Mọi nhà nô nức tất niên - xót xa Bùi Hằng tuyệt thực lần 2
[IMG]https://lh4.googleusercontent.com/pNjqqsI1iGnaUzduTy3Co0-bFHOAV8nbdndaOWvkHLU955DxqHN6zgn9mYEoXKvhwQhaJ9GFMm-MIPIrDXEvCA1OmUvwqVhrBJUGUchRI3lUnN4ol7M[/IMG]
Trí ch: [URL]http://xuongduong.blogspot.com/2012/01/moi-nha-no-nuc-tat-nien-xot-xa-bui-hang.html[/URL]
[B][COLOR=#0000ff]Phương Bích [/COLOR][/B]- Sáng nay bố đi gặp hội các chiến hữu nên không ăn cơm nhà. Thấy tôi lễ mễ xách đồ ra cửa từ sớm, bố hỏi th́ tôi trả lời: con đi thăm nuôi Bùi Hằng.
Sở dĩ trước đây tôi vẫn im lặng v́ vẫn nuôi một chút hy vọng, rằng có thể đi ké thằng con trai để được gặp Bùi Hằng một lần, cốt tiếp thêm lửa cho cô ấy trong những ngày đông giá rét cuối năm này. Chao ôi, tôi cứ hồi hộp nghĩ giây phút chúng tôi được nắm lấy tay nhau qua ô cửa ṭ ṿ, có lẽ sẽ rất nhiều nước mắt...
Lẽ ra tôi phải tỉnh ngộ ngay từ ban đầu, rằng Bùi Hằng là một trại viên đặc biệt được giám sát hết sức chặt chẽ, nên nếu có ai đó muốn “giúp” cũng không dám ra tay “nghĩa hiệp”. Trước khi thằng bé vào gặp mẹ, tôi dặn cháu:
-Con nhớ phải hỏi mẹ thiếu những ǵ, để lần tới các bác c̣n mua bổ sung. Sắp Tết âm rồi, hỏi mẹ có ăn bánh chưng không?...Nhớ nói với mẹ, ở ngoài này,
các cô chú các bác không ngày nào không nhớ đến mẹ con...
Đến đây tôi bỗng nghẹn lời, không dám nói tiếp v́ sợ sẽ khóc trước mặt mọi người.
Trước đó, lúc phải xuống đi bộ để giảm tải cho xe v́ đường đang đổ bê tông nên đầy những đống sỏi đá, mọi người đă tranh thủ dặn ḍ Bùi Nhân, nói các nhân sĩ trí thức và bạn bè của mẹ, trong đó cao tuổi nhất là cụ thiếu tướng 96 tuổi Nguyễn Trọng Vĩnh, đă viết thư gửi Chủ tịch nước yêu cầu trả tự do cho mẹ. Tôi chen vào: đặc biệt là giáo sư Ngô Đức Thọ thương mẹ con lắm đấy.
Trong cái rét chợt trở nên đậm hơn trong làn mưa bụi, tôi và thằng con to xác của Bùi Hằng rùng ḿnh v́ lạnh. Hai bác cháu xách đồ tiếp tế đi qua cái trạm gác chẳng có ma nào trong đó. Vào đến nhà thăm nuôi, qua thái độ của hai công an viên ở đó, tôi hiểu chẳng thể năn nỉ họ” rủ ḷng bác ái” cho tôi nán lại chút ít nên cứ tự giác quay ra.
Bốn người chúng tôi gồm cựu bộ đội đặc công, kiêm cựu “tù 5 ngày Hỏa Ḷ” Phan Trọng Khang, Xuân Diện, T30 và tôi chui tất vào ô tô ngồi đợi. Chuyện tṛ trên giời dưới bể chán, chúng tôi quay ra hát dân ca cho nhau nghe. Xuân Diện hát bài Nhớ bạn, c̣n tôi th́ hát bài Ngồi tựa mạn thuyền. Hát xong th́ vỗ tay tự thưởng cho nhau. Bên trong trại, lúc trước th́ chẳng thấy ai, giờ lại có hai anh công an đầu trần lững thững dạo qua dạo lại bên trong cổng.
