Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
Xă Hội Chủ Nghĩa dưới chế độ độc tài là xă hội như thế nào?[/B]
[IMG]http://chauxuannguyen.files.wordpress.com/2012/06/dang-danlambao.jpg?w=640&h=184[/IMG]
Sau nhiều năm trải nghiệm thực tế th́ câu trả lời rất đơn giản và chính xác, XHCN dưới chế độ độc tài toàn trị là một xă hội đàn áp sự thật và khuếch đại dối trá. Khi một xă hội không tôn trọng sự thật th́ những hệ lụy, gian dối, hao tốn nhân lực, tài lực, đàn áp, thủ tiêu, tham nhũng, cướp của, bóc lột đều bắt nguồn từ đó. Chúng ta phân tích và đối chứng với thực tế để t́m hiểu những ảnh hưởng của sự gian dối, bịp bợm lên kinh tế, xă hội, đạo đức của thành phần lănh đạo và cả hệ thống đàn áp của đảng cộng sản.
Ảnh hưởng Kinh tế:
Để khuyếch đại sự lừa bịp lên tầm vóc quốc gia và quốc tế th́ đảng CSVN phải hệ thống hóa sự gian manh và dùng một số rất lớn ngân quỹ quốc gia để nuôi một đạo quân chỉ ngày đêm suy nghĩ để viết sách, báo, sáng tác nhạc, làm thơ ca ngợi láo lừa, bóp méo sự thật.
ĐCSVN thu thuế của dân và chi ra một số tiền khá lớn cả trong và ngoài nước chỉ với một mục đích duy nhất là đàn áp sự thật và tuyên dương láo lừa của đảng. Bên cạnh những chi phí khổng lồ dành cho truyền thông “lề đảng” th́ ĐCSVN lại càng hoang phí tài sản quốc gia để mua dụng cụ đàn áp và trả lương cho “công an giết nhân dân”.
XHCN của 14 ngài lănh đạo là một xă hội người dân phải nai lưng đóng tiền nuôi bọn giết dân, đàn áp dân. Để hợp thức hóa những luật lệ man rợ th́ Đảng cần một quốc hội bù nh́n và người dân lại phải nai lưng đóng thuế để nuôi cái quốc hội không hề làm ra luật pháp phục vụ dân mà chỉ phục vụ 14 ngài lănh đạo trong trung ương đảng.
Một phần ngân quỹ quốc gia lại dùng vào các toà án, trại tù giam cầm những người có học lực, tài sức đóng góp cho quốc gia như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định, Cù Huy Hà Vũ… thay v́ giúp họ cơ hội để đem tài sức phục vụ đất nước.
ĐCSVN muốn bôi đen, vo tṛn, bóp méo sự thật th́ phải dồn trí tuệ và tiền bạc mà nhào nặn ra hàng trăm lư luận gian dối chỉ để che dấu một sự thật. Đảng phung phí ngân quỹ quốc gia vào mục đích truyền bá sự dối trá. ĐCSVN rầm rộ đánh bóng, ra sách báo, viết lịch sử Bác Hồ là người không bao giờ lấy vợ chỉ v́ suốt đời Bác hy sinh cho sự nghiệp cách mạng. Sự thật th́ Bác có nhiều vợ nhưng cả đảng và chính Bác phải hao tốn ngân quỹ quốc gia để xóa bỏ sự thật Bác có nhiều vợ con, và hao tốn vô số tiền bạc tô điểm cho nhân thân giả dối của Bác.
Đảng CSVN lại đẻ ra anh hùng Lê Văn Tám đă dùng thân xác làm đuốc sống để phá kho đạn của thực dân Pháp, Bác Tôn Đức Thắng th́ kéo cờ hồng quân Nga trên chiến hạm của Pháp và hát bài quốc tế ca th́ đúng là láo thầy chạy. Bác Hồ th́ sáng tác t́nh hữu nghị Việt-Trung là “môi hở răng lạnh”. Đàn em Bác học tập tư tưởng nâng bi và nô lệ từ Bác mà gọi bọn xâm lược TQ là láng giềng 16 chữ vàng và 4 tốt trong khi bọn xâm lược TQ giết dân Việt và cấm ngư dân Việt đánh cá trong hải phận VN. Lệnh cấm đánh cá của Hoàng Đế Trung Quốc đang gây thiệt hại kinh tế khủng khiếp trong gia đ́nh các ngư phủ VN và đang biến con cháu họ thành những kẻ ăn xin, ít học.
Đảng CSVN đă và đang dùng một ngân sách khổng lồ để đưa sự dối trá vào hệ thống giáo dục, truyền thông đại chúng và dùng một ngân khoảng khổng lồ để nuôi một guồng máy công an bảo vệ sự gian manh, láo lừa và bịt miệng dân.
Những chi phí khổng lồ để nuôi công an giết nhân dân, chi phí cho hệ thống truyền láo chỉ với mục đích duy nhất là phục vụ 14 ngài trong bộ chính trị. Nếu dùng những chi phí đó để xây trường học, xây bệnh viện, nuôi người nghèo th́ xă hội bớt đĩ điếm, bớt trộm cướp, bớt trẻ em bán vé số hoặc bươi rác, bớt người thất học và bớt người ǵa đói khổ.
Ảnh hưởng Văn hóa và Xă hội
Ông chủ tịch đảng Nguyễn Phú Trọng trong chuyến viếng thăm Cuba tuyên bố đi lên chủ nghĩa xă hội là “khát vọng của nhân dân Việt Nam là lựa chọn đúng đắn của đảng và phù hợp với xu thế phát triễn của lịch sử”. Đọc những lời vừa kể của ông chủ tịch th́ chúng ta phải tuyệt vọng cho tương lai của dân tộc và phải tự hỏi tại sao đất nước ta dưới thời cộng sản lại có một chủ tịch đảng trong thời kỳ đồ đá, đi ngược chiều lịch sử và như một anh hề trên sân khấu?
Để trả lời câu hỏi này th́ chúng ta phải quay về với chính sách giáo dục từ ngày thành lập đảng cho đến nay. Cả một nền giáo dục và nhất là giáo dục chính trị th́ khuyếch đại sự dối trá và nhấn ch́m sự thật. Bác Hồ và đảng lừa gạt toàn dân “không có ǵ quư hơn độc lập tự do”,độc lập ở đâu khi dân Việt bị Tàu ra lệnh cấm đánh cá ở Hoàng Sa, độc lập ở đâu khi quân Tàu cấm dân Việt đến vùng bauxite Tây Nguyên? Tự do ở đâu khi dân Việt biểu t́nh chống TQ th́ bị bỏ tù? Tự do ở đâu khi phê b́nh đảng th́ lănh án 16 năm tù như anh Trần Huỳnh Duy Thức? Một câu trong bài hát của nhạc sĩ Việt Khang thật thấm thía “Việt Nam giờ đây c̣n hay đă mất mà giặc Tàu ngang tàn trên quê hương ta?”.
Đảng cho dân ăn bánh vẽ xă hội chủ nghĩa, chủ nghĩa cộng sản “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” điều này chỉ đúng trong giới lănh đạo CSVN v́ họ hưởng hơn nhu cầu và chẳng cần làm. Các ngài lănh đạo đảng đă tiến lên ngai vàng chủ nghĩa cộng sản và dân đă biến thành một bầy nô lệ làm hết năng lực và hưởng theo bố thí.
Dân làm ô sin, làm đĩ, làm lao nô khắp thế giới mà ông chủ tịch Nguyễn Phú Trọng không biết nhục nhă và liêm sỉ là ǵ khi huyênh hoang tuyên bố đi lên XHCN là khát vọng của nhân dân Việt Nam.
Brazil là một đất nước đang vươn lên mănh liệt th́ những người lănh đạo Brazil sau khi nghe ông Trọng đọc diễn như con vẹt ở Cuba th́ Brazil đâu muốn mất thời giờ đón rước và nghe thêm diễn văn chẳng giúp ích ǵ t́nh hữu nghị Brazil-Việt Nam và ngược lại c̣n làm dân Brazil nổi giận khi Trọng Lú láng cháng tuyên bố tiến lên XHCN là khao khát của dân Brazil th́ chết… mẹ tổng thống Brazil.
Văn hóa của ngài đảng trưởng Phú Trọng là văn hóa láo lừa, quy chụp, nên diễn văn của ngài cần có đội ngũ công an và hệ thống truyền láo bắt buộc dân nghe. Nhưng dân Brazil không phải là dân Việt nên miễn đón tiếp ngài.
Trời đă sinh Phú Trọng th́ phải sinh Fidel Castro để hai ông nghe diễn văn của nhau.
Nh́n video công an nhân dân đánh đập dă man kư giả Nguyễn Ngọc Năm, Hán Phi Long và dân trong cuộc cướp nhà cửa, ruộng vườn ở Văn Giang và sau đó là ông phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Nguyễn Khắc Hào trâng tráo họp báo tuyên bố đó là video giả do các thế lực phản động trong và ngoài nước dàn dựng để vu khống, bôi nhọ chính quyền. Nay những người bị đánh xác nhận là video thật th́ bộ mặt láo lừa, lưu manh của chính quyền đă hiện rơ.
Văn hóa láo lừa lan tràn trong đảng ta, càng giữ chức lớn th́ càng đại bịp. Văn hóa dối trá, độc ác, gian manh đang mọc rể trong ḷng ḷng đảng “không có ǵ quư hơn dối trá và gian manh” đích thật là tư tưởng Bác. Tham nhũng nay trở thành một nét văn hóa trong XHCN VN. Dân hối lộ cho quan nhỏ phải bỏ tiền vào phong b́ trang trọng, quan nhỏ hối lộ cho quan lớn phải bỏ tiền vào cặp da th́ quá mức văn hoá đi chứ. Như thế th́ “xă hội chủ nghĩa là xă hội tham nhũng có văn hóa.”
