Anh Hùng Bắc Cương Hồi 14 : Chân Mệnh Thiên Tử.
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 14 :
Chân Mệnh Thiên Tử.
Nguyên bên trong, có hai người: Thông-Mai, Bảo-Hoà. Bảo-Hoà cười:
- Mỹ-Linh với lợn làm việc được quá. Cậu hai khen đấy. Lê Thiếu-Mai thuyết sao để tên Triệu Thành tin tưởng, như vậy ta thành công một nửa rồi. Nào chúng ta đi gặp cậu hai.
Đến đó Thiệu-Thái, Đỗ Lệ-Thanh cũng đă vào pḥng.
Bảo-Hoà mở cánh cửa phía sau. Năm người ra vườn, sang ngôi nhà bên cạnh. Bảo-Hoà gơ cửa ba tiếng nhỏ, một tiếng lớn. Cánh cửa mở ra. Bên trong là một căn pḥng khá lớn, có nhiều người cùng ngồi. Mỹ-Linh nhận ra Khai-Quốc vương, sư phụ, Thanh-Mai, Nùng đạo sư.
Không ngăn được cảm động, nàng chạy lại nắm tay sư phụ:
- A-Di Đà-Phật! Đức Phật hộ tŕ cho lăo nhân gia tâm thường an lạc.
Huệ-Sinh mỉm cười:
- Những việc con làm cũng đủ cho sư phụ an lạc rồi.
Khai-Quốc vương vuốt tóc cháu:
- Con gái chú giỏi quá. Thuật cho chú nghe mọi biến chuyển trên soái hạm xem nào.
Mỹ-Linh thuật từng chi tiết một. Khai-Quốc vương gật đầu:
- Trước đây ông bàn với chú rằng, hiện binh lực Tống hùng mạnh, quốc sản dư thừa. Chúng đang lăm le xâm lăng Đại-Việt, Đại-Lư. Trong khi đó, ta chưa thống nhất được tộc Việt. Ta cần có kế hoạch làm giảm sức mạnh Tống trong khoảng mười năm. Với mười năm, ta đủ thời giờ thống nhất tộc Việt thành một khối. Bấy giờ, ta không sợ chúng nữa.
Thanh-Mai tiếp:
- Việc thống nhất, hiện ta mới được Đại-Việt, Chiêm-thành, Lăo-Qua, Chân-lạp, Xiêm-la. Chỉ c̣n Đại-lư với Ngô-Việt nữa là xong. Nhưng chặng cuối cùng mới khó.
Khai-Quốc vương tiếp:
- Ông bàn với chú, muốn cho Tống yếu, sao phải khích cho Tống có nội loạn. Chú đưa ư kiến hiện Triệu Thành cầm binh quyền trong tay. Y lại thống lĩnh vơ lâm Trung-nguyên. Ta phải vu cho y sắp cướp ngôi vua Tống. Như vậy Lưu hậu ắt cách chức y. Lực lượng vơ lâm tan ră. Không ngờ bây giờ cháu với Lê tiểu thư đă thành công. Dù y không cướp ngôi, song tin này đưa về Biện-kinh ắt Lưu hậu có cớ hạ y. Thế lực y lớn, đời nào y chịu để cho bà tung hoành. Hai hổ nhất định cắn cấu nhau.
Mỹ-Linh hỏi chú:
- Chú làm thế nào mà Lê tiểu thư chịu giúp ta việc khó khăn này?
Khai-Quốc vương biết mưu kế của ḿnh, cháu đă nh́n ra. Vương hỏi:
- Cháu thử đoán xem.
- Trong đầu óc Triệu Thành, y nghĩ rằng Hồng-Sơn đại phu thù hận triều Lư với triều Tống. V́ vậy những điều mà người thân với Hồng-Sơn đại phu nói hay cho Tống, ắt không cần nghi ngờ.
- Giỏi.
- Chú nhờ Hồng-Sơn đại phu giúp một tay. Hồng-Sơn đại phu sai chị Lê Thiếu-Mai giúp chú.
- Giỏi.
