4-20-2012 Human Rights for Vietnam PAC Friday 04/20/2012 - Phút 11:10 bàn về ĐNH T́nh Ca Mùa Xuân ở Berlin
Trong buổi phát h́nh về Nhân Quyền của SBTN Friday 04/20/2012, ĐP và TH có nói về ngày 30-4. Trúc Hồ có bàn về ĐNH T́nh Ca Mùa Xuân ở Berlin, và có kêu gọi tất cả các nghệ sĩ nên suy nghĩ lại, không nên hát vào ngày này.
Gửi đến NHN và ĐN lời cám ơn và hoan nghênh các em. You made the right decision. We love you.
Hoàn toàn đồng ư về NNN. Chẳng thấy NNN làm điều ǵ giúp cho cộng đồng, chỉ business cho riêng cá nhân ông ta thôi.
Published on Apr 21, 2012 by hoangvinhcali5
[video=youtube;3j64QX1NTe4]http://www.youtube.com/watch?v=3j64QX1NTe4&feature=plcp&context=C4a72779VDvjVQa1PpcFPld-GXwS3-s0nWw9VWTEabr4RvXwUEApw=[/video]
Càng bị chửi th́ càng nổi tiếng.
NNN chỉ là tên hề hành nghề trên sân khấu kiếm cơm như các hề khác, Vân Sơn, Hoài Linh... Khi khổng khi không, không ai thuê mướn, mấy bác xúm nhau chửi làm anh chàng nổi tiếng quá chừng. Từ một anh hề bỗng chốc trở thành lănh tụ, khuôn mặt lớn của cộng đồng, cái rốn của vũ trụ ? Nhờ thế NNN được điểm cao với VC . Kỳ nầy NNN về VN là hốt bạc . C̣n nói rằng NNN là cựu lính miền Nam nay chạy theo VC là phản bội th́ thử hỏi từ 75 đến nay có biết bao nhiêu người công chức, quân nhân của miền Nam trước đây đă và đang theo VC> sức đâu mà chửi cho hết ? Xem ra chửi NNN lại là hành động mua vui làm việc nghĩa . Xin giới thiệu mấy bác một bài chửi nữ nhận được từ email . Tôi chưa thấy ai post nên xinpost để tặng mấy bác để làm phước vậy:
QUÁI THÚ NGUYỄN NGỌC NGẠN- TỔ TRƯỞNG ĐẶC CÔNG TUYÊN VẬN VĂN NGHỆ VIỆT CỘNG- VỪA NGANG NHIÊN TỔ CHỨC TƯỞNG NIỆM TRỊNH CÔN SƠN TRÁ H̀NH TẠI SAN JOSE 25-3-2012. Trần Cao LănhNam Cali Thưa Bà Con Tỵ Nạn khắp nơi;Tôi viết bài nầy với những lời lẽ vượt quá sức chịu đựng b́nh thường là v́ sau khi đọc qua tường thuật về buổi văn nghệ được tổ chức vào ngày 25-3-2012 tại San Jose.Buổi văn nghệ có tên là “Âm nhạc Trịnh Côn Sơn & Phạm Duy. Đọc bài tường thuật của Trịnh Như Toàn (*Có họ hàng ǵ với TCSơn ? mà lời lẽ rất về hùa với BTC ?) không hề thấy một chữ nào nói về mục đích của buổi nhạc. Nhưng bạn bè của tôi đă quả quyết là đêm nhạc được tổ chức ngầm để TƯỞNG NHỚ TRỊNH CÔN SƠN và tên tuổi PHẠM DUY được đính kèm chỉ là mục tiêu phụ để đánh lạc hướng cho mục tiêu chính. Qua chỉ dẫn tôi đă t́m thấy đọan trích yếu sau đây để chứng minh cùng Bà Con là hàng năm trong nước cũng đă tổ chức tưởng nhớ Trịnh Côn Sơn như đoạn sau đây được đăng trên trang Người Lao Động