Anh Hùng Bắc Cương - Hồi 32 : Điểm Huyệt Mật Pháp
Anh Hùng Bắc Cương
HỒI 32
Điểm Huyệt Mật Pháp
Khai-Quốc vương nghĩ thầm:
- Hai tên này thống lĩnh một bang trộm cướp lớn, lại kinh lịch nhiều, mà dám công khai tấn công đoàn hộ tống của triều Tống, hẳn đă nghiên cứu kỹ về ḿnh với Thanh muội. Chúng biết ta mà c̣n dám làm ngang, chắc chắn chúng không đi có hai, mà c̣n nhiều tên khác mai phục xung quanh, chưa xuất hiện. Không biết toán kị binh hộ tống hiện ra sao? Cơ chừng trúng phục binh bị giết hết rồi cũng nên. Khi ra đi, ḿnh đă quyết định không dùng vơ công trên đất Tống. Nếu có ǵ sơ xẩy, triều Tống trách nhiệm. Ḿnh cần chế chỉ tâm thần, xem truyện đi đến đâu?
Vương ung dung, hỏi lại:
- Tại hạ e giang hồ đồn kho tàng Tần-Hán chỉ hữu danh, vô thực. Thế mà hai vị Trường-giang song hùng cũng tin ư?
Thấy anh em ḿnh uy hiếp, Khai-Quốc vương tỏ ra phong lưu, tiêu sái, không sợ hăi. Trường-giang song quỷ bắt đầu kính phục. Chúng nghĩ thầm:
- Ḿnh nghe tên Lư Long-Bồ là nhân vật xuất chúng. Hôm đại hội Thăng-long, được tám vùng tộc Việt tôn lên làm trừ quân. Quả thực không hổ với tiếng đồn. Nhưng có điều sao y chấp nhận để bị cầm tù dễ dàng quá?
Phương Báo nói:
- Vương gia không tin ư? Thế mà hiện anh hùng thiên hạ đều tập trung về Khúc-giang tranh kho tàng này. Nào B́nh-Nam vương Triệu Nguyên-Nghiễm cùng các đại cao thủ của Khu-mật viện. Nào bang Nhật-hồ Trung-quốc. Nào cao thủ Đại-lư, Cao-ly, Tây-hạ. Cho đến Lạc-long giáo cũng gửi đến hai trưởng lăo cùng biết bao giáo chúng về. Không biết giáo chủ có tới hay không. Tin đồn Vương-gia đi sứ phen này không ngoài mục đích đó. Ai cũng nói, duy Vương-gia đă hợp hai người cháu. Một làm giáo chủ Lạc-long giáo Thân Thiệu-Thái, có tất cả bản đồ sông núi vùng Khúc-giang. Hai làm chưởng môn phái Mê-linh, công chúa B́nh-Dương, có tất cả mật ngữ, bản đồ nơi chôn cất. Cho nên giang hồ khẳng định, ngoài Vương-gia, không ai biết nơi chôn cất kho tàng đó cả.
Y im lặng quan sát thái độ của vương, rồi tiếp:
- V́ vậy, anh em tại hạ bạo gan đón Vương-gia cùng Vương-phi đi t́m kho tàng.
Thanh-Mai lắc đầu:
- Trường-giang song hùng sao hồ đồ lắm vậy. Nếu thực sự có kho tàng, ắt Lưu hậu hay B́nh-Nam vương nhà Tống đă đem đại binh tới Khúc-giang, lật từng viên ngói, đào từng gốc cây t́m kiếm rồi, đâu đến chúng ta. Trên đời, những ǵ đồn đại, trăm điều sai đến chín chục. Nếu như Đại-Việt có bản đồ, hẳn chúng tôi kéo đi đông đảo, có đâu chỉ hai người với năm đứa trẻ?
Phương Hổ cười ha hả, tiếng cười của y vang khắp sơn lâm:
- Khai-Quốc vương vốn tài trí nhất gầm trời. V́ vậy đi t́m kho tàng, bề ngoài chỉ có hai. Ai biết đâu, trong bóng tối, không mang hàng vạn cao thủ. Bất kể Vương-gia có đi t́m kho tàng hay không, anh em tại hạ cũng mời Vương-gia, Vương-phi cùng đi.
