Muốn làm chính trị, phải biết cách đoàn kết. Muốn đoàn kết, phải hiểu rộng để tránh sai lầm
[QUOTE=Nhân Dân Tự Vệ;181671]Member AU LAC
Nếu thật sự muốn đoàn kết với các chiến hữu Công Giáo,nếu muốn làm chính trị một tập thể có cả chiến hữu Công Giáo ,[B] anh phải hiểu rơ [U]THÊM[/U] là người Việt Nam theo đạo công Giáo đă bị người Việt Nam theo văn hoá tam giáo đồng quy bách hại cả trăm ngàn người trong suốt mấy thế kỷ[/B]
( EX : Những Vụ Thảm Sát Người Công Giáo Do Phong Trào Văn Thân Khởi Xướng [url]http://nguoitinhuu.com/martyrs/tudao50.html[/url])
[/QUOTE]
([url]http://nguoitinhuu.com/martyrs/tudao50.html[/url])
[SIZE=5]
[COLOR="#800000"]Những Vụ Thảm Sát Người Công Giáo Do Phong Trào Văn Thân Khởi Xướng[/COLOR][/SIZE]
Trước cảnh nước nhà bị ngoại xâm, một số người trí thức có ḷng ái quốc quá khích, không hiểu thời thế đă tự động khởi xướng một phong trào chống ngoại và chống người Công Giáo, trước khi nghĩ đến cuộc phục hưng quốc gia. Đó là Phong Trào Văn Thân.
Về cuộc nổi loạn của Phong Trào Văn Thân năm 1874 ở Nghệ An, sử gia Trần Trọng Kim đă hạ bút phê b́nh: "Nước ta mà không chịu khai hóa ra như các nước khác là cũng bởi bọn sĩ phu cứ giữ thói cũ, không chịu theo thời thế mà thay đổi. Nay sự suy nhược của ḿnh sờ sờ ra đấy, thế mà vẫn cứ không chịu mở mắt ra mà nh́n, lại v́ sự tức giận một lúc mà việc nông nổi càn dở, để cho thiệt hại thêm, như thế th́ cái tội trạng của bọn sĩ phu đối với nước nhà chẳng to lắm ru?"
[B][COLOR="#FF0000"]1. Cuộc nổi loạn của Hồng Tập và 4.000 nho sĩ năm 1864[/COLOR][/B]
Sau khi triều đ́nh phải kư ḥa ước năm 1862 nhường ba tỉnh cho Pháp và chấp nhận điều kiện tự do thương mại và buôn bán, một số người bảo thủ không bằng ḷng, coi ḥa ước là một việc bán đứng quốc gia và không c̣n tin phục vua Tự Đức nữa. Người khởi xướng âm mưu nổi loạn là Hồng Tập, hẹn ngày 3-8-1864 sẽ đồng loạt khởi nghĩa giết Phan Thanh Giản và các người theo đạo Thiên Chúa. Họ chiêu dụ những người trộm cắp và các thí sinh dự khóa thi để làm lực lượng. Trước hết họ đưa kiến nghị qui trách nhiệm việc mất nước vào các người theo đạo Giatô và ba sứ giả đi Pháp thương thuyết là những người bán nước. Họ yêu cầu triều đ́nh thay đổi chính sách, nếu không, họ không thi v́ có nhiều việc đáng làm hơn.
Mặt khác để xách động dân chúng, họ vu cáo các họ đạo có vơ trang súng đạn, nhà đức cha có nhiều vàng bạc, và những người Công Giáo đă làm sẵn gông để bắt những người lương không chịu theo đạo phải đeo vào v.v...
Trước t́nh thế này vua Tự Đức ra lệnh khám xét các nhà Công Giáo, các tỉnh phải động viên báo động. Các cuộc khám xét không bắt được bằng chứng nào người Công Giáo có súng đạn. Một bầu khí sợ hăi bao trùm các họ đạo. Sau cùng triều đ́nh bắt được bẩy người thuộc phe Hồng Tập và mọi âm mưu được cung khai. Có bẩy người trong hoàng tộc chủ trương, một số khác bị án lăng tŕ. Liên đới trong vụ này có hai người con của tổng đốc Nam Định Nguyễn Đ́nh Tân, người ra tay sát hại không biết bao nhiêu là người Công Giáo, nên ông bị truất chức.
[B][COLOR="#0000CD"]
Trong cuộc nổi loạn này, người Công Giáo ở Huế đă chịu nhiều thiệt hại. Sau đó, vào tháng 7-1864, vua Tự Đức ra sắc lệnh phủ dụ dân chúng và[U] ca ngợi ḷng trung thành của người Công Giáo.[/U][/COLOR][/B]
[B][COLOR="#FF0000"]2. Cuộc thảm sát ở Nam Định, Nghệ An và Quảng Nam năm 1868[/COLOR][/B]
Trong khi triều đ́nh Việt Nam mưu chuộc lại ba tỉnh đă mất v́ đó là mồ mả của ḍng họ Nguyễn và là vựa thóc nuôi quân, th́ Pháp lại có dă tâm chiếm ba tỉnh phía Tây năm 1867 khiến phong trào sĩ phu Việt Nam phẫn uất gia tăng lên ngùn ngụt. Với khẩu hiệu "B́nh Tây, Sát Tả", họ sách động nhân dân và vu cáo cho người Công Giáo nhiều chuyện động trời.
Tại Quảng Nam, quan đă bắt Đức Cha Charbonnier, Thừa Sai Vancamelbeke, ba linh mục Việt và nhiều thầy giảng. Họ đánh đập và giam giữ nhiều ngày. Tại Nghệ An, Vũ Trọng B́nh, Nguyễn Tri Phương và Phan Huy Vịnh tỏ ra thù nghịch với Công Giáo để cho nhóm Văn Thân đốt phá bốn chục họ đạo. Tại Nam Định nhóm Văn Thân đă tấn công làng Công Giáo thuộc địa phận Tây từ ngày 14-1-1868. Sau đó lần lượt mười hai họ đạo bị đốt phá khiến 4.000 người Công Giáo phải chạy về nhà chung tị nạn.
