‘Một điều ǵ đó’... nên làm
‘Một điều ǵ đó’... nên làm
Tuesday, July 26, 2011 3:11:17 PM
[i]Hồ Hoàng Hạ[/i]
Là quân nhân, đứng trong hàng ngũ quân lực Việt Nam Cộng Ḥa, nơi hải ngoại nầy hôm nay, theo thiển ư tôi, có đúng là hết thảy chúng ta phải làm sao đoàn kết keo sơn, tiếp tục giữ vững tinh thần chiến đấu của một tập thể hào hùng đầy khí phách năm xưa; cùng siết chặt tay nhau, góp chung những khối óc và [b][color=green]sức lực c̣n lại của phần đời cuối của ḿnh, tích cực trong mọi công cuộc vận động, hỗ trợ tinh thần cũng như vật chất cho khối đồng bào trong nước sớm kết tụ đủ sức mạnh để đồng loạt vùng lên[/b][/color] quật ngă chế độ bạo tàn Cộng sản hiện hành, mở ra một vận hội mới, một chân trời mới tươi sáng cho tổ quốc Việt Nam tương lai?...
Nếu đúng như vậy, tôi cho rằng mọi việc hăy c̣n chưa muộn. Mặc dù hầu hết chiến hữu của mọi quân binh chủng thuộc QLVNCH cho đến thời điểm hiện tại, ít nhất cũng ngấp nghé tuổi sáu mươi rồi. Đôi khi, tuổi đời và “lực” có thể bất ṭng tâm. Nhưng, với tinh thần “cố gắng” hằng có, tôi rất tin, tất cả chiến hữu chúng ta, mỗi một người, bằng ư chí và khả năng riêng của ḿnh, vẫn có thể đóng góp được một điều ǵ đó cho đại cuộc quang phục quê hương ngày mai, ngày mốt tới đây.
“Một điều ǵ đó” là những điều ǵ? Với kinh nghiệm tuổi đời, với thời gian sống tạm gọi là đủ trên xứ người đến bây giờ, qua theo dơi tin tức trong và ngoài nước, qua thu thập được những dữ kiện về đời sống sinh hoạt cũng như nhu cầu cùng nguyện vọng thiết tha của đồng bào trong nước, tôi nghĩ rằng tập thể chiến hữu chúng ta, không trừ ai, tự mỗi người đều có thể dễ dàng nhận ra ngay “một điều ǵ đó” ḿnh nên và phải thực hiện hay tiến hành ngay lúc nầy.
Có một điều, nếu nói ra ngay ở đây, nó có vẻ như bi quan, bất cập; có vẻ như ḿnh thiếu tinh thần chủ động, tự quyết. Nhưng nếu không nói ra, th́ có nghĩa là ḿnh “không biết người mà chỉ biết ḿnh.” Như vậy, theo kinh nghiệm binh pháp của người xưa, ḿnh có động thủ th́ cũng chỉ nửa thắng, nửa bại mà thôi! Huống hồ, kinh nghiệm “mất nước” ngày trước, có ai trong chúng ta lại không biết rằng hoàn toàn do bàn tay lông lá của các thế lực chính trị quốc tế sắp xếp, định đoạt, an bài. Việc đă rành rành nên cũng chẳng sợ có ai phản bác, tranh căi ǵ chuyện nầy nếu phải nói thẳng ra.
Như hai nền Đệ Nhất rồi Đệ Nhị Cộng Ḥa của miền Nam VN, nếu có yếu kém về mặt nầy, th́ công b́nh mà nói, cũng phải có mặt mạnh ở phía khác.
C̣n Quân Lực VNCH chúng ta, qua hai thời kỳ chánh quyền vừa nêu, với hai mươi năm đối đầu với giặc Cộng trên cùng khắp mặt trận, có lúc nào chúng ta nao núng lùi bước quân hành, chịu thế trận dưới chân nếu không muốn nói là ngược lại. Chúng ta luôn làm tṛn và làm hơn nhiệm vụ, vai tṛ của những chiến sĩ bảo vệ quê hương. Nhưng tại sao giặc có thể dễ dàng cưỡng chiếm trọn vẹn đất nước. Tại sao chúng ta phải bị tan hàng?...
