Anh Hùng Bắc Cương : Hồi 34 Gánh Vàng Đi Đổ Sông Ngô, -đêm Đêm Tơ Tưởng Đi Ṃ Sông Thương -( Ca Dao)
--------------------------------------------------------------------------------
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 34
Gánh Vàng Đi Đổ Sông Ngô, -đêm Đêm Tơ Tưởng Đi Ṃ Sông Thương -( Ca Dao)
Mỹ-Linh nghe năm cậu em thuật lại những ǵ xẩy ra tại Bắc-biên, Tản-lĩnh cùng trên đường đi sứ của Khai-Quốc vương, nàng cũng thuật bước đường gian nan của nàng với Thiệu-Thái, Thiếu-Mai, Lệ-Thanh suốt mấy tháng qua. Nghĩ lại, thực như một giấc mơ. Nàng cốc tay lên đầu Lê Văn:
- Cậu em này gớm thực. Tôn Đản, Tự-Mai phá chị chưa đủ, sao mà cậu cũng tiếp tay nữa. Ta phải mách chị Thiếu-Mai, đánh cậu què chân cho bơ ghét.
Lê Văn phân trần:
- Chị đ̣i phạt em như vậy là vô lư. Bất công!
- Bất công ở chỗ nào?
- Khi khởi hành ra đi, anh cả trao cho Đản chỉ huy. Tự-Mai bầy kế. Chị muốn phạt, phải phạt anh chàng quân sư thầy chùa mũi trâu Tự-Mai. Chứ em là Thiên-Lôi, chỉ đâu đánh đó, em tội t́nh ǵ?
Mỹ-Linh đưa mắt nh́n Tự-Mai:
- Một năm, chị không nói truyện với cậu nữa!
Tự-Mai cười khúc khích:
- Trước khi khởi hành, anh cả truyền lệnh bọn em tha hồ phá phách. Song cấm phá phách dân chúng. Chị có phải dân đâu? Chị là công chúa mà? Ông ỉn c̣n bảnh hơn, ông ỉn làm tới giáo chủ chứ thường đâu. Em phá như vậy c̣n là ít đó. Em phá luôn cả anh cả với chị Thanh-Mai nữa, mà ông bà ấy có nói ǵ đâu?
Nó chưa nói hết ư, th́ Bảo-Ḥa ra gọi nó vào gặp Khai-Quốc vương. Không dám chần chờ, nó đi liền.
Mỹ-Linh nghĩ đến việc Tự-Mai với Thuận-Tường. Nàng hỏi Tôn Đản:
- Em đă đoán thân thế Thuận-Tường ra sao chưa? Có lẽ ít ra nàng là con một đại quan. Chứ không, sao toàn phái Hoa-sơn, từ sư phụ cho tới sư thúc đều nể nang, kính trọng, coi như thuộc vai lớn hơn.
Thuận-Tông cũng nói:
- Em thấy lời nói của nàng đầy vẻ trịch thượng. Dù thế nào chăng nữa, chúng ta cũng phải chú ư bằng này điều: Nàng theo học với Bắc-Sơn lăo nhân, vơ công không tầm thường. Thế mà khi động thủ đánh Tự-Mai lại làm bộ như không biết vơ. Mục đích làm ǵ? Nàng với Triệu Tiết rơ ràng có t́nh ư. Sau khi Tự-Mai ôm nàng, cứu thoát độc chưởng, hai cơ thể đụng chạm nhau. Nàng đổi sang có t́nh ư với Tự-Mai. Khi Tự-Mai tiễn nàng tới biên giới, toàn thể phái Hoa-sơn cố ư lờ đi, để nàng lùi lại sau tặng kiếm cho anh ấy.
Thiệu-Thái đặt nghi vấn:
- Truyện này cậu hai biết chưa?
Thuận-Tông gật đầu:
- Chắc là biết. V́ với con mắt cú vọ, có ǵ qua mắt được anh Thiệu-Cực đâu? Lại nữa trong tiệc tiễn đưa phái Hoa-sơn, mạ mạ chỉ liếc mắt một cái là biết ngay. Mạ mạ biết, anh Thiệu-Cực biết, chắc chắn hai người phải nói với anh cả.
Thiệu-Thái chau mày lại, lắc đầu:
- Cậu hai biết, sao cậu không nói ǵ?
Mỹ-Linh thấy người yêu thật thà quá, nàng dơ tay đập sẽ lên vai:
- Anh chưa biết tính chú hai. Đối với những ǵ liên quan đến t́nh cảm lứa đôi, chú thường có hai thái độ. Khi sự việc có thể đưa đến tai hại. Chú can thiệp ngay. Như vụ Vương-mẫu, phu nhân Tự-An, Hồng-Sơn muốn tự tử, chú cản liền. C̣n những vụ vô hại, hoặc đi đến kết quả tốt, chú giữ thái độ im lặng. Như vụ em với anh. Vụ Thiệu-Cực, Thanh-Trúc. Vụ Kim-Thành, Trường-Minh với Thuận-Tông, Thiện-Lăm.
Nàng kết luận:
- Có điều chúng ta không rơ chân tướng Thuận-Tường ra sao mà thôi. Chẳng lẽ cuộc chia tay hôm ấy trở thành vĩnh-quyết, hoá ra duyên phận Tự-Mai hẩm hiu như vậy sao
__________________