Tiếng Xưa nhân xét hay quá
[QUOTE=TiếngXưa;95083]Đọan kết không thể khác hơn đựơc!
Long phải chết! Không thể là ai khác!
Long chính là một con thuyền mỏng manh trong cơn Giông Tố cuộc đời, những chịu đựng, cố gắng hết mực và cả sự đấu tranh gay gắt với cái thiện và ác trong Long cũng không thể nào vượt qua nổi những trận cuồng phong bão táp mà Long phải hứng chịu.
Cuối cùng thì cho dù có cặp bến, con thuyền chỉ còn trơ lại trần trụi một cái xác cây khô không hơn không kém, thà là cho nó chìm xuống lòng biển còn hơn để nó mục rưã, lập lờ theo con nước!
Các bác có phân tích gì về nhân vật Long và [B]những hành động [/B]cuả nhân vật này xin bàn cho cả nhà nghe với?[/QUOTE]
Tiếng Xưa nhân xét hay quá. Kết quả của Giông Tố th́ phải là hoang tàn, đổ nát, hỗn độn nền móng, đảo lộn luân thường, sau cùng là chết chóc. đẻ sẽ tái sinh một cuộc sống mới.
Ṿng sao Trường Sinh trong kkhoa Tử Vi tương trưng cho chu kỳ ấy. Trường Sinh là diểm cực đại của đường sin,Tủ, tuyệt là đáy sâu, Thai là nảy mầm, Dưỡng là nuôi nấng một chu kỳ đời sống mới, vậy thôi.
Ban Kịch " Sống " và tiểu thuyết Giông Tố
Nghe phỏng vấn trênTV , nghệ sĩ Tuư Hồng cùng nhóm kịch Sống , đang ráo riết tập dượt vở kịch Giông Tố để ra mắt bà con trong một thời gian gần . Vở kịch " lớn " này có lẽ là đoạn chót cuộc đời kịch sĩ của Tuư Hồng . Đêm tŕnh diễn sẽ được thâu làm DVD bán .
Ban kịch Sống đă rất thành công với những vở kịch xă hội buồn , khi c̣n ở VN ( trước 1975)
Mong rằng lần cuối này , Tuư Hồng sẽ đưa tác phẩm của Vũ Trọng Phụng trở lại trong ḷng khách mộ điệu .
Người xưa nói không sai " Đời cha ăn mặn , đời con khát nước ". Tuyết và Long chính là hai nạn nhân hứng chịu cái " nghiệp " mà hai ông bố đă phạm .
Tuy nhiên , nếu tác giả để Long bỏ đi trước ngày đám cưới , đó mới chính là " tư cách " trong con người của Long , để Long khỏi phải loạn luân lần thứ hai .
Giải quyết bằng cái chết , một lối giải quyết quá tiêu cực .
Để xem , tiếp theo quư vị đề nghị ḿnh post tác phẩm nào của người Hà Nội đây ?
Tigon
đề nghị tháng trước của một thành viên
[QUOTE=Tigon;95592]Nghe phỏng vấn trênTV , nghệ sĩ Tuư Hồng cùng nhóm kịch Sống , đang ráo riết tập dượt vở kịch Giông Tố để ra mắt bà con trong một thời gian gần . Vở kịch " lớn " này có lẽ là đoạn chót cuộc đời kịch sĩ của Tuư Hồng . Đêm tŕnh diễn sẽ được thâu làm DVD bán .
Ban kịch Sống đă rất thành công với những vở kịch xă hội buồn , khi c̣n ở VN ( trước 1975)
Mong rằng lần cuối này , Tuư Hồng sẽ đưa tác phẩm của Vũ Trọng Phụng trở lại trong ḷng khách mộ điệu .
Người xưa nói không sai " Đời cha ăn mặn , đời con khát nước ". Tuyết và Long chính là hai nạn nhân hứng chịu cái " nghiệp " mà hai ông bố đă phạm .
Tuy nhiên , nếu tác giả để Long bỏ đi trước ngày đám cưới , đó mới chính là " tư cách " trong con người của Long , để Long khỏi phải loạn luân lần thứ hai .
Giải quyết bằng cái chết , một lối giải quyết quá tiêu cực .
Để xem , tiếp theo quư vị đề nghị ḿnh post tác phẩm nào của người Hà Nội đây ?
Tigon[/QUOTE]
đề nghị tháng trước của một thành viên nhưng Vân quên mất tên tác phẩm rồi. Ai nhớ xin nhắc lai giùm. Xin cám ơn.
Nếu không Vân xin đề nghị với chị Tigon và quí vị post truyện "Người đẹp trong tranh" của Vũ Khắc Khoan. Lấy cốt truyên ở Bích Câu Kỳ Ngộ nhưng mà dưới mắt của môt GS văn chương, suối văn êm đềm duyên dáng, sáng ngời dưới ánh trăng thu.
( Rất tiếc Vân không t́m thấy nguồn in. Nếu được chấp thuân xin phiền chị Tigon t́m giùm. Đa tạ)
Dề nghị 2 ;
"Ḍng Sông Định Mệnh" Của Doăn Quốc Sỹ. Truyện này th́ có ngay.