Câu trả lời: là tại những thế lực chính trị của đất nước chúng ta đang dung thân, họ muốn. Người anh cả của chúng ta và cả thế giới tự do nữa, họ quyết định! V́ mối lợi kinh tế tương giao trên lănh vực toàn cầu, kể cả sách lược chính trị, đồng minh đă đổi chác chúng ta. Nhưng biết đâu, sự đổi chác nầy c̣n có thể là cả một ván cờ với nước đi có tính toán tầm cỡ chiến lược? Và biết đâu, sau thời gian dài hao tiền lại tổn mạng binh sĩ Hoa Kỳ quá nhiều mà vẫn chưa quét sạch được hết CS trên dăy đất miền Nam VN, họ “đành” thực hành theo lời nói của tướng một mắt Do Thái ngày trước: “[i][color=red]Muốn thắng CS hăy dành cho chúng phần thắng trước!”...[/i][/color]
Nói thẳng ra điều nầy để chúng ta có thể “mường tượng” ra được những ǵ không thể xảy ra, hoặc có thể sẽ xảy đến trong tương lai, để từ đó chúng ta lo liệu ứng phó.
Phải nói ngay, dù có quyết tâm, dù có mong muốn hay kỳ vọng, dù có thành tâm cầu nguyện các bậc tiền nhân tiên liệt linh hiển phù trợ chúng ta đến đâu, một VN Cộng Sản hiện tại không thể nào tự nó từ bỏ quyền lực hay tự tiêu vong để trả lại giang sơn cho chúng ta, những người Việt yêu chuộng tự do nói riêng, và toàn thể dân tộc Việt nói chung.
Theo tôi, chỉ có một trong hai sức mạnh sau đây, mà không có sức mạnh nào khác hữu hiệu hơn trong việc “bứng” được cả gốc lẫn rễ CSVN, mang chúng ra nghĩa trang tống táng
[b]Thứ nhất, như đă mào đầu ở trên, đó là quyền lực của “chú Sam.”
Thứ hai, đó là quyền lực của toàn thể con dân VN trong và ngoài nước.[/b]
Hai quyền lực nầy, theo suy nghĩ riêng, tôi cho rằng sức mạnh cùng vô địch tuy có khác nhau qua h́nh thái biểu hiện. Để CSVN không c̣n chỗ đứng dưới ánh sáng mặt trời, chỉ cần một trong hai là đủ. Tuy nhiên, cả hai quyền lực nầy, nếu không có hay thiếu sự tác động, sự hỗ trợ, sự tranh đấu, sự lên tiếng... từ phía những người Việt lưu vong tị nạn, là chúng ta đây, th́ hai lực kia khó ḷng không dưng mà tự phát. Như vậy, vận mạng nước nhà chắc sẽ c̣n đen tối dài lâu, mà qui luật sanh lăo bệnh tử, không bảo đảm đa phần chúng ta c̣n có ngày nh́n thấy một VN xán lạn!...
[b]Xin được bàn về quyền lực chú Sam trước.[/b]
Thật không tưởng nếu có ai đó nghĩ rằng, người Mỹ rồi có ngày sẽ giúp chúng ta nói chung, lấy lại đất nước từ tay CSVN, tái lập lại nền Cộng Ḥa cũ với màu cờ nền vàng ba sọc đỏ. Có thật nhiều lư do. Sau đây xin đơn cử một vài:
-Chú Sam không chắc rằng một thể chế tự do được thiết lập lại trên đất nước VN với những “người trăm năm cũ” lúc nầy th́ họ sẽ dễ dàng chỉ đạo, xỏ mũi hơn nhà nước CS hiện tại. Nhất là hết thảy chúng ta đă dần già nua, gần đất xa trời. Mặt khác, nhận thấy chúng ta đă khá nhiều năm được sống, được hít thở không khí của một đất nước tự do dân chủ vào hàng bậc nhất hoàn cầu, đàn anh càng tin rằng khó mà sai khiến chúng ta theo ư họ.
-Việc thay ngôi đổi chủ, dù chú Sam chỉ giật dây đứng ṿng ngoài, cũng không sao tránh khỏi súng nổ đạn bay, thương vong chết chóc... Không chú Sam nào muốn có thêm điều đó xảy ra ở VN.
-Những thế lực làm kinh tế đang và sắp làm ăn với VNCS (vốn ảnh hưởng, chi phối nặng nhà nước cờ hoa) chắc chắn không đại gia nào tán thành bạo loạn hay có sự xáo trộn nơi họ trải tiền bạc ra đầu tư.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là những cái đầu của các chính khách xứ nầy không “động năo” tính toán. Họ suy nghĩ, ưu tư dữ lắm trên nền tảng của một quá khứ muối mặt, rút chạy khỏi VN. Quân tử báo thù... sau vài mươi năm cũng chưa muộn!