Online (Web Việt Cộng): “Cùng trong dịp kỷ niệm 11 năm ngày mất của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, gia đ́nh ông cùng bạn bè thân hữu tổ chức chương tŕnh âm nhạc "Để gió cuốn đi" lần một, chủ đề "Màu xanh trong lời gió". Đêm nhạc diễn ra vào 19h ngày 31/3 tại Hồ Bán Nguyệt, Phú Mỹ Hưng, quận 7, TP HCM. Chương tŕnh này quy tụ các ca sĩ như: Lan Ngọc, Trịnh Vĩnh Trinh, Trần Mạnh Tuấn, Đức Tuấn, Lan Nhă, Thùy Dương, Đ́nh Nguyên, Mỹ Hạnh, Thụy Long, Minh Anh, Ngọc Mai, Xuân Phú. Tam ca Đôrêmi, tứ ca MQV, ban hợp xướng Nhạc viện TP HCM và ban nhạc Hoàng Minh... Tiền thân của chương tŕnh này chính là chương tŕnh kỷ niệm ngày giỗ hàng năm của Trịnh Công Sơn được tổ chức ở làng du lịch B́nh Quới 1.”Đoạn trích nầy cho thấy rơ ràng là Ban Tổ Chức (BTC) đêm nhạc ở San Jose vừa rồi, không phải là vô t́nh trùng hợp với các buổi tổ chức trong nước hàng năm nhằm để tưởng nhớ TCS. Thật ra đây là một cố ư có sắp đặt trước của Việt Cộng nằm phía sau và BTC là những đứa đem ra thực hiện Giao Lưu Văn Nghệ có thù lao, được đền bù thỏa đáng bằng quỹ tuyên vận Hải Ngoại của Việt Cộng.Tôi cũng được nghe tin đồn quanh Bolsa đây, chính Dzũng Đen và Thu Phương là 2 đứa cũng tổ chức buổi nhạc khác với chủ đề cũng Nhạc của TCSơn, sẽ có Khánh Ly và Trần Thái Ḥa. Có phải Dzũng Đen và Thu Phương cũng tổ chức để đồng loạt tưởng nhớ TCSơn, gây tiếng vang, tạo thành tích cho Việt Cộng chăng?Nhưng riêng buổi nhạc ở San Jose th́ không thấy nêu tên ai là người tổ chức? Nên tôi không thể có một lời nguyền rủa nào đích thị các cá nhân tay sai của VC đó.Tuy nhiên qua tường thuật của Trịnh Như Toàn th́ hắn đă nhiều lần nêu tên NGUYỄN NGỌC NGẠN là MC chính của buổi nhạc và Tôi xin nắm tóc NGUYỄN NGỌC NGẠN, coi như là đứa công khai ra mặt TỔ CHỨC buổi nhạc ngấm ngầm nhằm mục đích rầm rộ tưởng nhờ TRỊNH CÔN SƠN khắp trong nước và Hải Ngoại. 1- TẠI SAO TỰA ĐỀ LẠI GỌI NGUYỄN NGỌC NGẠN LÀ “QUÁI THÚ”?Để Bà Con có thể nhận ra ư nghĩa của chữ QUÁI THÚ mà tôi đă mạnh dạn dùng ở đây để mô tả một NGUYỄN NGỌC NGẠN đă mất hết tính người.Kính mời Bà Con đọc qua các đoạn VÔ CÙNG CẢM ĐỘNG sau đây do chính Nguyễn Ngọc Ngạn đă viết ra để mô tả về TAI NẠN VƯỢT BIỂN THẢM KHỐC mà gia đ́nh Nguyễn Ngọc Ngạn là nạn nhân đau đớn tột cùng. Tai nạn đă cướp mất xác người vợ mới 26 tuổi và đứa con trai đầu ḷng hơn 4 tuổi đầu phải vĩnh viễn nằm lại Pulau Bidong. Cả gia đ́nh phải chết thảm để một ḿnh NGUYỄN NGỌC NGẠN được sống TỰ DO -ĂN NO -NGỦ ẤM:“…- Anh Ngạn, anh Ngạn ơi!