Vân Nương
Trong khi chờ quyết định - Đăng thử Ḍng Sông Định Mệnh
[SIZE=4][B][CENTER][COLOR="#006400"]Doăn Quốc Sỹ
Ḍng Sông Định Mệnh[/COLOR][/CENTER][/B][/SIZE]
MỤC LỤC [−]
1. Khúc Quàng Của Ḍng Sông
2. Con Sông Dài Đi T́m, Ánh Trăng Mười Sáu
3. Hai Ngă Sông Đi Về Đâu
4. Xa Cách
5. Hai Nhánh Sông Gặp Gỡ
6. Thuyền Ơi Thuyền, Thuyền Trôi Nơi Đâu...
7. Khúc Quành Cũ Con Sông Xưa
8. Hai Nhánh Sông Phân Ly
9. Đêm Trăng Thuyền Về Bến Cũ
10. Sông Đă Ra Tới Biển, Có C̣n Khúc Quành Nào Đâu
***
[SIZE=3] [CENTER][/SIZE][COLOR="#0000CD"]Chương I KHÚC QUÀNH CỦA D̉NG SÔNG [/COLOR][/CENTER]
Ô - tô từ Hà Nội đến quăng đầu tĩnh Bắc Ninh th́ có một con đường đá rẽ về tay phải: dường 21. Đi sâu vào con đường đó - đi chân, đi xe đạp, đi xích lô hay đi xe hàng nhỏ nhỉnh hơn xe tắc xi một chút - chừng mười hai cây số th́ gặp con sông Đuống nước đỏ ửng có bến phà.
Làng Thiệu được bà Ba giao cho trọng trách trông nom "em Yến" khi đi, khi ở trường, và khi về.
Khi đi khi về, Thiệu làm đầy đủ bổn phận; nhưng khi ở trường - nghĩa là trong giờ ra chơi - th́ không bao giờ Thiệu nhớ đến Yến. Thiệu ham chơi lắm, c̣n mải đánh khăng, đánh bi, đánh đáo hay đá bóng.
Con sông Đuống mùa nước cạn trông thật chán phè - Thiệu nghĩ như vậy - nhưng Thiệu cũng không quên rằng nhờ có mùa cạn này Thiệu mới dám xuống nước để tập bơi một ḿnh. năm lên bảy, một hôm Thày đưa Thiệu ra sông tắm, thấy Thiệu bơi mà ngạc nhiên.
Khi về Thày nói với Mẹ:
- Nó bơi giỏi như con nhà thuyền chài ấy mẹ nó ạ.
Vào mùa nước, Thiệu thích đi dọc theo con đê làng ngắm cảnh sông nước mênh mông. Mỗi khi ngắm như vậy Thiệu thấy quên hết những thứ mà Thiệu vẫn thích: đánh bi, đánh khăng, đánh đáo, đá bóng. Thiệu thấy h́nh như ḿnh buồn rầu th́ phải, nhất là khi ngắm khúc quành của con sông ở tít phía xa, trước khi cả ḍng sông mất húy sau một lũy tre mờ mờ, có một cây đa vươn lên cũng mờ mờ. Về nhà hỏi Mẹ, Thiệu mới biết đó là làng Thái Lung - Thượng. Khi nghe Mẹ kể chuyện Thạch Sanh th́ Thiệu đồ rằng có lẽ cây đa làng Thái Lung -Thượng là cây đa của Thạch Sanh ngày xưa. Đến khi nghe chuyện Phạm Công Cúc Hoa, Thiệu lại đồ rằng tại băi tha ma bên kia bến phà hẳn là đêm đêm vẫn có những cảnh mẹ hiện hồn lên cho con bú như Cúc Hoa đă hiện hồn với hai con.
Thiệu nghĩ bụng: giá sau này Mẹ có chết, rồi chôn ở ngoài đồng, đêm đến Thiệu ra ngồi bên mả khóc th́ thế nào Mẹ cũng hiện lên, Mẹ cũng ôm Thiệu, vuốt tóc Thiệu và lúc trời sắp sáng thế nào mà Mẹ chẳng đánh lừa: "Con hăy cúi xuống để Mẹ bắt chất cho con!" Thiệu sẽ không cúi xuống mà nắm lấy vạt áo Mẹ. Không hiểu làm thế Mẹ có sống lại không nhưng nhất định là Mẹ không biến vào mồ được rồi.
Yến đi học cùng Thiệu được hai tháng th́ một buổi sáng chủ nhật kia Yến theo Thiệu ra đê ngắm sông.
Thiệu lại nói với Yến:
- Sông mùa cạn trông chán phèo!
Khúc quành đằng xa nhỏ hẳn đi, Thiệu chỉ cho Yến thấy lũy tre cùng cây đa và bảo: "Đấy là làng Thái Lung-Thượng." Thiệu lơm bơm kể cho Yên nghe chuyện Thạch Sanh và kết luận: "Dưới gốc đa làng Thái Lung-Thượng cố nhiên là ngày xưa có Thạch Sanh."
Yến hỏi:
- Thế làng ḿnh cũng có cây đa, sao ngày xưa Thạch Sanh lại không ở?
Thiệu gạt đi:
- Ḿnh có phải là người cùng làng với Thạch Sanh đâu. Thạch Sanh ở làng khác chứ, càng xa càng hay, mà làng Thái Lung - Thượng xa nhất lại cách sông nữa th́ Thạch Sanh phải ở đấy chứ.
