THIÊN THẦN TRONG NGỤC TỐI : LONG BÔ
Tôi vừa cầm ly nước mía lợn cợn đá mát lạnh đưa lên miệng th́ giật ḿnh tỉnh dậy. Cơn mơ bị gián đoạn.
Có tiếng lao xao nói chuyện của cán bộ Tri an ninh và mấy tên trật tự. Và tiếng lọc cọc mở cửa xà lim số 1 và số 2. “Sao lại mở cửa xà lim giờ này?” Tôi tự hỏi. Cơm chiều đă phát, tôi đă cho vào bụng lâu rồi. Tính đến hôm nay tôi đă nằm chịu sự đày đọa của Thân Yên (1), Lê Đồng Vũ (2) và đám cán bộ an ninh, trực trại được 16 ngày.
Bao phủ bởi cái khí lạnh mùa đông của đồi núi miền trung, lại chỉ có trên người phong phanh một bộ đồ tù mỏng dính, tôi ngồi co ro tê cóng trên bệ đá. Sự thiếu nước lưu cữu (mỗi ngày chỉ được phát nước 2 lần, mỗi lần 2 muỗng canh nhỏ cùng với lúc phát cơm) đă làm môi tôi khô rát, cổ đắng ngắt; chợp mắt một tư là lại mơ uống nước mía Viễn Đông (3) hoặc ăn thạch chè Hiển Khánh (4). Mỗi bữa chỉ có 2 muỗng cơm nên hậu môn của tôi đă ngừng hoạt động được 15 ngày (ngày đầu tiên phải làm việc để tống khứ những thức ăn cũ có sẵn trong bụng.)
Tôi đă trải qua 2 ngày đêm căng thẳng tuyệt thực chống chính sách tàn ác, vô nhân đạo của đám cai tù. Và đă bị đàn áp dă man.
Cuộc tuyệt thực do Nguyễn Tú Cường khởi xướng, Hoàng Ngọc Thủy và tôi ủng hộ và tham dự. Có anh em ở xà lim khác (cả những người không tuyệt thực) đă bị đánh (oan) bằng gậy sắt, có người ói máu. Tôi chỉ bị đầu một thanh sắt thúc vào ngực, đau âm ỉ đến cả chục ngày, nhưng so với những người khác th́ c̣n may chán.
Những anh em không tham dự cuộc tuyệt thực (v́ lư do sức khỏe) như Vi Hoàng Viết, Nguyễn Văn Quỳnh, [COLOR="#FF0000"]Đỗ Văn Phúc[/COLOR] và 2 em tù h́nh sự (và vài ba người nữa mà tôi không nhớ tên) đă được tha khỏi xà lim về đội.
Riêng Nguyễn Huỳnh Danh Vũ, người “chung vụ” với tôi tổ chức đánh trật tự Quư Đen, đă hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không chơi tṛ tuyệt thực và cũng không lên tiếng đáp lại những lời hỏi thăm của anh em. Rồi đến lượt xà lim số 3 của tôi được mở và 2 vị khách mới vóc người cao lớn bị đẩy vào. Tôi nhận ra ngay bố Lê Sáng, chưởng môn VôViNam.
Bố bị đẩy vào mép trong bệ đá phía bên kia, đối diện với bệ đá tôi đang nằm. Người thứ hai là Long Bô, mới đầu định nằm bên bệ bố Lê Sáng nhưng thấy hai người đều thuộc loại “to bản”, bệ đá lại hẹp, nằm chung sẽ rất chật nên đă ghé sang bệ bên tôi.
Khác với tôi, cả 2 chân bị cùm duỗi thẳng trên bệ đá, bố Sáng và Long Bô bị cùm một chân nên chân c̣n lại có thể bỏ thơng xuống lối đi nhỏ ở giữa xà lim. Mọi người gọi Long là Long Bô v́ cái miệng bô lô, ba loa của hắn. Hắn có giọng nói âm trầm ồm ồm, khá mạnh. Những lúc tụ tập vài ba người tṛ chuyện hắn thích nói góp. Và thường nói … sai. Trong số 6 thành viên khóa 25 Vơ Bị Đà Lạt ở phân trại E lúc ấy có lẽ chỉ có hắn là thường bị bà con phàn nàn.
Thỉnh thoảng được nghỉ ngày chủ nhật thấy hắn từ nhà 2 về, mặt buồn so, tôi hất hàm ra ư hỏi Bùi Đạt Trung th́ được trả lời:
“Chắc là bị Tư Rè dũa cho một trận nữa rồi.”
(Tư Rè là biệt danh của Nguyễn Ngọc Tiên, khóa 23 Vơ Bị) Hắn đi xin ai đó một bi thuốc lào kéo ro ro một hơi rồi về chỗ ḿnh, nằm ngửa, mắt mở thao láo nh́n lên trần nhà. Rủ đánh domino hắn cũng lắc đầu. Bên cạnh có tụm năm, túm ba đấu láo hắn cũng không thèm góp chuyện. Nhưng chỉ được vài ngày rồi đâu lại vào đấy.
Để ư thái độ tôn trọng huynh trưởng, biết nghe lời của Long Bô, một sĩ quan cấp úy gốc Thủ Đức đă văng tục:
-Mẹ kiếp!! Ở cái thời quân hồi vô phèng (5) này, cái thời mà lính quan, úy tá thằng nào lo giữ hồn thằng nấy mà cái tụi Vơ Bị, chúng nó c̣n bảo được nhau, thằng lớn nói thằng bé biết nghe, quân đội bỏ tiền của, công lao, nuôi dạy chúng nó 4 năm ở Đà Lạt kể cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy chứ!
Khi các cánh cửa xà lim được đóng lại, tiếng chân của cán bộ Tri và đám trật tự xa dần, những tiếng gọi nhau í ới vang lên.
Có 8 người mới nhập “khu”. (Sau này mới biết họ bị nghi ngờ là “đầu sỏ”, được “đem cất” một cách vô cớ để ngăn ngừa “đêm Giáng Sinh kiểu Suối Máu.”) Những người khác tôi không nhớ tên nhưng tôi biết chắc có Vũ Hùng Cương ở xà lim số 6, Bùi Đạt Trung và Hứa Sang vào chung xà lim số 1 với Nguyễn Tú Cường.
Vừa đặt lưng xuống sàn đá lạnh Long Bô giật bắn người lên và nói:
-Sao lại lạnh thế nhỉ?
Hắn ngồi một lúc rồi lẩm bẩm nói:
-Giá bây giờ có được manh chiếu rách chó nằm để lót vai một tí th́ hạnh phúc biết mấy.
Chả có bà tiên nào cho điều ước của hắn thành sự thật nên hắn đành nghiêng người, nhăn mặt từ từ đặt vai và cánh tay hộ pháp xuống sàn đá, giảm thiểu tối đa diện tích tiếp xúc với cái lạnh. Bên kia bố Sáng th́ vừa xoa chân, xoa tay cho nóng người vừa hít hà:
-Úi chào! Mát quá! Mát quá!
C̣n tiếp...