Một tập thể lănh tụ hấp thụ toàn những tư tưởng ích kỹ, gian manh, tranh danh đoạt lợi bất chấp sự tồn vong của quốc gia dân tộc. Người lănh đạo xuất thân từ tập thể đó và có niềm tin vào những tiêu chuẩn gian manh đó th́ chỉ là những lănh đạo rác rưởi. Như thế th́ thử hỏi xem người dân sống trong xă hội đó phải phản ứng ra sao? Người dân chỉ bị nghe những điều trái tai, gai mắt và không được căi bằng miệng nên sự uất ức phải thoát ra cửa hậu và đối với người dân th́ “xă hội chủ nghĩa là xă hội đ…”
Ngọc Ẩn (Danlambao)
Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
Việt Nam bị ghi vào sổ đen của tổ chức chống rửa tiền FATF
[/B]
[IMG]http://gdb.voanews.eu/0C4F7EC3-17E6-4EEB-AA2A-72503CC25306_w640_r1_s.jpg[/IMG]
Lực lượng đặc nhiệm hành động tài chánh, gọi tắt là FATF, đă ghi thêm tên Ecuador, Yemen và Việt Nam vào danh sách những nước chưa có đủ tiến bộ trong việc đối phó với những hoạt động rửa tiền và tài trợ khủng bố.
Theo tờ Wall Street Journal, FATF nói rằng ba nước vừa kể hoặc không khắc phục các khiếm khuyết trong công tác chống lại hoạt động rửa tiền và tài trợ khủng bố hoặc không đồng ư thực hiện một kế hoạch hành động với FATF để đối phó với các vấn đề này.
Phúc tŕnh của FATF hôm thứ sáu tuần qua cho biết Việt Nam đă có những bước tiến nhằm cải thiện chế độ pḥng chống rửa tiền và tài trợ khủng bố, trong đó có việc ban hành một thông tư liên bộ về tài trợ khủng bố và đă sửa đổi luật pḥng chống rửa tiền.
Phúc tŕnh nói thêm rằng tuy có sự cam kết chính trị cấp cao để hợp tác với FATF nhằm khắc phục những khuyết điểm trong chiến lược pḥng chống rửa tiền, Việt Nam vẫn chưa thực hiện đủ tiến bộ trong việc thực thi kế hoạch hành động của ḿnh và vẫn tồn tại một số những khiếm khuyết.
Hồi đầu tháng này, báo chí Việt Nam trích lời ông Nguyễn Văn Ngọc, Cục trưởng Cục pḥng chống rửa tiền nói rằng Việt Nam có nhiều điều kiện thuận lợi để tội phạm rửa tiền gia tăng, như dùng quá nhiều tiền mặt và việc vận hành, tuân thủ pḥng chống rửa tiền chưa tốt.
FATF là cơ quan liên chính phủ chống rửa tiền do nhóm G7 thành lập năm 1989. Những nước không thực thi các khuyến nghị của cơ quan này phải đối mặt với khả năng bị liệt vào danh sách những nước rủi ro cao hoặc không hợp tác, và do đó sẽ phải tốn kém nhiều hơn hoặc gặp nhiều khó khăn hơn khi làm ăn với các hệ thống ngân hàng của các nước thành viên FATF, trong đó có Hoa Kỳ, Mexico, Pháp và Anh.
Nguồn: Wall Street Journal, fatf-gafi.org, Dat Viet
Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
Nữ sinh văng tục - Kỳ 1: Ở đâu cũng nghe
[/B]
[IMG]http://www.thanhnien.com.vn/Pictures20126/MinhNguyet/Thang6/vantuc2.jpg[/IMG]
Là phái yếu và là biểu tượng của dịu dàng, thùy mị, nết na, nhưng thời gian gần đây nhiều nữ sinh Hà thành khiến nhiều người thảng thốt v́ nạn... văng tục. Đáng ngại hơn, nhiều nữ sinh nghiện... văng tục và xem đó là “mốt”!
“Ê, Đ.M con Linh đến rồi ḱa”; “Con mặt l. này làm đ. ǵ mà lâu thế, định cho bọn tao leo cây à?”; “Tổ sư chúng mày, hăm vừa nó thôi, hôm nay nhà có khách, bà mày phải rửa bát hộ bà già xong mới ra được, trách cái đ. ǵ”.
Đó là mẩu đối thoại kinh hoàng mà rất nhiều người xung quanh chịu đựng phát ra từ nhóm nữ sinh tuổi mới lớn khi ngồi uống nước tại quán trà chanh cạnh khu Nhà Thờ Lớn (Q.Hoàn Kiếm, Hà Nội).
Câu chuyện của nhóm bạn trẻ này tại quán nước trên phố Nhà Chung (Hà Nội) sặc mùi tục tĩu - Ảnh: Lâm Hoài
Mọi lúc, mọi nơi
Một lần tại ngă tư Nguyễn Du - Trần B́nh Trọng (Hà Nội), khi đèn giao thông chuyển từ vàng sang đỏ, hai cô gái rất trẻ dáng dấp đài các trên chiếc xe tay ga phóng như bay phanh gấp suưt đâm sầm vào chiếc xe của một anh bạn cùng trang lứa dừng trước mặt. Thay v́ lời xin lỗi th́: “Đ.c.m. mày, đèn chưa đỏ cũng dừng, thật là hăm l.” - cô gái cầm lái ném ánh mắt dè bỉu, rồi rú ga phóng thẳng, bỏ lại phía sau khuôn mặt ngượng chín của khổ chủ và vô số ánh mắt ngơ ngác kèm ngao ngán của người đi đường.
Ngày xưa ḿnh nghe người khác nói tục c̣n đỏ mặt, thế nhưng hơn một năm nay đi cùng nhóm bạn giờ bị nhiễm lúc nào không biết
Vài năm lại đây văng tục trở thành vấn nạn nhức nhối trong đời sống của giới trẻ Hà thành, văng tục xuất hiện mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Đặc biệt, từ khi những loại h́nh dịch vụ dành cho tuổi mới lớn đua nhau mọc lên như quán cà phê teen, quán trà sữa, trà chanh, rạp chiếu phim, quán trà đá trước cổng trường... nạn văng tục càng có nhiều đất sống. Nhiều bạn tự cho những nơi đó là không gian riêng của ḿnh và cứ thế “diễn” thả cửa, bất cần xung quanh ai để ư ǵ.
Hằng đêm, trong mớ âm thanh ồn ào của hàng trăm, có khi lên đến cả ngh́n người (trong đó trên 90% là tuổi mới lớn) tại các “thiên đường trà chanh” như Ngă Tư Sở, Cát Linh, các phố nhỏ trước Nhà Thờ Lớn, khu sân vận động Mỹ Đ́nh..., có chỗ văng tục là thứ kư hiệu âm thanh “chủ đạo”. Chỉ cần ngồi lê la vài phút ở những nơi này th́ phải hứng trọn một “cơ số” câu tục tĩu từ chính những bờ môi xinh xinh của những nữ sinh với dáng vẻ yêu kiều, xinh xắn.
Trong suy nghĩ của nhiều người, chỉ có những nữ sinh hư hỏng, những cô gái đanh đá... mới văng tục, th́ giờ đây với học sinh giỏi, học sinh ngoan, nhiều người đầy vẻ trí thức với cặp kính cận dày cộp văng tục trở thành... “chuyện thường ngày ở huyện”. Những câu nói tục tĩu tưởng chừng chỉ xuất hiện ở đầu đường xó chợ, giờ đây hiện hữu ở cả giảng đường, rạp chiếu phim, hiệu sách...
Văng tục để... giao tiếp
Văng tục online
Không chỉ là vấn nạn nơi công cộng, nạn văng tục của tuổi mới lớn c̣n trở thành cơn sốt trên mạng. Trên các diễn đàn online, nhiều nhóm bạn trẻ hào hứng lập ra những “hội văng tục”, như: “Hội những người thích nói tục”, “Hội những người chửi bậy tứ tung nhưng tôn sùng thánh thiện”, “Hội những người chửi bậy nhưng không hề mất dạy”, “Hội những người thích chửi bậy bằng tiếng Anh”, rồi có cả “Cẩm nang chửi bậy”... Thêm nữa, rất nhiều câu blast hay status “sặc mùi” tục tĩu được bạn trẻ đăng tải mỗi khi tâm trạng không tốt do bực bội ai đó, việc ǵ đó, thậm chí như v́ kẹt xe, đường ngập hay nắng nóng...
Mới đây một nữ sinh ở phường Kim Mă (Q.Ba Đ́nh, Hà Nội) đă khiến cư dân mạng phẫn nộ v́ một... tràng chửi dài đăng trên trang cá nhân Facebook của ḿnh. Cô bé này đă tổng sỉ vả cả bà ngoại, bố mẹ ḿnh chỉ v́ bị mắng mỏ là lười học, không chịu làm việc nhà.
Câu chuyện của không ít nhóm nữ sinh Hà Nội dù về bất cứ đề tài ǵ th́ đi kèm thường là những cụm từ tục tĩu ghê gớm mà khi giải nghĩa ra khiến người lớn cũng phải ngượng chín mặt. Nào là “văi l.”, “hăm l.”, “d.c.m.”, “Cái cục c.”, “đ.”... Một thứ rác ngôn ngữ nhưng nhiều nữ sinh xem việc sử dụng nó là mốt, như lời của một nữ sinh ở Q.Thanh Xuân: “Không phát ngôn như thế bị coi là lỗi thời, lạc hậu...”.
Lẽ thường, văng tục là hành xử của ai đó, một khi họ không c̣n kiềm chế, kiểm soát được bản thân, như khi cáu gắt, chửi mắng, xô xát, ẩu đả... Thế nhưng, giờ đây với rất nhiều nữ sinh Hà Nội, chuyện văng tục trở thành thứ ngôn ngữ giao tiếp hằng ngày. Từ đơn giản như lời chào, hỏi han khi gặp nhau, thể hiện thân t́nh với bạn bè, đến trách móc, mắng yêu bạn. Rộng hơn th́ nhận xét, đánh giá, b́nh phẩm về một ai, rồi đến than phiền, chỉ trích một người nào, hoặc chỉ là lời bàn luận về lĩnh vực nào đó như phim ảnh, thời trang hay bóng đá..., tất cả đều đi kèm những từ văng tục... đậm đà về ngữ nghĩa và dày đặc về tần suất xuất hiện.