Hăy thử quan sát: chú Sam đang “v́ lợi ích trăm năm, trồng người.” Du học sinh từ trong nước, qua nhiều chương tŕnh đại học mở rộng tại bản xứ với qui chế thoải mái, trong vài năm gần đây, đă ào ạt sang Mỹ.
Đô la,vàng bạc đua nhau chảy ngược về kho vua, như kiểu tiều phu gánh củi về rừng. Lợi mọi đàng cho xứ sở nầy biết bao nhiêu!
Cô chiêu cậu ấm nào muốn ăn chơi cứ ăn chơi.
T́m cách ở lại luôn để làm đầu cầu cất giữ tiền bạc của ông cha chúng tuồn sang, cũng được, càng tốt.
C̣n ai chịu ăn học, kiếm bằng cấp Mỹ đàng hoàng, chắc chắn sẽ “có tương lai” sau nầy khi trở về nước.
Đó là chưa kể những mô h́nh “đầu tư ngược.” Nghĩa là tư bản đỏ mang tiền sang Mỹ làm ăn, mua đất, mua nhà, mở cơ sở làm ăn...
Riêng trong tương lai, vấn đề phải có một thể chế nào thích hợp cho một VN, đó là chuyện hạ hồi. Chú Sam nhất thiết không cần phải tḥ tay can dự. Bởi chú tin chắc như đinh đóng cột, cứ để tự do cho những rừng cây chú đă ươm từ xứ nầy, rồi trồng trên vùng thổ nhưỡng gốc của nó, hoa trái trổ ra ắt phải thơm ngon, đầy hương vị tự do dân chủ là cái chắc.
Cứ theo chiêu thức kiểu “[color=red]lấy giáo Tàu đâm Chệt,[/color]” để cho đời con cháu, không phải thay thế mà là triệt hạ đời cha ông của chúng nầy, một nước VN mới không c̣n CS sẽ thành h́nh một cách êm ru bà rù.
Đến đây, xin được mở dấu ngoặc để tự đặt một câu hỏi và tự trả lời:
-“[i]Như thế, c̣n lực lượng trí thức trẻ thuộc thế hệ một rưỡi hoặc thế hệ thứ hai, thứ ba... con em, cháu chắc của chúng ta học hành thành đạt trên đất Mỹ nầy, th́ sao?”[/i]
-Chắc sẽ không được vài phần trăm các em muốn trở về đất tổ để “[i]làm một cái ǵ”[/i]! Và nếu có cuộc thăm ḍ ư kiến rộng răi, tôi tin con số nêu trên sẽ không chênh lệch là bao?
Đến đây, xin được bàn đến phần quyền lực hay sức mạnh của toàn dân.
Dường như bất kỳ một cuộc biến động lớn nào trong một nước nhằm lật đổ chính quyền, thay đổi một nhà nước, một chế độ... đều có sự tham dự của lực lượng quần chúng nhân dân nước đó làm ṇng cốt.
Xa xưa th́ có sự kiện phá ngục Bastile trong cách mạng Pháp 1789.
Đầu thế kỷ 20, năm 1917 th́ có cuộc nổi dậy của quần chúng công, nông chiếm lĩnh Cung Điện Mùa Đông ở Nga...
V́ là lực lượng h́nh thành từ quần chúng nên luôn có số lượng lớn một cách khó lường bởi sự cộng hưởng tham gia, bùng nổ lây lan. Tuy nhiên, sức mạnh của lực lượng nầy sẽ khó có thể tích tụ nếu không có những bộ phận đầu năo, thường là các tổ chức đoàn thể, đảng phái xâm nhập vào bên trong hay thậm chí chỉ đứng phía sau, hoặc từ xa để kích động, đốc thúc, chỉ đạo, bày vẽ đường đi nước bước. Thiếu hoặc không có thành phần nầy, lực lượng quần chúng sẽ như rắn không đầu, dễ dàng cho phía đối kháng dẹp tan hoặc vô hiệu hóa.
Chính kinh nghiệm mà ai cũng thấy được trong thời gian gần đây về những chuyện xảy ra trong nước đă nói lên điều nầy.