Sau gần 2 tiếng đồng hồ th́ Bùi Nhân ra. Chúng tôi nhao nhao hỏi:
- Mẹ thế nào?
Nó lắc đầu:
- Con không được gặp v́ không có sổ thăm nuôi
Cả hội khốn khổ kêu trời. Có trách cứ cũng chẳng để làm ǵ nữa. Thế là bao nhiêu chờ đợi, hẹn ḥ nhau măi mới tổ chức được chuyến đi cuối cùng thành công toi. Chả thế mà mọi người cứ bảo dù ǵ th́ nó vẫn c̣n là một thằng bé, tuy to xác thế nhưng vốn chưa bao giờ phải lo nghĩ ǵ. Đùng một cái mẹ bị bắt, tự dưng phải gánh vác mọi chuyện trong nhà nên nó ngơ ngác là phải.
Có ṿ đầu bứt tai cũng chẳng giải quyết được ǵ, chúng tôi đành lên xe quay về Hà Nội.
Dọc đường nghe Bùi Nhân kể mẹ nó lại tuyệt thực. Nguyên nhân là v́ sau đợt tuyệt thực lần trước, Bùi Hằng không ăn được cơm nên yêu cầu cho ăn cháo nhưng trại vẫn bắt ăn cơm. Lư do nữa là ngay từ lần thăm nuôi trước, Bùi Hằng cho biết cô ấy có viết ba lá thư, một cho Bùi Nhân, một cho Xuân Diện và một cho tôi. Nhưng chỉ có giấy báo phát từ nơi nhận là của Bùi Nhân, c̣n của Xuân Diện và của tôi cô ấy không nhận được. Cô ấy hiểu như vậy là họ đă không gửi thư đi, và thực tế là chúng tôi không hề nhận được thư của cô ấy. Lần trước Bùi Nhân có kể, khi nghe nó nói có bác Phương Bích đang chờ ở bên ngoài, Bùi Hằng đă bật khóc.
Trong cuộc đời của Bùi Hằng có nhiều bạn bè, nhưng có lẽ tôi là một trong những người bạn thường sát cánh bên cô ấy, xuống đường biểu t́nh phản đối Trung Quốc gây hấn trong thời gian qua ở Hà Nội. Cùng là phụ nữ, lại ít nhiều từng đồng cam cộng khổ với nhau, từng nắm tay nhau cùng bước vào Hỏa Ḷ, cùng nắm tay nhau khi trở về trong ṿng tay đồng đội. Nay th́ người bên trong kẻ ở ngoài, làm sao không khỏi đau ḷng cho được. Đối với chúng tôi th́ cái trại này nó chẳng khác ǵ nhà tù, thậm chí c̣n tệ hơn nhiều v́ họ có thể gia hạn tùy thích, v́ nói như công an trả lời Bùi Nhân th́ Bùi Hằng chưa cải tạo tốt là v́ c̣n tuyệt thực. Không biết lần này Bùi Hằng sẽ tuyệt thực bao lâu? Thông thường sau một đợt nhịn ăn dài thế, người ta phải ăn đồ loăng mới tiêu hóa được và không bị đau dạ dày. Nay phải ăn cơm, mà cơm trại th́ chắc chả khác ǵ cơm tù. Thế này th́ sau khi ra trại, không hỏng tinh thần th́ cũng hỏng người mất thôi.