Văng tục trở thành một phần không thể thiếu trong câu chuyện của không ít nữ sinh và được họ xem đó là chuyện b́nh thường. Chúng tôi nhiều lần chứng kiến nữ sinh chửi bạn như tát nước vào mặt đi kèm những câu văng tục ngay giữa nơi công cộng. Thế nhưng thay v́ cáu gắt hay buồn rầu th́ “nạn nhân” lại nhăn nhở cười, không hề có biểu hiện ǵ gọi là bị tổn thương (!).
Bao biện
Hà - nữ sinh năm nhất Trường trung cấp Bách Nghệ - nói như phân trần: “Ngày xưa ḿnh nghe người khác nói tục c̣n đỏ mặt, thế nhưng hơn một năm nay đi cùng nhóm bạn giờ bị nhiễm lúc nào không biết”. Hà cho hay ban đầu là nghe, khi quen tai rồi th́ cũng đệm thử vài câu, riết rồi đâm ra thấy b́nh thường và bây giờ th́ không kiểm soát được. Ngồi với đám bạn thân, bất cứ câu nói nào của Hà cũng phải đi kèm một vài từ tục tĩu. Theo lư giải của Hà, mọi người chỉ nói cho vui tai chứ không có mục đích ǵ, hơn nữa v́ là bạn thân nên không có ǵ ngại ngần, ai cũng có thể xuề x̣a cho nhau.
Trong lúc đó, Giang - 18 tuổi, đang theo học lớp sư phạm tại một trường mầm non ở quận Thanh Xuân - cho hay lư do hay văng tục của ḿnh đơn giản là để ḥa nhập cùng đám bạn. “Khi đi chúng nó bàn luận rôm rả mà ḿnh cứ ngồi im như thóc không biết “đá” vài câu th́ quê lắm”, cô dạy trẻ tương lai vô tư bộc bạch.
C̣n T. - nữ sinh lớp 11 Trường THPT Nhân Chính - chia sẻ mục đích văng tục của T. và nhóm bạn đơn giản chỉ là cho câu chuyện sinh động hơn hay xả stress mỗi khi việc học hành, thi cử quá căng thẳng. “Sau mỗi buổi kiểm tra, thi học kỳ, cả nhóm lại hẹn nhau tụ tập ở quán trà chanh ngồi tám đủ chuyện trên đời, việc văng tục vài câu là khó tránh khỏi”, T. nói. Tuy nhiên, theo T., chính v́ vô tư văng tục, không nghĩ ngợi ǵ nhiều nên cả T. lẫn bạn của ḿnh đă tự biến văng tục trở thành một thói quen xấu xí của bản thân.
Theo Lâm Hoài / Tuổi Trẻ
Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
Quy định chỉ được tắm biển từ 7 - 17 giờ mỗi ngày đang gây khó cho ngành du lịch Vũng Tàu.
[/B]
17 giờ ngày 27.6, chúng tôi đứng trước Khu du lịch (KDL) Paradise (TP.Vũng Tàu, Bà Rịa-Vũng Tàu), đường Thùy Vân - Nguyễn An Ninh, chứng kiến cảnh hàng chục người dân chạy xe vào cổng để tắm biển đều bị bảo vệ ngăn lại, không cho vào.
Bảo vệ tên H. cho biết: “Theo quy định của UBND TP.Vũng Tàu và của công ty nên chúng tôi không thể cho dân vào tắm biển giờ này được. Mỗi lần ra ngăn lại tôi ngại lắm chứ, nhưng khi cho họ vào th́ chúng tôi bị công ty la rầy v́ làm trái quy định của Nhà nước”
[IMG]http://res.vtc.vn/media/vtcnews/2012/06/28/1_4.jpg[/IMG]
Biển báo “Hết giờ tắm biển” đặt trước cổng KDL Paradise - Ảnh: Nguyễn Long
Do bị bảo vệ ngăn lại, anh Nguyễn Văn Cường (ngụ P.Thắng Tam, TP.Vũng Tàu), bức xúc: “Sao đi tắm biển phải theo giờ quy định của nhà nước? Nếu là cán bộ công chức hay sinh viên, học sinh đi làm, đi học trong giờ hành chính th́ lấy đâu ra thời gian mà đến biển để tắm? Tôi đề nghị UBND TP.Vũng Tàu phải tăng thêm thời gian tắm biển và cử lực lượng cứu hộ trực”.
Trong khi đó, vào lúc 17 giờ 30 cùng ngày, khi có mặt tại KDL Bimexco (cách KDL Paradise hơn 200 m), chúng tôi vẫn thấy khách vào tắm biển rất đông. Lối dẫn xuống băi biển của KDL này có đặt bản ghi nội dung “Giờ tắm biển từ 7 - 17 giờ. Ngoài giờ trên không có cứu hộ”. Các bảo vệ ở đây vẫn bấm phiếu giữ xe cho khách xuống tắm biển, mặc dù thời gian này đă ngoài giờ quy định.
Cấm do thiếu cứu hộ
Đà Nẵng cho phép tắm biển từ 4 giờ 30 - 19 giờ
Theo Ban quản lư bán đảo Sơn Trà và các băi biển du lịch TP.Đà Nẵng (BQL), khách tắm biển tập trung nhiều nhất ở 2 khu vực từ băi tắm Sao Biển đường Trường Sa đến đường Hoàng Sa, P.Thọ Quang và ven biển đường Nguyễn Tất Thành từ P.Xuân Hà đến P.Ḥa Hiệp Nam. Hai băi tắm trải dài khoảng 9 km này hiện có 17 trạm cứu hộ cùng 93 nhân viên, mỗi trạm cách nhau 500 m. BQL đă đặt bảng thông báo và dùng hệ thống phát thanh khuyến cáo du khách nên tắm từ 4 giờ 30 đến 19 giờ hằng ngày và nên tắm gần khu vực có trạm cứu hộ để được hỗ trợ kịp thời. Người dân và du khách đến Đà Nẵng cũng đă quen với giờ giấc tắm biển như khuyến cáo nên hầu hết đều tuân thủ. Nhờ có các trạm cứu hộ với số nhân viên trực khá đông và được đào tạo bài bản, 6 tháng đầu năm, lực lượng cứu hộ đă cứu 110 trường hợp đuối nước.
Trao đổi với PV, ông Đoàn Thế Long, Cố vấn Tổng giám đốc Công ty liên doanh Vũng Tàu - Paradise, chia sẻ: “Quy định không cho dân tắm biển trước 7 giờ và sau 17 giờ là bất hợp lư. Trong các cuộc họp với UBND TP.Vũng Tàu, chúng tôi đều có ư kiến kéo dài thời gian tắm biển nhưng vẫn chưa thấy phản hồi”.
“Khi để người dân tắm biển ngoài giờ quy định, lỡ xảy ra sự cố chết đuối th́ chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. V́ vậy, khi không có lực lượng cứu hộ của Nhà nước trực nữa th́ chúng tôi buộc ḷng không cho người dân vào tắm”, ông Long nói thêm.
V́ sao không có lực lượng cứu hộ ngoài giờ quy định? Ông Phạm Khắc Tộ, Phó trưởng ban Quản lư các KDL TP.Vũng Tàu, giải thích: “Do anh em làm việc, ngâm ḿnh dưới nước từ sáng đến chiều th́ sức đâu mà làm nổi. Giờ mà tuyển một nhân viên cứu hộ vào làm đâu có dễ”.
Theo t́m hiểu của PV, quy định chỉ được tắm biển từ 7-17 giờ được UBND TP.Vũng Tàu ban hành ngày 31.8.1996, nhưng lâu nay ít ai thực thi. Vào ngày 27.5, UBND TP.Vũng Tàu có văn bản cảnh báo nguy hiểm khi tắm biển trước 7 giờ và sau 17 giờ.
Theo đó, UBND TP.Vũng Tàu đề nghị UBND các phường, xă tuyên truyền cho người dân biết những nguy hiểm khi tắm biển ngoài giờ quy định; đồng thời vận động nhân dân không nên tắm biển quá sớm hoặc quá muộn khi chưa có lực lượng trực cứu hộ. Từ sự "nhắc nhở" này, các KDL mới áp dụng trở lại quy định trên.
Trao đổi với PV, bà Trương Thị Hường, Phó chủ tịch UBND TP.Vũng Tàu lư giải: "Thời gian qua, du khách và người dân tắm biển từ sáng sớm hoặc chiều tối khi không có lực lượng cứu hộ đă xảy ra nhiều vụ tai nạn chết đuối. Chính v́ vậy UBND TP.Vũng Tàu đă ra quy định giờ tắm biển như trên". Tuy nhiên, bà Hường cũng nói thêm với PV: “Nhưng tới đây chúng tôi sẽ kéo dài thời gian tắm biển đến 19 giờ tối”.
Nguyễn Long/Thanh niên
Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
H́nh ảnh chỉ có ở Việt Nam[/B]
Sư hành nghề trang điểm
[IMG]http://thoibao-online.com/images/stories/augustth12/su%20ho%20mang.jpg[/IMG]
Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
Giới thiệu tác phẩm mới của Dư Hoa “Trung Quốc trong 10 Chữ”
[/B]
Đào Trung Đạo
Dư Hoa là nhà văn trung niên được đọc “lậu” nhiều nhất ở Trung Quốc trong ṿng 20 năm nay. Gọi làđọc lậu v́ sách của Dư Hoa tuy chỉ được in ấn và lưu hành ở Hồng Kông nhưng vẫn lọt vào nội địa. Quyển Huynh Đệ của Dư Hoa cũng đă được dịch sang tiếng Việt và xuất bản ở trong nước. Quyển tiểu thuyết đồ sộ này là tác phẩm thứ ba được dịch sang Anh ngữ sau các cuốn Chuyện Người Bán Máu, Khóc Trong Mưa Phùn, và Sống. “Trung Quốc trong Mười Chữ” (China in Ten Words) tác phẩm mới nhất của Dư Hoa được xuất bản ở Mỹ vào tháng 11 năm nay là một cuốn luận văn ngắn.