Chiến dịch tuyên truyền chống thừa sai Pháp và Công Giáo được tung ra bằng những lời vu cáo như sau: "Đức Cha Sohier đă mang về 400 cân thuốc độc để hủy diệt vua và các quan, sau đó sẽ đem người Công Giáo lên làm vua, những người không Công Giáo nếu không trở lại sẽ bị giết chết". Ngoài ra Đức Cha Theurel ở địa phận Tây Bắc Việt cũng cho biết nhóm Văn Thân vu cáo người Công Giáo bỏ thuốc độc vào các giếng nước. Họ bắt một thầy thuốc Công Giáo phải uống tất cả mọi thứ thuốc ông bán, khiến ông phải chết oan. Đức Cha Cezon ở địa phận Trung cũng cho biết nhiều người lương được thuê đi bỏ thuốc độc vào các ao và nếu bị bắt th́ khai là các thừa sai thuê. Có 100 người bị bắt đang khi làm việc tàn ác này và họ đă thú nhận âm mưu của nhóm Văn Thân. Đức Cha Gauthier thuộc địa phận Vinh cũng cho biết họ giả mạo một lá thư mang tên ngài, ra lệnh cho hai làng Hội Yên và Phủ Lư phải cử năm người đi đốt và bỏ thuốc độc các làng bên cạnh v́ Văn Thân đă đốt làng Công Giáo. Rồi cử năm người khác đến làng Thuận Ngăi lấy súng đem về Thọ Kỳ để pḥng vệ.
Trước vụ mất ba tỉnh miền Tây và rối loạn của Văn Thân, Tự Đức làm bản cáo tội với trời đất ngày 9-10-1867, kể nỗi buồn phiền và [B][COLOR="#0000CD"]kêu gọi dân chúng hiệp nhất góp tài góp sức bảo vệ quốc gia.[/COLOR][/B] Triều đ́nh cũng đề cử quan xét xử các vụ lộn xộn ở Quảng Nam, Nghệ An và Nam Định do nhóm Văn Thân gây ra. [B][COLOR="#0000CD"]Thượng thư bộ lễ gửi thư cho Đức Cha thông báo triều đ́nh đă ra lệnh cho các quan tỉnh phải xét xử nghiêm minh các người gây rắc rối cho người Công Giáo. Đồng thời cũng xin các Giám Mục và linh mục đi tới đâu th́ báo cho quan sở tại biết.[/COLOR][/B]
[B][COLOR="#0000CD"]Đến năm 1869 vua Tự Đức ra sắc lệnh cho phép người Công Giáo được trở về làng cũ và lập những làng riêng biệt để tự lo các việc riêng đồng thời cấm lương dân không được sách nhiễu người Công Giáo về các việc cúng tế dị đoan.[/COLOR][/B]
[B][COLOR="#FF0000"]3. Cuộc thảm sát người Công Giáo năm 1873-1874[/COLOR][/B]
Người Pháp đến Viễn đông là v́ quyền lợi thương mại của họ, nhất là việc buôn bán với Trung Hoa. Sau khi chiếm miền Nam, họ tưởng có thể ngược ḍng sông Mêkông lên Vân Nam nhưng họ đă thất bại và nghĩ đến việc dùng sông Hồng Hà ở Bắc Việt.
Năm 1872 Jean Dupuis mang súng đạn vượt sông lên Vân Nam và lại mang muối là thứ luật nước Nam cấm đưa lên Vân Nam. Năm 1873, thống đốc Dupré nhân cơ hội này sai Francis Garnier ra Hà Nội với mật lệnh khai thương sông Hồng. Cả Dupré và Garnier đă hành động ngang nhiên không theo lệnh của ai khiến chiến sự bùng lên ở Bắc Việt. Với 120 lính, Garner tới Hà Nội ngày 11-11-1873 rồi tuyên bố khai thông sông Hồng và ngày 20-11 chiếm thành Hà Nội, tướng Nguyễn Tri Phương bị thương, sau đó ông nhịn đói tự vẫn. Thừa thắng đoàn quân viễn chinh Pháp chiếm Hưng Yên ngày 23-11, Phủ Lư ngày 26-11, Hải Dương ngày 4-12, Ninh B́nh ngày 5-12 và Nam Định ngày 10-12.
[B][COLOR="#0000CD"]
Trước thái độ ngang ngược của lính Pháp, Đức Cha Puginier, Giám Mục Hà Nội, Đức Cha Colomber và Đức Cha Riano đều phản đối và đứng về phía các quan Việt Nam, ra lệnh người Công Giáo trung thành với triều đ́nh hợp pháp.[/COLOR][/B] [B][COLOR="#800080"]Trước t́nh thế bi đát, triều đ́nh Huế nhờ Đức Cha Sohier, Giám Mục Huế, ra Hà Nội giúp thương thuyết với toàn quyền Philastre.[/COLOR][/B] Quân triều đ́nh và cờ đen phục kích bắn chết Garnier hôm 21-12 và đồng thời đốt cháy hai họ đạo Kẻ Hối và Phùng Khoang. [B][COLOR="#800080"]Thư của tổng đốc Nam Định viết về triều đ́nh[U][SIZE=5] xin giết hết người Công Giáo[/SIZE][/U] trong tỉnh bị bắt được khiến Đức Cha Puginier phải xin với lực lượng Pháp ở lại duy tŕ an ninh tạm thời. [/COLOR][/B]Tuy nhiên Philastre đă thỏa thuận với phái đoàn triều đ́nh trao trả các thành lại, và sẽ kư hiệp ước sau. Thế là quân Pháp rút khỏi Hải Dương ngày 1-1-1874, khỏi Ninh B́nh ngày 8-1, và khỏi Nam Định ngày 11-1.
[B][COLOR="#0000CD"]Ngay khi người Pháp rút khỏi Nam Định th́ mười bốn làng Công Giáo bị đốt phá, một linh mục và các thầy giảng bị giết. Suốt trong mười ngày ngọn lửa tiếp tục thiêu rụi các làng Công Giáo[/COLOR][/B], gieo chết chóc và làm tán loạn dân chúng. Tại Kẻ Sở ở Hà Nội có Giám Mục, tám thừa sai, bốn mươi ba linh mục, đông đảo học sinh và giáo dân về trú tạm. Nhưng rồi ngày 31-1, lính Pháp cũng rút lui để mặc người Công Giáo hứng chịu sự trả thù. Nhờ thái độ ngay thẳng của Đức Cha và sự khấn dâng địa phận cho Thánh Tâm Chúa, nên đa số đă được an toàn. Tuy nhiên tổng kết thiệt hại của địa phận Tây Bắc Việt rất lớn: [B][COLOR="#0000CD"]3 linh mục, 25 thầy giảng và mấy trăm giáo dân, 107 họ đạo bị tàn phá.[/COLOR][/B]
Sau vụ Hà Nội đến lượt Nghệ An. Để cứu văn t́nh trạng hỗn loạn, triều đ́nh đă kư ḥa ước mới năm 1874 nhận cho Pháp quyền bảo hộ. Chính hiệp ước mới này thúc đẩy ông tú Trần Tấn và Đặng Như Mai huy động 3.000 Văn Thân nổi loạn ở Nghệ An và Hà Tĩnh. [B][COLOR="#0000CD"]Một số làng Công Giáo đông đủ sức tự vệ, số khác đă bị đốt phá, thây chết ngổn ngang. Tổng kết địa phận Vinh, theo lời Đức Cha Gauthier, có 4.500 giáo dân bị giết chết và 300 họ đạo bị phá hủy, trong đó có tám làng giáo dân hoàn toàn bị giết chết hoặc bị chết đói v́ giao tranh tự vệ. Số người không nhà cửa mà địa phận Vinh và Hà Nội phải cấp dưỡng là 30.000 giáo dân[/COLOR][/B]. Cuộc nổi loạn của Văn Thân đến tháng 5-1874 mới chấm dứt khi triều đ́nh được Pháp viện trợ năm tầu chiến và khí giới đă dẹp yên được. Hai địa phận ḍng Đa Minh ít bị thiệt hại.