Lúc bấy giờ Yến mới gật đầu cho là phải. Buổi chiều, Thiệu dạy Yến bơi ở gần bến phà. Thiệu buộc túm hai ống quần và cạp quần để khi d́m xuống nước, cả cái quần phồng lên như bong bóng, Yến nắm lấy quần, úp mặt xuống, hai chân đập tầm pḥng trên mặt nước. Một tuần sau Yến đă vơ vẽ bơi một ḿnh được.
Thiệu, Yến chỉ tắm khoả thân trong mùa nước cạn năm đó.
Hai năm sau, Thiệu, Yến vẫn cùng đi học trường làng. Thiệu học lớp Nh́, mà yến th́ theo lớp Ba, cuối năm thi "Sơ học yếu lược." Sáng hôm đó Thiệu mặc quần đùi thâm và chiếc áo trúc bâu mới, lên đê ngắm ḍng sông đang mùa nước. Lẽ ra theo ư Thày, Thiệu không được mặc áo mới đi chơi, nhưng Mẹ bảo: "Ông cứ để nó mặc cho nhàu hồ đi rồi tôi giặt."
Xuống đến bến phà, Thiệu gặp Yến. Yến đương đứng trên cầu nổi, tay cầm que tinh nghịch cời những hoa, những quả, những cành củi trôi lướt theo ḍng sát bên cầu nổi. Lúc đó phà đă sang bên kia sông và ở bên này chưa có ai tới đợi.
Yến hỏi:
- Thiệu đi đâu đấy?
Thiệu tḥ tay vào túi áo trúc bâu mới, vây vo:
- Đi lên đê ngắm sông.
Chỉ một thân chuối lớn đương lững thững từ xa trôi lại, Thiệu hỏi:
- Đố Yến thân chuối kia có trôi vào khoảng hoắm của bến này không nào?
Yến nghiêng đầu ngắm rồi đáp:
- Chắc là có, nếu không Yến lấy que cời vào.
Vừa lúc đó có quả ǵ như quả bưởi lướt qua gần bên ngoài.
Yến reo:
- Để Yến cời quả này vào đă!
Yến hơi kiễng chân vươn người về phía trước và khom lưng để gạt quả bưởi, bất chợt mất thăng bằng ngă ṭm xuống nước. Yến chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị cuốn theo ḍng ngược chiều chảy sát bờ, chân đạp cuống quít trên mặt nước cố cho thân nổi lên.
Trong một thoáng rất nhanh, Thiệu nhớ ra rằng khi mức sông lên cao, khoảng hoắm này nước vẫn chảy thành ṿng tṛn. Nhưng ủa, không thể nghĩ lan man hơn được, Yến đang bơi vụng dại theo ḍng sát bờ. Thiệu nhảy phăng xuống đón ngay cây chuối vừa giạt vào, đẩy ngay cây chuối ngược chiều nước men bên ḍng chính, phía ngoài cùng.
Phải bơi nhanh, phải đẩy mạnh, ḿnh là đàn ông mà - Thiệu nghĩ - để khi Yến theo ḍng bên trong quành ra tới ḍng ngoài th́ đă có cái víu. A lê hấp, veo! Cây chuối đă được đẩy tới lần thứ năm và lao ra trước Yến đúng một sải tay. Khi Yến víu được cây chuối, Thiệu cũng vừa bơi tới. Thiệu phải bơi sát cây chuối và luôn luôn ẩn cây chuối vào để Yến khỏi lạng ra ḍng ngoài. Khi cả hai đều đă leo lên cầu nổi, Yến nh́n Thiệu nhoẻn miệng cười, không biết nói cám ơn.
Thiệu đưa mắt nh́n ḍng sông bên ngoài màu nước đỏ hung dữ như mặt người say rượu có chút máu điên, rất nhiều chỗ ngầu bọt trắng như màu nước dăi pḥi ở mép bác cu Tư trong làng mỗi khi bác lên cơn ngất, tay chân giăy đành đạch (măi về sau này Thiệu mới biết rằng bác Tư mắc bệnh động kinh).
Làm vẻ rất nghiêm trọng. Thiệu hất hàm hỏi mà không nh́n yến:
- Yến có trông thấy ḍng sông bên ngoài không? Giá không nhanh tay đầy cây chuối kịp, Yến mà lạng người ra ngoài kia th́ có thánh cũng không cưú được.
Không thấy Yến trả lời, Thiệu nh́n lại thấy vẻ mặt Yến lo lắng. Yến chỉ vào quần áo ướt sũng của ḿnh:
- Làm thế nào về nhà được? Mẹ đánh chết!
Lúc bấy giờ Thiệu mới sực nhớ ḿnh cũng sũng nước. Ôi thôi, chiếc áo trúc bâu mới may nay thành màu hồng xỉn, lại thêm mấy khoảng hoen ố lớn do nhựa chuối quệt vào. Nhưng chuyện ḿnh hăy gác đấy, c̣n tính sao cho Yến đă chứ.
Thiệu bảo:
- Yến hăy theo Thiệu lên đê, sắp có người lại đợi phà rồi đó.
Thiệu bước ra khỏi cầu nổi leo nhanh lên khoảng vệ đê có mấy cây nhăn cao và mấy cây duối dại thấp. Yến cũng thoăn thoắt lên theo.
Thiệu hỏi:
- Thế bây giờ Yến bảo phải làm thế nào?
