Gánh, gánh, gánh tới nhà , tới nhà....
Tiếp theo Chương 13.
Thật ra, Văn rất buồn khi nghe tin Minh đột nhiên lại xin đi dạy học rời xa Hà-Nội. Chàng sinh ra chán nản. Sau mấy giây yên lặng, chàng mới lên tiếng bảo Minh:
− Theo tôi thấy th́ giá mà anh cứ ở đây tiếp tục viết văn th́ hơn... Anh đang nổi tiếng trong nghề viết văn, sao lại bỏ theo nghề dạy học?
− Anh ạ, tinh-thần tôi hiện tại mỏi mệt lắm rồi, thật khó ḷng mà viết được nữa!
Văn nói gằn từng tiếng một, giọng có vẻ gay gắt:
− Tôi hiểu anh rồi! Hóa ra anh cũng chỉ tầm thường như trăm ngh́n người khác mà thôi! Lúc nào cũng chỉ yêu thích những nghề nào được thiên-hạ trọng vọng, bất luận có phải dùng đến trí óc hay kiến-thức hay không cũng chẳng cần! Phải mà, ngày hai buổi đi làm, cuối tháng lănh lương, chẳng cần phải ngồi nặn óc! Nhàn rỗi lắm! Đó là chưa kể lúc nào cũng được gọi là ‘thầy’!
Minh ngồi lặng thinh không đáp. Văn vẫn c̣n hậm hực, chàng tiếp tục nói:
− Nếu như anh không nghĩ thế th́ tôi xin hỏi anh: tại sao anh lại bỏ cái nghề viết văn soạn sách?
Minh cố gượng cười:
− Ai bảo anh rằng tôi sẽ bỏ...
Không đợi Minh nói hết câu Văn đă cắt ngang:
− Thế th́ tại sao lại xin đi dạy học?
− Chẳng lẽ đi dạy học mà không viết được văn à?
− Thôi, tôi xin anh! Đă bận bịu vào học tṛ th́ chẳng khác nào bận bịu vào con cái. Th́ giờ đâu để anh viết văn nữa? Thôi, tôi hiểu anh rồi! Được người ta mến mộ khen ngợi, anh lại sợ phải đem hết sức ra làm việc để xứng đáng măi với lời khen! Chẳng qua là anh kiêu ngạo, tự đắc và tự phụ!
Minh cười hỏi:
− C̣n ǵ nữa?
− C̣n lười biếng và ‘rẻ tiền’ nữa chứ sao! Anh muốn rời xa làng văn giữa lúc anh đang nổi tiếng để gieo ấn tượng vào độc-giả là nếu anh c̣n viết nữa th́ văn của anh sẽ c̣n hay biết chừng nào, và đồng thời cũng để cho thiên-hạ luyến tiếc nữa, có đúng không? Cái tṛ này xưa như trái đất rồi!
Giữa lúc ấy, Liên đem nước lên mời. Thấy Văn lớn tiếng gay gắt, Liên hỏi:
− Cái ǵ mà hai anh sừng sộ với nhau thế?
Minh cười đáp:
− Không phải ḿnh ạ. Chỉ v́ anh xin đi dạy học nên anh Văn không đồng ư nên t́m cách thuyết-phục anh trở lại nghề viết văn đó thôi.
Câu nói của Minh vô t́nh như rót thêm dầu vào lửa làm Văn càng tức tối hơn. Chàng ‘hừ’ một tiếng, lắc đầu nói:
− Tôi không ngờ là qua cơn sóng gió anh lại trở nên hèn yếu đến như thế!
Nghe Văn quở trách, Minh không giận mà trái lại như tỉnh ngộ:
− Cũng chưa muộn đâu anh. Tôi đệ đơn được th́ cũng xin rút đơn được vậy. Mà cho dù rút đơn không kịp, tới lúc đó tôi không đi cũng có sao đâu.
Liên ngạc-nhiên hỏi:
− Sao lại không đi?
Minh nghiêm-trang bảo vợ:
− Ḿnh để anh nói chuyện với anh Văn.
