Đời là vậy đó, thưa ông đốc!
[QUOTE=Dr_Tran;51407]Tội nghiệp cho những người như vợ tôi, cha Hoa mẹ Việt, không biết theo phe nào.
Cô ta sanh ra ở VN, có từng qua Tàu đâu, mà hồi đi học cũng bị bạn VN dè bỉu là "nhỏ chệt".
Do chơi thân với bạn VN nhiều hơn, khi qua xóm Hoa th́ lại bị chê là "chơi chung với Việt cộng", do bạn thân vợ tôi không hiểu sao lại có nhiều con cái cán bộ CSVN.
Đám con cái cán bộ này, do thuộc thế hệ 8x, không hư hỏng như tụi 9x và 0x sau này, tương đối cũng khá, và chẳng có làm ǵ hại nhân dân, nhưng cũng bị người ta mắng "con cán bộ", họ cũng tủi thân, cũng buồn, 1 số không thích các hành động của cha mẹ.
Như tôi kể trong 1 bài trên, 1 cô con công an SàiG̣n buồn gia đ́nh, học phổ thông xong chưa bao lâu th́ quen anh VK. Lại muốn đi xa v́ buồn các việc cha cô ta làm, như ăn hối lộ, tham nhũng, tuy rất giàu nhưng bất nhân, bât nghĩa, thất đức. Cô ta lấy vội anh này để đi Mỹ, trốn gia đ́nh hơn là v́ tiền, v́ anh này nghèo mạt, và cô ta giàu sụ. Qua đây, bao nhiêu tiền dem theo, bên VN người mẹ gởi qua, đều bị anh này đánh bài, cá banh cà na, thua sạch. Tiền đâu chịu cho nổi, bà mẹ gởi qua trễ vài tuần là anh này đánh cô vợ bầm tím mặt mày. Tôi định kêu cảnh sát giùm th́ cô này xin thôi, v́ có con, không muốn con không cha, vẫn hy vọng anh kia đổi tánh...
Ư tôi muốn nói đây là, chiến tranh ư thức hệ vừa xong, nay lại sắp có chiến tranh sắc tộc. Cùng là chủng tộc Á châu, sao lại đánh nhau v́ chuyện không đâu. Tàu cá TQ làm sao mà đánh hết cá biển Đông, muốn chiếm biển chỉ để đó, chứ có xài hết đâu.
Nhưng 1 khi chiến tranh xảy ra, thiệt hại an sinh xă hội, các nạn nhân các thế hệ sau, sẽ rất nhiều.
Gia đ́nh bên ba vợ tôi chắc sẽ mang họa lây, cho dù ba vợ tôi cũng sanh ra ở VN, chưa từng về Tàu, và cũng không c̣n thân nhân nào bên đó. Anh chị em vợ tôi cũng sẽ mang họa, như gia đ́nh ba vợ tôi từng bị mang họa hồi 1979-80s trước, trong, và sau khi có chiến tranh với TQ.
Nếu chết nhiều, người VN khắp thế giới sẽ thấy khó chịu khi mua hàng Tàu, vô siêu thị Tàu, ăn nhà hàng Tàu. Nguợc lại, người Hoa cũng sẽ thấy khó chịu khi tiếp xúc, làm ăn mua bán, với người VN.
Một số không dính dáng, quan tâm đến chính trị cũng bị họa lây, các thế hệ trẻ mới là tội nghiệp nhất, như các câu chuyện tôi kể ra trên đây, v́ cha mẹ, ư thức hệ ảnh hưởng đến đời con, đời cháu.[/QUOTE]
Ma đưa lối quỷ dẫn đường, nên Thuư Kiều ta cứ t́m lối đoạn trường mà đi, cha ăn mặn nên con khát nước t́m lối thoát vào "[i]việt kiều du côn[/i]", cán bộ cha, dân Việt Nam nghèo đói thấp kém không làm ǵ được, nhưng tên "[i]du côn việt kiều[/i]" th́ nó "[i]trả thù[/i]" cho dân Việt đang bị tên cán bộ cha đè đầu bằng cái cảnh "[i]đoạn trường[/i]" của con gái của tên cán bộ cha, có nghe chăng câu "[i]quả báo nhăn tiền[/i]"?