Yến nói:
- Sáng nay mẹ Yến phơi bộ quần áo thay của Yến ở giây thép ngoài vườn.
Thiệu cam kết:
- Để Thiệu về lấy cho.
Thiệu cởi phăng chiếc áo trúc bâu hung hung đỏ treo lên một cành duối. Thế là Thiệu cởi trần chỉ c̣n mặc chiếc quần đùi ướt sũng và nói:
- Thiệu sẽ chui vào vườn lấy trộm quần áo mang đây cho Yến.
Yến giao hẹn:
- Thiệu nhớ là quần đen, áo tím nhạt kẻ vuông.
Thiệu đă sắp sửa chạy về trổ tài, Yến c̣n hỏi:
- Thế nhưng Thiệu vào vườn nhà Yến bằng lối nào?
Thiệu để ngón tay trỏ lên miệng, bí mật:
- Có một lối Thiệu vẫn chui vào để nhặt những quả mận quả ổi rơi.
Thiệu nói là " nhặt những quả rơi" cho lịch sự kỳ thực chính Thiệu leo lên, tuốt vội từng chùm quả, bỏ vội vào túi, rồi tuột vội xuống, lủi ra.
Cũng may mà đi suốt trên đường từ bến cho tới khi vào vườn Thiệu không gặp Thày, Mẹ hoặc các anh chị. Thiệu vừa chui lọt vào hàng rào dâu bụt, chưa kịp đứng thẳng người, đă có tiếng quát, tiếng của bà Ba:
- A ... a! Ông tướng Thiệu! Có phải ông chui vào định ăn trộm ổi của nhà tôi để tôi chạy sang nhà mách nào!
Rất nhanh trí - Thiệu cũng không hiểu sao lúc đó ḿnh nhanh trí đến thế - Thiệu đáp:
- Thưa bác, cháu t́m con quay của cháu văng vào đây.
Rồi Thiệu làm vẻ vạch cỏ hàng rào chăm chú t́m. Khi bà Ba vào, Thiệu đưa mắt nhận ngay ra chiếc quần và chiếc áo tím kẻ ô của Yến. Chỉ một loáng, Thiệu đă lướt tới quơ được cả hai và lủi ra khỏi hàng rào. Qua cổng nhà ḿnh Thiệu thấy bóng chị Hoa, Thiệu nhảy vội xuống vệ đường khom lưng lại. Chị Hoa không thấy Thiệu. Ra tới bờ sông khi đă đưa quần áo cho Yến thay, Thiệu cũng biết quay đi. Thiệu đă lên mười, Yến lên tám rồi c̣n ǵ.
Yến về, Thiệu cởi nốt quần đùi phơi lên bụi duối rồi nằm lẩn trong một bụi cây chờ cho quần áo khô. Thiệu len lén vào ngơ, chị Hoa trông thấy trước, giơ cả hai tay lên giời:
- Thôi thế là tong đời cái áo mới rồi, ông mănh!
Nhưng nước mắt chị bỗng chảy quanh v́ chị thấy Thày quắc mắt rồi nh́n quanh, ư t́m roi. Thiệu không lên nhà trên sợ gần nhà Yến quá. Thiệu lảng thẳng xuống bếp, chỉ vừa kịp đến đứng sau cối xay lúa, Thày đă tới và quất ngang đít Thiệu ba roi cật lực. Thiệu đă nghiến răng mà tuy vậy mỗi roi nhận được vẫn c̣n phải thốt ra câu:
- "Con lạy Thày!" - Nhưng rất khẽ.
Anh Tín - anh trưởng - c̣n hùn thêm:
- Thày cứ đánh nữa cho từ sau nó chừa. Đúng là ngă xuống bến phà đây...
May sao Mẹ đă xuống, Mẹ vừa thay quần áo khác cho vừa nói:
- C̣n ham chơi, c̣n chết đ̣n con ạ. Làm sao mà khổ thế, thân lừa ưa nặng!
Mọi người đă vào mâm cơm trưa. Thiệu hoàn toàn yên ḷng: cha, mẹ, anh, chị mắng thế là xong. may là Thiệu tinh ư xuống ngay bếp. Từ bếp cách một khoảng nhà trên, cách một cái vườn rồi mới đến nhà Yến, chắc yến không nghe thấy. Thiệu cho việc này giữ kín đáo như thế là phải, không nên để Yến thắc mắc điều ǵ.
Buổi chiều hôm đó, chú Hai ở Hà Nội về chơi mua quà riêng cho Thiệu một bánh sô cô la lớn gồm nhiều thỏi nhỏ bọc giấy thiếc. Thiệu lấy ra một thỏi và t́m Yến, bẻ đưa cho Yến một nửa. cả hai cùng ăn ngon lành lắm. Khi ăn xong, Thiệu thấy bên mép Yến có một vệt sô cô La màu nâu xẫm. Thiệu thích vệt đó lắm, thành thử cứ mỗi lần lấy ra một thỏi sô cô la khác, Thiệu phải đi t́m Yến bằng được, bẻ cho Yến một nửa - nhiều khi quá nửa - để được thấy lại vệt sô cô la đọng bên mép Yến.
