho nhỏ của nàng mà cũng không dám cho đến khi t́m cách loay hoay đủ thứ chuyện trên đời mới được toại nguyện. Chao ơi! Chỉ bấy nhiêu thôi mà tôi đê mê sung sướng đến mấy bửa.
Một hôm, trên đường đi học tôi ghé nhà nàng và ngơ ư xin một tấm h́nh. Nàng chẳng có tấm nào chụp riêng cả. Tôi để ư thấy một tấm nàng chụp chung với gia đ́nh “chưng” trong tủ kiếng bèn xin tấm đó. Thật tai hại, tôi đâu ngờ mấy thằng bạn quí khám phá ra bí mật của ḿnh. Chúng lén lấy đem ra cả lớp xem, lại c̣n đồng thanh gào lên “Yêu hết cả nhà, Yêu hết cả nhà”. Trời đất ơi, tôi ngượng và giận chỉ muốn chui xuống gầm bàn hay cho mỗi thằng một đấm.
Điều quan trọng nhất là sự học của tôi ngày càng sút kém. Thầy giáo cứ giăng bài, c̣n tôi cứ ngồi cho hồn bay tận đâu đâu. Mơ màng, tưởng tượng đủ thứ về nàng. Thi đệ nhứt lục cá nguyệt hết ba môn dưới trung b́nh. Sang đệ nhị lục cá nguyệt, tôi phải bỏ thi v́ lên Sài G̣n tránh cuộc chiến tranh đang ở giai đoạn cuối.
Vào cuối năm 1974, Châu Đốc đầy những tin tức người Việt bên Cam-bốt bị “cáp duồn”. Người lớn trẽ em bị giết dă man, một số thoát đuợc chạy về khu biên ǵới đă gây nên sự lo lắng cho người dân của tỉnh.
Thực ra mà nói, một phần ảnh hưởng cũng từ mấy thằng bạn học trễ 1 năm nên chúng nó có thể sẽ đi lính theo lệnh tổng động viên, nên chúng nó đến lớp mà chẳng học hành ǵ cả. Thầy giáo cứ giăng bài, tụi nó thăn nhiên nhảy cửa sổ ra ngoài hút thuốc bàn chuyện chiến tranh. Thầy giáo cũng mặc kệ cứ tiếp tục giăng bài. Lớp học chẵng c̣n ra thể thống ǵ nữa.
Hậu quả của “rung động đầu đời” là trong học bạ lớp 10 có ba chữ màu đỏ đóng khung đầy “hănh diện”: “Ở LẠI LỚP”. Kinh nghiệm sau này mà có con, cấm chúng yêu đương khi c̣n đi học nhé.
Ngày nay, đi qua những ngôi trường vào giờ tan học, nh́n các cô gái thướt tha trong chiếc áo dài đôi tà lồng lộng là tâm hồn tôi lại se sẻ xao xuyến, rung động, dù khi có cô gọi ḿnh bằng …”Chú”. Chậc! Đau khổ.
Giờ đây, khi viết lại chuyện này, ḷng tôi vẫn c̣n lâng lâng nhè nhẹ bồi hồi của thuỡ đầu đời dễ thương êm ái đó. Và dù tuổi đă sắp tới “..băm”, tôi vẫn muốn có và đang t́m lại cái cảm xúc “ban đầu lưu luyến ấy”. Ậy! Nhưng đừng sợ, nếu lần này th́ chắc chắn đó là rung động…”cuối đời”. V́ tôi c̣n …độc thân mà.
Dean Nguyen
Tháng 9, một ngàn chín trăm…không nhớ.
Bookmarks