[B][COLOR="#FF0000"]
4. Cuộc tàn sát do phong trào Văn Thân và Cần Vương 1883-1886[/COLOR][/B]
Sau một thời gian được yên ổn nhờ các khoản tự do tôn giáo trong các hiệp ước, người Công Giáo đă hồi sinh nhờ số nhân sự thừa sai đông đảo, nhiều cơ sở như nhà thờ, nhà trường và nhà ḍng được xây cất. Đặc biệt trong khoảng năm 1878, phong trào trở lại đạo rất rầm rộ, có cả từng làng theo đạo. Tuy nhiên cơn thử thách nặng nề khác đang âm ỉ. Lư do là v́ người Pháp có dă tâm đặt quyền bảo hộ và chiếm đất nên họ đă t́m cách gây hấn với triều đ́nh Việt Nam.
Ngày 26-3-1882 Riviere ra Hà Nội nói là để giải quyết vụ quân cờ đen cản trở thương gia Pháp nhưng sự thực ông ra mật lệnh đánh chiếm một số cơ sở thương mại. Ngày 25-4 ông chiếm thành Hà Nội khiến Hoàng Diệu tuẫn tiết. Năm sau, tháng 3-1883, chiếm Ḥn Gai và 27-3 chiếm Nam Định. Trong thời gian này Courbet mang quân lính tăng cường Bắc Việt, đi qua Thuận An tháng 8-1883, bắn phá các làng và ép buộc triều đ́nh chấp nhận thỏa ước Harmand. Đồng thời chiến sự vẫn lan rộng v́ triều đ́nh hiệp với quân cờ đen. Riviere bị bắn chết 19-5-1883. Pháp chiếm Sơn Tây 16-12-1883, chiếm Bắc Ninh 12-3-1884, chiếm Hưng Hóa 13-3, và chiếm Thái Nguyên 19-3. Sau cùng triều đ́nh phải kư ḥa ước ngày 6-6-1884 công nhận quyền bảo hộ của Pháp và đồng thời nhường Hà Nội và Hải Pḥng cho Pháp. Thế vẫn chưa xong, triều đ́nh vẫn c̣n âm thầm xin quân Trung Hoa qua tiếp viện mong lấy lại. Sau cùng ḥa ước Thiên Tân ngày 9-6-1885, Trung Hoa công nhận quyền bảo hộ của Pháp ở Việt Nam. Triều đ́nh c̣n lúng túng v́ vua Tự Đức chết ngày 17-7-1883, hai quan phụ chính là Tôn Thất Thuyết và Nguyễn Văn Tường chuyên quyền phế vua Dục Đức, lập Hiệp Ḥa lên rồi ép Hiệp Ḥa uống thuốc độc để lập Kiến Phúc (vua Hàm Nghi) lên ngôi, và ngày 2-8-1884 âm mưu đánh giết quân Pháp tại Huế nhưng bị thất bại, Tôn Thất Thuyết đem vua Hàm Nghi đi trốn và ra hịch Cần Vương.
Trần Trọng Kim đă viết về hai nhân vật gây sóng gió trong thời kỳ này như sau: "Tôn Thất Thuyết là người tính nóng nảy, dữ dội, ai cũng khiếp sợ. Nhưng tài năng th́ kém, mà lại nhát gan, cho nên đa nghi và hay chém giết. Nguyễn Văn Tường là người ở Quảng Trị, thi đỗ cử nhân năm Tự Đức thứ năm, thật là một người có tài trí, giỏi nghề giao thiệp, nhưng chỉ có tính tham lam và lại tàn nhẫn. Hai ông ấy chuyên giữ việc triều chính. Quan lại th́ ở trong tay ông Tường, binh quyền th́ ở trong tay ông Thuyết. Nhưng mà thường việc ǵ cũng do ở ông Thuyết xui khiến cả. Trong triều từ hoàng thân quốc thích cho đến các quan, ai có điều ǵ trái ư hai ông ấy là bị giam chết hay chém giết cả".
Bắt đầu chiến cuộc ở Bắc Việt bùng nổ, người Công Giáo bị đe dọa. [B][COLOR="#0000CD"]Tại các địa phận thuộc các cha ḍng Đa Minh coi sóc, các giám mục và linh mục đă công khai tuyên bố người Công Giáo hiếu ḥa không can dự vào các vụ bạo động nên được quân cờ đen tôn trọng không sát hại. Trái lại trong những vùng khác, các thừa sai Pháp là đối thủ duy nhất nên các làng Công Giáo là mục tiêu đốt phá đầu tiên.[/COLOR][/B]
Theo tường tŕnh của Đức Cha Puginier, Giám Mục Hà Nội, th́ từ tháng 3-1883, Hà Nội, Nam Định và Hải Dương bị cướp phá. Nguyên tháng 12 ở Hà Nội có 300 làng, tức là 1/3 bị phá. T[B][COLOR="#0000CD"]rong các làng toàn ṭng Công Giáo th́ có 4 làng bị hủy diệt, 15 làng khác bị cướp. Tại Thanh Hóa, hai trong sáu xứ bị hủy diệt, 242 nhà thờ và nhà nguyện bị đốt cháy, 6 thừa sai, 11 linh mục và 63 thầy giảng cùng với 288 giáo dân bị thảm sát.[/COLOR][/B]
[B][COLOR="#0000CD"]Từ khi có hịch Cần Vương, tháng 7-1885, tại Thanh Hóa 40 họ đạo trong 2 xứ có tới 1.000 người bị thảm sát, 40.000 giáo dân chạy tán loạn. Tới tháng 9 th́ đă có 4 xứ ở Thanh Hóa bị hoàn toàn phá hủy, 1.800 giáo dân bị giết. Tại Quảng Trị tháng 9-1885 một nửa số Công Giáo bị giết, 10 linh mục và 8.585 giáo dân bị giết trong các xứ Dinh Cát, Băi Trôi, Đất Đổ và Thanh Hương. Thiệt hại nhất là tại B́nh Định có 8 thừa sai, 7 linh mục, 270 nữ tu, 24.000 giáo dân trên tổng số 42.000 người bị giết. Tất cả các cơ sở nhà Giám Mục, 2 chủng viện, 10 tu viện, 17 nhà mồ côi đều bị đốt cháy, chỉ trừ có 2 họ đạo là thoát nạn. [/COLOR][/B]Chính trong cuộc tàn sát này mà Đức Mẹ đă hiện ra cứu chữa dân làng Trà Kiệu.