Tôi giật ḿnh ngơ ngác ngước nh́n lên, th́ thấy bà xă tôi tḥ mặt qua cái lô thông hơi để t́m tôị Tôi không nhận ra mặt vợ tôi v́ trời c̣n tối thẳm, nhưng nhờ giọng nói tôi biết vợ tôi cần gặp tôi có chuyện khẩn cấp. Tôi hồi hộp t́m cách đứng dậỵ Tàu chật ních, lại thêm đă gần một tuần ngồi một chỗ, hai chân tê cứng dưới lớp nước mặn, tôi loanh quanh khá lâu mới đứng lên được. May cho tôi là quanh tôi mọi người c̣n đang ngủ cả Chứ nếu họ thức th́ tôi khó ḷng di chuyển, v́ họ sẽ lôi lại và dí đầu tôi bắt ngồi xuống. Bà xă tôi giục nho nhỏ:
- Lên đi anh! Lên đại đi! Chui lỗ thông hơi này lên đi!
Tôi lo lắng nh́n quanh. Lúc ấy tôi c̣n gầy yếu lắm. Thời gian ở trại cải tạo bị sốt rét nặng, kéo dài 21 ngày, bước đi phải nhờ người vịn, bạn bè cùng tổ cứ tưởng tôi là sắp phải đem tôi đi chôn trên đồi tranh ở Bù Gia Mập. Giờ này vượt biển, tôi vẫn chưa lại sức, mới chỉ lên cân được chút ít. Nhà tôi lại bảo:
- Đêm qua băo lớn. Cái áo của con bị rách tung rồi bay mất. Nó phải cởi trần cả đêm lạnh tím cả ngườị Anh lên một chút đi!
Nghe nhắc đến đứa con hơn 4 tuổi, tôi vùng đứng lên, bước đại qua vào người đang ngồi ngủ, rồi chui liền lên, Cái lỗ nhỏ, phải lách người khó khăn, làm trầy sứt cả hai vai, nhưng tôi không có cảm giác ǵ lúc đó Từ hôm lên tầu, tôi vẫn mặc cái jacket nylon của Không Quân ngày trước và chiếc quần tây màu vàng đục. Lúc ngồi, dĩ nhiên phải cởi hết nút quần, kéo fermeture xuống cho thoải mái. Bâygiờ đứng dậy, vội vă dùng hai tay đu lên khỏi hầm tầu, có người nào đó đă nắm ống quần tôi kéo lại, làm tôi chỉ c̣n mỗi cái quần đùi khi lên tới tầng trên. Trời mưa không nặng hạt lắm, nhưng gió biển thổi phần phật trong không gian mờ tốị Tôi cúi xuống ôm đứa con đang run cằm cặp. Nhà tôi ưu tư bảo:
- Em lấy cái b́nh nylon, ôm vào người rồi nhảy xuống. May ra sóng đánh vào bờ! Thà nhẩy xuống trước, chứ để tầu vỡ th́ khó ḷng mà sống được, v́ cả trăm người sẽ níu chặt lấy nhau và cùng chết hết!
Vợ tôi nh́n tôi bằng ánh mắt ly biệt, đưa tay làm dấu đọc kinh. Tôi và con trai tôi cũng làm dấu Thánh giá và cầu xin Chúa che chở trong cơn nguy khốn. Tôi vừa đưa cho vợ tôi cái b́nh nylon, chưa kịp nói ǵ thêm th́ một đợt sóng vĩ đại ấp tới, làm chiếc tầu lật ngang, vỡ tung buồng lái ở tầng trên. Tiếng người đồng thanh kêu ru lên, bị tiếng gầm của sóng át đi. Buồng máy, kính cửa sổ, mui tầu, mái gỗ bọc tôn và bao nhiêu thứ ngổn ngang trên tầu đều rụng hết xuống biển, kéo theo qúa nửa hành khách gồm đàn bà và trẻ em. Tôi té lăn trên sàn tầu trong khối nước mặn khổng lồ vừa ập tới, đôi tay quờ quạng bám víu bất cứ thứ ǵ để sống c̣n.