Văn như không lưu ư đến câu hỏi của Liên, chàng nh́n Minh nói tiếp:
− Tôi hy-vọng là anh chưa quên chí nguyện của anh như anh ít nhất một lần đă nói qua với tôi. Tôi c̣n nhớ lần đó anh bảo tôi là: sinh trưởng trong tầng lớp b́nh dân, anh xem là một trách nhiệm phải đem tài nghệ văn-chương để nâng tŕnh-độ văn-hóa của lớp b́nh dân lên cao hơn. Tôi có ngờ đâu một người như anh đang thương yêu tha thiết giới b́nh-dân mà chỉ v́ mới nếm qua cái thú nhục dục của đám trưởng-giả đă biến tư tưởng của anh thành trưởng-giả!
Minh cười ngất, nắm lấy tay bạn:
− Tôi mù th́ anh và vợ tôi đă hết sức nâng đỡ, t́m đủ mọi cách lấy lại ánh sáng cho tôi. Nhưng cái ánh sáng của tinh-thần th́ phải nhờ đến anh nhiều lần mà tôi mới c̣n được. Từ nay nó sẽ vĩnh viễn ở với tôi mà không bao giờ xa tôi nữa. Và tôi cũng sẽ luôn luôn ở gần anh mà nhận lời khuyên bảo của anh.
Văn cảm động đến chảy nước mắt. Những lời gay gắt của chàng không ngoài mục đích giữ bạn ở lại Hà-Nội, nhưng chẳng ngờ lại trở thành những lời khuyên có giá-trị, được Minh xem như những lời vàng ngọc nhắc nhở bổn phận và trách-nhiệm của ḿnh.
Liên ngập-ngừng hỏi:
− Ḿnh không đi dạy học nữa à?
Minh nh́n Liên tha thiết nói:
− Đúng vậy. Anh sẽ không đi dạy học nữa. Anh sẽ viết truyện để ca tụng những tính t́nh mộc mạc, ngây thơ tốt đẹp của các cô hàng hoa cũng như hầu hết những cô gái quê... những cô gái như em, nhu ḿ nhẫn nại, dễ tha thứ và hết sức thương yêu chồng. Bây giờ em mang rượu ra đây! Anh muốn được cùng Liên, vợ anh và Văn, bạn anh nâng ly để ghi nhớ măi ơn sâu của hai người.
Như sực nhớ ra điều ǵ, Minh ngần ngừ một chút rồi nói tiếp:
− Trước khi chúng ta nâng ly, anh xin Liên hăy đi t́m số báo có đăng bài thứ nhất của anh. Đó là bài: ‘Cảm tưởng của một người mù’. Em hăy đem bài đó ra đây đọc lại cho anh nghe được không?
Liên đưa mắt nh́n Văn rồi hỏi chồng:
− Lấy bản nháp được không ḿnh?
− Không, lấy tờ báo hay hơn.
Liên ngập ngừng ái ngại:
− Nhưng tờ báo...
− Mất rồi phải không? Anh đă dặn em số báo ấy phải giữ cẩn thận cho anh, sao bất cẩn thế?
− Không mất, nhưng...
Đă từ lâu Văn vẫn mong có dịp để tỏ cho Minh biết hành-động cao thượng của Liên. Đây đúng là một cơ hội tốt, chàng cười ôn tồn đỡ lời cho Liên:
− Không mất nhưng không có bài của anh!
Minh kinh-ngạc hỏi:
− Không có bài ‘Cảm tưởng ...?”.
− Không có!
− Thật là lạ!
Bấy giờ, Văn mới chịu giải thích rơ rệt:
− Chẳng có ǵ là lạ hết! Hôm ấy chỉ v́ chị ấy thương anh nên lấy bản nháp ra đọc mà nói dối anh rằng bài của anh được đăng trên báo.
Minh nghe bạn nói mà muốn trào nước mắt ra ngoài. Rồi như người điên, chàng cất tiếng hát nghêu ngao làm Liên lo lắng tưởng chàng say ruợu. Nhưng sự thật không phải thế. Chỉ v́ hiểu rơ thêm được ḷng tốt của vợ và bạn mà chàng cảm thấy ḷng nao nao, và v́ quá vui nên chàng làm thế. Hạnh-phúc êm đềm, đầm thắm mà chàng tưởng đă mất bỗng đâu trở lại và xem ra c̣n dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Nâng ly với chồng và bạn chồng xong, Liên cảm thấy hừng đôi má. Nàng đưa mắt trông ra vườn. Những bông huệ trắng khẽ rung rinh dưới luồng gió mát trông tựa như đàn bướm tung tăng vui đùa...