Ḍng Sông Định Mệnh -Chương II
[SIZE=3][CENTER][COLOR="#006400"][/SIZE][B]CON SÔNG DÀI ĐI T̀M ÁNH TRĂNG MƯỜI SÁU[/B][/COLOR][/CENTER]
Năm mười ba tuổi Thiệu đỗ bằng Sơ Học bổ túc và phải lên tỉnh Bắc Ninh trọ học. Thường thường các anh em cùng làng chạc tuổi Thiệu giỏi lắm chỉ theo đuổi việc học đến Sơ Học bổ túc là phá ngang, trừ con trai và con gái hai họ : họ Lê - họ Yến, Lê thị Yến - và họ Hoàng. Hai họ này vẫn nức tiếng khắp vùng là được đất nên mới nhan nhản những ông thông, ông phán, đốc tờ, kỹ sư ... như thế.
Thiệu không ngờ việc ḿnh được Thày cố công cho theo học đến nơi đến chốn có lư do thầm kín như sau:
Ông Phổ - thầy Thiệu - hồi c̣n nhỏ, nhà nghèo thất học, kịp khi gia đ́nh tương đối khá, tậu được mấy mẫu ruộng tốt th́ tuổi đă cao không học được nữa. Một buổi chiều tháng Hai, làng vào đám, ông Hương Phổ - ( ông Phổ ngày đó đă mua hương, người làng thường gọi tắt là ông Hương) - có đi qua chiếu các vị chức sắc ở giữa đ́nh, trên chiếu đó có ông Phán Mỹ con quan huyện họ Hoàng, ông Thông Miễn con quan phủ họ Lê, ông giáo Minh cũng họ Lê có anh là bác sĩ hiện mở bệnh viện riêng ở Hà Nội. Ông Phán, ông Thông và ông Giáo đương mạn đàm với nhau về thi ca đến chỗ vô cùng đắc ư. Khi ông Hương Phổ đi qua, cả ba người nh́n ông rồi lại quay về nh́n nhau tiếp tục câu chuyện thơ. Ông Hương Phổ cũng cở tuổi họ, nhưng rơ ràng họ liệt ông vào hạng vô học, không thèm chú ư tới; có lẽ v́ vậy câu chuyện thơ của họ, khi trở lại, càng đượm tinh thần tri âm tri kỷ. Ông Hương Phổ không bao giờ quên được cái nhục hôm đó tuy là cái nhục rất kín đáo. Khi bà Hương sinh đứa con trai đầu ḷng- cậu Tín -ông Hương quyết định sau này nhịn ăn, nhịn mặc cho con ăn học. Ông tin rằng khi một đứa con ông đă thành tài th́ việc học sẽ thành nếp, rồi "con chị cơng con em" chẳng bao lâu chi họ Nguyễn của ông cũng nhan nhản những tú tài, cử nhân, thông phán, đốc tờ ... như họ Lê, họ Hoàng. Đáng tiếc là Tín lớn lên vào đúng những năm giời ra tai, năm th́ hạn hán, năm th́ mưa nát đất thối cỏ rồi lụt lội, năm th́ gặp nạn sâu ăn lúa, ăn đỗ, thành thử Tín cũng chỉ học đến Sơ Học bổ túc rồi phải ở nhà giúp cha mẹ. Hoa kém Tín hai tuổi c̣n kém nữa, chỉ học đến Sơ Học yếu lược là thôi. Thiệu ra đời vào năm bà Hương mở thêm một ngành hoạt động mới trong gia đ́nh, trồng dâu, chăn tằm, dệt vải.
Giấc mộng cho con ăn học thành tài của ông Hương có cơ thành tựu v́ nền kinh tế gia đ́nh nhờ thêm nghề mới đỡ bấp bênh đi nhiều. Khi Thiệu đi học trường làng gần hết cấp Sơ Học bổ túc, ông Hương đă lên tỉnh Bắc Ninh t́m nơi trọ để Thiệu tiếp tục việc học. Năm lên tỉnh học đó, Thiệu vừa mười ba tuổi. Trưa, chiều, ngày chủ nhật và ngày lễ Thiệu thường cùng các bạn tổ chức những cuộc đi chơi chùa, chơi núi nghĩa là những nơi có tiếng là danh lam thắng cảnh quanh vùng Bắc Ninh. Tuy chưa đỗ như Thiệu, Yến cũng không c̣n ở làng, Yến theo bác xuôi Hà Nội để tiếp tục đâu ở trường Hàng Cót th́ phải. Tết năm ấy Thiệu gặp Yến ở làng, Yến bây giờ đă là người Hà Nội.
Thoạt tiên Thiệu cũng thấy hơi gờm gờm. kể ra phép đi đứng, ăn nói của Yến cũng có bạo dạn và kiểu cách hơn xưa, nhưng đối với Thiệu, Yến vẫn ngoan ngoăn không có vẻ ǵ là "làm bộ ta đây." Rồi những ngày lễ, rồi Tết năm sau, mỗi lần gặp lại Yến, Thiệu thấy Yến có lớn hơn nhưng vẫn thùy mị như ngày nào cùng cắp sách đến trường làng. Sang đến Tết năm sau nữa - năm đó Thiệu mười sáu - gặp Yến, Thiệu thấy không những Yến lớn hẳn, Thiệu c̣n khám phá được thêm một điều mà từ xưa Thiệu không để ư: Yến đẹp, đẹp lắm.
Kế từ năm đó cả hai bắt đầu giữ ư.