phải chi cô con gái con cán bộ đạo tặc cha, chán ngán cảnh cha làm ăn tội lỗi, mà lấy của đó lập tiệm cơm chay chùa, th́ có lẽ đă không bị việt kiều du côn "[i]trả thù[/i]" cho dân Việt đang trong cảnh lầm than gây ra bởi cha, nếu cô con gái này lấy được "[i]Việt Kiều tốt[/i]", th́ hoá chẳng ra "[i]trời không có mắt[/i]", cha ăn mặn, nhờ thế mà con sang được thiên đường hạ giới là nước Mỹ để hưởng của cha "[i]bốc hốt chụp giựt[/i]", sau đó, nếu ông cha này có bị tai ương ǵ th́ có con gái đang đóng cọc cắm dùi sẵn sàng trên đất Mỹ, sang đó mà nương náu ẩn trú, "trời không có mắt"? hu hu hu
chuyện Ba Tàu, hay Tàu Minh Hương của đốc kể (lể) chẳng lạ ǵ dưới "[i]ánh mặt trời lẫn ánh mặt trăng[/i]" này, chẳng là v́ vậy mà có câu "[i]qúit làm cam chịu[/i]" sao? chẳng là người Mỹ gốc Nhật đang ở Mỹ lúc đó bị nhốt hết vô trại tập trung v́ Cảm Tử Thần Phong Nhật tấn công theo kiểu liều mạng vô Trân Châu Cảng của Mỹ (suicide aircaft bombers)?
Trong đạo Phật ánh đạo Vàng th́ phân biệt 2 nghiệp (xấu), là công nghiệp với tư nghiệp
Nếu tàu cộng chiếm được Việt Nam, chẳng là các anh Ba Tàu hay Tàu Minh Hương này "[i]lên hương[/i]" sao? tàu cộng chưa chiếm hẳn được Việt Nam như bây giờ th́ nó "[i]hầm hầm[/i]" như vậy đó, đời là bể khổ cho người không biết bơi, hi hi hi
HỮU NGHỊ QUAN - Lương Sĩ Cầm
[QUOTE=TTD;51408]Bài viết hay quá, có ǵ hay anh có thể post lên nữa được không?
Thanks[/QUOTE]
Âm mưu của Hán cẩu đă có từ lâu, bài viết dưới đây chỉ là một phần nhỏ trong một chuỗi những sự kiện...
[CENTER].......................................
[/CENTER]
Mảnh đất ấy dường như có tiếng nói riêng. Tôi đă đến đó từ khi cửa ải biên giới đầu quốc lộ số 1 vừa mới rũ cái tên cũ Trấn Nam Quan để khoác cái tên mới Mục Nam Quan. Rồi một cái tên mới nữa: Hữu Nghị Quan, có vẻ rành mạch hơn, hiền lành hơn, chính thức dùng làm tên gọi cho cửa quan được nhiều người nhắc đến. Cũng năm ấy đồn công an nhân dân vũ trang biên pḥng đầu tiên ở địa đầu đất nước ta được dựng lên. Từ sau hiệp định Geneva 1954, mỗi lần từ đồn công an vũ trang Hiền Lương đi lên đồn Hữu Nghị Quan, tôi có cảm giác rơ rệt vừa rời khỏi mảnh đất nóng bỏng không khí đấu tranh căng thẳng với Mĩ-ngụy để đến một vùng đất thanh b́nh, thắm đượm t́nh đoàn kết quốc tế keo sơn giữa 2 nước Việt Nam và Trung Quốc. Mỗi lần đến đây, tôi đều có cảm giác yên ổn, coi đó là hậu phương vững chắc đầy tin cậy. Nhất là những ngày máy bay Mĩ ném bom miền Bắc, không khí thanh b́nh của mảnh đất biên giới này thật trái ngược với cảnh tàn phá đang diễn ra ở các tuyến trong. tại đây hoa lê, hoa đào, hoa móng rồng vẫn nở đúng mùa. Ḍng người, ḍng xe chở hàng qua lại cửa khẩu tấp nập và ban đêm sáng rực ánh đèn neon. Những năm ấy tôi nh́n công việc của các chiến sĩ biên pḥng ở Hữu Nghị Quan khác hẳn công việc của các chiến sĩ ở giới tuyến, hoặc ở hải đảo xa xôi.