Tất cả chúng tôi đều cảm thấy xót xa. Đến như cựu quân nhân dạn dày như bác Phan Trọng Khang, vốn trước đây có ư cho rằng Bùi Hằng có phần xốc nổi nay cũng cho rằng đây là một sự hy sinh của Bùi Hằng, không xá ǵ đến cả tính mạng ḿnh cho cuộc đấu tranh chung v́ lẽ phải này. Thực sự ngay lúc này, tôi không biết ḿnh có thể làm ǵ để giúp Bùi Hằng, dù chỉ để trước mắt cho cô ấy được cái quyền ăn cháo. Có lẽ ngay bây giờ, tôi sẽ viết một bức thư gửi Hội chữ thập đỏ các cấp yêu cầu can thiệp ...c̣n hơn là cứ ngồi tự hỏi phải làm ǵ bây giờ.
Phương Bích
Thư của bà Bú Thị Minh Hằng gởi các con
Nguồn: Dân làm báo
Tết Nhâm Th́n 2012 - TTGD Thanh Hà
Thư gửi các con yêu thương!
Cái tết đầu tiên mẹ phải xa các con, xa mái ấm của chúng ta, nơi 20 năm qua mỗi mùa xuân về mẹ con ḿnh sum họp đón tết, rồi mẹ ĺ x́ căn dặn các con trong thời khác đầu năm...Với bé Nhân th́ đây là lần đầu tiên con phải đón một giao thừa vắng mẹ, Mẹ thương con nhiều lắm, xong mặc dù mẹ ở đâu, trong hoàn cảnh nào mẹ luôn hướng về với các con, với những ǵ thân thương của mẹ mà bao năm qua Mẹ phải vật lộn hi sinh mới có được và hơn tất cả dù mẹ phải xa các con, phải chịu cảnh giam cầm bất công th́ mẹ thấy chúng ta cũng nên tự hào, kiêu hănh trong cuộc đời làm người, khi ta sống biết tự trọng và xứng đáng ngửng cao đầu các con ạ.
Tết này vắng mẹ, không biết bé Nhân đă lo và đón tết ra sao? Mẹ tin là con sẽ chu đáo bàn thờ gia tiên cho mẹ. Con đă làm những ǵ? Đi những đâu và ai đến với con? Có anh Thủy con cũng không quá cô quạnh giây phút giao thừa. C̣n mẹ ở đây trong bốn bức tường trại, mẹ: Một người mang thân phận của "người tù" không hề có bản án, không hề phạm tội theo một điều khoản quy định pháp luật nào. Mẹ đau xót nhớ đến các con, nhớ bạn bè bằng hữu với nỗi nhớ cháy ḷng. Song giờ phút này mẹ phải kiêu hănh, phải vui lên, phải có niềm tin vào những điều tốt đẹp mà chính bản thân mẹ và bao nhiêu người khác phải hy sinh mới có thể đem lại, đó là sự công bằng, đấy là chính nghĩa.
Sự thật đang bị bao kẻ xấu xa, bao thế lực đen tối phi pháp cố t́nh chà đạp, cố t́nh đổi trắng thay đen, bưng bít sự thật, bị đặt vu khống, hành xử bất chấp chính nghĩa nhằm tiêu diệt tinh thần dám đấu tranh phanh phui tố cáo sai phạm những kẻ xấu đó luôn đi ngược lại lợi ích của số đông nhân dân và những người chân chính biết tự trọng v́ lẽ đó mà mẹ và bao người khác dù công khai hay âm thầm đều muốn vạch trần những xấu xa vi phạm hôm nay - ngăn chặn tội ác mai sau mong ước một xă hội công bằng văn minh tốt đẹp cho con cháu ḿnh, khao khát một xă hội có tôn ty luật pháp, người tốt được bảo vệ và cái xấu, cái ác phải bị trừng trị, tiêu diệt. Chính v́ những điều này mà mẹ thấy kiêu hănh, tự hào.