Nghĩ đến tuổi mười sáu của ḿnh, Thiệu ví với tuổi trăng tṛn. Tự nhiên Thiệu thấy kiêu hănh với tuổi đó. Chiều mười sáu tháng Giêng khi vừa tan học, Thiệu không về nhà trọ mà đạp thẳng về làng nói dối với Thày Mẹ là tối nay bài vở không có ǵ nên về quê cho tĩnh. Sự thực Thiệu cốt về quê để ngắm trăng mười sáu, Thiệu ra ngồi bờ sông từ chập tối để đón trăng ngay từ lúc trăng mới lững lững từ chân trời nhô dần lên. Bóng tối thảnh thốt hoảng chạy, một lát sau cả ḍng sông Đuống gợn sóng vàng. Dưới nắng, sông chảy phơi phới; nhưng dưới ánh trăng tiếng sông bát ngát hơn. Ḷng Thiệu tuy triền miên mà cùng thảnh thơi v́ thấy ḿnh c̣n nguyên vẹn cả mười hai tuần trăng mười sáu.
Rồi những ngày mười sáu tháng Hai, tháng ba, tháng Tư ... hoặc gặp ngày chủ nhật hoặc không, Thiệu đều về làng để ra ngồi trên bờ đê ngắm "trăng của ḿnh". Đáng tiếc là đêm mười sáu tháng Sáu th́ mưa lớn và đêm mười sáu tháng Tám th́ băo lớn nên Thiệu chịu mất trăng. Từ đêm mười sáu tháng Chín trở đi, Thiệu bắt đầu lo sợ, lo sợ tuổi đẹp như trăng tṛn của ḿnh sắp vĩnh viễn mất. Trăng mười Bảy đă bắt đầu méo rồi. Trăng mười tám, mười chín càng ngày càng méo xệch. " Hai mươi giấc tốt, hăm mốt nửa đêm," nghĩ đến cái năm Thiệu hai mươi mốt tuổi phải chờ đến nửa đêm mới thấy trăng của ḿnh th́ thực là buồn, buồn và lạnh và ủ rũ như trăng hai mươi mốt vậy. Đến khi trăng hạ tuần từ hai mươi hai trở đi th́ c̣n thảm đạm biết mấy. màu trăng thảm đạm vơ vàng nhuộm sầu cả vạn vật như câu ca dao cổ:
Chờ em biết đến bao giờ?
Vạc kêu sườn núi trăng mờ đầu non.
Nhưng xét kỹ: cho đến tuổi hăm chín, trăng héo úa mà c̣n có trăng. Thê thảm thay cho kiếp người (theo sự suy nghĩ của Thiệu lúc đó) là kể từ tuổi ba mươi trở đi - "ba mươi, mùng một ai t́m thấy trăng." Từ tuổi ba mươi trở đi là đời người bắt đầu đi vào quăng đường tăm tối, vĩnh viễn không trăng. Trời không trăng, đường trăng, tuổi không trăng. Thà chết quách! Và ư nghĩ đó càng làm Thiệu quư ba vừng trăng mười sáu c̣n lại. Đến vừng trăng cuối cùng - trăng mười sáu tháng Chạp - Thiệu quyết định thức suốt đêm. Buổi chiều tan học, Thiệu mua năm hào lạc rang ở bến ô tô rồi đạp ngược gió về làng. Chập tối Thiệu rót trộm một chút rượu của Thày rồi ra bờ đê để âu yếm nh́n vầng trăng vừa lên. Thiệu dự định tợp từng giọt rượu để tưởng như tợp từng giọt trăng: rượu, trăng và lạc. Nhưng rượu đắng quá, Thiệu không dám tợp đến lần thứ ba, đành ăn lạc thôi vậy. Trời tháng Chạp lạnh lắm, Thiệu chỉ thức và ngủ giữa tiếng dệt cửi của Mẹ; do thói quen, Thiệu hầu như loại hẳn được thứ tiếngđều đều đó ra ngoài ṿng ư thức của ḿnh. Nhưng tối nay ở bờ sông về, nghe tiếng khung cửi lên xuống, tiếng thoi đưa đều đều, Thiệu thấy âm thanh đó sao mà sầu thảm u uất. Thiệu khêu nhỏ ngọn đèn trong buồng và suốt đêm hôm đó, Thiệu ngủ phấp phỏng, thỉnh thoảng lại tung chăn vùng dậy ra hiên nh́n trăng và - không hiểu v́ một liên tưởng ǵ - nhớ tới Yến, nhớ đến nghẹn ngào.
Khoảng nửa đêm tiếng khung cửi đă ngừng, mẹ và chị Hoa vừa đi ngủ, Thiệu rón rén ra sân ngẩng nh́n trời và nhận thấy cḥm sao Orion xế đỉnh đầu v́ ở sát ngay vừng trăng nên ba ngôi sao xếp thành hàng thẳng h́nh thắt lưng ở giữa bị mờ đi (Một ông cha ở Bắc Ninh đă dạy Thiệu t́m mấy cḥm sao chính, trong đó có cḥm sao này). Mấy lần sực dậy sau, Thiệu thấy lúc th́ trăng tỏ, lúc th́ trăng lẩn quất sau những đám mây khói vần vụ, lúc th́ một vài sợi mây quấn lơi lả quanh trăng như chiếc khăn quàng mỏng, khiến Thiệu nhớ đến bài sử đời Trần Anh Tông vừa học tuần qua và liên tưởng tới khuôn mặt ủ ê của Huyền Trân Công Chúa khi rời đất Việt sang Chiêm Quốc qua đèo Hải Vân thốt ra lời bất hủ:
Chiều chiều ra đứng Hải Vân
Chim kêu ghềnh đá ngẫm thân em buồn.