Dư Hoa sinh năm 1960 ở Triết Giang, Trung Quốc. Khi 18 tuổi, sau một thời gian được huấn luyện làm nha công, họ Dư hành nghề khoảng 5 năm rồi bỏ nghề; phần v́ làm nha công không những suốt ngày cứ phải “nh́n vào mồm thiên hạ” mà c̣n kiếm được ít tiền nên khi thấy những cán bộ nhà nước làm cho Trung Tâm Văn Hóa cả ngày chỉ lang thang rong chơi mà lương bổng lại khấm khá, Dư Hoa xoay được một chân trong một trung tâm văn hóa và bắt đầu viết lách. Tên tuổi của Dư Hoa nổi như cồn khi tiểu thuyết Sống được đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu đưa lên màn bạc. Cuốn phim này được tŕnh chiếu và được trao giải ở Đại Hội Điện Ảnh Cannes năm 1995. Dư Hoa cũng được trao giải văn chương Mao Thuẫn.
Tuy không được đào tạo chính qui về văn chương nhưng Dư Hoa là một người viết chịu khó đọc để học hỏi các nhà văn nổi tiếng thế giới như Fyodor Dostoievsky, William Faulkner, Toni Morrison… (dĩ nhiên chỉ đọc được những nhà văn này qua các bản dịch Trung văn.) Với những tác phẩm viết trước năm 1992 Dư Hoa được coi là nhà văn tiền phong, hiện đại trong văn phong cũng như đề tài. Nhưng từ sau quyển Huynh Đệ,Dư Hoa ngả sang lối viết hiện thực phê phán xă hội, châm biếm theo kiểu Lỗ Tấn trước đây. Tuy không có được căn bản học thuật như Lỗ Tấn nhưng bù lại Dư Hoa lại có sự can đảm cất lên tiếng nói phản biện, thẳng thắn tŕnh bày sự thực.
“Trung Quốc trong 10 Chữ” được Allan H. Barr dịch sang Anh ngữ (China in Ten Words) và được độc giả Mỹ đón nhận khá nồng nhiệt phần v́ quyển sách ra mắt đúng thời vụ vào lúc người Mỹ cũng nhưdân chúng nhiều nước trên thế giới đang chú ư tới Trung Quốc v́ nước này có thái độ hung hăng trong vụ tranh chấp Biển Đông mới đây và chính sách trở lại Á Châu của chính quyền Obama. Chúng tôi muốn giới thiệu “Trung Quốc trong Mười Chữ” của Dư Hoa v́ thấy có khá nhiều sự việc xảy ra ở Việt Nam trong quá khứ cũng như hiện tại rất giống những điều Dư Hoa viết về Trung Quốc. Hơn nữa, cái nh́n hiện thực phê phán của Dư Hoa cũng đáng xem xét để có một bức tranh về những xă hội c̣n do Đảng Cọng Sản độc quyền cai trị.
Mười chữ Dư Hoa dùng để tóm thực tại xă hội Trung Quốc là: Nhân Dân,Nhà Lănh Đạo, Đọc, Viết, Lỗ Tấn, Cách Mạng, Cách Biệt Giàu Nghèo,Cùng Đinh, Bắt Chước Rởm, và Bịp. Chúng tôi xin tóm lược những chương quan trọng để đối chiếu với thực trạng xă hội Việt Nam hiện nay.
Trong chương mở đầu“Nhân Dân”Dư Hoa tự thú cho đến hôm nay khi viết hai chữ này xuống anh vẫn c̣n cảm thấy nghi ngờ không hiểu ḿnh viết có đúng không v́ chữ này đối với anh vừa xa lạ vừa thân quen, và chữ này có lẽ cũng c̣n là một chữ kỳ quái nhất trong tiếng Hoa: nó hiện diện khắp nơi nhưng hóa ra lại vô h́nh. Chữ này luôn xuất hiện trên môi các quan chức c̣n dân chúng lại ít khi dùng tới. Dư Hoa mỉa mai:
“Chúng ta phải ghi công những quan chức này v́ nhờ họ mà chúng ta c̣n chứng tỏ được chữ này vẫn được dùng tới.”Trong quá khứ chữ này rất nặng kư v́ tên nước cũng được đặt là Công Ḥa Nhân Dân Trung Quốc, Mao chủ tịch bảo chúng ta phải “phục vụ nhân dân”, tờ báo quan trọng nhất của Đảng cũng có tên gọi là Nhân Dân Nhật Báo. Và từ năm 1949 chúng ta được dạy rằng “nhân dân là chủ nhân” đất nước. Hai chữ nhân dân cũng tuyệt với như ba chữ “Mao Chủ Tịch” vậy. Thế rồi thời thế đổi thay. Khi xảy ra cuộc Cách Mạng Văn Hóa (CMVH) nếu bạn nói hai chữ nhân dân ra th́ nguời khác nh́n bạn với thái độ nghi ngờ v́ có lẽ bạn nói trật tuy chẳng có ai phản đối bạn. Trong giai đoạn này người dân hết sức giữ mồm giữ miệng, sơxảy là bị vu cáo là “phản cách mạng” và bị cho vào tù ngay.
Thời trẻ Dư Hoa c̣n được dạy rằng “Mao Chủ Tịch sống măi trong ḷng chúng ta” cho nên khi đi diễn hành trong cuộc CMVH, Dư Hoa phấn khởi đưa ra khám phá của ḿnh rằng cái sống trong ḷng Mao Chủ tịch dĩ nhiên là nhân dân rồi cho nên thậtđúng logic khi nói “Nhân dân là Mao chủ tịch, Mao Chủ tịch là Nhân dân!” Cha mẹ anh cũng như nhiều người khác nghe anh nói vậy ban đầu c̣n có thái độ nghi ngờ nhưng dần dà mọi người gật đầu cho là chí lư, nhưng dặn anh chớ có nói như thế nữa!
Nhưng khi anh tuyên bố nhận ḿnh là kẻ sáng chế ra câu nói th́ không ai chịu nh́n nhận điều này. Và việc khi có quá nhiều người dùng câu nói này lại khiến anh cảm thấy bị đe dọa v́ đă chót nhận ḿnh là kẻ sáng chế. Khiếp sợ v́ vào giai đoạn này không ai có quyền nhận ḿnh là kẻ đầu tiên sáng chế ra bất cứ điều ǵ.
Biến cố Thiên An Môn năm 1989 là một khúc quanh mới của lịch sử Trung Quốc: Cái chết của ông HồDiệu Bang người có tinh thần đổi mới đưa tới việc sinh viên biểu t́nh ở Thiên An Môn đ̣i dân chủ, tự do, và tố cáo tham nhũng. Nhưng v́ sự cứng rắn từ chối đối thoại của chính quyền nên hàng trăm ngàn sinh viên biểu t́nh tuyệt thực. Người dân Bắc Kinh (nhân dân) thời đó chẳng màng ǵ tới tự do dân chủ nhưng lại ủng hộ việc tốcáo tham nhũng nên rất đông người ào ạt gia nhập biểu t́nh với sinh viên.
Vào giai đoạn này chính sách Đổi Mới của Đặng Tiểu B́nh đă được 11 năm, dân chúng/nhân dân đă thoát cảnh nghèo đói nhưng Đổi Mới lại tạo nên những mâu thuẫn trầm trọng trong xă hội: quan lại đảng viên tham nhũng, bất công cửa quyền, giai cấp giàu có mới xuất hiện…Và dân chúng/nhân dân bất lực chỉ c̣n biết ngấm ngầm than thở. Nhưng so với hiện tại th́ sự tham những thời đó thật không đáng kể.
Tinh thần dân chủtự do của Thiên An Môn ngày nay được thay thế bằng sự đam mê làm giàu. Kho từ vựng cũng thay đổi: ngày nay người ta nói tới nào là đầu tư, chứng khoán, giới hâm mộnhững kẻ nổi danh, công nhân thất nghiệp, nông dân di cư…Thế nên nội dung chữnhân dân cũng đă biến nghĩa: Giờ đây chữnày, trong nhiều lănh vực, được dùng để chỉ những sản phẩm trên thị trường, và h́nh ảnh cũng như tư tưởng của Mao Chủ tịch nay cũng đă được tái chế biến để phục vụ chính sách tuyên truyền của Đảng. Họ Dư kết luận về “nhân dân”:
Nay nhân dân Trung Quốc lao vào ṿng cạnh tranh cắt cổ nhau chỉ để tồn tại, kẻ mạnh ŕnh rập ăn thịt kẻ yếu, mọi người làm giàu bằng bạo lực hay lừa đảo, và kẻ yếu kém và an phận đau khổ trong khi kẻ liều lĩnh và vô luơng được mùa nởrộ.”
Nhưng dù thất vọng với “nhân dân hôm nay” lao đầu theo tiền bạc Dư Hoa vẫn đặt niềm tin vào ư nghĩa của chữ “nhân dân” v́ kỷ niệm khắc xâu trong tâm khảm anh là h́nh ảnh hàng chục ngàn người đă kiên tŕ quy tụ lại trong đêm tối thắp đuốc sáng rực trong đêm lạnh giá tại một ngă tư bên một cây cầu kế cận quảng trường Thiên An Môn miệng hát quốc ca với mục đích ngăn đoàn thiết giáp của quân đội do chính quyền điều tới để cán nát những người biểu t́nh. Dư Hoa viết:
“Tôi vẫn cho rằng ánh sáng truyền đi xa hơn tiếng nói con người, và tiếng nói con người truyền đi xa hơn hơi ấm thân thể con người. Nhưng đêm hôm đó tôi mới nhận ra rằng không phải vậy, v́ khi mọi người đứng lên thành một khối th́ tiếng nói của họ truyền đi xa hơn cả ánh sáng, và hơi ấm thân thể họ c̣n truyềnđi xa hơn thế nữa. Và đó là điều tôi đă khám phá ra “nhân dân” có nghĩa là ǵ.”
Đọc những nhận xét của Dư Hoa ở trên ta sẽ hiểu rơ hơn câu chuyên mới đây xảy ra ở Việt Nam: Cưdân mạng “lề trái” tranh luận phản bác ồn ào về phát ngôn của đôi ba quan chức của Đảng đă hiểu nội dung chữ “nhân dân” thật quái đản. Thật ra sự quái đản này nói lên nghịch lư tiềm ẩn của thực tại xă hội ở Việt Nam y chang như ở Trung Quốc.