[B][COLOR="#0000CD"][SIZE=5]
Tổng cộng số giáo dân bị giết có tới 40.000 người, 20 thừa sai, 30 linh mục Việt, hàng ngàn họ đạo bị thiêu hủy.[/SIZE][/COLOR][/B]
[B][COLOR="#800080"]
[COLOR="#FF0000"]5. Nhận định về cuộc xung đột lương giáo[/COLOR][/COLOR][/B]
Phong Trào Văn Thân đưa ra khẩu hiệu "B́nh Tây, Sát Tả" nhưng họ chỉ chém giết người Công Giáo, đẩy người Công Giáo vào chỗ phải tự vệ. Rút cục Văn Thân không làm ǵ được người Pháp, trái lại người Pháp đă ngồi nh́n để xem người Việt xâu xé người Việt, như ngư ông thủ lợi bắt cả c̣ lẫn trai, dễ dàng đặt ách thống trị.
Tuy nhiên chí sĩ Phan Đ́nh Phùng sáng suốt đưa ra khẩu hiệu "Lương Giáo Thông Hành", nhưng lời của ông bị ch́m sâu trong lửa hận thù của đám Văn Thân cuồng dại.
V́ sự im lặng đồng lơa của quan quyền, giáo dân đă phải tự vơ trang pḥng vệ khiến những họ đạo lẻ loi bị tàn phá. Cuộc hỗn chiến gây tử vong cho cả lương lẫn giáo rất cao. Tuy nhiên ḥa b́nh trở lại người Công Giáo không hề có thái độ trả thù. Trái lại c̣n có sự hàn gắn. Và số đông lương dân đă được thong dong tự nguyện theo đạo mà họ cảm phục. Phong trào trở lại đạo Công Giáo rất mạnh.
Một lănh tụ Phật tử VN phải nên hiểu rơ lịch sử Công Giáo VN
[QUOTE=AU LAC;181658]
Nhưng tiếc thay t́nh đoàn kết của dân tộc ta đă bị chia rẻ 2 lần, bởi 2 thế lực, trong 2 thế kỷ vừa qua. [B][COLOR="#B22222"]Một lần th́ do những kẻ cuống tín v́ tôn thờ CHÚA TRỜI ĐỘC TÔN của DO THÁI mà phỉ báng sự thờ phượng tổ tiên.[/COLOR][/B] [/QUOTE]
[B][COLOR="#FF0000"]Nhận định về cuộc xung đột lương giáo[/COLOR][/B]
[B][COLOR="#0000CD"]Phong Trào Văn Thân đưa ra khẩu hiệu "B́nh Tây, Sát Tả" nhưng họ chỉ chém giết người Công Giáo, đẩy người Công Giáo vào chỗ phải tự vệ. Rút cục Văn Thân không làm ǵ được người Pháp, trái lại người Pháp đă ngồi nh́n để xem người Việt xâu xé người Việt, như ngư ông thủ lợi bắt cả c̣ lẫn trai, dễ dàng đặt ách thống trị.
[/COLOR][/B]
[B][COLOR="#B22222"]Tuy nhiên chí sĩ Phan Đ́nh Phùng sáng suốt đưa ra khẩu hiệu "Lương Giáo Thông Hành", nhưng lời của ông bị ch́m sâu trong lửa hận thù của đám Văn Thân cuồng dại.[/COLOR][/B]
V́ sự im lặng đồng lơa của quan quyền, giáo dân đă phải tự vơ trang pḥng vệ khiến những họ đạo lẻ loi bị tàn phá. Cuộc hỗn chiến gây tử vong cho cả lương lẫn giáo rất cao. Tuy nhiên ḥa b́nh trở lại người Công Giáo không hề có thái độ trả thù. Trái lại c̣n có sự hàn gắn. Và số đông lương dân đă được thong dong tự nguyện theo đạo mà họ cảm phục. Phong trào trở lại đạo Công Giáo rất mạnh.
_______________________________________________________________________________________________
[COLOR="#0000CD"]
[B]Xin nhắc nhở cho bất kỳ chiến hữu Phật tử nào than phiền : " Đạo Công Giáo không cho thờ cúng Tổ Tiên Ông Bà "[/B]
1/ Tín hữu Công Giáo thờ phượng một Đức Chúa Trời trên hết mọi sự, Tổ tiên Ông Bà là thứ yếu, chỉ được kính nhớ, không được thờ.
[B][COLOR="#800080"]Và hăy xin qúy vị nhớ rơ yếu tố này :[/COLOR][/B]
2/ Các Giáo sĩ Công Giáo không bao giờ buộc một người trước đó theo đạo Phật khi theo đạo Công Giáo phải bước qua hay đạp lên tượng Phật, Các Giáo sĩ Công Giáo không bao giờ bắt buộc một người trước đó thờ cúng Tổ tiên ông bà khi theo đạo Công Giáo phải bước qua hay đạp lên một di vật biểu tượng cho Tổ Tiên Ông Bà Cha mẹ. Các Giáo sĩ Công Giáo không bao giờ bắt buộc một người trước kia theo Nho giáo khi theo đạo Công Giáo phải bước qua hay đạp lên ảnh Khổng Tử.[/COLOR]
[B][COLOR="#0000CD"]NHƯNG CÁC QUAN QUÂN VIỆT NAM KHI YÊU CẦU TÍN HƯŨ CÔNG GIÁO BỎ ĐẠO ĐỂ QUAY TRỞ VỀ LẠI VĂN HOÁ TAM GIÁO ĐỒNG QUY PHẬT-KHỔNG-LĂO ĐĂ BẮT BUỘC HỌ PHẢI BƯỚC QUA HAY ĐẠP LÊN THẬP TỰ GIÁ[/COLOR][/B]
NHỮNG CHUYỆN G̀ XẢY RA NẾU PHẬT GIÁO NẮM CHÍNH QUYỀN THEO ĐÚNG Ư PHẬT GIÁO ẤN QUANG ?
[B][COLOR="#0000CD"]THƯỢNG TỌA THÍCH TÂM CHÂU CHO BIẾT QUÊ CỦA THƯỢNG TỌA THÍCH TRÍ QUANG ĐĂ TỪNG CÓ THÀNH TÍCH GIẾT GIÁO DÂN CÔNG GIÁO VÀ CŨNG LÀ VÙNG CỘNG SẢN GỘC
[/COLOR][/B]
[B] NGUỒN GỐC GIA Đ̀NH CỦA TRÍ QUANG[/B]
Nhân Bạch Thư này, tôi xin giới thiệu thêm về lai lịch, nguồn gốc của Trí Quang, một tên CS nằm vùng hạng gộc, đă tạo nên bao nhiêu biến cố bi thương cho đất nước suốt từ 1963 đến 1975.