Thiệu cho rằng Yến sau này không lấy Thiệu mà lại đi lấy người khác th́ cũng chẳng khác ǵ Huyền Trân Công Chúa phải lấy Chế Mân.
Thiệu bèn lấy giấy bút viết một bức thư tỏ t́nh cùng Yến.
Lần cuối cùng khi Thiệu sực dậy ra sân ngắm trăng th́ cḥm sao Orion đă lặn, khoảng xế đỉnh đầu giờ đây là cḥm Đại Hùng Tinh.
Sớm hôm sau người Thiệu mệt lă phải nghỉ học. Hăm bảy Tết năm đó Yến mới ở Hà Nội về quê và Thiệu mới có dịp trao bức thơ t́nh đầu tiên, trong đó những câu lâm ly nhất Thiệu đă kín đáo gạch bút ch́ đỏ ở dưới. Không biết Yến có chú ư đọc cả bức thư nói chung và những ḍng gạch đỏ bên dưới nói riêng không, chỉ biết ngay chiều hôm đó khi Thiệu bất chợt gặp Yến ở bên nhà, Yến chỉ vội vă nói với Thiệu một câu:
- "Đừng anh Thiệu ạ." Rồi đi về thẳng.
Thiệu không bực ḿnh và cũng không thất vọng v́ câu đó Yến nói bằng một giọng bối rối chứ không phải là giọng hắc hủi. Nhưng Thiệu cũng chịu không hiểu sao Yến lại bảo: "Đừng anh Thiệu ạ."
Thiệu lên đê nh́n khúc quành của con sông ở khoảng làng Thái Lung Thượng, nghĩ lại hồi hai đứa c̣n nḥ, Thiệu có lần cùng Yến đứng đây và kể chuyện Thạch Sanh cho Yến nghe. Ngày đó Thiệu nh́n ḍng sông sao mà rộng, khúc quành sao mà cách Thiệu xa xôi. Ngày nay Thiệu đă lớn, ḍng sông như nhỏ đi, khúc quánh cũng không c̣n tít mù tắt như xưa nữa. Con sông cũ h́nh như chuyển vào hồn Thiệu thấy ḷng nh́n mênh mông dạt dào.
Măi đến chiều mừng một Tết, Thiệu mới gặp Yến. Yến theo mẹ sang bên nhà Thiệu lễ Tết. Hầu như cả hai cùng cố quên, hay cố làm như quên, chuyện cũ. Có một đều Thiệu không thể nào quên được là: vốn xưa Yến đă đẹp, nhân dịp Tết này, Yến trang điểm trông càng lộng lẫy, Yến đẹp đến nỗi Thiệu tự nhiên rầu rĩ cả người. Rầu rĩ v́ Thiệu thấy Yến đẹp như một v́ sao. Mà sao với người th́ thường cách biệt! Thiệu linh cảm thấy khó ḷng Thiệu lấy được Yến làm vợ sau này. Sớm ngày mùng ba, Yến đă đi Hà Nội, Thiệu tưởng như mất Yến từ đấy. Chín giờ đêm hôm đó, Thiệu không sao nhắm mắt ngủ được, bèn lén mở cửa ra sông. Trăng thượng tuần đă lặn, trời tối đen như những đêm hạ tuần. Tiếng pháo đă lặn, trời tối đen như những đêm hạ tuần. Tiếng pháo đă ngớt ngay từ trưa. Ở các làng xa chỉ c̣n thấp thoáng bóng đèn như những bóng ma chơi. Thoảng mùi hương trầm, Thiệu biết rằng mùi trầm Tết đó đă quyện vào áo ḿnh tự nhà, chứ ở đây th́ c̣n ai đốt trầm? Đêm không trăng Thiệu chỉ c̣n nghe tiếng sóng sông dạt dào khi xa khi gần. Con sông dài như tương tư, như thao thức và đương lần đường đi t́m ánh trăng mười sáu
[CENTER][B][/B][SIZE=4]***[/SIZE][/CENTER]
.. bi kịch Hanội, vang bóng một thời...