Năm 1966 tôi lên đồn biên pḥng Hữu Nghị Quan, gặp 1 tổ chiến sĩ vừa đi làm công tác đối ngoại về. Họ đội mũ kê-pi, đi giày da đen bóng, dừng lại chốc lát bên "cây số 0" nói chuyện với tôi. Sau lưng họ, bức tường đá cũ kĩ và nặng nề, bóng những người đưa tiễn bên kia vẫn chưa khuất. Đồng chí chiến sĩ tiếp chuyện tôi c̣n trẻ, người dân tộc Tày, nói tiếng Kinh và tiếng Quan Hoả đều sơi. Anh cho biết 2 đồn biên pḥng vừa trao đổi với nhau xoay quanh việc bên ta dùng điện bên kia và việc dân 2 bên qua lại trên các đường ṃn biên giới. Mọi sự xem chừng dễ dàng thoả thuận với nhau. Phong thái ung dung của anh chiến sĩ trẻ khiến tôi nghĩ rằng ở đây, giá không có những cuộc tiếp xúc xă giao vụn vặt kiểu ấy, có lẽ các chiến sĩ sống buồn tẻ lắm. Tôi liên hệ ngay đến hoàn cảnh chiến đấu và công tác ác liệt, căng thẳng hết ngay sang đêm của các chiến sĩ ở đầu cầu Hiền Lương. Dạo ấy bọn cảnh sát ngụy chưa rút chạy khỏi đồn của chúng ở bờ nam cầu. Máy bay Mĩ ném bom dồn dập khu vực đầu cầu bắc nhưng ngọn quốc ḱ đỏ thắm vẫn hiên ngang tung bay. Các chiến sĩ ta bám vào công sự quanh trụ cờ đánh trả quyết liệt. Khói bom chưa tan, họ đă phải vội vă xuống một hố bom nào đó c̣n đọng nước mưa rửa ráy qua loa rồi chui vào hầm kèo, lấy bộ quần áo gấp thẳng nếp ra mặc, đi giày, đeo băng đỏ trên cánh tay, sang đấu lư với địch hoặc ra tiếp xúc với một tổ quốc tế sắp qua cầu.
Với ư nghĩ so sánh như trên, tôi cho rằng công tác của các chiến sĩ ở Hữu Nghị Quan quá phẳng lặng.
Tối hôm ấy, tôi trao đổi nhận xét của ḿnh với người chiến sĩ trẻ. Nghe xong anh nói ngay:
- Đồng chí nhầm rồi, chẳng phải như vậy đâu. Ở đây có những đợt sóng ngầm, người mới đến không thể thấy ngay được.
Áng chừng tôi chưa hiểu ư, anh nói thêm:
- Họ "hữu nghị" với ḿnh chỉ là bề ngoài thôi.
- C̣n bên trong?
- Họ muốn người Việt Nam ta thừa nhận "mặt trời" mọc ở phương bắc chứ không phải phương đông.
Sau một lúc tṛ chuyện tôi được biết ở đây đă xảy ra nhiều hiện tượng không b́nh thường trong quan hệ giữa 2 bên. Những cuộc thù tiếp xă giao là những giờ phút căng thẳng thần kinh. Họ mời anh xem phim "cách mạng văn hoá". Xem hay không đă là một chuyện tế nhị, tỏ thái đọ tán thành hay phản đối sao cho phù hợp với quan hệ hữu nghị giữa 2 bên đ̣i hỏi phải tự kiềm chế rất cao, bởi hàng ngày tiếp xúc với người Trung Quốc qua lại bên ta, các chiến sĩ đă nghe biết bao câu chuyện khủng khiếp về cách mạng văn hoá bên ấy: Những cuộc đấu tố đẫm máu, những vụ hành h́nh hàng loạt, không khí khủng bố bao trùm làng xóm... Họ trắng trợn ép anh phải thừa nhận đủ thứ "vĩ đại", đ̣i gắn vào ngực anh đủ thứ huy hiệu đủ cỡ, anh cũng phải tỏ thái độ đúng mực. Có lúc, biết không lung lạc được anh, người ta nói bóng nói gió, vu cáo anh theo chủ nghĩa xét lại... tất nhiên anh