TT Trí Quang sanh năm 1922, năm nay đă 75 tuổi, tại làng Diêm Điền (c̣n gọi là Nại Hiên hay Kẻ Nại), thị xă Đồng Hới, thuộc tỉnh Quảng B́nh. Làng Diêm Điền vốn là một làng nhỏ và nghèo khổ nổi tiếng ở miền Trung. Hầu hết dân làng đều làm nghề nông, thợ mộc, hay làm thuê làm mướn, để kiếm sống qua ngày. V́ phong thổ, dân làng Diêm Điền có tật nói ngọng, như dân làng Thổ Ngọa, nên đi đến đâu mở miệng ra cũng khó lẫn. V́ là nơi nghèo khổ truyền kiếp, nên dân làng Diêm Điền có tính bảo thủ, rất cực đoan, và hết sức quá khích. [B][COLOR="#0000CD"]Trong quá khứ, khi phong trào Văn Thân nổi lên, năm 1885, dân làng Diêm Điền và làng Đồng Đ́nh, cũng thuộc tỉnh Quảng B́nh đă kéo nhau đến đốt nhà thờ Sáo Bùn, nằm về phía Nam Đồng Hới, của Thiên Chúa Giáo, tạo nên một trận hỏa hoạn khủng khiếp đă thiêu sống mấy trăm giáo dân trong đó. Sau trận đốt phá, giết chóc tàn bạo này của dân làng Diêm Điền, số giáo dân c̣n sống sót, đă phải chạy lên phía Bắc Đồng Hới lập nên một giáo xứ mới, gọi là Tam Ṭa.[/COLOR][/B] [B][COLOR="#B22222"]Khi phong trào Việt Minh nổi lên, làng Diêm Điền đă dễ dàng trở thành “CÁI NÔI” của Cộng Sản, và dân làng này đều trở thành những tay Cộng Sản rất quá khích và khát máu.[/COLOR][/B]
([url]http://motgoctroi.com/StNguoiNViec/Tt_TTQuang/TtTriQuang.htm[/url] TT. THÍCH TÂM CHÂU NÓI G̀ VỀ TRÍ QUANG VÀ PHE ẤN QUANG?)
[B][COLOR="#0000CD"]C̉N SAU ĐÂY LÀ THÀNH TÍCH PHẬT GIÁO ẤN QUANG TẤN CÔNG CÁC XÓM ĐẠO CÔNG GIÁO[/COLOR][/B]
[SIZE=5] Nhớ lại cuộc thảm sát Thanh Bồ - Đức Lợi, Đà Nẵng[/SIZE]
24-8-1964
[SIZE=2] Hàn Giang Trần Lệ Tuyền[/SIZE]
[B]Cuộc Thảm Sát Bắt Đầu :[/B]
Khi nói đến Thanh Bồ, th́ nhiều người đều có kèm theo Đức Lợi. V́ phường Thanh Bồ nằm phía mặt tiền, cổng quay mặt ra đường Đống Đa, c̣n phường Đức Lợi lại nằm phía sau Thanh Bồ sát bờ biển. Ngoài chiếc cổng nhỏ ở góc đường Bạch Đằng, người dân Đức Lợi và Thanh Bồ thường ra vào thành phố cùng một cánh cổng chính dẫn ra đường Đống Đa. Ngoài ra, hai khu này đa số là đồng bào miền Bắc di cư. Bởi thế, mọi người đều gọi chung là Thanh Bồ-Đức Lợi.
Sau khi đốt cháy ṭa Thị Chính Đà Nẵng, các thầy chùa như: Thích Minh Chiếu, Thích Như Huệ, Thích Hạnh Đạo ... và những hạ bộ như : Phan Xuân Huy, La Thành Tỵ ... là đám cầm đầu ra lệnh cho đoàn biểu t́nh đi thẳng xuống Thanh Bồ- Đức Lợi.
Lúc Lực Lượng Phật Giáo Cứu Quốc đến trước một cao ốc cho Mỹ thuê, phía trái cánh cổng Thanh Bồ, quay mặt ra đường Đống Đa. Đám này đă kiếm chuyện gây hấn với các nữ công nhân tại cao ốc này, chúng hét to bằng những lời lẽ hạ cấp, tục tỉu, vô giáo dục nhưng tôi chỉ ghi lại một câu thôi, nguyên văn như sau :
“ Ê ! Mấy con đĩ Mỹ ... Mấy con đĩ Mỹ ...”
Lúc đó, các nữ công nhân đang lau nhà ở lầu 01. Bỗng nghe những lời lẽ ấy. Tự ái và danh dự bị tổn thương. Nên trong số người đó, có chị Phạm Thị Liễu quê ở xă Kỳ Hà, Quảng Tín, ra Đà Nẵng làm công. V́ uất ức nên chị Liễu đă bưng nguyên xô nước bẩn đang lau nhà đem tạt thẳng xuống đầu đám “ Phật giáo Cứu quốc”.
Việc làm này của chị Liễu, nếu b́nh tâm mà suy xét, th́ không thể trách chị được. Bởi các chị ấy, là những người dân từ các làng quê đă bị Việt cộng đánh chiếm, hoặc đă mất an ninh v́ sợ bị VC bắt đưa lên rừng núi làm du kích, nên họ đă chạy về thành phố, nhưng chính quyền lại vô trách nhiệm, chẳng hề giúp đỡ một chút ǵ cả. Nên họ phải tự t́m cách để mưu sinh. Họ là những phụ nữ thật đáng thương. Ngược lại, “Phật giáo cứu quốc” chẳng những không hề thương xót mà lại c̣n buông những lời hạ nhục họ nữa ? !!!
Nhưng, mọi chuyện chưa kết thúc ở đó. V́ sau khi bị tạt nước lau nhà, Lực Lượng Phật Giáo Cứu Quốc đă dùng gạch, đá ném lên ṭa cao ốc này, làm mấy cánh cửa kiếng vỡ tan. Thấy vậy, một người Hoa Kỳ mới dọa bằng cách lấy súng tùy thân bắn mấy phát chỉ thiên. Rồi bảo công nhân vào nhà đóng cửa lại.
Không làm ǵ được chị Liễu. “ Lực lượng Phật giáo Cứu quốc” bèn kéo nhau tới trước cổng Thanh Bồ. Tay múa gậy, mồm la hét :
[B]“ Cần Lao ác ôn ! Chúng mầy ở trong nầy ! Chúng mầy ra đây ! Chúng mầy không ra, th́ chúng tao cũng vô lôi cổ chúng mầy ra mà đánh cho chết hết.”[/B]
Tiếp theo là những tiếng hét to hơn :
[B]“ Bọn Cần Lao ác ôn, chúng nó ở trong nầy ! Vô đi ! Vô đi ! Giết sạch hết đi ! ”[/B]
Nghe những tiếng la hét như thế, đồng bào có mặt ở đó cứ tưởng là chúng la cho đỡ tức, v́ bị tạt nước bẩn. Không ai ngờ là chúng giết người thật.