[QUOTE=Nguời viển xứ;14126]"Mới sáng con đ...này mở hàng làm tao xui xẽo ....cút cho khuất mắt....bà mà bán không khá hôm nay....bà chửi cả tám tổ tông nhà mày đấy...con uơi ". Nghe bùi tay không cô Tigon :D[/QUOTE]
Kính chào quí Bạn,
Xin đừng trách người Hà nội, người Hà nội vẫn c̣n, thế nhưng đă tản mát khắp phương trời v́ cái ǵ ? Đó là cái mà chúng ta, những con người Hà nội c̣n hiện diện hăy cùng nhau nói lên, giải thích cho thế hệ mai sau, khi các con cháu của chúng ta hiểu, đó là chúng ta đă, dù xa quê mẹ, cũng vẫn làm được một điều cho thế hệ trong nước hiểu, thông cảm và cảm thấy t́nh quê hương, dù xa cách nhưng vẫn như lẩn quẩn bên ḿnh. Xin hăy trở về Hà nội ở thời gian buôn gánh bán bưng, với tấm áo dài tứ thân, cái váy chùng, đầu chít khăn vuông mỏ quạ, cái thắt lưng xanh.. và chùm xà tích.. Phố phường di chuyển với những chiếc xe tay, với tàu điện.. cùng tiếng chuông báo leng keng ṛn ră, những đàn em cháu ríu rít gọi nhau đi học, những tà áo trắng nữ sinh nhẹ nhàng chuyển động theo gió của các cô nữ sinh... nào St Paul, nào Ste Marie,. Ste Rosaire..Trưng Vuơng ..các nam sinh từng đoàn đến ChuvănAn, Nguyễn Trăi.. Puginier.. Alberrt Sarault.. Đớ sống hiền hoà ngoài xă hội, trong gia đ́nh phần luân lư khép kín thứ bậc tôn nghiêm, từ cách "thưa.. gửi" khi đi ra khỏi nhà... cho đến khi có việc ǵ th́ "bẩm..báo.." rành rọt, người vai trên bao dung thông cảm, người vai dưới ngưỡng mộ lời khen chê, giảng nghĩa của vai trên. Tiếp xúc với xă hôi bên ngoài; khi đi ra khỏi nhà th́, quần áo cho gọn gàng, sạch sẽ, tóc tai chải,mặt mày sạch sẽ, tươi tỉnh. Khi gặp người quen, kính cẩn chào hỏi, mua bán cũng thưa gởi cho đúng cách khách hàng, người bán cũng gói hàng cẩn thận trao đưa, kèm theo câu cám ơn, mời khách lần sau lại tới mua giùm.. đai khái nó là như thế, thé mà tại sao lại mai một đi ?? thưa rằng ; 1945 khi cách mạng mùa thu tràn tới, lời nói đầu tiên làm sững sờ giai cấp đó là " đồng chí ".. ai ai cũng đồng chí, không c̣n thứ bậc gia phong luân lư, ông bà, cha mẹ.. anh em.. tất cả đều là "đồng chí ".. cũng chẳng c̣n "thưa gởi ", mà thay bằng "báo cáo... hay ư kiến,,, phản đối "làm đảo lộn cái phong hoá đông phương, .. cho đến khi Pháp trở lại 1946, Hà nội chỉ c̣n giữ được phong hoá ở trong ṿng tề, ngoài ṿng "tề", hậu phương th́.. "tiến nhanh" trong tiêu thổ kháng chiến là vận động giảm tô.. địa chủ/ nông dân vốn đă có nhiều xung khắc, nay được Cách mạng tuyên truyền... phú ông, địa chủ.. đành chạy về thành.. rồi đến cuộc rút khỏi Hà nội... dân ngoại tỉnh đă có chút kinh nghiệm về chế độ giảm tô(khởi đầu của Cải cách ruộng đất), cũng vứt bỏ cầy cuốc.. quân đội LHP/Quốc gia rút đi.. th́ đoàn dân cũng lếch thếch chạy theo phía sau. Lúc này Cách mạng đổ thừa cho đạo Thiên chúa là dân chạy theo Chúa. C̣n Hà nội ; dân các tỉnh đổ về để được đi Di cư, hội đồng An dân Hà nội lấy các trường hoc làm nơi tạm trú chờ đến lượt đi xuống Hải pḥng, rồi tất cả dân của Hà nội cũng đi Di cư, năm 1954 dân số Hà nội vào khoảng 14vạn người. Khi CS tiếp thu dân số vắng hẳn đi, dân Thanh Nghệ Tĩnh tràn về, vừa đề chiếm của cải, nhà cửa của những gia đ́nh bỏ tài sản đi Di cư, lúc này ngay như cả CS cũng bó tay v́, các người chiếm cư, phần đông là dân có Huân chương kháng chiếm, có bằng liệt sĩ.. mà lại là người nhà.. Thanh Nghệ Tĩnh. Hậu phương sau 1954 CCRD công khai ra mặt đấu tố, 1955 khủng khoảng cho các gia đ́nh trung lưu, các gia đ́nh ông Thông, ông Phán, các gia đ́nh quan lại.. nào phong trào Đảng giới thiêu hôn nhân, nào đền ơn chiến sĩ Điện biên... đến 1958 chính sách cải tạo công thương nghiệp, lần này rất qui mô,, tài sản bị tước đoạt, hơn nữa CS đuổi những gia đ́nh này phải đi kinh tế mới (giống như Pol Pot của Khmerr), bằng chưng là một số anh em đi cải tạo miền Bắc thỉnh thoang lại gặp một gia đ́nh người Hà nôi ở trong rừng sâu, hiện nay Langj sơn, Hf giang cũng vẫn c̣n hội Tương tế Hà nội hay c̣n gọi là Haf nội Trí thức tương tế. DDaay là giai đoạn hai cua CS cướp đoat tài sản của nhân dân, một lần nữa dân Thanh Nghệ Tĩnh lạ ùa về Hà nội để cướp của. Phải chăng v́ những lư do như vừa kể, dân Hà nôi trở nên "miễn là yên thân để sống", và Hà nội 2010 c̣n rất ít người dân gốc Hà nội là vậy có phải chăng ?? nmq