Một ngày quang đăng bắt đầu. Một cuộc đời mới trong nếp nhà tranh đầy hoa và ánh sáng. Có ba người nh́n nhau, sung sướng cười vang...
[SIZE=7][B]HẾT...CHUYỆN![/[/B]SIZE][CENTER][/CENTER]
Cầu Thê Húc - Biểu tượng nét đẹp văn hóa người Hà Nội
[CENTER][IMG]http://i54.tinypic.com/25zmn2d.jpg[/IMG][/CENTER]
[B]Cầu Thê Húc - một biểu tượng cho nét đẹp văn hóa của người Hà Nội, nhưng chưa hẳn ai cũng biết về ư nghĩa của cây cầu, cũng như kiến trúc của cây cầu có một không hai này.[/B]
[COLOR="#800000"][B]Cầu đón nắng ban mai[/B][/COLOR]
Nhà Hà Nội học Nguyễn Vinh Phúc cho biết, cầu Thê Húc-Hà Nội màu son, như dải lụa đào, vắt qua làn nước xanh của Hồ Hoàn Kiếm bên cạnh những liễu rủ, cành đa cổ tích, nối phố xá ồn ào với đền Ngọc Sơn trên đảo Ngọc tĩnh lặng.
Năm 1865, Thần Siêu tức nhà giáo, quan án sát Nguyễn Văn Siêu đứng ra tu bổ ngôi chùa nhỏ trên đảo Ngọc, ông cho bắc cây cầu son làm lối vào đền, mà h́nh dáng vẫn c̣n đến ngày nay. Gần một thế kỷ rưỡi trôi qua, cầu gỗ ngày xưa đă được thay bằng ximăng cốt sắt nhưng vẫn mang dáng dấp cây cầu son đỏ cổ xưa kia. Du khách đến Hà Nội rất thích thú khi bước lên những tấm ván gỗ cầu Thê Húc cong cong, đặt hai bàn tay lên lan can, phóng tầm mắt xuống hướng nam ngắm tháp Rùa trầm mặc.
Từ khi Hồ Hoàn Kiếm c̣n là Tả Vọng và Hữu Vọng, đường vào đảo Ngọc chỉ có chiếc cầu tre rung rung mặt sóng, mà ta vẫn có thể gặp những con cầu như thế trên vùng Nam Bộ lắm mương máng. Đúng như ca dao, sóng nước chỉ rộng ngang tầm dải yếm. Xưa nay, dải yếm bao giờ cũng có sức hút lạ kỳ, từ dải yếm bắc cầu đến dải yếm hoa đào hoa lư. Chính v́ thế, cây cầu này cũng nhỏ, đẹp như dải yếm đào bên hồ.
Ông Nguyễn Vinh Phúc cho rằng, sở dĩ chiếc cầu được gắn liền với màu sơn đỏ bởi lẽ: Cầu Thê Húc hướng về phía Đông, hướng về phía Mặt Trời mọc để đón được toàn vẹn nguồn dưỡng khí ấy. Với ư nghĩa đó, nên xưa nay cây cầu mang màu đỏ - màu của sự sống, của mọi nguồn hạnh phúc, của ước vọng truyền đời từ thời cổ đại đến nay.
Cầu Thê Húc được coi là biểu tượng của thần Mặt Trời. Cầu bằng gỗ, cột gỗ đỡ cầu, chân choăi ra, tự ghim vào ḷng hồ, tay vịn cũng có những chữ nhân bắt chéo, chia ra từng ô nhỏ gần giống như ô tướng sĩ bàn cờ người ngày hội. Cầu có thiết kế cong cong và uốn luợn như h́nh con tôm.
