Thư gửi anh Việt Khang - nhờ truyền bá rộng răi
Bài viết ngắn mà hay tuyệt !!!
Tuyệt vời!
Anh Việt Khang mến,
Thuở c̣n đi học Anh văn, cô giáo tôi thường bắt thuyết tŕnh các đề tài có tính triết lư. Đề tài mà tôi phải làm là “luận anh hùng”.
Thời nay ngựi ta có vẻ lạm dụng chữ anh hùng này. Bơi lội giỏi cũng làm anh hùng, anh hùng thể thao. Cuốc đất giỏi cũng là anh hùng, anh hùng lao động. Cũng may là chúng ta chưa có anh hùng "hối lộ", nếu không th́ các quan nhớn ở VN đă là anh hùng cả rồi.
Vào cái dạo đó, tôi nghĩ "anh hùng" là người làm được chuyện mà người b́nh thường không dám làm, v́ một mục tiêu cao thượng. Ăn cướp, buôn ma túy cũng là làm chuyện người thường không dám làm, nhưng không cao thượng. Như vậy, anh hùng bao gồm hai đặc tính, cao thượng và can đảm. Hôm nay tôi lật tự điển ra xem, không ngờ họ cũng định nghĩa tương tự như vậy.
Có bao nhiêu nhạc sĩ đặt những bài ca cho dân tộc? Không nhiều. Phần lớn là những bài khóc lóc thảm thiết v́ t́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở. Cũng đồng thời là cảm xúc, nhưng cái khắc khoải của anh dành cho cả dân tộc. Do đó, hành động của anh là cao thượng.
Trong số những nhạc sĩ đặt những bài nhạc cho dân tộc, có bao nhiều người sáng tác ngay trong ḷng địch? Thưa, con số này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. So với lăo tiền bối Phạm Duy, xin về VN để xênh xang khoác lác, so với lăo bà lăo ông ca sĩ, xin về VN để kéo vài hơi nhựa cuối đời, th́ nhạc phẩm và giọng ca của anh là niềm hănh diện cho giới theo kiếp đàn ca. Sự can đảm của anh thật tuyệt vời.
Thế nhưng tinh thần đó mà không có tài nghệ này, đặt một bản nhạc mà người ta nghe rồi phải uống thuốc sổ, th́ cũng không được. Có được một bản nhạc đi vào ḷng hàng triệu triệu người như anh sáng tác thật là hơn hẳn sự b́nh thường.
Cái phi thường của anh đă được những tên thái thú tham nhũng đáp lại bằng cùm gông.
Phạm Duy, các lăo ca nhạc sĩ VN về nước để được hưởng ánh đèn màu của sân khấu.
C̣n anh, ngày mai ra ṭa, anh sẽ đứng dưới ánh cực quang của hai vầng nhật nguyệt.
Phạm Duy chạy từ Bắc vào Nam, từ Nam sang Mỹ, rồi lại quay về khúm núm trước nhũng tên thái thú hèn hạ, đểu cáng. Thật là đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.
C̣n anh, anh là một cánh hoa nở trong địa ngục.
Ngày mai (30/10/12) anh ra ṭa, tôi không cầu chúc cho anh may mắn, bởi v́ tôi nghĩ anh không cần cái gọi là sự khoan hồng đạo đức đểu của VC. Điều anh cần là tự do, độc lập cho dân tộc.
Cho nên ngày mai anh ra ṭa, trong ḷng tôi và hàng triệu người khác sẽ đốt lên một ngọn lửa phản kháng. Ngọn lửa không cháy bằng xăng dầu, bằng hơi đốt, mà cháy bằng ḍng máu anh hùng của Việt Khang.
Nguyễn văn Hoàng