Từ giây phút ấy, tôi không c̣n nh́n lại được vợ tôi lần nào nữa! Đứa con tôi cũng vuột khỏi tay tôi và văng xuống biển. Tôi níu được một sợi giây nào đó trên tầu, nên chỉ bị văng mất đôi mắt kính cứ chưa rơi hẳn xuống nước. Nhưng ngay sau đó, tôi chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp đứng vững th́ lớp sóng khổng lồ vừa đẩy vô bờ, lại rút ra mạnh hơn, làm tầu lật ngang một lần nữa ra phía ngoài, và lần này trên boong tầu không c̣n sót lại một aị Tất cả đều rụng xuống biển. Những lớp ván, lớp kính và những ǵ chưa vỡ qua đợt sóng trước, lần này tan tành hết. Nhưng đau đớn hơn cả là chiếc tầu ch́m dần xuống đáy biển mà hầm tầu lại chưa bể, cho nên hơn 100 người đàn ông ngồi với tôi suốt tuần lễ vừa qua, đều chết ngộp hết trong hầm, trong đó có cả cha con ông Ân, người đă đóng tiền cho gia đ́nh tôi đi! Tôi vùng đứng dậy, đưa mắt nh́n quanh. Lính Mă Lai đang quây những người sống sót vào gốc dừạ Họ cũng như tôi là những người được sóng đẩy vào bờ và may mắn thoát khỏi tử thần. Nhưng họ không được phép cứu những người bị ngộp nước như tôi. Nếu được cấp cứu, tôi tin chắc trong đám người nằm kia, ít lắm cũng có cả chục người sống dậỵ Lính Mă Lai không cho cứu là bởi v́ những kẻ xa lạ và bất nhân ấy đang lột quần áo người chết để lấy vàng và dollars giấu trong gấu quần, gấu áo, cổ áo, vạt áọ Moi của xong, họ lôi xác chết tập trung lại một chỗ chở xe mang đi chôn tập thể. Tôi từ gốc dừa ḅ tới, t́m trong đám 97 cái xác, thấy con trai tôi đă chết hẳn. Tôi bế cháu lên và nhận ra ván tầu hoặc ghềnh đá đă đánh vỡ trán con tôi, c̣n để lại một vệt dài thật to. C̣n vợ tôi th́ sóng biển đánh trôi đi mất, không t́m được xác!
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Ngoài kia, biển vẫn ầm ầm gào thét, chỉ thấy sóng xô chập chùng, không c̣n dấu tích ǵ của chiếc thuyền định mệnh. Hôm sau, từ trại tạm cư, chúng tôi được đưa trở lại băi biển, thả bộ dọc xuống hướng Thái Lan, t́m thêm được một số xác chết nữa , nhưng cũng không thấy vợ tôi. Tổng số 161 người chết, chỉ vào bờ được khoảng 100 cái xác, phần c̣n lại bị sóng đưa đi mất tích. Có hai nhà sư Mă Lai gốc Hoa đem vải và nhang đến làm lễ cầu siêu trước khi lính Mă Lai đem chôn tập thể
Trên băi biển Mă Lai dài thăm thẳm tôi dừng chân, ngồi dưới hàng dừa trông ra đại dương, nao nao mường tượng lại chặng đường đă qua. Nhớ những buổi sáng Chúa Nhật vợ tôi lên thăm ở Khu Tiếp Tân trường Bộ Binh Thủ Đức. Rồi những lần từ thành phố xuống miền Tây chờ tôi ở hậu cứ tiểu đoàn. Khi sinh con đầu ḷng, tôi từ đơn vị hành quân, không kịp thay quân phục, vội vă đón xe về thăm ở bảo sanh viện Đức Chính trên đường Cao Thắng. Nhớ hơn nữa là những lần vợ tôi gánh quả nặng trĩu đi tiếp tế cho tôi trong trại cải tạo, băng ngang 17 cây số đường rừng từ thị xă Phước B́nh vào Bù Gia Mập. Tất cả đều đă qua đi, chỉ c̣n lại mặt nước mênh mông xanh thẳm trước mặt, từng cuốn mất bao nhiêu xác người đồng hương trên hành tŕnh t́m tự do!