phải lên tiếng nghiêm khắc phản kháng. Th́ ra phía bên kia đă bộc lộ tư tưởng thù địch ngấm ngầm và hiểm độc. cho đến ngày lính Trung Quốc làm đường, trước khi kéo về nước dở đủ tṛ phá phách, khiêu khích th́ ai cũng thấy rơ bản chất những người tự xưng là bạn chiến đấu của Việt Nam. Các chiến sĩ biên pḥng Hữu Nghị Quan từ ngày đầu đă để ư những chuyến xe nhập cảnh chở quân làm đường vượt số lượng thoả thuận, cũng như những chuyến xe xuất cảnh trùm bạt kín mít, bên trong chứa đầy lâm thổ sản lấy bất hợp pháp ở Việt Nam và không làm ngơ trước những quán nước, hiệu chữa xe đạp không lấy tiền do binh lính Trung Quốc mở dọc các trục giao thông trong khu vực biên pḥng. Lại c̣n những đội công tác lẻ gọi là tổ "dân vận" của bộ đội làm đường Trung Quốc, hàng ngày sục vào các bản lẻ trên rẻo cao... Không thể để cho chúng lộng hành, tất cả những chuyện phức tạp ấy ta phải tiến hành đấu tranh mềm dẻo, đúng nguyên tắc và rất kiên quyết. Các chiến sĩ biên pḥng nhớ đinh ninh rằng t́nh đoàn kết quốc tế, t́nh hữu nghị giữa 2 dân tộc Việt Nam-Trung Quốc trước sau ta vẫn giữ vẹn toàn, nhưng chân lư cách mạng và chủ quyền quốc gia là thiêng liêng, tuyệt đối không một kẻ nào được xâm phạm. Một lần, tôi gặp mấy chiến sĩ xuôi đường Đồng Đăng, thỉnh thoảng họ dừng lại vun quét cái ǵ đó, bỏ vào sọt. Đến gần, tôi nhận ra chiếc sọt chưa đầy huy hiệu có h́nh người, loại to bằng miệng bát, loại bé bằng đồng xu, trong màu mè thật dễ loá mắt. Lính Trung Quốc chở sang ta hàng thùng huy hiệu, gặp ai họ cũng cho, tới đâu họ cũng phát. Ở Việt Nam ta, món tặng phẩm tốt mă ấy thế mà khó tiêu thụ. Họ bèn nghĩ ra một cách, là trên đường trở về Trung Quốc, trước khi qua biên giới là cứ trút bừa hết xuống đường. Có lẽ họ tính ngày hôm sau là phiên chợ Đồng Đăng, thế nào bà con người Tày, người Nùng... đi đường cũng lượm hết. Ít nhất trẻ con cũng tranh nhau của lạ. Thế nhưng xe trước vừa rải "tặng phẩm" xong, xe sau đă lăn bánh lên. Chẳng mấy chốc cát bụi phủ lấp đi khá nhiều. Chiến sĩ ta chỉ c̣n dọn dẹp những đống c̣n nguyên bên vệ đường. Một đồng chí hạ sĩ quan tủm tỉm cười nói với tôi:
- Dọn dẹp thế này mất công thật nhưng cũng là để bảo vệ chủ quyền quốc gia của ta. Vả lại, nếu cứ để vương văi thế các em nhỏ lượm về chơi đánh đáo, hoặc đem làm vật đổi cào cào, châu chấu với nhau, ḿnh mang tiếng.
Tôi nghĩ bụng : "Ai đó muốn làm người Việt Nam tin rằng mặt trời mọc ở phương bắc nh́n thấy cảnh tượng này chắc họ sẽ phải điên đầu trước trí tuệ Việt Nam". Nếu ở Hiền Lương, người chiến sĩ giới tuyến phải đối phó với kẻ thù rơ mặt th́ ở đây người chiến sĩ biên pḥng phải vạch được tâm địa thù địch nấp đằng sau cái gương mặt bạn bè ấy. Điều lạ là càng đánh Mĩ quyết liệt, ta càng thắng Mĩ gịn giă th́ tâm địa thù địch kia càng tăng.