Cũng như chữ “nhân dân” chữ “lănh đạo” ngày nay cũng mất hẳn cái nghĩa ba chục năm trước đây. DưHoa để nhiều trang sách để viết về Mao Trạch Đông và thủ đoạn chính trị biến dân chúng thành những kẻ sung bái ḿnh, cũng như làm khiếp sợ hay loại bỏ nhưng người lănh đạo trước đây từng là đồng chí thân tín. Mao Chủ tịch là kẻ luôn gây ngạc nhiên trong hành xử đối với đồng chí và quần chúng. Theo Dư Hoa, họ Mao là vị “hoàng đế” duy nhất trong lịch sử Trung Quốc không dùng ngôn từ thiên tử mà lại dùng một thứ ngôn từ rất gần với ngôn từ của quần chúng. Ngoài ra Mao Chủ tịch lại c̣n có tài mê hoặc quần chúng, chẳng hạn như sự kiên ngày 16 tháng 7 năm 1966 – khi đó họ Mao đă 72 tuổi – họ Mao th́nh ĺnh xuất hiện bên bờ sông Dương Tử ở Vũ Hán giữa đámđông hàng ngàn tay bơi đang cuồng nhiệt hát quốc ca, giương cao biểu ngữ “Đông Phương Hồng”: Họ Mao liền vẫy tay đi xuống bờ sông và cùng bơi với mọi người trong tiếng hoan hô vang dội “Mao Chủ tịch Muôn Năm”! Lập tức ngày hôm sau Nhân Dân Nhật Báo chạy bài tường thuật sự kiện này cùng với câu ngợi ca “Đó thật là một niềm vui vĩ đại của nhân dân Trung Quốc v́ Chủ tịch kính yêu của chúng ta có sức khỏe thật tuyệt vời.” Không chỉ có thế,những ngày tiếp theo triệu triệu tấm h́nh khổ lớn (poster) cảnh Mao Chủ tịch mặcđồ bơi được phát đi để dán tường khắp ngang cùng ngơ hẻm trên cả nước.
Khi họ Mao c̣n sống người dân không ai dám nói nguyên họ tên Mao Trạch Đông như thể sợ phạm húy. Hiện nay Mao vẫn được tôn sùng. Ngay như Đặng Tiểu B́nh, trong những năm cuối đời,đă nhận ra được những mâu thuận sâu sắc của chính sách Đổi Mới ḿnh chủ trương, và có ư nghĩ cảm phục họ Mao v́ trong thời Mao trị v́ không làm ǵ có những nghịch lư như vậy. Cũng chính v́ lư do này Mao được “tái sinh”. Dư Hoa thuật lại:
“Không lâu trước đây người ta làm một cuộc thăm ḍ ư kiến trên Internetđể biết thái độ dân chúng trước câu hỏi “Nếu như họ Mao sống dậy hôm nay” th́ sao. Kết quả có 10% ư kiến cho rằng đó là điều tệ hại, 5% cho rằng việc này chẳng quan hệ ǵ đối với Trung Quốc cũng như toàn thế giới, trong khi có 85% ư kiến lại cho rằng đó là một điều tốt.”
Dư Hoa cho rằng v́đây là cuộc thăm ḍ ư kiến trên Internet nên rất có thể ư kiến đa số 85% này phầnđông là của giới trẻ. V́ giới trẻ hôm nay chẳng biết ǵ nhiều về lịch sử quá khứcũng như về họ Mao nên ta có thể suy ra rằng đó là một thái độ bất măn với giới lănh đạo hiện tại. Ngoài ra Dư Hoa c̣n đưa ra nhận xét: Dù tốt hay xấu, những việc họ Mao đă làm ở Trung Quốc nay không c̣n quan trọng nữa, nhưng ảnh hưởng của tư tưởng Mao Trạch Đông vẫn cứ như những hạt giống vẫn nảy mầm tươi tốt, không hề sút giảm cả ở Trung Quốc cũng như nhiều nơi trên thế giới. Nhận xét này của Dư Hoa xem ra không có cơ sở.
Sang đến chương “Đọc”họ Dư kể lại việc đọc sách của ḿnh thời niên thiếu và thời tuổi trẻ. Trong thời niên thiếu vào năm 1973, sau cuộc Cách Mạng Văn Hóa hầu như toàn bộ sách vở bịvệ binh đỏ thiêu rụi và v́ là học sinh ở một vùng xa xôi hẻo lánh, sách đọc không có, nên cuốn Tuyển tập Mao Trạch Đông và cuốn Trích dẫn lời Chủ tịch Mao là những cuốn sách duy nhất đối với một đứa trẻ ham đọc sách tưởng chừng sẽ trởthành hấp dẫn đối với cậu học sinh tiểu học họ Dư, nhưng dù có đọc cậu bé cũng hoàn toàn không nhập tâm được ǵ. Ngược lại, chỉ có những chú giải trong Tuyển tập là gây được chút thích thú v́ nhưng chú giải này cho cậu biết được tóm lược những sự kiện và nhân vật lịch sử.
Lên trung học DưHoa bắt đầu say mê đọc những quyển sách được cho là độc hại. Những quyển sách này may mắn chưa bị vệ binh đỏ thiêu rụi, c̣n được lén lút truyền tay qua nhiều người cho nên phần lớn thiếu trang, thiếu đầu thiếu đuôi, thiếu cả b́a sách nên cũng chẳng biết tác giả là ai. Dư Hoa kể lại chuyện anh và mấy đứa bạn học vớ được bản dịch lậu một cuốn tiểu thuyết t́nh lăng mạn của Pháp và cả bọn quyết định thức thâu đêm chia nhau chép tay từng phần quyển sách sau đó nhập lại thành cảquyển để mỗi đứa tha hồ có thể đọc đi đọc lại. Nhưng chuyện tức cười xảy ra là sáng hôm sau khi xem lại th́ không đứa nào đọc được chữ viết của đứa kia. Chính v́ những cuốn tiểu thuyết mất đầu thiếu đuôi – nhất là thiếu phần kết truyện này đă khiến Dư Hoa, nhiều đêm trằn trọc cố tưởng tượng ra cái kết thúc truyện. Kinh nghiệm này có ảnh hưởng lớn việc đi vào con đường viết lách của Dư Hoa.
Chương viết về “LỗTấn” (mất năm 1936) khá thú vị v́ Dư Hoa kể lại ḿnh từ chỗ coi thường văn hào này thời c̣n trẻ trung ấu trĩ cho đến khi trưởng thành đọc lại Lỗ Tấn mới thấy ngưỡng mộ nhà văn này. Sinh thời Mao Chủ tịch rất hâm mộ Lỗ Tấn, biến tên tuổi nhà văn này thành biểu tượng của sự đúng đắn và cách mạng thường trực. Nhưng bọn trẻ như Dư Hoa lại thấy tác phẩm của Lỗ Tấn mang nặng một ư nghĩa quá tầm văn chương và tự truyện. Và cậu học tṛ họ Dư ưa chế riễu đă lợi dụng cơ hội gán những ư kiến của ḿnh cho là của Lỗ Tấn để chiến thắng trong những cuộc tranh luận với bè bạn. Nhưng rất lâu sau này khi một đạo diễn điện ảnh muốn DưHoa đọc hết những truyện ngắn của Lỗ Tấn để chuyển thể thành kịch bản phim họDư mới kinh ngạc khám phá ra Lỗ Tấn quả thực là một nhà văn có tầm vóc lớn lao. Dư Hoa đưa ra kết luận: “Đối với một ngườiđọc, để thực sự gặp gỡ được một nhà văn nhiều khi tùy thuộc vào việc t́m đượcđúng lúc để đọc.”
Bàn về “Giầu nghèo cách biệt” giọng văn Dư Hoa chua chát hơn. Lịch sử Trung Quốc trải qua từthời xảy ra Cách mạng Văn hóa đến nay, bạo động biến dạng từ nổi sang ch́m: ngày nay có rất nhiều kẻ giàu sang sống vô cảm trước cảnh nghèo túng của những kẻ cùng đinh là những người “không c̣n ǵđể mất mát v́ họ đă bắt đầu từ con số không” cho nên họ bất chấp đạo lư, luật pháp cản đường kiếm lợi.
Và ngay những kẻgiàu sang xa hoa hành xử cũng chẳng khác ǵ bọn cùng đinh. Phương châm “cứu cánh biện minh cho phương tiện” trở thành phổ biến trong mọi tầng lớp xă hội. Theo chân Lỗ Tấn, Dư Hoa ở những chương sách cuối hướng sự phê phán xă hội triệtđể hơn. Như trong chương “Bịp” tác giả vạch trần hiện tượng con người t́m lợi nhuận bằng cách lợi dụng danh tiếng người khác và hiện tượng này nay đă được coi là hợp pháp ở Trung Quốc. Lấy ngay kinh nghiệm bản thân: tuy được chính quyền chỉ định như một nha sĩ nhưng thực ra họ Dư chỉ qua huấn luyện bằng cách quan sát qua loa một nha sĩ đă nghỉ hưu tác nghiệp. Việc không có căn bản học vấn hay huấn luyện nghề nha chẳng phải là điều quan trọng v́ đă có chức danh do nhà nước công nhận, có dụng cụ hành nghề, và có cả một văn pḥng nằm trong một bệnh viện do nhà nước quản lư. Nhớ lại chuyện cũ Dư Hoa nay biết ḿnh đúng là một nha sĩ “bịp.” Bịp bợm cũng c̣n là chuyện b́nh thường trong các cơ sở sản xuất hay bán đồ “nhái”.
Tệ nạn “Bắt chước rởm”cũng là một đặc điểm khác của xă hội Trung Quốc hiện nay: chẳng hạn một tờ nhật báo khủng nọ đăng tải một bài viết về chuyện Bill Gates đă thuê một một khu chung cư tồi tàn với một giá cao ngất trời để không bao lâu sau biến khu chung cư này thành một khu chung cư nổi tiếng khắp nước. Thế nhưng, chẳng có ai quan tâm tới sự dối trá của bài báo bởi “Ở Trung Quốc dân chúng chỉ nhún vai coi đó là tṛ bịp bợm.”