[B]Thanh Bồ-Đức Lợi Máu Lửa :[/B]
Khi nghe những tiếng la hét vang dậy của lũ lục lâm. Và thấy đồng bào hoảng hốt. V́ Thanh Bồ-Đức Lợi cũng là khu Tổng kho, trong đó gồm có : Kho gạo, kho lương thực … Nên các chủ kho là những người đă có sáng kiến xây dựng lên chiếc cổng, mục đích để bảo vệ an ninh và tài sản của các kho. Họ thấy lo sợ nên đă bảo hai thiếu niên Pḥng Vệ Dân Sự (PVDS) ra đóng cổng lại.
Thấy vậy, “Lực Lượng Phật Giáo Cứu Quốc” liền xúm nhau xông vào phá cổng và túm lấy hai thiếu niên, rồi dùng gậy gộc, gạch., đá, nắm đấm, chân giày. Chúng cũng đă xúm nhau vào đấm, đá, đánh, đạp vào tấm thân gầy yếu của hai em, cho đến khi cả hai đếu gục chết.
Thương xót hai em, một Hạ sĩ quan Không quân không biết từ đâu chạy ra t́m lời phân giải. Th́ lập tức lũ côn đồ này liền vồ lấy vị quân nhân, rồi cũng dùng gậy gộc, gạch, đá, đánh anh cho đến khi chết hẳn.
Nhưng “Phật Giáo Cứu Quốc” cũng chưa chịu buông tha. Mà chúng cùng nhau bẻ dây kẽm gai ở bờ tường rào, đem cột vào cổ hai thiếu niên và vị quân nhân. Rồi chúng xúm nhau đem treo cả ba cái xác chết này lên cổng Thanh Bồ mới hả dạ.
Trước mắt mọi người lúc ấy. Xác chết của hai em bé, bị treo lơ lửng trên cổng Thanh Bồ. Hai cái cổ của hai em bị găy nơi bị cột dây thép, máu ứa ra từ những chổ có mắt kẽm gai đâm vào. Đầu ngă sang một bên. Áo quần đẫm máu. Cả khuôn mặt đă biến dạng, sưng vù. Bốn ḍng máu đỏ sẫm ứa ra từ hai chiếc miệng của hai em dù đă chết. Nhưng bốn con mắt ngây thơ của hai em đều mở to nh́n xuống đám “ người” đă nhân danh là “ Lực Lượng Phật Giáo Cứu Quốc”!!!
Nhưng chưa hết đâu. Bởi trong cơn say máu người “Phật Giáo Cứu Quốc” đă ồ ạt xông vào khu dân cư Thanh Bồ-Đức Lợi. Tay vung gậy gộc, gạch, đá mồm la hét :
[B]
“Cần lao ác ôn đâu ! …Giết hết …! ”[/B]
Rồi có những tiêng la to :
[B]
“Hăy đốt nhà chúng nó ! Đốt hết ! Đốt sạch đi ! ”[/B]
Chúng cũng đă dùng loa phóng thanh kêu gọi :
[B]“Yêu cầu đồng bào Quảng Nam, hăy mau mau tách rời khỏi dân Bắc cầy, và gia nhập vào Lực lượng Phật giáo Cứu quốc, th́ nhà sẽ được chừa ra không bị đốt.”[/B]
Nhưng đồng bào Quảng Nam chẳng có một người nào chịu nghe lời của chúng cả. V́ chỉ có người ngu tới tin là “ Gia nhập LLPGCQ, th́ nhà sẽ được chừa ra không bị đốt”. V́ lửa đâu có biết phân biệt cái nhà nào là của người Quảng hay người Bắc. Bởi nhà cửa liền nhau, hể đốt một cái là nó sẽ lan ra cháy sạch hết cả Thanh Bồ-Đức Lợi.
Vả lại, qua những năm dài chung sống với người Bắc di cư, người Quảng Nam đâu có thấy “ Cần Lao ác ôn” ở chổ nào, mà họ chỉ thấy đồng bào miền Bắc với những tấm ḷng đầy nhân ái. V́ thế, máu của đồng bào Quảng Nam đă ḥa lẫn với máu của đồng bào miền Bắc trong cuộc thảm sát Thanh Bồ-Đức Lợi !
Sau một hồi la hét, chẳng thấy bóng dáng ai cả. Chúng đă dùng xăng tưới vào mấy căn nhà nhà của đồng bào ở đầu con đường chính dẫn vào Thanh Bồ-Đức Lợi và châm lửa đốt.
Lúc này, dân Thanh Bồ-Đức Lợi đa số là ngư dân nên đàn ông đă ra biển. Chỉ c̣n đa số là phụ nữ và trẻ em.
Khi ngọn lửa bốc cháy, th́ những người không ra biển hôm ấy đă kêu gọi mọi người chạy ra phường Đức Lợi ở ven biển phía sau Thanh Bồ. Rồi tất cả đồng bào Thanh Bồ- Đức Lợi đều bồng bế nhau lên thuyền cùng chạy ra khơi để tỵ nạn Phật giáo.
Trừ bốn nạn nhân đă bị chết thảm trước mắt đồng bào, đó là : Ông Trần Sô sau khi bị đánh chết, đă bị dập đầu, hai em bé và vị Hạ sĩ quan Không quân sau khi bị đánh chết đă bị treo cổ trên cổng Thanh Bồ bằng dây kẽm gai. Ngoài ra, không ai biết chính xác được về con số thương vong, trong cuộc thảm sát này. V́ ngay cả chính quyền lúc ấy đă làm ngơ, không hề để tâm đến, không hề giúp đở đồng bào lâm nạn. Nhưng người ta đều biết đă có những cụ già, em bé, phụ nữ mang thai không chạy kịp, nên sau đó người thân chỉ c̣n t́m lại được nắm xương khô trong đống lửa đă tàn, v́ cả hai phường Thanh Bồ-Đức Lợi đă bị cháy sạch.
Riêng số đồng bào chạy thoát được lên thuyền, cũng lâm vào cảnh rất thương tâm:
Bởi, khi cố chạy từ trong đám cháy để thoát thân, nên rất nhiều người lớn, bé đă bị bỏng, bị thương, mà họ không hề mang theo được một thứ ǵ để cứu thương cả. V́ thế, có những phụ nữ mang thai đă sinh non trên thuyền, đă chết cả mẹ lẫn con. Đến lúc các thuyền t́m cách đưa những người bị thương đến các bệnh viện, th́ có người đă chết. C̣n các bệnh viện lúc ấy đă chứa đầy bệnh nhân và cũng là nạn nhân của Phật giáo tại Thanh Bồ-Đức Lợi.
