Thuận Thiên Di Sử-Hồi Thứ 13 :Quốc Thống Đại Việt
Thuận Thiên Di Sử-
Hồi Thứ 13 :
Quốc Thống Đại Việt
Y tưởng bọn Tống lấy trộm, không ăn được th́ đạp đổ. Y t́m dịp báo cho vua Lư biết. Vua Lư ắt sai cao thủ đón bắt sứ đoàn Triệu Thành lấy lại di thư. Y chờ giữa lúc một bên thắng, một bên bị thương, thừa cơ xuất hiện làm ngư ông hưởng lợi.
Y nghe vua Lư mở yến ở lầu Thúy-hoa, nên t́m cách xuất hiện , báo tin việc Triệu Thành. Nhân đó dùng vơ công khống chế triều đ́nh Đại-việt. Hầu sau này bàn việc thống nhất, họ Lư ắt phải chịu dưới vai họ Đoàn. Không ngờ, Huy bị một phụ nữ hầu cận Khai-quốc vương khám phá ra tông tích.
Khai-quốc vương hướng vào Thuận-thiên hoàng đế:
- Tâu phụ hoàng, vị tiền bối đây họ Đoàn tên Huy, hiện giữ binh quyền Đại-Lư. C̣n vị này là đại tư đồ Phạm Văn cùng phu nhân có biệt danh Nam-thiên đệ nhất kiếm Hàn Ngọc-Quế.
Thanh-Mai hỏi Đoàn Huy:
- Đoàn vương gia. Không biết tiền bối Chu Minh hiện ở đâu, vương gia có thể cho tiểu nữ tiếp kiến được chăng?
Đoàn Huy thấy tông tích ḿnh đă bị khám phá. Y không biết có nên bịt mặt nữa hay không? Hôm trước Chu Minh về Thăng-long gặp lăo, kể những việc xẩy ra ở Thiên-trường. Lăo biết Thanh-Mai đi trước một bước trong việc liên minh Đại-Việt, Đại-lư, nhưng như vậy Đại-Việt ở thế thượng phong. Huy không chịu. Y muốn thân giáp mặt hoàng đế Đại-việt, thảo luận thế liên minh. Nhưng theo y, cần hiển lộ vơ công cho triều đ́nh nhà Lư bớt kiêu đă.
Nghe Thanh-Mai hỏi Chu Minh, Đoàn Huy trả lời cho qua:
- Đă lâu, tại hạ không được tin tức ǵ của y.
Mỹ-Linh cười:
- Đoàn vương gia, triều đ́nh Đại-việt thể t́nh họ Lư, họ Đoàn đều là con cháu vua Hùng, vua Thục, vua Trưng. Cho nên vương gia tới Thăng-long mở Ích-sinh-đường mấy năm nay. Triều đ́nh để nguyên, không bắt tội. Như vương gia biết, luật Đại-việt xử lăng tŕ bất cứ gian nhân ngoại quốc nào làm tế tác mưu hại xă tắc. Đúng ra khi vương gia vừa đến, đă bị bắt xử lăng tŕ. Triều đ́nh cho rằng vương gia vốn người Việt, tới Thăng-long làm tế tác cho vua Việt họ Đoàn, không phải làm tế tác cho ngoại quốc, nên không bắt tội đấy thôi.
Mỹ-Linh lắc đầu:
- Triều đ́nh rộng lượng với vương gia, mà vương gia không biết thế. Hôm nay vương gia c̣n đục thủng mái lầu Thúy-hoa, tấn công thiên tử, cướp kiếm của người. Vương gia ơi, tại sao vương gia làm thế?
Bảo-Ḥa móc trong bọc ra một tập giấy trao cho Mỹ-Linh:
- Vương gia đến Đại-Việt, nào nghiên cứu sông núi, binh t́nh, nhân vật, lại muốn t́m bộ Lĩnh-Nam vũ kinh... Vương gia làm nhiều việc vô pháp vô thiên quá. Chỉ cần một việc của vương gia, triều đ́nh cũng có thể đem vương gia ra chặt đầu rồi.