Trong khi nông dân nghèo vượt bao dặm đường từ quê ra tỉnh để bán máu đổi lấy miếng ăn th́ những đại gia xây cất những lâu đài nguy nga rập khuôn kiểu Ṭa Bạch ốc. “Ban ngày th́ vịtổng giám đốc công ty ngồi ở bàn giấy thiết kế nhái theo Văn pḥng H́nh Bầu dục,”nhưng “Buổi tối ông ta cầm tay cô thư kư xinh đẹp và dắt cô ta vào căn pḥng ngủnhái kiểu Pḥng ngủ của Lincohn.”
Qua 10 chương sách Dư Hoa cho mọi người thấy rơ tác giả tin rằng phép màu Trung Quốc chỉ là một ảo tưởng nhất thời. Tác giả khẳng định: “Kiểu mẫu tăng trưởng của Trung Quốc là chi ra 100 tệ để kiếm lời 10 tệtrong tăng trưởng GDP.” Giống như Bước Nhảy Vọt trước đây, cái kiểu mẫu tăng trưởng kinh tế được theo đuổi một cách mù quáng như thế chỉ tổ đưa đến hậu quả thảm khốc mà thôi.
Trong buổi giới thiệu quyển “Trung Quốc trong 10 Chữ” với sinh viên ban Nghiên Cứu Văn Hóa Trung Quốc ở đại học Berkeley vào ngày 2 tháng 11, 2011 DưHoa c̣n nói đến nhiều tệ trạng khác trong xă hội Trung Quốc hiện nay như giới quan chức địa phương bất chấp chính sách của chính quyền trung ương, mặc sức tham nhũng vơ vét, người có tội chỉ cần có một luật sư và một tay trung gian chạy án và chịu chi tiền th́ bản án sẽ được giảm nhẹ tối đa một cách dễ dàng vv…
Câu hỏi đặt ra là: Liệu các nhà văn “hiện thực phê phán” của Việt Nam có đủ canđảm như Dư Hoa để viết về xă hội nước ta hiện nay không? Nếu như quyển “Trung Quốc trong 10 Chữ” được sang tiếng Việt (như quyển Huynh Đệ) th́ có được xuất bản và lưu hành không?
Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
[B]Biểu tượng Văn hoa Ưu việt XHCN?
Ḷng hào hiệp và Thói tiểu nhân
Phan Hạnh[/B]
[IMG]http://thoibao-online.com/images/stories/augustth12/tuongtiecthuong.jpg[/IMG]
Trong trong giai đoạn gần cuối Đệ Nhị Thế Chiến có một câu chuyện liên quan đến ḷng hào hiệp. Chuyện kể rằng Trung úy phi công Franz Stiegler của Luftwaffe (Không Quân Đức) đă tha mạng cho do Trung úy phi công Charles Brown cùng 10 người của phi hành đoàn trên một oanh tạc cơ Hoa Kỳ đang khốn đốn trên bầu trời. Mặc dù vẫn biết Brown đang đi dội bom nước Đức, vẫn biết tha cho địch là mất cơ hội được trao tặng huy chương cao quư và có thể bị đưa ra trước ṭa án quân sự để lănh án tử h́nh, nhưng Trung úy Franz Stiegler đă chấp nhận.
Câu chuyện đó sau được chính Trung úy Brown kể lại.
Trong tác phẩm Tâm Hồn Cao Thượng, loại sách chuyện dành cho trẻ em do Hà Mai Anh dịch từ nguyên tác Les grands coeurs của văn hào Edmond De Amicis người Ư, có một chuyện về ḷng hào hiệp. Ở Chương Sáu, với tựa đề Ḷng Hào Hiệp, chuyện kể về Crotsi, một cậu học sinh nghèo tàn tật v́ bị chọc ghẹo chế giễu nên đă không dằn được sự nóng giận và đă ném lọ mực văng trúng thầy. Người bạn tốt của Crosti là Garoné đứng ra nhận tội thế nhưng vị thầy không tin. Thế rồi Crotsi thú nhận tội. Thầy mắng mấy đứa học tṛ quỉ quái đă chọc giận và ăn hiếp kẻ yếu như sau: “Các anh đă vô cớ lăng mạ một người bạn không trêu chọc các anh. Các anh đă chế giễu một người tàn tật. Các anh đă xúc phạm một đứa trẻ yếu đuối không tự vệ được. Các anh đă làm một điều hèn hạ đáng xấu hổ, một điều có thể làm nhơ nhuốc đến phẩm giá của con người, các anh là những đồ đê tiện!” Nghe vậy, Garoné xin thầy tha thứ cho mấy đứa học tṛ quỉ đầu gấu hay bắt nạt. Đó là một tấm gương của ḷng hào hiệp, là lối cư xử của người quân tử.
Khái niệm quân tử và tiểu nhân có trong mọi nền văn hóa, dù Đông phương hay Tây phương.
Nho giáo Trung Hoa phân chia con người trong xă hội ra làm hai tầng lớp quân tử và tiểu nhân. Sự phân định này có thể do Khổng Tử đề ra hoặc đă xuất hiện từ giữa đời Chu trước Khổng Tử. Từ đời Chu cho đến thời Chiến quốc, hai chữ “quân tử” (Jūnzǐ 君子) được dùng để chỉ lớp đại trượng phu và quư tộc có ư nghĩa tương đương với “gentleman” của Anh ngữ. Những tầng lớp khác trong xă hội đều là Tiểu nhân. Quân tử và Tiểu nhân chỉ là phép định danh theo địa vị xă hội cổ xưa; ư nghĩa của chúng đă biến đổi theo thời gian. Ngày nay, quân tử mang ư nghĩa hào hiệp cao thượng trong khi tiểu nhân ngày nay đồng nghĩa với tâm tính hèn hạ.
Luận về bậc đại trượng phu, quân sư của Tào Tháo là Tŕnh Dục cho rằng đại trượng phu là người hội đủ ba đức tính: 1) Không nỡ hiếp đáp kẻ dưới, không lấn át kẻ yếu. 2) Ân oán phân minh. 3) Tín nghĩa rơ rệt. Đem nguyên tắc này áp dụng trong binh thư quân ngũ, Tŕnh Dục qui định rằng tướng soái đại trượng phu không giết đối phương đă ngă ngựa (kẻ dưới) và buông khí giới đầu hàng (kẻ yếu).
Do đó, chúng ta thấy ḷng hào hiệp và tinh thần mă thượng là một phẩm chất của con người do hun đúc mà có chứ không phải sẽ có được khi ở một vị trí hay tước vị.
Chức tước và địa vị xă hội chưa hẳn là yếu tố duy nhất biến một nhà quí tộc thành hiệp sĩ đại trượng phu. Trước sự cầu khẩn của một bà mẹ xin vua ban cho con trai của bà chức tước hiệp sĩ, vua James II của Anh quốc (1633-1701) từng nói: "Tôi có thể biến con bà thành một nhà quí tộc nhưng ngay cả Đấng Vạn Năng cũng không thể biến cậu ta thành một bậc đại trượng phu. (I could make him a nobleman, but God Almighty could not make him a gentleman.)
Ḷng hào hiệp mă thượng thường đi liền với danh dự. Tại các nước châu Âu thời thế kỷ thứ 17, đàn ông thuộc giới quí tộc thường giải quyết những tranh chấp cá nhân bằng thách thức so kiếm để bảo vệ danh dự đă bị xúc phạm trước đám đông; đến khi súng được phát minh th́ trở thành các cuộc đọ súng. Nhưng một người có ḷng hào hiệp, mă thượng không bao giờ đưa ra lời thách thức giao đấu trước với một kẻ thua kém tài sức hơn. (Không nỡ hiếp đáp kẻ dưới, không lấn át kẻ yếu).
Trong lịch sử nước nhà, vị tướng soái nổi tiếng không giết kẻ đầu hàng chính là Lê Lợi (1385-1433), vị thủ lănh cuộc khởi nghĩa Lam Sơn đă chiến thắng quân Minh và trở thành vị vua đầu tiên của vương triều nhà Hậu Lê, triều đại lâu dài nhất trong lịch sử Việt Nam. Tháng Chạp năm Đinh Mùi (1427), soái tướng nhà Minh là Vương Thông cùng hàng vạn quân binh thua trận quy hàng. Các phó tướng và nghĩa quân muốn giết họ để trả thù tội ác đối với người Việt trong suốt thời gian Việt Nam dưới ách đô hộ của triều Minh. Lê Lợi nói “Bản tâm của người nhân đức là không muốn giết người. Không nên v́ muốn trả thù mà mang tiếng xấu muôn đời là đă giết kẻ đầu hàng.” V́ muốn giữ ḥa khí giữa hai nước nên Lê Lợi đă truyền lịnh cấp đầy đủ phương tiện cho hàng binh Tàu hồi hương.
Ḷng hào hiệp trong truyền thống Hoa Kỳ
Ḷng hào hiệp của Lê Thái Tổ không khỏi bắt chúng ta liên tưởng đến một diễn tiến vào lúc kết thúc của cuộc nội chiến Hoa Kỳ xảy ra trong buổi lễ kư kết đầu hàng giữa tướng Robert E. Lee (Hợp Bang, Confederate, phe miền Nam thua trận) và tướng Ulysses S. Grant (Liên Bang, Union, phe miền Bắc thắng trận) đầy ḷng hào hiệp và tinh thần mă thượng tại thị trấn Appamatox, thuộc tiểu bang Virginia ngày 9 tháng 4 năm 1864. Sau khi tướng Lee đặt bút kư tên vào văn bản đầu hàng, để xoa dịu nỗi đau buồn tủi nhục của người bại trận, tướng Grant bắt tay cựu đối phương và nói: “Trong cuộc chiến này, chỉ có nước Mỹ chiến thắng chớ không có ai thắng ai thua.”