.................................................................................................................................
Ấy là, sau khi nhà cửa của đồng bào bị “Phật giáo Cứu quốc” đốt cháy sạch sẽ, Thanh Bồ-Đức Lợi chỉ c̣n một băi cháy, với từng đống cột, kèo và từng vật dụng đă trở thành những đống than, tro. Th́ không biết tại sao tướng Nguyễn Chánh Thi lại ngồi trên một chiếc xe tăng thiết giáp. Chỉ huy một đoàn thiết kỵ, trang bị vũ khí đủ loại ầm ầm tiến về phía Thanh Bồ-Đức Lợi.
Khi đến trước cổng Thanh Bồ, tướng Thi đă dùng loa phóng thanh kêu gọi như sau:
[B]“Yêu cầu tất cả Cần Lao hăy mau mau ra đầu hàng trong ṿng bốn tiếng. Nếu sau bốn tiếng đồng hồ mà không ra đầu hàng tôi sẽ cho san bằng tất cả “.
[/B]
Sau bốn tiếng đồng hồ, không thấy động tĩnh. Tướng Thi đă ra lệnh cho đoàn xe tăng thiết giáp tiến sâu vào Thanh Bồ-Đức Lợi. Lúc đó, tướng Thi thấy được toàn cảnh chỉ là một băi cháy. Ông bèn dùng loa phóng thanh hỏi có ai trong khu này không , Th́ bỗng có mấy cụ bà xuất hiện. Hỏi ra, các cụ vừa khóc vừa cho biết là con cháu chưa đứa nào dám trở về cả. Nên các cụ liều thân về trước xem thử t́nh h́nh ra sao, không ngờ tất cả đều cháy sạch sẽ.
Người ta thấy khuôn mặt tướng Thi lúc ấy có vẻ như đang suy nghĩ điều ǵ ? Rồi ông buột miệng nói :
[B]“Đ. M. Cái thằng Minh Chiếu nó bịp tao mà. Chỉ có mấy bà già. Cần Lao đâu ? “[/B]
Sau đó, tướng Thi đă ra lệnh cho “Lực lượng Phật Giáo Cứu Quốc” phải rút khỏi các khu của đồng bào miền Bắc di cư.
Qua những sự kiện đă kể ở trên, tướng Thi bây giờ đă chết. Nhưng Ḥa thượng Thích Minh Chiếu, Ḥa thượng Thích Như Huệ, Ḥa thượng Thích Hạnh Đạo, Ḥa thượng Thích Minh Tuấn... hiện c̣n sống, đang có mặt tại Hoa Kỳ và Úc Châu. Ngày 1/10/2003, đă được đại hội Phật giáo “Suy cử” vào “Hội Đồng Giáo Phẩm Trung Ương Viện Tăng Thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất”. Tất nhiên, phải biết rơ hết tất cả mọi căn nguyên.
[B]
Cảnh Ngộ Của Đồng Bào Thanh Bồ- Đức Lợi Sau Cuộc Thảm Sát.[/B]
Sau cơn máu lữa, quay thuyền trở lại, th́ đồng bào Thanh Bồ-Đức Lợi đă bàng hoàng trước một băi than, tro tàn rộng lớn, trăi dài theo ven biển. Những tiếng khóc ngất, kẻ lịm đi trước nắm xương tàn khô của người thân vừa t́m được trong sân nhà cũ !!!
Nhưng cái khó khăn nhất trước mắt. Là mọi người phải đối diện với cảnh màn Trời chiếu đất! Tất cả đều bị cháy sạch. Không có bộ áo quần thứ hai, không c̣n một chiếc đũa ăn cơm!
Trước cảnh Trời sầu đất thảm ấy. Các vị đă chứng kiến cuộc thảm sát. Trước hết là các vị Linh Mục của các giáo xứ như: Linh Mục Nguyễn Quang Xuyên, Quản nhiệm Nhà thờ Chính Ṭa, Linh Mục Nguyễn Văn Phương, Linh Mục Hoàng Hồ, Linh Mục Đinh Văn Lợi, Linh Mục Lê Như Hảo, Linh Mục Lê Như Hào...
Kế đến là các tôn giáo như : Mục Sư Minh (xin lỗi tôi quên họ). Mục Sư Dương Thạnh, và các tín hữu Hội Thánh Tin Lành ĐN. Mục Sư Dương Thạnh hiện nay là Chủ tịch Tổng Liên Hội Tin Lành Viêt Nam. Quản nhiệm ngôi nhà thờ Tiên khởi của Hội Thánh TLVN tại số 164, đường Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng.
Giáo Sĩ Trần Văn Quế, Chánh Phối Sư Cao Đài Miền Trung, Giáo sĩ Trần Thanh Thuyền, Phụ tá Chánh phối sư, Đặc trách ngoại giao Cao Đài Miền Trung và Hội Thánh Cao Đài thuộc “ Trung Hưng Bửu Ṭa Cơ Quan Truyền Giáo Cao Đài Miền Trung ” ở số 35, đường Nguyễn Hoàng, Đà Nẵng. Tôi xin nói thêm là Cao Đài Miền Trung không trực thuộc Cao Đài Tây Ninh.
Và các vị nhân sĩ tại Đà Nẵng đă kêu gọi đồng bào đóng góp giúp đỡ như : Bác sĩ Trần Đ́nh Nam, Bác sĩ Thái Cang, Bác sĩ Huỳnh Tấn Đối, Bác sĩ Lê Nguyên Các, Giáo sư Trịnh Thể, Giáo sư Nguyễn Văn Xuân, Luật Sư Vũ Đăng Dung, Luật Sư Đặng Vũ Niết, Luật Sư Trương Thị Thúy và các Đoàn thể chính trị tại ĐN ..
Sau khi được sự giúp đỡ. Đồng bào Thanh Bồ-Đức Lợi đă tự dựng lên những chiếc lều bằng vải bạt, hoặc bằng lá. Rồi họ phải làm lại từ đầu như mười năm trước. Khi phải đứt ruột để rời bỏ nhà cửa, ruộng vườn nơi cố lư của miền Bắc thân yêu, để vào miền Nam chạy trốn cộng sản.