- Trong tay chú có tên Ngô Tích giả đầu hàng. Chú vô t́nh tiết lộ cho y biết chị Lê Thiếu-Mai giỏi chữ Khoa-đẩu. Trong thành Thăng-long có thầy đồ Ngọc-Phách cũng giỏi chữ Khoa-đẩu. Thế là Triệu Thành cho người bắt cóc Lê Thiếu-Mai, Ngọc-Phách. Như vậy Triệu Thành tin tưởng rằng Lê Thiếu-Mai vốn thù Tống, bây giờ thêm lần thù nữa. Thế mà Lê đoán rằng y vốn thực chân mệnh thiên tử th́ sai sao được.
- Giỏi.
- Nhưng cháu sợ một điều.
- Điều ǵ?
- Chị Thiếu-Mai là người sắc nước hương trời. Triệu Thành lại quá kinh nghiệm về đàn bà. Hai người gần nhau, lỡ t́nh cảm sinh ra th́ sao?
Khai-Quốc vương cười:
- Cháu đừng lo. Lê tiểu thư là người ôn nhu văn nhă, nhưng lại có kiến thức vô song, nàng cực kỳ tự hào về gịng giống Việt của ḿnh. Nếu Lê tiểu thư có ǵ với Thành, ắt Thành phải nghiêng theo Lê tiểu thư. Đó là điều ta mong mà không được .
Vương ngừng một lát tiếp:
Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 15 :Tống Khu-mật Viện
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 15
Tống Khu-mật Viện
Mỹ-Linh đưa mắt cho Thiếu-Mai. Thiếu-Mai tính đốt ngón tay:
- Dư đại nhân há quên rằng: Khi thời chưa đến, vua Cao-tổ nhà Hán vẫn chỉ là đ́nh trưởng. Phàn Khoái bán thịt chó. Hàn Tín đi câu. Lúc thời đến Cao-tổ muốn ǵ đều như ư. Phàn đánh đâu thắng đấy. Hàn Tín chỉ có ba ngh́n quân bố thủy lập trận mà thắng nước Tề.
Dư Tĩnh hiểu ra:
- Ư tiểu thư muốn nói trước đây chúa tôi cũng như Khai-Quốc vương chưa chính vị. V́ vậy hai bên không hiểu nhau. Nay cả hai đều ứng ḷng trời, ắt xung đột tự nhiên hết.
- Dư đại nhân kiến giải thực sâu sa. Sau này sự nghiệp đâu thua ǵ Gia-Cát Vũ-hầu. Cho nên con người ta không thể nào thoát ra cái lư về chữ mệnh của Nho-gia.
Dư Tĩnh lầu thông Bách-gia, Chư-tử, Tứ-thư, Ngũ-kinh. Y đâu lạ ǵ cái mà Nho-gia gọi là mệnh. Có điều mấy hôm nay, những lời của Thiếu-Mai làm cho thầy tṛ y như đi vào một thế giới mới lạ. Tuy đă tin lời Thiếu-Mai, nhưng y vẫn c̣n nghi ngờ:
- Nếu nói rằng lời Thiếu-Mai do Khu-mật viện Đại-Việt bầy ra, thực vô lư. Nàng đang trên đường từ Thăng-long về Thanh-hoá, th́ bị bắt cóc, rồi vương gia bị trúng độc. Vô t́nh nàng bắt mạch rồi nói ra những bí ẩn về tướng mệnh. Đó là một điều đáng tin. Bọn Mỹ-Linh, Thiệu-Thái từ Thăng-long lên Bắc-biên, tuân lệnh vua Bà đi đón chân mệnh Thiên-tử đó là hai điều tin được. Trên biển mênh mông, bọn Sử Anh, Tào Minh đang chém giết nhau chí chết, chỉ v́ chân dung chân mệnh Thiên-tử. Th́nh ĺnh vương gia xuất hiện. Đó là ba điều đáng tin. Bây giờ ḿnh thử lại con nhỏ Mỹ-Linh một lần nữa xem sao?
Nghĩ vậy y hỏi Mỹ-Linh:
- Công chúa vừa nói về chữ mệnh của Nho-gia. Thưa công chúa, chữ mệnh đó khởi từ đâu? Căn bản ra thế nào? Xin công chúa đừng tiếc công chỉ dạy.