Đoàn Huy kinh ngạc:
- Xin công chúa cho biết lăo phu vô pháp, vô thiên như thế nào?
Mỹ-Linh móc trong bọc ra tập giấy:
- Đây, bao nhiêu tấu chương của vương gia gửi về Đại-lư, chúng tôi đă tráo bằng một tấu chương khác, c̣n tấu chương của vương gia th́ giữ lại. Xin trả vương gia.
Mồ hôi Đoàn Huy vă ra như tắm. Những bản mật tấu gứi về nước của y thực bí mật đến thần không biết, qủi không hay, làm thế nào Khu-mật viện Đại-việt lấy được? Huy chợt hiểu ra: Cái tráp của y trong thuyền bị mất trên sông Hồng, do Khu-mật viện triều Lư chứ không sai. Huy than thầm:
- Thôi rồi, họ sẽ gửi về Đại-lư những bản tấu chương giả mạo, khiến triều đ́nh Đại-lư ước tính sai về Đại-Việt mất rồi.
Phạm Văn cầm tập giấy coi, quả đúng những tấu chương y soạn theo lệnh Đoàn Huy gửi đi. Bất giác chân tay y run lẩy bẩy.
Thuận-thiên hoàng đế, cùng Khai-thiên vương đều kinh ngạc đến đờ người ra v́ những thay đổi của B́nh-dương. Trước mắt hai vị, Mỹ-Linh là cô gái ẻo lả, suốt ngày ngồi đọc thơ Đường, phú Hán. Thế rồi, chỉ theo Khai-quốc vương có hơn năm, mà nói năng hành sự mẫn cán khác thường.
Thanh-Mai nói với Phạm Văn:
- Phạm tiền bối vơ công trác tuyệt. Hôm trước đây tiền bối đánh nhau với người của bang Nhật-hồ Trung-quốc, bị họ phóng chất độc vào người. Không biết nay đă khỏi chưa? Nếu chưa khỏi, tiền bối c̣n đợi ǵ không cầu với hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ sai người trị cho tiền bối.
Thuận Thiên Di Sử-Hồi 14 :Anh Hùng Và Giai Nhân
Thuận Thiên Di Sử-
Hồi 14 :
Anh Hùng Và Giai Nhân
Nghe Thanh-Mai nói, Đoàn Huy cảm động đến run người lên. Y nghĩ:
- Hôm trước Chu Minh từ Thiên-trường về ca tụng vơ đạo phái Đông-A không tiếc lời. Hôm nay ḿnh mới được thấy sự thực.
Ông đến trước Thuận-Thiên hoàng đế, lạy phục xuống đất:
- Hoàng đế bệ hạ. Xin người nhận ở thần mấy lạy, để tỏ ḷng qui phục. Từ nay, thần sẽ v́ Đại-Việt đi tuyên dương đại đức của bệ hạ. Thần xin hết sức thuyết phục triều đ́nh Đại-lư kết hiếu với Đại-Việt trong tinh thần b́nh đẳng. Việc chính thống sẽ bàn sau. Cuộc đấu vơ vào ngày rằm cũng xin hủy bỏ. Thần đă bị Trần cô nương dùng vơ đạo đánh bại mất rồi.
Lăo lại qú gối trước Thanh-Mai lạy liền bốn lạy:
- Trần cô nương. Từ nay lăo vĩnh viễn xin tuân mạng lệnh cô nương, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Thanh-Mai đă tỉnh. Nàng ngồi ngay ngắn lại, nói với Đoàn Huy:
- Đoàn tiền bối. Khi tôi bắt mạch cho người. Người dồn chân khí tấn công tôi. Tôi có thể thu tay về, mà tôi không làm thế. Tôi thấy vận mệnh Đại-lư, Đại-Việt đủ sức chống lại được nhà Tống, nếu có sự góp công của tiên sinh. V́ vậy tôi không muốn tiên sinh bị nguy... Thanh-Mai này có chết đi, th́ sẽ có hàng vạn Thanh-Mai khác. Nhưng tiền bối chết đi e hai nước Đại của chúng ta thiếu một người đầy khả năng kết hợp.