Vợ tôi mất đi ở tuổi 26, sau những tháng ngày vất vả v́ chồng. Lấy tôi khi tôi đă vào quân đội, thường xuyên xa nhà, vợ tôi cũng giống như bao nhiêu người đàn bà khác trong thời khói lửa, chẳng mấy khi được gần chồng. Khi tôi được biệt phái về lại Bộ Giáo Dục, dạy học tại Sài G̣n, đă tưởng vợ chồng có thể sống đời dân sự yên ổn lâu dài, nào ngờ chỉ hơn một năm sau th́ mất nước, bắt đầu cuộc sống mới lao đao gấp bội. Đoạn đường trầm luân ấy, có ngờ đâu rút cuộc lại kết thúc bi thảm bằng cái chết trên đại dương cùng với đứa con đầu ḷng hơn 4 tuổi! Tôi tin chắc cái chết của vợ tôi đă làm thay đổi hẳn cuộc sống của tôị Nếu nói theo niềm tin thiêng liêng, th́ chính vợ tôi đă cứu tôi vào phút chót, trước khi đắm tầụ Bằng chứng là hơn 100 người đàn ông ngồi chung với tôi dưới hầm tầu đều chết cả v́ ngộp nước. Em tôi -- người giới thiệu tôi cho ông Ân -- nếu đi cùng tôi chuyến ấy, chắc chắn cũng đă bỏ xác trên đại dương. Nhờ bị bỏ lại, nửa năm sau, em tôi cùng gia đ́nh vượt biển thành công và gặp lại tôi tại Vancouver, Canada vào giữa năm 80. Bà Ân và hai đứa con nhỏ được sóng đánh vào bờ thoát chết, đi định cư ở Texas, tôi vẫn liên lạc cho đến khi trả xong 20 lượng vàng chồng bà cho tôi vaỵBiến cố hăi hùng của chuyến tầu định mệnh làm tôi càng vững tin rằng đời người có sự sắp đặt của định mệnh, hay nói theo đức tin Công giáo, th́ đó là sự an bài của Thiên Chúạ C̣n đó rồi mất đó! Kiếp người mong manh như chiếc bách giữa ḍng, cho nên các cụ ngày xưa thường ví là cuộc phù thế nhân sinh.
Vợ con tôi chết trước mặt tôị Hơn 160 người chết ngay bên cạnh tôị Mà một kẻ yếu đuối như tôi lại sống sót! Đó phải là quyền năng của Thiên Chúa chưa muốn tôi ĺa trần. Lúc ngồi trên tầu, ông Ân thường tâm sự với tôi: những ngày gần mất nước, gia đ́nh ông đă có thể đi Mỹ dễ dàng, bởi ông làm việc cho cơ quan viện trợ Hoa Kỳ suốt hai mươi năm. Nhưng ông thấy ḿnh tuổi đă lớn, muốn ở lại quê nhà khi đất nước hết chiến chinh, nên ông từ khước quyền lợi di tản mà người Mỹ dành cho ông. Ba năm sau, đất nước qúa lầm than, mà chiến tranh vẫn không dứt. Các con ông chuẩn bị bước vào tuổi nghĩa vụ quân sự phục vụ cuộc xâm lăng Kampuchia, thúc đẩy ông phải ra đị Năm 75 ông từ chối di tản bằng máy baỵ Năm 78 ông phải trốn bằng thuyền, để rồi chính bản thân ông cùng với 4 đứa con lớn đều chết cả!...”(c̣n tiếp)
Ông Ngạn chạy theo lợi ích, quên nghĩa, th́ chọn VC có lợi hơn chọn phe dân chủ xă hội.
Theo tin tôi có th́ show tại Berlin vẫn SẼ diễn ra, và cho tới giờ này th́ ông Ngạn vẫn sẽ làm MC tại đây.
Chủ show th́ có khác, ông Sĩ giao/ bán lại cho bầu sô địa phương.
Ông Sĩ đă chạy, nhưng ông Ngạn th́ chưa, cho đến phút này.
---------------
Ông Ngạn đang tính hướng đi mới, định chuyển qua VN làm ăn, thỉnh thoảng sẽ làm shows tại Singapore, Macau.
Thị trường ca nhạc hải ngoại phải nói là kém sôi động đi nhiều, kể từ khi Lư Tống xịt ớt.
Bên VN th́ tuy dân nghèo rất nhiều, nhưng muốn kiếm vài ngàn người đi coi tại các thành phố lớn th́ không khó. Sài G̣n có khoảng 8 triệu dân, hơn gấp 2 lần toàn bộ VK khắp thế giới, chỉ 1% số này thôi th́ cũng có 80 ngàn người muốn coi show ông Ngạn, cô Kỳ Duyên diễn.