Tự sự chống đối của khối Phật Giáo Ḥa Hảo thuần thành ở miền Nam với lực lượng đàn áp tôn giáo của cộng sản,
đến những chuyện nông dân kéo nhau biểu t́nh đ̣i đất đ̣i nhà từ Nam chí Bắc;
rồi tiếp đến sự kiện giáo dân Thái Hà biểu t́nh, ngày đêm cầu nguyện đ̣i nhà nước CS trả lại Ṭa Tổng Giám Mục...
Sự việc lây lan khắp nơi, có lúc tưởng đă trở thành một biến động lớn, có khả năng phá tan được xiềng xích CS bao năm!
Nhưng rồi việc đâu vào đó. Cộng sản vốn xảo quyệt quỷ ma.
Chúng vừa trấn áp bắt bớ, vừa xoa dịu.
Vừa răn đe vừa hứa hẹn.
Mặt nầy triệt tiêu th́ mặt kia nới rộng...
Từ đó, phong trào chống đối hay biểu t́nh, cầu nguyện dường như xẹp xuống. Nguyên cớ không ǵ khác hơn việc phong trào không có sự thống nhất, điều phối chung. Nói trắng ra, bởi không có thành phần cốt cán, có đủ bài bản chỉ đạo với quyết tâm đun nóng sự sôi sục của phong trào đấu tranh một cách liên tục, từ phía sau hay trong bóng tối.
Điều đáng tiếc, chính các lực lượng tôn giáo trong nước mới thật sự là lực lượng ṇng cốt, dũng mănh nhất do phát xuất từ niềm tin, dù không tấc sắt, vẫn có thể lôi kéo được toàn thể đồng bào trong nước, kể cả những thành phần phản kháng trong các lực lượng bộ đội hay công nhân viên chức hành chánh của nhà nước CS, nhất tề đứng lên, nổi dậy lật đổ bạo quyền.
Một công đoàn đoàn kết Ba Lan trong thế kỷ trước đă làm được điều thần kỳ đó, tại sao Việt Nam không thể?...
Tôi không bi quan nghĩ rằng đồng bào ḿnh trong nước đều có thể trạng “liệt kháng” như nhà văn DTH đă từng cho rằng như vậy. Tuy nhiên, qua những sự kiện đồng bào mất đất kéo nhau đi biểu t́nh trong ṿng trật tự như h́nh ảnh cho thấy; cũng như tập thể giáo dân Thái Hà cùng thắp nến cầu nguyện trong ḥa b́nh như đă diễn ra, thử hỏi có làm nhà nước CS “nhúc nhích” nhượng bộ chút nào không?...
Người cộng sản nói chung, luôn chủ trương dùng bạo lực làm vũ khí, từ việc cướp đoạt chính quyền đến việc trị dân trong thời b́nh. Do vậy, hơn ai hết, họ cũng chỉ có thể kiêng dè hay chịu khuất phục trước bạo lực đối kháng mà thôi. Nếu chỉ tuần hành biểu t́nh trong ṿng trật tự, hay thắp nến cầu nguyện đêm nầy qua ngày khác trong ḥa b́nh, th́ dù với vài ngàn, thậm chí vài chục ngàn giáo dân, CSVN vẫn chả hề nao núng. Họ vốn vô thần, đâu tin ǵ những điều hiển linh qua chuyện cầu nguyện sẽ có thể xảy ra để thánh thần trừng phạt họ!
Thay v́ vậy, nói ví dụ mà nghe, chỉ cần một trăm, thậm chí vài mươi người, bằng cách nào đó với giáo mác gậy gộc, tiếp cận và tấn công nơi triển lăm xác khô già chủ tịch, kéo lê nó ra quảng trường Ba Đ́nh mà băm vằm, chắc chắn CSVN sẽ sợ hơn.
V́ với thời đại thông tin ngày nay, h́nh ảnh đó sẽ trong chốc lát được bung ra khắp nước rồi tung lên khắp trang mạng trên hoàn cầu... Thử hỏi sẽ ép-phê biết dường nào, ảnh hưởng của sự vùng dậy sẽ lan nhanh đến chừng nào...
Người Việt ḿnh trong nước, nếu có “liệt kháng,” th́ cũng chỉ “liệt” với cách thức bạo động như vậy mà thôi. Lại nữa, trong nước, nếu có những thành phần dân chúng nào sẵn sàng xung trận bạo động theo kiểu cách trên th́ cũng chẳng dễ dàng ǵ trước những lực lượng chó săn bảo vệ lănh tụ, dù chỉ là cái thây ma!