Về phía chính quyền. Cũng có một số người muốn giúp đỡ, nhưng họ nói họ rất sợ tướng Nguyễn Chánh Thi. Bởi lúc ấy, sau khi tướng Tôn Thất Xứng v́ sợ Phật giáo nên đă vào Sài G̣n tránh mặt. V́ vậy, tướng Nguyễn Chánh Thi, Tư lệnh Tiền Phương đă xử lư Thường vụ Tư lệnh Quân Đoàn 1, kiêm Tư lệnh Quân khu 1, kiêm xử lư Đại Biểu Chính Phủ tại Vùng 1 Chiến Thuật. Mà ác hại thay, tướng Thi lại có vai tṛ quan trọng trong cuộc thảm sát Thanh Bồ-Đức Lợi. V́ thế, như đă nói là các viên chức chính quyền tại ĐN, rất sợ tướng Thi và thầy chùa. Mà trước mắt là cái chết thảm khốc của ông Trần Sô và hai em bé và vị quân nhân Không quân đă làm mọi người khiếp đảm, nên không có ai dám ra mặt giúp đỡ đồng bào. Ngay khi Phật giáo tưới xăng và đốt nhà của đồng bào Thanh Bồ-Đức Lợi mà sở cứu hỏa cũng đành ngồi nh́n ngọn lữa đốt sống đồng bào, trong đó có những cụ già, em bé, những phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh, cùng lúc với nhà cửa và tài sản do mồ hôi nước mắt của họ đă bao năm gầy dựng bởi “Ăn dè hà tiện”.
Và cũng chính v́ những điều đă nói ở trên. Bởi, những kẻ cầm đầu của cuộc thảm sát này, không hề bị xét xử theo luật pháp nghiêm minh. Nên nó đă di hại cho đến các cuộc Bạo loạn miền Trung: Mùa hè 1966- Cuộc thảm sát Mậu Thân 1968- và 30/4/1975: Ngày nước Việt Nam Cộng Ḥa rơi vào tay cộng sản. Và không biết nó sẽ c̣n di họa cho đến bao giờ--? !!!
[B]Thay Cho Lời Kết.[/B]
Như cả nước Việt Nam đều biết. Mấy chục năm qua Phật giáo đă từng đẻ ra rất nhiều những tổ chức ngoại vi. Từ danh xưng “Gia đ́nh Phật tử” do Bác sĩ Lê Đ́nh Thám, một đảng viên cộng sản kỳ cựu thành lập. Thực ra, cũng là một cách “Đoàn ngũ hóa nhân dân”.
Cho đến những tổ chức sau này. Nhưng có những tổ chức đă gây ra máu lữa nhiều nhất mà ai cũng biết, nó được dán lên những nhăn hiệu khác nhau như sau :
*- Lực lượng Phật giáo cứu quốc, Lực lượng Thanh niên Phật tử cứu quốc: Cuộc thảm sát Thanh Bồ-Đức Lợi : 24/8/1964.
*- Phật Giáo Xă Hội Đảng, Quân đoàn Vạn Hạnh , Lực lượng Tranh thủ Cách mạng, Đoàn Thanh niên Phật tử Quyết tử: Cuộc bạo loạn miền Trung: Mùa hè 1966. Và Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân: 1968.
*- Lực lượng Phật giáo Ḥa hợp, Ḥa giải : 30/4/1975, Đưa xe ra tận núi rừng để rước bộ đội cộng sản Bắc Việt vào các thành phố, trên khắp lănh thổ của Việt Nam Cộng Ḥa.
Nhưng lịch sữ đă chứng minh. Trên mặt địa cầu này. Tất cả những cuộc chiến chinh, đều có căn nguyên, có mục đích. Riêng những cuộc “Đấu tranh” của Phật giáo tại Việt Nam với những lư do mà họ đă nêu ra đều không phải là thật.
Theo tôi, với khối óc và cặp mắt b́nh thường. Tôi khẳng định rằng: [B][COLOR="#B22222"][SIZE=5]Sỡ dĩ bao nhiêu năm qua, Phật giáo cứ liên tục gây ra không biết bao nhiêu máu lữa. Không biết bao nhiêu người đă chết thảm dưới bàn tay của những tên Tăng Phỉ và lũ Hạ Bộ. Ấy chính bởi cái cuồng vọng là muốn tái lập triều Lư. Phật giáo luôn luôn mơ màng về một triều đại Phật giáo là quốc giáo, và chỉ c̣n có Phật giáo.[/SIZE][/COLOR][/B]
Chính v́ vậy, để đạt được cái cuồng vọng ấy.[B][COLOR="#B22222"] Phật giáo đă chủ trương phải tiêu trừ, tận diệt hết tất cả các tôn giáo khác. Đồng thời, cũng phải tận diệt hết tất cả các đảng phái chính trị . Để cuối cùng, chỉ c̣n duy nhất Phật giáo là tôn giáo và cũng là Phật đảng. Tất cả phải thần phục Phật giáo.[/COLOR][/B]
Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, dù không c̣n cộng sản. Dù bất cứ một đảng phái nào, một vị nào dù tài cao đức trọng có đứng ra lănh đạo đất nước.[B][COLOR="#B22222"] Th́ Phật giáo cũng cứ ca những bài : Độc tài, Gia Đ́nh trị, [SIZE=5][U][SIZE=7]Pháp nạn[/SIZE][/U][/SIZE]... Rồi cũng lại, Tranh đấu, Biểu t́nh, Xúi dục người khờ dại tự thiêu, nếu không có ai chịu tự thiêu, th́ bức tử, rồi đem ra đốt, có khi đem xác chết ra để đốt, rồi hô hoán là họ “tự thiêu”. Tôi sẽ chứng minh những điều đă nói, bằng những tài liệu và h́nh ảnh làm giặc của thầy chùa thật chính xác trong thời gian tới.
[/COLOR][/B]
Nghĩa là, ngày nào chưa thành lập được một Việt Nam Phật Quốc. Th́ ngày đó, Phật giáo c̣n “tranh đấu”.
Nhưng ở đời “Mưu sự tại nhân, Thành sự tại Thiên“. Theo tôi, Phật giáo nên theo lời Đức Phật đă dạy mà hăy “Tự đốt đuốc t́m đường mà đi”. Bởi PG qua bao nhiêu năm vẫn c̣n ngủ mê trong đêm dài tăm tối.
Tuy nhiên, nếu vẫn cứ ôm hoài cái cuồng vọng tái lập Lư triều. Th́ hăy cứ mơ, cứ tưởng, cứ phiêu lưu măi trên con đường đầy chông gai và đầy bất trắc. Nhưng cũng phải nên nhớ kỹ rằng :
[B]“Bá thiên vạn kiếp nan tao ngộ”.[/B]
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
[SIZE=5][COLOR="#800080"]
CHÚ THÍCH CỦA NDTV : ĐỂ TRÁNH HIỂU LẦM CHO CÁC CHIẾN HỮU PHẬT TỬ, TÔI XIN NÓI THÊM HAI CHỬ PHẬT GIÁO MÀ TÁC GIẢ DÙNG TRONG BÀI PHẢI NÊN HIỂU LÀ [B]PHẬT GIÁO ẤN QUANG [/B]CỦA TT THÍCH TRÍ QUANG[/COLOR][/SIZE]