Nói về LỢI ÍCH th́ không cần phải bàn căi, theo ma quỷ, VC, th́ lợi ích cao hơn theo phe công chính.
Có khó ǵ để lấy ví dụ, VC có ai nghèo đâu, trong khi phe quốc gia th́ nghèo mạt. VK làm sao tranh lại VC về tiền bạc.
---------------
Ông Ngạn chạy theo lợi ích, quên nghĩa, th́ chọn VC có lợi hơn chọn phe dân chủ xă hội.
Theo dân chủ xă hội, muốn VN có nhân quyền, th́ tại ngoại quốc chỉ 1 ḿnh TS Thắng là có lợi - do có grants nhiều triệu USD/ năm, tha hồ tự trả lương ḿnh mấy trăm ngàn - c̣n tại VN th́ chỉ đem lại tù đày, bắt bớ, mà thôi.
C̣n theo VC th́ tại ngoại quốc cũng chẳng ai dám làm ǵ, mà c̣n chính v́ như vậy nên được ban phát cho nhiều ân huệ tại VN, mọi việc làm ăn dễ dàng.
Ví dụ, bánh ḿ Lee Sandwich lên như diều, David Duong hốt bạc triệu. Tại VN th́ ai theo VC sẽ được làm ăn thuận lợi, nếu LÀM VC th́ càng khá.
---------------
Tôi viết các điều này chẳng phải là khen ǵ VC, mà ngược lại, muốn nói rơ 1 điều: LỢI ÍCH CÁ NHÂN và NHÂN BẢN thuờng không đi đôi với nhau, trong trường hợp này càng ĐỐI NGHỊCH nhau.
Chúng ta mắng ông Kỳ chạy theo VC, nhưng nếu nh́n về cuộc sống CÁ NHÂN, th́ ông ta sống khoẻ hơn tướng Cao Văn Viên nhiều.
Ông Kỳ về VN, quyền uy có đủ, làm chức lớn, có tiền du lịch khắp nơi, có thể có cả gái gú trẻ măng; trong khi tướng Viên sống nghèo khổ c̣m cơi trong khu nhà già đường Carlin Springs bên Falls Church.
Một bên v́ TIỀN quên nghĩa, một bên v́ NGHĨA nên sống thanh bạch suốt đời.
Ông Ngạn nay theo gót ông Kỳ. Người như tướng Viên th́ ngày càng ít và sắp tuyệt chủng.
Thật ra có đến 9/10 VK nay cũng vậy thôi, nếu có dịp họ cũng theo VC để có tiền, có lợi. Xem cách họ gởi tiền về VN đầu tư BĐS, gởi tiết kiệm kiếm lời, là biết:
[CENTER][IMG]http://vietstock.vn/ImageView.aspx?ThumbnailID=60105[/IMG] [/CENTER]
---------------
Những ai trách ông Ngạn th́ hăy nh́n lại ḿnh, quư vị có gởi tiền về VN đầu tư, gởi tiền tiết kiệm kiếm lời, mua nhà mua đất hay không?
Trong số 10 tỉ USD gởi về hàng năm, hơn 80%, tức hơn 8 tỉ USD, là dùng cho các mục đích KHÁC hơn là tiêu dùng, nói khác đi chỉ 2/10 là NHÂN ĐẠO mà thôi.
Quư vị GIÚP VC 8 tỉ USD một cách không cần thiết, th́ có trách được ông Ngạn về GIÚP VC tuyên truyền chính trị qua ngă ca nhạc hay không?
Chúng ta chống VC, CS kiểu ǵ, mà đại đa số ĐANG và SẼ giúp VC, CS thế này?
Các con số không biết nói dối đang cho thấy, chúng ta đang THUA VC, CS thảm trọng.
Không chỉ trong vụ diễn kỳ này, không chỉ sắp mất 1 chiến sĩ từng chống CS mạnh bạo, mà chúng ta đang THUA VC hàng ngày tại các nơi nhận bán vé máy bay, gởi tiền về VN, tại MỌI thành phố có người Việt tị nạn đang "trốn VC".
T́nh h́nh THỰC TẾ là như vậy, rất đáng buồn.