Thật vậy, tướng Grant ra lệnh cho quân sĩ dưới quyền không được reo ḥ chiến thắng và phải đối xử kính trọng với chiến binh bại trận. Các sĩ quan và binh sĩ miền Bắc đang có mặt đều đưa tay kính cẩn tiễn chào tướng Lee ra về. Thể theo lời yêu cầu của tướng Lee, tướng Grant cho phép binh sĩ phe miền Nam được mang lừa ngựa về quê quán để sử dụng trong nông trại v́ đó là tài sản của riêng họ mang theo khi gia nhập quân đội. Ngay cả cờ của phe miền Nam không hề bị cấm, vẫn tự do tung bay bất cứ nơi nào. Ngày nay, khi viếng thăm Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington ở thủ đô Washington DC, chúng ta sẽ thấy mồ mả binh sĩ Miền Bắc và Miền Nam đều giống nhau không phân biệt ai là “liệt sĩ anh hùng” ai là “lính ngụy”. Trong sách giáo khoa hay tất cả các bảo tàng viện khắp nước Mỹ, tài liệu lịch sử, di tích, h́nh ảnh quân đội hai bên đều được trung thực ghi lại và ǵn giữ trân trọng như nhau không thiên vị bóp méo. Phải chăng đó là do truyền thống tốt đẹp với tinh thần mă thượng hào hiệp.
Tinh thần mă thượng, hào hiệp, trượng phu của người Mỹ được thể hiện đối cả kẻ thù khác chủng tộc. Cuộc tấn công gây hấn bất ngờ của quân đội đế quốc Nhật vào căn cứ hải quân Trân Châu Cảng ở Hạ Uy Di sáng ngày 7 tháng 12 năm 1941đă giết chết 2,402 quân nhân Hoa Kỳ và gây thiệt hại nặng nề cho lực lượng hải quân Mỹ ở Thái B́nh Dương gây bàng hoàng. Hoa Kỳ bắt buộc phải tuyên chiến với Nhật. Không đầy bốn năm sau, Hoa Kỳ đă khiến Nhật phải khuất phục. Ngày 2 tháng 9 năm 1945, trên chiến hạm Missouri, đại diện của các nước Đồng Minh và chính phủ Nhật Bản chính thức kư văn kiện đầu hàng.
Sau khi kư xong, đại diện của Đồng Minh là tướng MacArthur đọc bài diễn văn ngắn gọn nhưng chứa đựng tất cả tinh thần cao thượng của người Mỹ có đoạn như sau: “Đây là hy vọng thiết tha nhất của tôi, và thật sự cũng là hy vọng của toàn thể nhân lọai, rằng từ sự kiện trang nghiêm này một thế giới tốt đẹp hơn sẽ hiện ra từ máu và sự chém giết nhau trong quá khứ - một thế giới sẽ phục sự cho nhân phẩm con người và để hoàn thành ước nguyện cao cả nhất cho tự do, ḷng bao dung và sự công bằng.” Ngay sau khi đặt chân đến Tokyo, MacArthur ra lệnh cho các binh sĩ dưới quyền ông không được trả thù người Nhật v́ bất cứ lư do ǵ và ưu tiên hàng đầu của ông phải lo cho người dân Nhật qua khỏi cơn đói rách do các hậu quả của chiến tranh.
Nói về tinh thần hào hiệp mă thượng của người Mỹ, cựu thủ tướng Tony Blair của Anh đă viết như sau trong quyển hồi kư The Journey: “Trong phẩm cách của người Mỹ có tinh thần mă thượng hào hiệp, được hun đúc qua nhiều thế kỷ, phát xuất từ tinh thần khai phá biên cương để lập nghiệp, và nhiều đợt di cư của các sắc dân khắp thế giới đổ về đây, từ cuộc chiến đấu để dành độc lập, đến cuộc nội chiến, từ nhiều biến cố lịch sử, cũng như những sự kiện t́nh cờ. Tất cả đă làm thành một nước Mỹ vĩ đại.”
C̣n Việt Nam th́ sao?
Tinh thần hào hiệp mă thượng hầu như vắng bóng. Suốt chiều dài lịch sử, Việt Nam có được bao nhiên tấm gương của tinh thần này hay chúng ta chỉ có lập rồi phá chớ không có tiếp nối. Và sau mỗi lần lật đổ một triều đại hay một chế độ là những cuộc giết hại công thần, thanh trừng đẫm máu, những sự trả thù tàn bạo theo kiểu diệt trừ hậu hoạn, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc đưa đến tru di tam tộc, đào mồ cuốc mả. Sự việc đó cứ tiếp tục như thế từ đời này sang đời khác. Phương cách trả thù có khác đi nhưng độ khốc liệt không hề giảm mà c̣n bao trùm rộng lớn hơn.
Tiểu nhân từ sự bắt buộc một tổng thống đầu hàng
Sáng ngày định mệnh 30-4-1975 tại Dinh Độc Lập, trong lúc chính phủ VNCH do tổng thống Dương Văn Minh cầm đầu đă chỉnh tề sẵn sàng chờ đợi đại diện của phe CSBV dưới danh hiệu MTGPMN đến để bàn giao, Đại úy Phạm Xuân Thệ là một trong những người đầu tiên mà họ gặp sau khi toán xe tăng T54 thuộc Trung đoàn 66 của Thệ ủi sập cổng Dinh Độc Lập để tiến vào. Về sau này lên đến chức Trung tướng, Phạm Xuân Thệ kể lại: “Sau đó Dương Văn Minh lại bước thêm một bước nữa về phía chúng tôi nói “Báo cáo cấp chỉ huy, chúng tôi đă biết Quân giải phóng tiến công vào nội đô, chúng tôi đang chờ Quân giải phóng vào để bàn giao”. Nghe thấy vậy, tôi liền tuyên bố dứt khoát: “Các ông đă bị bắt làm tù binh, các ông phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, không có bàn giao ǵ cả”. Thấy tôi nói vậy, cả pḥng im lặng. Dương Văn Minh và Vũ Văn Mẫu cùng số người trong pḥng lùi về ngồi vào ghế. Dương Văn Minh có lẽ bị hẫng v́ định giữ thế chủ động ra vẻ thiện chí bàn giao lại chính quyền, thành ra bị động, lúng túng đành cúi đầu chờ đợi.”
Sau đó Tổng Thống Dương Văn Minh bị bắt buộc đưa đến đài phát thanh để đọc lệnh đầu hàng do Thệ viết trước và được Trung tá Bùi Xuân Tùng, Chính ủy Lữ đoàn 203 chấp thuận.
Hai tuần lễ sau khi VNCH đầu hàng, trong buổi lễ ăn mừng chiến thắng được tổ chức rầm rộ ngày 15/5/1975, tướng Trần Văn Trà đă nói trước mặt mọi người: “Trong cuộc chiến này, cả Miền Bắc và Miền Nam đều chiến thắng, chỉ có người Mỹ bại trận”. Có đúng vậy không hay chỉ là một câu nói mị dân nằm trong mục đích tuyên truyền của chế độ để lừa gạt tất cả những quân dân cán chính VNCH. Mười ngày “học tập” do chính sách “khoan hồng của Đảng” hứa hẹn 10 trở thành năm, mười năm hay lâu hơn thế nữa. Cựu chiến binh, thương phế binh và tử sĩ của QLVNCH bị nhà cầm quyền CSVN đối xử ra sao suốt từ ngày ấy?
Cuối năm 2004, khi nhắc đến cuộc chiến tranh đă lùi xa gần ba mươi năm, cựu Thủ tướng Vơ Văn Kiệt phát biểu: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Không buồn sao được khi phe chiến thắng đă “giải phóng”, đă “thống nhất”, đă thâu tóm hết tài sản của phe thua trận, thế mà vẫn c̣n tiếp tục sỉ nhục và t́m cách xóa bỏ mọi vết tích của đối phương mà họ từng gọi là đồng bào ruột thịt. Măi đến gần cuối đời (mất năm 2008), ông Vơ Văn Kiệt mới nh́n nhận “Yêu nước có thể bằng nhiều con đường. Tổ quốc là của ḿnh, dân tộc là của ḿnh, Việt Nam là của ḿnh, chứ không phải là của riêng bất cứ tôn giáo hay phe phái nào cả”. Ông đă có vài cố gắng giúp đỡ việc t́m lại hài cốt của những tù nhân nguyên là sĩ quan của QLVNCH chết trong các trại tù cộng sản, gặp gỡ giới chức có thẩm quyền tỉnh B́nh Dương để bàn về vấn đề việc phục hồi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa hầu mong xoa dịu nỗi buồn của hàng triệu người miền Nam. Nhưng như chúng ta thấy, ṿng oan khiên vẫn c̣n tṛng trên cổ người sống và trên những nấm mồ của người chết chỉ v́ người cộng sản Việt Nam chẳng những thiếu một tinh thần hào hiệp mă thượng mà c̣n trả thù người ngă ngựa một cách tiểu nhân.
Tiểu nhân với tù hàng binh
Chuyện người cộng sản trả thù tiểu nhân như thế nào hầu như chúng ta ai cũng biết, nếu không từ kinh nghiệm bản thân, không chứng kiến tận mắt th́ cũng nghe từ bạn bè thân quyến kể lại. Khi viết hồi kư Tháng Ba Găy Súng kể lại kinh nghiệm bị Việt Cộng bắt trong lúc t́m phương tiện di tản, cựu trung úy Cao Xuân Huy thuộc Tiểu đoàn 4 TQLC không lồng vào đấy bất cứ một hư cấu nhỏ nào. Không nhằm ca tụng ai, không lên án ai, ông chỉ muốn nói lên hoàn toàn sự thật. Chúng ta hăy đọc một đoạn ông kể về sự trả thù như sau:
“Đoàn tù chúng tôi đi thất thểu trên đường, đoành một tiếng, một xác người ngă xuống bờ ruộng, đoành một tiếng, một xác người nữa ngă xuống bờ ruộng. Một người đi ngay bên cạnh tôi bị bắn vào đầu, máu và óc văng dính cả vào người tôi.
Tṛ bắn giết rất kỳ cục và khó hiểu. Những người bị bắn chết và những người không bị bắn -hay chưa bị bắn- đều không hiểu tại sao bọn Việt Cộng lại bắn người này mà không bắn người kia. Tại sao thằng Việt Cộng này không bắn người này mà bắn người nọ? Chúng tôi rất hoang mang nhưng lúc này không ai có phản ứng ǵ, mọi người vẫn cứ lầm lũi, thất thểu đi. Đói, khát, mệt mỏi và luộm thuộm lếch thếch, chúng tôi đi, hoang mang không hiểu bao giờ đến lượt ḿnh bị bắn.