Mẹ của các con cả quăng đời làm người chưa bao giờ làm ǵ đê tiện xấu xa, chưa bao giờ thỏa hiệp với cái ác cái xấu và giờ đây dù bị giam cầm oan khuất, nhưng không làm các con phải xấu hổ v́ mẹ, không đi tù v́ trộm cắp, cướp bóc, mẹ không đi tù v́ bất cứ tội trạng hay hành vi phạm pháp luật đê tiện bỉ ổi như nhiều kẻ đúng ra phải đi tù và phải xấu hổ. Như vậy các con hăy yên ḷng và ngẩng cao đầu v́ mẹ đă một thân một ḿnh nuôi dạy ba chị em con, gây dựng chăm lo một gia đ́nh không có người cha làm trụ cột mà không để các con phải thiếu đói, thất học, dù mẹ của các con không là quan chức hay ông nọ bà kia. Song các con đă nh́n thấy mẹ đă làm những ǵ để có được sự trân trọng của xă hội của những người hàng xóm láng giềng nơi đất khách quê người trong hơn 20 năm qua, tất cả những ǵ mẹ làm đều để lại sự tôn kính yêu quư của nhiều người, đó là nhân dân.
Mẹ thấy măn nguyện về điều này và đấy cũng là tài sản vô giá mà mẹ muốn để dành cho các con như một chút phúc đức ở đời, theo qui luật nhân quả đấy cũng là t́nh yêu nguyện ước các con của mẹ thật sự phải làm người, phải có được t́nh yêu thương con người, đồng loại.
Mẹ sinh được ba chị em các con, đứa nào cũng là máu thịt của mẹ, cho dù nhiều khi mẹ rất đau buồn khi có đứa không nghe lời mẹ, hay có đứa không biết phân biệt đúng sai. Song giờ đây, các con đều đă lớn, đă đủ tuổi chịu trách nhiệm trước cuộc đời nên mẹ sẽ tôn trọng những lựa chọn, suy nghĩ của các con.
Càng tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, nhiều số phận cuộc đời mẹ càng thấy mẹ đă làm đúng, làm đủ bổn phận của một người mẹ. Con đường và tương lai tiếp theo các con tự định đoạt và chịu trách nhiệm với chính ḿnh. Mẹ chỉ hướng phần nào khi các con c̣n nhỏ dại trong ṿng tay mẹ. Chúng ta cảnh mẹ góa con côi bao năm nay nên mẹ khao khát các con của mẹ sớm trưởng thành và phải biết đứng lên.
Riêng với bé Nhân, con trai út bé bỏng và đáng thương của mẹ, mẹ sinh ra con trong đau khổ mất mát. Cả cuộc đời mẹ luôn muốn bù đắp cho con, mẹ muốn con suy nghĩ thật kỹ những ǵ xảy ra với chúng ta kể từ khi con ra đời, con hăy suy nghĩ những ǵ mẹ từng dạy con, từng khao khát mong muốn con hăy nh́n nhận, phân tích mọi việc mẹ làm cho gia đ́nh, cho các con, cho những người thân, cho cộng đồng xă hội mà con đă nh́n thấy và mẹ luôn tin tưởng vào con. Mẹ có một niềm tin kiêu hănh khi mẹ sinh con ra vào cái ngày 26/4 đau thương của cuộc đời mẹ và đặt cho con cái tên TRUNG NHÂN. Con trai mẹ sẽ là một con người trung hiếu, một chàng trai chung chính con nhé. Mẹ tin và tự hào về con trai út của mẹ, con đừng làm mẹ thất vọng.
Cho mẹ gửi muôn lời yêu thương và nỗi nhớ tới những người thân yêu mà mẹ quư trọng, tôn kính. Mẹ luôn cầu chúc những điều tốt đẹp tin yêu tới tất cả. Mẹ đă và sẽ sống xứng đáng với t́nh cảm của mọi người và không bao giờ để những đứa con mẹ sinh ra nuôi dưỡng đến trưởng thành qua bao khốn khó phải hổ thẹn. Danh dự của cuộc đời này mẹ để cho các con dù mẹ là "người tù" không bản án. Các con và bạn bè sẽ không xấu hổ khi mẹ không ở tù v́: lừa đảo - trộm cướp - giết người - tham ô - hủ hóa. Mẹ nhớ và yêu thương các con thật nhiều.
Mẹ Hằng