Người Mỹ chắc chắn sẽ không chủ trương có một cuộc thay đổi cập rập gây đổ máu nào thêm nữa trên đất nước Việt Nam lúc nầy dù họ có thể. Tuy nhiên, nếu như đồng bào trong nước, nhờ vào sự phù trợ nào đó từ các bậc tiền nhân tiên liệt hiển linh, hay chỉ v́ đă đến lúc “tức nước vỡ bờ,” một ngày không xa nào đó, bằng bạo lực phát xuất từ ḷng phẫn nộ, tất cả cùng vùng dậy quật ngă chế độ phi nhân bạo tàn CS, th́ lúc đó người anh cả Hoa kỳ cũng phải đành “chuẩn nhận” sự sang trang một lần nữa của dân tộc Việt Nam mà thôi.
Do vậy, nếu cần phải xác định bổn phận cùng trách nhiệm của từng chiến hữu trong QLVNCH chúng ta trong lúc nầy, tôi mạo muội cho rằng, đó là chúng ta phải làm bất cứ điều ǵ trong khả năng cá nhân có thể làm được nhằm yểm trợ, tiếp tay cho bất cứ ai đang cùng chúng ta hướng về một mục đích, một sứ mạng tối hậu cao cả: [b][color=purple]Đó là giải thể tập đoàn thống trị bạo tàn CSVN bán dân, bán nước...[/color][/b]
[url]http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/?a=134629&z=36[/url]
Công an đến chùa Liên Trì hăm dọa HT Không Tánh cấm làm Vu Lan và phát quà TPB/VNCH ngày12-8-2011
Khoảng 20 công an đã đến chùa hăm dọa bắt các Thầy, các Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa và các cựu Tù Nhân Chính Trị nào đến chùa nhận quà ngày mai, Vu Lan báo hiếu.
Được biết, nhiều anh em TPB/VNCH ở miền Tây, miền Đông, Đồng Tháp,... có điện thoại báo cho biết là nhận được Phiếu Nhận Quà mừng quá, nhưng sau đó công an đến nhà lấy mất và còn hăm he nếu lên chùa nhận quà sẽ bị bắt. Anh em sợ quá, teo bớt thêm ... chân tay (qua 36 năm mà con người vẫn còn sợ thì còn khuya chủ nghĩa và nhà cầm quyền đó đem được cho dân cơm no, hạnh phúc, nụ cười được... Khiếp quá!).
Thêm nữa có một anh em “bị ” ở mãi trên “thiên đường”, giờ mới biết ở “địa ngục” có “tình người”. Khiếp thật! Thông tin bưng bít đường đi lối về. Đại hội Cảm Ơn Anh vừa rồi có mục “lãnh lương rúp ben” không? Nếu có xin về chiến trường xưa tìm đồng ̣đội cũ.
Hãy tìm cách an ủi và khuyến khích các anh em đừng sợ. Nỗi sợ này phải chấm dứt, viện binh đang đến.
Có người đề nghị là nên gởi bưu điện cho tiện, quý vị nghĩ sao? Riêng ý kiến này có vài nhận xét xin trình bày:
Việc chính là anh em gặp mặt nhau, thông cảm, an ủi, thêm một chút tình,...
Có dịp “du lịch”, bước ra khỏi “thiên đường”, nhìn xung quanh, đối diện những sự thật, tìm hiểu thêm “địa ngục” để bớt phần sợ hãi,...
Tiền xe cộ nhà chùa cho riêng thêm, cộng với tô mì, tô bún,...
Chuyển tiền và quà qua bưu điện VN? Ai tin xin đưa tay lên. Ngoài chuyện tin hay không còn chuyện phải cắt đầu cắt đuôi tiền trao tay qua lại. Và có những cái cắt chỉ có ở “thiên đường” thôi, là “xung vào quỹ...”
Xin đọc thêm bài “Những Kẻ Đâm Sau Lưng Chiến Sĩ”
[url]http://www.vietnamexodus.info/vne0508/modules.php?name=News&file=article&sid=6776[/url]
[url]http://www.vietnamexodus.info/vne0508/modules.php?name=News&file=article&sid=6769[/url]
Suốt cuộc đời làm ăn, đầu tắt mặt tối có mấy ai được dịp du lịch không tốn tiền!