Câu tôi không muốn tiên sinh bị nguy đối với Đoàn Huy là nàng tránh cho y bị triều Lư giết chết. C̣n đối với mọi người, câu trên có nghiă nàng hút chất độc trong người y cho y sống.
Đoàn Huy hướng vào Thuận-Thiên hoàng đế:
- Muôn tâu hoàng thượng, thần xin v́ Đại-việt mà loan báo một tin quan trọng, có liên quan đến vận mệnh Việt tộc.
Cả sảnh đường im lặng. Đoàn Huy tiếp:
- Thần được tin Lưu-Hậu nhà Tống phái nhiều đoàn do thám sang Đại-Việt với mục đích mưu đồ đánh chiếm, hầu mở rộng giang sơn xuống phía Nam.
Thuận-thiên hoàng đế cùng các thân vương, công chúa đều được Khu-mật viện phúc tŕnh đầy đủ về các đoàn do thám của Tống. Nhưng ngài im lặng nghe Đoàn Huy tâu xem y có thực t́nh với Đại-Việt không. Ngài hỏi:
- Trấn-nam vương biết được những ǵ, xin cho trẫm biết.
Đoàn Huy tâu:
- Triều Tống muốn mở rộng giang sơn lên phía Bắc gặp phải Tây-hạ, Liêu, Kim binh lực hùng mạnh. V́ vậy họ muốn mở xuống Nam. Trước đánh chiếm Đại-Việt, Chiêm-thành, Lăo-qua, sau đánh Đại-lư. Nhưng họ sợ vơ công Đại-Việt. V́ vậy họ phái người sang Đại-Việt với ba nhiệm vụ. Một, t́m cho được bộ Dụng binh yếu chỉ của công chúa Thánh-Thiên cùng bộ Lĩnh-Nam vũ kinh về nghiên cứu. Hai, vẽ bản đồ điạ thế, sông ng̣i sản vật, hầu dễ tiến quân. Ba, mua chuộc, liên kết vơ lâm Đại-Việt chống triều đ́nh, cùng gây chia rẽ giữa triều đ́nh với vơ lâm.
Thuận-Thiên hoàng đế gật đầu. Ngài nghĩ thầm Tin tức của Đoàn-Huy cũng khá đấy. Ngài hỏi:
- Thế các đoàn đo thám đă làm được những việc ǵ?
- Nhiệm vụ thứ nhất, họ đă thành công mỹ măn, v́ họ t́m ra nơi khắc di thư tại đền thờ Nhâm Diên, Tích Quang ở Thanh-hóa. Họ đă chép mang theo. Bia đá, họ phá hủy hết. Hiện họ đang trên đường về nước.
Ngay từ lúc Đoàn Huy nhảy xuống Long-hoa đường. Thanh-Mai, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh cùng theo dơi Dực-thánh vương, xem phản ứng của ông ra sao? Cả ba cùng nhận thấy nét mặt của ông thực khó coi. Đôi mắt đăm chiêu tỏ ra lo lắng không ít. Mỹ-Linh nói sẽ vào tai Bảo-Ḥa:
- Cứ coi nét mặt Dực-thánh vương th́ biết ông theo bọn Tống để mưu cầu ngôi vua, chứ không phải ông tuân chỉ của hoàng đế hộ tống sứ đoàn.
Vũ-đức vương hỏi:
- Cứ như ư kiến Đoàn vương gia, liệu Triệu Thành mang kinh thư theo, hay y cho người mang về Tống trước?
Đoàn Huy hỏi ngược lại:
- Theo vương gia, y sẽ hành động như thế nào?