Hồi bấy giờ, quả thật tôi không ngờ rằng hơn mười năm sau các chiến sĩ đồn Hữu Nghị Quan phải đối đầu với cuộc xâm lược ồ ạt, tàn bạo như đă xảy ra ngày 17-2-1979. Nhưng cách nh́n và cách đánh giá sự vật của người chiến sĩ biên pḥng đă mở mắt cho tôi. Dạo ấy tôi kể chuyện Mĩ ném bom và bắn phá có tính chất hủy diệt ở giới tuyến Vĩnh Linh. Cuối câu chuyện, tôi cố ư nhấn mạnh đến không khí yên tĩnh ở vùng biên giới Việt-Trung, như để so sánh. Lập tức đồng chí đồn trưởng nói:
- Theo tôi, việc thằng Mĩ ném bom Vĩnh Linh cực ḱ ác liệt và việc máy bay Mĩ tránh ném bom xuống vùng đệm cách biên giới Việt-Trung 10km đều gây cho chúng ta những hậu quả tai hại. Anh có thấy không, các tuyến đường do Trung Quốc làm giúp ta đă hoàn thành nhưng những người làm đường chưa muốn về, hẳn họ có một mưu đồ nào đó chưa bố trí xong, v́ vậy mới có vẻ mặt sưng sỉa lúc về qua cửa khẩu này.
Ngừng một lát, anh chỉ tay lên một mỏm núi đá cao khaỏng 300m ngay bên trái đồn biên pḥng nêu lên 1 câu hỏi: "Trên ấy có 1 giàn ra-đa của Trung Quốc đang hoạt động. Giàn ra-đa kia đặt ngay trên đường biên giới 2 nước. cả ngày nó sục sạo bầu trời Việt Nam để làm ǵ anh có biết không?"
- Nó làm nhiệm vụ cảnh giới. Máy bay Mĩ có thể ném bom xuống đó.
Anh lắc đầu:
- Ra-đa của Trung Quốc luôn hướng về sân bay Kép của ta, và chính nó làm nhiệm vụ theo dơi hoạt động của không quân Việt Nam.
Quả thật tôi nghe anh mà cứ ngỡ ngàng: "Có lẽ nào ?...". tôi đă quên một điều đơn giản là chân lư rất cụ thể. Về quan hệ đối ngoại, người chiến sĩ biên pḥng có cách nắm bắt bản chất kẻ thù khá nhạy bén là như vậy.
Cái thực tế nóng hổi ở Hữu Nghị Quan và những câu chuyện do chiến sĩ biên pḥng kể lại đủ uốn nắn cách nh́n, cách nghĩ của tôi. Có nhiều điều tôi tưởng quên đi, hoặc tự nhủ ḿnh cố quên đi, dần dần bỗng trở lại ám ảnh tâm trí, bắt tôi phải nhớ. Tôi có thói quen mỗi lần lên cây số 0 nh́n sang cửa quan bên kia, đứng lặng hồi lâu, suy tưởng về quá khứ. Nh́n bức tường thành phủ rêu dày và cái cửa quan đồ sộ sẫm màu kia, tôi tự hỏi: "Thời quân Đông Hán xâm lược nước ta đă có cửa quan này chưa? Mă Viện kéo quân qua cửa ải này hay đi một con đường khác?". Đứng trên đỉnh đồi P̣ Rọ Bó, tiếng Nùng có nghĩa là "đồi giếng nước", dưới chân có giếng nước trong gọi là giếng Phi Khanh. Tục truyền ngày xưa Nguyễn Trăi tiễn biệt cha tại đây, tôi lại tự hỏi không biết lúc nhỏ nước mắt khóc thương cha, Nguyễn trăi đă nghĩ đến một chi Lăng 20 năm sau? Rồi 2 chiếc lô cốt, một của Pháp xây, một của Tưởng xây trước kia nằm 2 bên đường biên giới sao nay lọt thỏm vào đất Trung Quốc? Và 2 cột mốc 18, 19 bị Trung Quốc lấn chiếm c̣n nằm sờ sờ kia? Bao việc làm của phía Trung Quốc đă làm tôi day dứt. Nghĩ đến t́nh hữu nghị chung thuỷ của 2 nước tôi lại tự nhủ: "Hăy cố quên đi chuyện cũ thời phong kiến xa xưa, khi cả 2 dân tộc cùng chịu cảnh nô lệ". Nhưng năm tháng qua dần, thực tế ở biên giới ngày càng tỏ rơ phía bên kia đang làm sống lại nguyên xi chuyện cũ, con đường Hữu Nghị Quan chưa hoàn thành đă lộ rơ là con đường hữu ư xâm lược. tôi cảm ơn người chiến sĩ biên pḥng Hữu Nghị Quan đă sớm truyền cho tôi bài học về sự phẫn nộ chính đáng, tính kiên tŕ cách mạng và ư thức cảnh giác.