Mùa Vu Lan đến, không có gì tặng các anh TPB, Tù Nhân cũng như Cựu Tù Nhân, quý Phật tử chùa Liên Trì, quý Thiện Nguyện Viên, quý Ân Nhân Bảo Trợ,... ngoài món quà tinh thần thương về Mẹ.
MẸ
[i]Hôm nay dự lễ “Mùa Vu Lan”
Người đông trước Phật, vẻ nghiêm trang
Bông hồng, bông trắng cài trên áo
Trộn lẫn vui buồn quyện khói nhang
Văng vẳng lời kinh cho Mẹ hiền
Cầu xin Trời Phật: “Đấng Thiêng Liêng”
Giang tay hỷ xả từ bi độ
Để Mẹ muôn đời sống vô biên
Mơ gỏ, hồi chuông, tiếng của Thầy
Bổng trầm sóng vỗ vọng trời mây:
“-Làm con chữ Hiếu nên xem trọng
Nghĩa Mẹ biển sông chẳng chứa đầy
-Trần gian ô trọc một h́nh hài
Lớn khôn, vui sống tạo bởi ai ?
Chín tháng cưu mang ơn dưởng dục
Phật Trời vô lượng khó mà thay !
-Từ khi tựu đuợc một linh hồn
Sáng trưa, chiều tối: Cuộc sinh tồn
Nắng mưa, gió băo đời trôi nỗi
Thân Mẹ không bằng: Con lớn khôn
-Ta bà mang nghiệp buổi ầu ơ
Những gịng sửa ấm lúc ấu thơ ...
Là nguồn máu mũ trong thân Mẹ
Dành hết nuôi con tuổi dại khờ
-Nữa bước đầu đời, nữa bước đi
Chập chửng chân non, con đă ghi ...
Là ngàn bước nhọc trên vai Mẹ
Hằn ghánh lo âu tuổi xuân th́
-Tháng rộng ngày dài con lớn khôn
Thời gian là một: Nấm mồ chôn
Mẹ giờ lưng sụm, đầu bạc trắng
Nắng sắp tắt rồi buổi hoàng hôn !
-Giờ đây, trước gió chỉ treo chuông
C̣n hơi, c̣n thở, Mẹ vẫn luôn
Sợ con không lớn thành danh toại
Trước cửa trần gian Mẹ vẫn buồn
-Trời đất sinh ra Mẹ cũng người
V́ ai Mẹ mất tuổi đôi mươi
Buồn vui, sầu khổ và cay đắng
Đổi lấy cho con một tiếng cười”
Ôi ! Những Mẹ già tay nắm hương
Quỳ bên chánh điện, cơi vô thường
Má môi, run rẩy, lâm râm nguyện
Cầu Phật độ tŕ đám con thương
Có phải Mẹ là đấng thiêng liêng ?
Động ḷng hiếu thảo Đức Kiền Liên ?
Mẹ là ǵ nhỉ ? Ai mà biết !!!
Gom hết ca dao tặng Mẹ hiền
Càng nghĩ buồn vui mằn mặn ḷng
Lăn dài trên má, lệ đôi gịng
Vui? -- V́ hoa đỏ cài trên áo
Buồn? -- Biết mai này măi được không?
Kính,
[/i]
[url]http://4vietnam.org/vne/2011/VNE/KT/PhongSu/CongAn-DenChua-LienTri.htm[/url]
Những đồng tiền nhân nghĩa nói lên chính nghĩa
[url]http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/?a=135400&z=36[/url]
Tuesday, August 09, 2011 2:48:54 PM
Chính Biên
Hơn 500 ngàn thu được chỉ trong một buổi chiều đại nhạc hội “Cám Ơn Anh, người thương binh VNCH” quả là một con số đáng cho chúng ta suy nghĩ.
Sau những biến động về “Nợ Trần” của chính phủ OBAMA tạm yên được th́ hậu quả của những tranh chấp tạm ổn định giữa Hành pháp và Tư pháp Hoa Kỳ, nền kinh tế của Hoa Kỳ lại đang đứng trước sự suy trầm lần thứ hai và lần này c̣n có thể nghiêm trọng hơn lần trước.
Nhưng h́nh như bóng ma suy trầm kinh tế không ảnh hưởng mấy đến sự trợ giúp của cộng đồng người Việt hải ngoại cho TPB/VNCH.