Vũ-đức vương đáp:
- Nếu là tôi. Tôi sẽ học thuộc ḷng, rồi đốt đi. Hoặc mang theo trong người. Chứ trao cho người khác, ḷng tham nổi dậy, họ sẽ phản ḿnh, trốn biệt, kiếm chỗ nào vắng luyện thành bản lĩnh nghiêng trời lệch đất rồi xuất hiện e hết phương đ̣i lại.
Đoàn Huy vỗ tay khen ngợi:
- Đúng như vương gia nghĩ. V́ y chưa kiếm ra người đọc được văn tự Khoa-đẩu, cho nên y không học thuộc, mà mang theo bên ḿnh. Chỉ nội ngày một, ngày hai y sẽ tới Thăng-long, rồi về nước. Tôi nghĩ triều đ́nh phải bắt y trả lại kinh thư.
Khai-quốc vương sợ phụ hoàng họăc anh em làm hỏng mưu kế của ḿnh, vương nói:
- Đoàn vương gia yên tâm. Bằng mọi giá, chúng tôi sẽ phái người đón đường đoạt lại kinh thư. C̣n mai này y đến Thăng-long với tư cách sứ thần, triều đ́nh sẽ không đề cập đến vấn đề này.
Thanh-Mai đă tỉnh hẳn. Nàng tâu với Thuận-thiên hoàng đế:
- Dù triều đ́nh không đ̣i lại, vơ lâm Đại-việt dễ ǵ để cho sứ đoàn Tống mang di thư của anh hùng Lĩnh-nam về Tống. Đất nước này tuy chưa có chúa thánh như vua Trưng, nhưng cũng xuất hiện một minh quân nhân từ. Cho nên nhiều người sẵn sàng chết cho Đại-Việt. Kể cả tiểu nữ.
Thuận-Thiên hoàng đế nghe Thanh-Mai nói, cảm động đến không nói ra lời, ngài nắm tay Thanh-Mai:
- Cháu... cháu không thể chết được. Trẫm...Trẫm ta phải làm bất cứ việc ǵ cho cháu sống.
Thanh-Mai mỉm cười, nàng thở hổn hển:
- Hoàng thượng. Khó có thể biết thần sẽ sống hay chết. Dù sống, dù chết thần xin khẩn cầu bệ hạ ba việc.
Thuận-thiên hoàng đế cảm động phán:
- Cháu cứ nói. Dù việc khó đến đâu, trẫm cũng xin chu toàn.
Thanh-Mai nghiến răng chịu đau:
- Điều thứ nhất, thần xin hoàng thượng tha tội cho Khai-quốc vương v́ đă cho qui gia hai phi tần. Khi vương cho hai vị cô nương đó về là muốn hoà giải nhiều mâu thuẫn giữa vơ lâm với triều đ́nh. Vương không thể nói ra tại sao, v́ nói ra e vơ lâm lại nổi sóng.
Thuận-thiên hoàng đế đă tuyển cho các thái tử nhiều phi tần. Khai-quốc vương cho hai phi tần về nhà, không phải tội nặng. Ngài gật đầu:
- Trẫm hứa.
- Điều thứ nh́, xin bệ hạ ân xá cho Đoàn vương gia cùng hai vị tiền bối Đại-lư. Để họ có thể về nước, xây dựng mối giao hảo Việt-Lư.
Mọi người đưa mắt nh́n Đoàn Huy. Thuận-thiên hoàng đế gật đầu:
- Trẫm hứa. C̣n điều thứ ba.
Thanh-Mai ghé miệng vào tai ngài th́ thầm. Người có nội công cao như pḥ mă Đào Cam-Mộc mà cũng không nghe rơ những điều nàng nói. Không biết nàng nói những ǵ, mà khiến Thuận-thiên hoàng đế tần ngần suy nghĩ một lúc, chưa có quyết định.
Đến đây nàng run lên bần bật. Thuận-thiên hoàng đế cầm tay nàng nói:
- Trẫm hứa!
Thanh-Mai mấp máy môi:
- Đa tạ bệ hạ.
Rồi ngất đi.