Đối với người chiến sĩ biên pḥng Hữu Nghị Quan, quá tŕnh nhận mặt kẻ thù đi liền với quá tŕnh đấu tranh gian khổ và phức tạp chống những hành động lấn chiếm, khiêu khích dẫn đến chiến tranh xâm lược trên quy mô lớn của chúng. Thực tế lịch sử đă chứng minh rằng chủ nghĩa bành trướng Bắc Kinh vừa dựa dẫm vào cuộc chiến đấu chống đế quốc của nhân dân Việt Nam để gây thanh thế và vốn liếng chính trị, vừa dựa dẫm vào chính cuộc xâm lược tàn bạo của Pháp và Mĩ để thu được chiến quả thông qua việc buôn xương bán máu dân tộc khác. Việc chúng thông đồng với Mĩ đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của ta là một ví dụ. Sự kiện này xảy ra năm 1974 ngoài biển Đông ăn khớp với những vụ lính Trung Quốc gây rối trên đất liền. Ngày 8-7-1974, lúc 8 giờ 15, tổ tuần tra công an vũ trang đang làm nhiệm vụ trên đoạn đường sắt ngang đồi C̣ Ḿn th́ bị lính Trung Quốc xông đến hành hung. Trung sĩ Bế Hồng Tích bị đánh chết ngất. Bọn Trung Quốc kéo anh về bên kia biên giới rồi vu cáo chiến sĩ biên pḥng Việt Nam xâm phạm lănh thổ Trung Quốc (?). Đồng bào bản Nà Pàn kéo đến đấu tranh kịch liệt, đối phương đuối lư buộc phải kư biên bản xác nhận việc binh lính của chúng hành hung gây sự. Năm 1955 lấy cớ giúp Việt Nam khôi phục đường xe lửa, bọn bành trướng đă cho đặt điểm nối ray sâu vào đất Việt Nam 326m. Đến năm 1974, nghĩa là ngót 20 năm sau, chúng trắng trợn tuyên bố điểm nối ray ở đâu là đường biên giới chạy qua đó, ḥng cướp của ta một dải đất ăn đến tận chân đồn Hữu Nghị Quan. Chiến sĩ biên pḥng ta quyết không để cho chúng lấn đất, dù chỉ là một tấc. Chúng giở đủ tṛ doạ nạt, khiêu khích, thậm chí gây đổ máu.
Bệnh viện Lạng Sơn c̣n lưu giữ nhiều bệnh án của những đồng bào và chiến sĩ biên pḥng bị lính Trung Quốc đâm chém. Anh Lương Văn Hùng dân tộc Nùng quê xă Bảo Lâm, huyện văn Lăng thấy bộ đội biên pḥng Trung Quốc vi phạm khu vực đường sắt ở đồi C̣ Ḿn giữa mốc 19 và 20 đă tới can ngăn, giả thích và yêu cầu bộ đội biên pḥng Trung Quốc rút về nước, liền bị họ dùng lưỡi lê súng CKC đâm vào ngực. Anh Nguyễn Công Bảy, chiến sĩ biên pḥng Hữu Nghị Quan bị thương phần mềm ở chân phải do bị lính Trung Quốc dùng búa đánh. Anh Phạm Ngọc Hào, chiến sĩ biên pḥng Hữu Nghị Quan bị công an Trung Quốc hành hung đánh vào đỉnh đầu bên phải, vết thương sâu 2cm, khuỷu tay phải và gối chân sưng to...
[B]Tính từ ngày 20-3-1974 đến 24-9-1977, phía Trung Quốc đă vi phạm biên giới Việt Nam ở đoạn đường sắt cạnh đồn Hữu Nghị Quan 2032 lần. Trong ṿng 3 năm, trên 1 đoạn biên giới 30km, trung b́nh cứ 4 ngày phía Trung Quốc gây rối 1 lần.[/B] Đồng bào và chiến sĩ đă bền bỉ và kiên quyết đấu tranh bảo vệ chủ quyền quốc gia, dù phải đổ máu vẫn không lùi bước.
Năm năm trước, khi bọn bành trướng Bắc Kinh gây chiến tranh xâm lược quy mô lớn, máu đồng bào và chiến sĩ ta đă đổ trên cửa khẩu Hữu Nghị để chặn đứng âm mưu chiếm đất của chúng.