Số người bị bắn mỗi lúc dĩ nhiên mỗi nhiều hơn. Tất cả lon lá đă được gỡ ra từ sáng, khi chúng tôi mới nhận được quần áo mang từ bờ biển vào. Râu ria trên mặt biểu hiệu cho chức cấp hiểu theo nghĩa Việt Cộng cũng không phải, v́ nhiều người để râu, trong đó có cả tôi, không hay chưa bị bắn, nhiều người râu ria nhẵn nhụi đă bị bắn.
Măi về sau, khi nghe được bọn Việt Cộng cầm súng đi t́m người để bắn nói chuyện với nhau chúng tôi mới vỡ lẽ ra. Những tên Việt Cộng nào đă từng bị tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến nào đánh cho xất bất xang bang lúc trước, lúc này cứ đi t́m huy hiệu và bảng tên của tiểu đoàn đó mà bắn.
Người mặc áo có gắn phù hiệu của tiểu đoàn 5 không bị thằng Việt Cộng này bắn nhưng bị thằng Việt Cộng khác bắn. Người mặc áo có gắn phù hiệu tiểu đoàn 3 bị bắn bởi thằng Việt Cộng không bắn người mặc áo của tiểu đoàn 4.
Chúng tôi lột hết bảng tên và phù hiệu tiểu đoàn.
Cuộc bắn giết thưa dần rồi chấm dứt.”
Giết tù hàng binh, chỉ có những người Cộng Sản v́ theo một chủ nghĩa bạo lực cách mạng sắt máu mới nuôi ḷng hận thù như vậy. Họ là những con người sinh ra, được huấn luyện để sống với hận thù và chỉ tồn tại khi c̣n hận thù.
Qua bài viết Mùa Xuân Nào Tôi Mất Cha, tác giả Vơ Trang viết: “Nhiều người nói với tôi rằng Cộng Sản thắng được là nhờ họ dám tàn nhẫn. Với tôi, họ không những chỉ tàn nhẫn trong những thủ đoạn tra tấn, đàn áp và giết chóc mà c̣n tàn nhẫn bóp méo cả lịch sử, t́nh quê hương, ḷng nhân đạo, những giá trị nhân bản, những tổn thương văn hoá của dân tộc.”
Theo lời kể của nhiều nhân chứng, ngày 1 tháng Năm 1975, sau khi bắt được Đại tá tỉnh trưởng Chương Thiện Hồ Ngọc Cẩn, Việt Cộng đánh đập ông tàn nhẫn, biệt giam, đưa ra ṭa án nhân dân xét xử. Tuyên án tử h́nh và lập pháp trường cát bắn chết ông xong, Việt Cộng đem xác ông bỏ tại chợ Vị Thanh, Chương Thiện cho công chúng qua lại xem và bêu xấu ông, cho ruồi bọ đục khoét thi thể ông. Sau đó chúng cột chân ông vào xe Jeep kéo lê trên đường phố. Thật dă man vô cùng.
Một sĩ quan cấp Tá khác bị VC trả thù dă man là Th/Tá Trần Đ́nh Tự, Tiểu đoàn trưởng TĐ 38 BĐQ. Mũ Nâu Thiên Lôi kể rằng sáng ngày 30/4/1975, sau khi nghe Trung Tá Liên Đoàn Trưởng Lê Bảo Toàn họp và thông báo lại lệnh đầu hàng, Thiếu tá Trần Đ́nh Tự, Tiểu Đoàn Trưởng TĐ 38 BĐQ nói với binh sĩ của ông rằng họ có toàn quyền lựa chọn trở về với gia đ́nh, c̣n ông sẽ ở lại tiếp tục chiến đấu. Có gần 40 tay súng t́nh nguyện ở lại. Ông dẫn những người hùng quyết tử tiến vào khu vực vườn khoai ḿ để tiếp tục ăn thua với địch đến viên đạn cuối cùng. Chín người sống sót bị giải về sân trường Tiểu Học gần đấy.
Thủ trưởng Việt Cộng đến trước mặt Th/T Tự lớn tiếng lăng nhục QLVNCH và chỉ ngay mặt ông thoá mạ thậm tệ, bắt cởi bỏ quân phục với cấp hiệu may dính trên cổ áo. Th/T Tự phản đối để tiếp tục nghe VC nhục mạ mắng chửi. Ông chửi lại nên bị tên VC dùng dao găm đâm và rạch bụng ruột đổ ra ngoài rồi dần dần gục xuống trên vũng máu. Tám quân nhân c̣n lại cũng đều bị xử bắn và quăng xác xuống vũng nước. VC c̣n tiếp tục gây khó khăn cho gia đ́nh Th/T Tự trong việc xin lại xác và thờ cúng. Mũ Nâu Thiên Lôi viết:
“Câu chuyện về sự trả thù đê hèn và dă man của bè lũ Cộng Sản Việt Nam là hoàn toàn sự thật. Và dĩ nhiên sự trả thù, cung cách đối xử của Cộng Sản dành cho Quân nhân QLVNCH và gia đ́nh hoàn toàn do chính sách, kế hoạch đă được chỉ thị từ Trung Ương xuống, nhưng nếu có ai hỏi đến chúng nó lại bỏ mép đổ vấy cho địa phương, cho nhân dân, cho cá nhân nào đó nóng giận gây ra.”
Tiểu nhân với cả người đă chết
Chúng ta đều biết ngoài việc Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa (NTQĐBH) bị t́m cách xóa dấu vết bằng việc trồng cây muồng như blogger Lê Tùng Châu đă nêu lên trong bài viết “Tiếng Kêu Khẩn Thiết Từ Ngôi Đền Thiêng” , sự phân biệt đối xử với thương phế binh VNCH cũ, nhà cầm quyền CSVN c̣n từ chối cả sự t́m kiếm hài cốt tử sĩ mất tích của VNCH, cho dù với ngân khoản do chính phủ Hoa Kỳ trợ cấp. Lê Tùng Châu cho rằng việc trồng cây muồng trong NTQĐBH là một âm mưu thâm độc của CS. Anh giải thích:
“Năm 2002 khi Trung đoàn Gia Định tới cắt cụt ngọn Nghĩa Dũng Đài làm vọng gác và xây nhà nhỏ ở dưới chân rồi dùng phần đất trống trong Nghĩa Trang để làm nơi tập luyện th́ cũng tự đây, không rơ theo lệnh ai, họ đă bắt đầu một việc độc ác có chủ mưu là trồng cây khắp Nghĩa Trang và kín khắp Đền Tử Sĩ. Nên biết rằng, về thổ nhưỡng, khu đất được các Tướng lănh VNCH khi xưa chọn làm Nghĩa Trang là một ngọn đồi đất đỏ với đá non, nhỏ. Cho nên về mặt dinh dưỡng, là loại đất chẳng phù hợp để trồng cây.”
“Vả lại, nếu ta so sánh với các “nghĩa trang liệt sĩ” của VC rải rác khắp nước từ bắc chí nam, th́ trong nghĩa trang chẳng có trồng cây bao giờ. Các khu mộ, dù là dân sự hay quân độ trên khắp thế giới, cũng không hề có nơi đâu lại trồng cây trong nghĩa trang! V́ lẽ đây là không phải là đất trống, mà bên dưới mỗi diện tích kim tĩnh nhỏ bé 1m,2 x 2m,4 là di cốt của người quá cố. Các loại cây trồng, nhất là cây lấy gỗ hay cây rừng sẽ có lớp rễ ăn sâu và rộng nếu đó là loại đất nghèo dinh dưỡng, do đó, theo thời gian, chúng sẽ xâm phạm tàn phá biến dạng hoàn toàn các mộ phần. Thêm nữa, với tin tưởng Á Đông, người Việt ḿnh tối kỵ mồ mả cha ông bị rễ cây đâm vào bởi tin rằng sẽ làm “đau đớn, khó chịu” linh hồn người chết và con cháu sẽ không thể sống yên hay làm ăn yên ổn được.”
Ngày 06-10-2011, do Hà Nội nhất định không chịu t́m hài cốt quân nhân VNCH trong công tác t́m kiếm chung cho tất cả hài cốt tử sĩ hai bên, Hoa Kỳ đă ngưng tài trợ chương tŕnh này. Trước đó, Nghị Sĩ Jim Webb, chủ tịch Tiểu Ban Đông Á và Thái B́nh Dương, cho hay chính phủ Mỹ đă đ́nh chỉ số tiền viện trợ 1 triệu đô la cho Việt Nam cho đến khi Hà Nội cam kết sẽ t́m cả hài cốt quân nhân VNCH mất tích. Tuy nhiên, Hà Nội lại nói là họ không được chính thức thông báo điều này. Theo sự ước tính, hàng ngàn hài cốt quân cán chính VNCH mất tích trong cuộc chiến Việt Nam cùng với hàng ngàn hài cốt tù cải tạo chết trong các nhà tù cộng sản sau khi VNCH sụp đổ, vùi lấp trong các khu rừng.
Thượng Nghị Sĩ Webb, cũng là một cựu quân nhân từng tham chiến ở Việt Nam và từng đi thăm NTQĐBH năm 2008, nói không có ngân khoản nào được sử dụng “cho đến khi chúng ta được bảo đảm chắc chắn rằng chương tŕnh viện trợ áp dụng đồng đều cho tất cả những ai chiến đấu ở tất cả các bên.” Nhà cầm quyền CSVN th́ nói các cuộc thương thuyết của chương tŕnh này không có đề cập tới những tử sĩ của QLVNCH. TNS Webb khuyên Hà Nội nên t́m cách ḥa giải với cựu quân nhân VNCH nhưng xem ra không kết quả v́ dường như CSVN chưa hề biết hào hiệp mă thượng là ǵ. Nếu biết th́ họ đă không trả thù một cách tiểu nhân đối với những nấm mồ trong NTQĐBH. Rất nhiều h́nh tử sĩ trên bia mộ bị bắn bằng súng với dấu đạn lỗ chỗ, bia mộ bị đập phá, mộ phần bị phóng uế và bị sơn vẽ những lời nguyền rủa.
Phan Hạnh.
Thoibao Online