[COLOR="#800000"][B]Cầu gỗ của miền Bắc Bộ[/B][/COLOR]
Phó giáo sư, tiến sỹ Trần Hùng, Hội Kiến trúc sư Việt Nam cho biết chiếc cầu Thê Húc lúc đầu làm rất đơn sơ. Nó chỉ là chiếc cầu ao, đóng mấy cái cọc tre nhỏ làm trụ, phía trên rải mấy tấm gỗ mỏng để đi lại. Thực chất ban đầu đây là chiếc cầu ao dùng làm nơi rửa chân cho người dân quanh vùng. Cầu được làm thẳng tắp và chưa có độ cong nào như bây giờ. Giờ đây, cây cầu được làm cong, uốn lượn như h́nh con tôm cũng làm tăng thêm độ thẩm mỹ của cầu. Tuy nhiên, nhiều người chê nếu cong nhiều sẽ làm khuất đi h́nh dáng và thế của cầu nếu nh́n từ xa.
Cầu Thê Húc ban đầu được làm theo nét văn hóa của vùng đồng bằng Bắc Bộ. Đó là đặc điểm gia đ́nh nào cũng có một chiếc ao và làm cầu ao để mỗi khi đi làm đồng về thuận tiện cho việc rửa chân, giặt giũ quần áo.
Kết cấu cầu Thê Húc mang nhiều nét kiến trúc cổ xưa. Nó được phỏng theo h́nh một chiếc nhà gỗ của người dân vùng châu thổ Sông Hồng. Nếu như làm nhà cần có mộng, trụ giá, cột, khóa giang... như bộ khung nhà th́ cầu Thê Húc cũng được thiết kế như vậy. Trên là nhà, dưới là cầu, "thượng gia, hạ kiều," những ngôi chùa ngoài ao hồ nổi tiếng hiện nay cũng được thiết kế dựa trên kiến trúc cầu Thê Húc như cầu Ngói ở Huế, khu du lịch Hội An, chùa Thầy ở Sài Sơn, Hà Nội...
[COLOR="#FF0000"][B]Đă từng bị găy[/B][/COLOR]
Ông Hùng cho hay, những loại gỗ được làm trên cầu Thê Húc hiện nay được đánh giá là những loại gỗ tứ quư như đinh, lim, sến, táu. Điểm quan trọng nhất làm cầu là trụ cầu, phải chọn được những thân cây đinh, lim to chắc, tuổi thọ của những cây gỗ này cũng phải cao mới chịu được lực và chống được độ mục nát trong môi trường nước. Ở giữa cầu cũng được lát bằng lớp hỗ lim rắn chắc. Hai bên thành cầu được làm pha trộn bởi gỗ sến và táu vừa cứng rắn, vừa dẻo dai.
Cũng theo ông Hùng, cây cầu Long Biên dù là dấu ấn của nền văn minh Pháp quốc cũng đang bị xuống cấp, tương lai gần sắp thành bảo tàng, không thể hoạt động được nữa huống hồ ǵ cây cầu Thê Húc chỉ làm bằng gỗ. Kết cấu cây cầu Thê Húc được thiết kế chất liệu bằng gỗ, xét về tuổi thọ không thể vững chắc bằng bêtông, cốt thép.
[COLOR="#FF0000"]Năm 1953, nhiều người đi du xuân qua cầu nên cầu bị găy. Cây cầu hiện nay đă được sửa lại và làm bằng trụ ximăng./.[/COLOR]
(Bee.net.vn/Vietnam+)
Tháp Bút bên đền Ngọc Sơn.
[CENTER] [IMG]http://i51.tinypic.com/6xun21.jpg[/IMG][/CENTER]
Tháp Bút được xây bằng đá, trên có tạc ba chữ “tả thanh thiên” (viết lên trời xanh), trên đỉnh là h́nh ngọn bút lông vươn lên trời cao. Đài Nghiên là một nghiên mực bằng đá được đội lên bởi ba con cóc. Nếu Văn Miếu-Quốc Tử Giám nổi tiếng với h́nh ảnh rùa đội bia th́ kiến trúc cóc đội nghiên này mang lại một nét đặc sắc khá thú vị cho khu đền Ngọc Sơn.
Tháp Bút - đài Nghiên từ xưa vẫn luôn được coi như biểu tượng linh thiêng gắn liền với văn chương, thi cử. Nhiều sỹ tử t́m đến đây cầu một chút may mắn để vững tâm hơn trong con đường học hành của ḿnh.
Báo Ảnh Việt Nam