Mỹ-Linh nghĩ thầm:
- Tên này muốn thử xem giữa ta với Thiếu-Mai có thực do Khu-mật viện bố trí không đây. Thiếu-Mai mượn tướng mệnh khích động được bọn chúng. Nếu bây giờ ta đem học thuyết thiên mệnh của Nho ra bàn. Mà cả hai cùng khít với nhau chúng mới tin. Xét cho kỹ, chỉ có hai tên Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính thực sự nắm vững hai thuyết này. Ta cần nịnh chúng mấy câu. Khi ăn bánh phỉnh, minh mẫn hai tên này bị mất đi, chúng mới tin ta.
Nàng đứng dậy rót rượu mời cử tọa một lượt. Tay bưng hai chung đến trước mặt Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính:
- Dư đại nhân! Vương đại nhân! Chung rượu này kính xin hai vị đại nhân nhận cho, để đánh dấu ngày hôm nay, chúng ta cùng được ngồi cạnh một đấng minh quân. Tiểu nữ sẽ lạm bàn về chữ mệnh của Nho-gia. Nếu có chỗ nào sai lạc, xin hai đại nhân bổ khuyết.
Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính bưng chung rượu uống cạn. Mỹ-Linh lại bưng một chung rượu đến trước Đông-Sơn lăo nhân:
- Lăo tiên sinh! Lăo tiên sinh theo Lăo. Trong Lăo cũng bàn về lẽ thiên mệnh. Xin lăo tiên sinh cạn chung này, rồi nghe tiểu nữ tŕnh bầy cái dở ra. Tiên sinh dạy cho những lẽ huyền vi hơn.
Đông-Sơn lăo nhân tiếp chung rượu uống cạn:
- Công chúa dạy quá lời.
Mỹ-Linh đứng dậy hướng vào Triệu Thành:
- Vương gia! Xét chung th́ Nho, Mặc, Lăo, Trang đều nói về thiên mệnh. Tiểu nữ xin tŕnh bầy về Nho trước. Đầu tiên là Không-tử. Ngài ít bàn thẳng về mệnh trời. Nhưng xét kỹ, trong Luận-ngữ, cũng có đôi chỗ ngài nói tới:
"Ngô thập ngũ nhi chí ư học. Tam thập nhi lập. Tứ thập nhi bất hoặc. Ngũ thập nhi tri thiên mệnh".
Nghĩa là: Ta hồi mười lăm tuổi, chăm chú việc học. Ba chục tuổi biết vững chí. Bốn chục tuổi không c̣n nghi hoặc, biết lẽ phải trái. Năm chục tuổi biết mệnh trời.
Từ hôm theo Triệu Thành sang Đại-Việt. Bọn Dư, Vương tuy văn vơ kiêm toàn, mà chưa một lần được trổ cái kho văn chương trong người, hầu tỏ cho Thành biết, chúng có thể giúp Thành trong đạo tu, tề, trị, b́nh, an định quốc gia. Bây giờ gặp Mỹ-Linh khui cái kho Nho-học ra, lại nói nhờ hai người bổ khuyết. Hai người sướng không thể tưởng tượng được. Mỗi câu Mỹ-Linh nói, hai người đều gật đầu.
Mỹ-Linh muốn cho Dư hoàn toàn cảm t́nh với ḿnh. Nàng ngừng lại:
- Dư đại nhân, không biết câu trên ở thiên nào trong Luận-ngữ. Tiểu nữ quên mất rồi.
- Câu đó trong thiên Vi-chính.
Mỹ-Linh mỉm cười:
- Đa tạ đại nhân. Cứ như ư tứ mà suy, chữ thiên mệnh trong câu trên có nghĩa: Mệnh trời thuộc lẽ vô h́nh, linh diệu của tạo hoá. Con người có khi hiểu được, có khi không hiểu được. Theo nghiă đó th́ mệnh trời gần như luật tự nhiên của hoá công. Song chúng ta vẫn hiểu được bằng tướng mệnh của Lê sư tỷ