Đă qua 5 lần tổ chức, chưa lần nào sự đóng góp của đồng bào cho Đại Nhạc Hội “Cám Ơn Anh” lại dưới 500 ngàn mà ngược lại có năm c̣n đạt đến hơn 1 triệu Mỹ kim.
Phải chăng Hội H.O. với con chim đầu đàn là nữ Trung Tá Hạnh Nhơn đă tạo được niềm tin yêu trong cộng đồng người Việt hải ngoại.
Phải chăng các hội đoàn cựu quân nhân ở Nam California hầu hết đă có mặt trong những lần tổ chức này tiếp tay tích cực cho Hội H.O. cứu trợ TPB.
Phải chăng vai tṛ truyền thông của đài Truyền H́nh SBTN, của trung tâm băng nhạc ASIA cũng là một yếu tố chính trong việc khích động và thu gom tiền Nhân Nghĩa của đồng bào tị nạn CS trên khắp thế giới qua làn sóng phát h́nh của ḿnh.
Nhưng trước hết vẫn là tấm t́nh ân nghĩa của đồng bào đối với những người đă hy sinh, mất mát trong cuộc chiến tranh bảo vệ sư yên b́nh no ấm cho người dân trong chế độ Việt Nam Cộng Ḥa trước năm 1975 trên một nửa đất nước. Tấm t́nh ấy luôn luôn trọn vẹn chỉ chờ có dịp đáng tin tưởng là sẵn sàng trao ra v́ biết rằng đồng tiền Nhân Nghĩa của ḿnh sẽ được trao trọn vẹn cho những người ḿnh muốn trợ giúp, đúng nơi đúng chỗ.
Với những cựu quân nhân VNCH th́ việc làm cứu trợ cho những đồng ngũ không may mắn của ḿnh không phải là một công việc xă hội mà là một bổn phận đi từ Trách Nhiệm trong ba tôn chỉ của QLVNCH là Tổ Quốc-Danh Dự và Trách Nhiệm. Trách nhiệm của người Lính VNCH không chỉ với Tổ quốc, với đồng bào, với quân đội và đơn vị của ḿnh. Trách nhiệm ấy cụ thể qua T́nh Đồng Đội. Trong cuộc chiến VN, có biết bao nhiêu chuyện hy sinh v́ cứu đồng đội, kể cả khi đồng đội chỉ c̣n là những cái xác.
Ba Mươi Tháng Tư năm 1975, chúng ta sẩy đàn tan nghé, người Thương Binh VNCH không c̣n ai lo lắng cho nữa. Họ bị đẩy ra khỏi các nhà thương, các quân y viện chưa đủ, họ c̣n bị đẩy ra khỏi cuộc sống trong xă hội. Biết bao thương đau đă đến với họ. Cũng may mà người dân VNCH dù trong chế độ mới rất tàn bạo với Quân Cán Chính VNCH vẫn giữ nguyên được ḷng thương cảm với những người lính xưa của ḿnh nhất là nay trong hoàn cảnh phế tật. Tất cả đă đùm bọc nhau sống, nhưng ngay chính người dân cũng đang điêu đứng với chế độ mới th́ có đâu dư dả để bao bọc người thương binh măi được.
Bao nhiêu năm người thương binh VNCH đă phải cố sống trong tủi nhục, đói rách, tang thương... không c̣n một chút hy vọng như thế th́ bỗng đâu nhận được những số tiền từ bạn bè đồng đội hải ngoại. Số tiền với người hải ngoại có khi chỉ là bữa cà phê sáng nhưng lại là cả một gia tài cho người thương phế binh VNCH. Hai mươi đô la đổi ra tiền ngân hàng CSVN được gần nửa triệu bạc đủ cho người thương binh VNCH sang lại được một sạp bán vé số, một nơi sửa xe đạp hay một cơ sở thương mại b́nh dân nào đó để cho có được một cách kiếm sống tạo cho người Thương Binh VNCH không chỉ một niềm vui mà c̣n là một hy vọng.
Mặt khác, về phương diện chính trị, việc không bỏ rơi đồng đội của tập thể cựu quân nhân, của cộng đồng người Việt hải ngoại đă nói lên tính chất nhân bản ở miền Nam trước 1975, một điều mà trong chế độ cộng sản không thấy có bao giờ ngoài những khẩu hiệu và tuyên bố của bọn cầm quyền.
Chỉ nguyên việc ấy cũng đủ cho người dân và lớp trẻ trong nước hiểu rơ đâu là chính nghĩa và đâu là tà nghĩa.