Khai-Quốc vương nghĩ rất nhanh:
- Hai tên ma đầu này, vơ công cực cao. Ḿnh với Thanh muội chống trả cũng vô ích. Lỡ trong khi đấu với nhau, năm sư đệ nhảy vào, có thể mất mạng. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái quả có bản đồ. Chúng đang trên đường đi Khúc-giang. Nếu ḿnh đem lực lượng Đại-Việt, tranh đấu với anh hùng thiên hạ, tổn thất không ít. Mà dù có thắng, liệu Tống triều có để yên cho ḿnh mang về Đại-Việt không? Âu là ḿnh đi với chúng, xem chúng t́m kho tàng ra sao. Đợi cho các đoàn t́m kiếm chém giết nhau, kẻ bại chết, người sống bị thương, bấy giờ ḿnh xuất hiện, ắt thắng lợi vào tay. Ḿnh tạm lệnh cho Bảo-Hoà, Thông-Mai cùng bọn Tôn Đản âm thầm theo bọn này. Nếu như quả có kho tàng, thừa cơ đoạt lại. C̣n không có kho tàng, cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy Vương nói:
- Khúc-giang vốn đất của tộc Việt. Tại hạ cũng muốn đi thăm một chuyến. Đa tạ hai vị.
Vương nói với Thanh-Mai:
- Thanh muội. Chúng ta đi Khúc-giang. Thanh muội gọi năm đứa trẻ về đi.
Thanh-Mai hiểu ư chồng. Nàng đứng dậy hú một tiếng dài. Tiếng hú ngân vang khắp thung lũng
Anh Hùng Bắc Cương - Hồi 33 : Bạch Đằng Giang Quyền
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 33
Bạch-Đằng Giang Quyền
Phương Hổ xuất chiêu tấn công Tự-Mai. Nó nhảy lui liền ba bước. Phương Hổ bước ngang qua chỗ Tôn Đản. Tôn Đản thấy em bị tấn công, nó dơ tay tát Hổ một cái. Phương Hổ thấy cái tát thô kệch, tầm thường, nếu có trúng y, cũng như phủi bụi. Y không thèm đỡ, tiếp tục phát chưởng đánh Tự-Mai. Không ngờ bàn tay Tôn Đản tới vai Phương-Hổ biến thành chỉ, điểm vào huyệt Kiên-ngung y đến bộp một cái. Tay phải y bị tê liệt, ḱnh lực biến mất. Y chưa kịp phản ứng, Tôn Đản chĩa ngón tay phóng vào mông y một chỉ, đúng
huyệt Hoàn-khiêu. Chân y bị tê liệt. Y ngă lăn xuống đất.
Tôn Đản cười lớn:
- Hai trận. Các vị bị bại cả hai. Vậy các vị nghĩ sao đây?
Tuy chân tay không cử động được, nhưng Phương Hổ vẫn căi:
- Như vậy không kể. Các vị đánh trộm chứ có phải bản lĩnh chân thực đâu?
Tôn Đản cười hề hề:
- Phương bang chủ. Phải thế nào bang chủ mới phục?
- Nếu như bên người, có ai dùng vơ công trực đấu với bên ta mà thắng, chúng ta xin hoàn toàn quy phục.
Khai-Quốc vương ung dung gật đầu:
- Đản! Em giải khai huyêt đạo cho Phương bang chủ.
Tôn Đản chạy đến xoa vào huyệt Hoàn-khiêu, Kiên-ngung của Phương Hổ. Khi chân tay cử động được như thường, y vọt ḿnh dậy định tấn công Tôn Đản. Song y nghĩ:
- Dù ǵ ḿnh cũng đường đường thống lĩnh một đại bang. Cho có bị người ta đánh bại bằng cách nào, cũng phải tự xử, chứ có đâu lại căi chầy căi cối?
Y vẫy tay cho Phương Báo:
- Ta đă bại dưới tay Tôn công tử. Nhị đệ lĩnh giáo cao chiêu của vương gia đi.
Y nói với Khai-Quốc vương:
- Thể lệ vơ lâm Trung-nguyên định rằng, trước khi muốn người quy phục, chính bản thân ḿnh phải dùng vơ công thắng người. Nếu Vương-gia muốn bọn tại hạ theo về. Xin Vương-gia dạy cho nhị đệ mấy chiêu.
Khai-Quốc vương ngửa tay phải tỏ ư mời chào:
- Xin mời nhị bang chủ.
Phương Báo nghĩ thầm:
- Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe vơ lâm nói đến vơ công của tên Lư Long-Bồ này. Dường như y không biết vơ th́ phải. Y sắp đấu vơ với ta, một chết hai sống, mà thản nhiên thế kia, có khác ǵ hai tay bưng tính mệnh giao cho ta không?
Y chắp tay hành lễ, rồi phát chưởng. Chưởng của y cực kỳ trầm trọng. Khai-Quốc vương nhận ra chưởng lực y có phần hơn Lê Ba, nhưng kém Hồng-sơn đại phu với Tự-An đôi chút.
Vương từ từ cung hai tay như ôm một vật ǵ tṛn trước ngực, rồi một tay ṿng lên cao. Một tay ṿng xuống đưới. Chưởng của Phương Báo bị bao vây vào trong, ḱnh lực mất hút. Y kinh hăi nhảy lên cao. Ở trên cao y đánh xuống một chưởng. Hai tay Khai-Quốc vương vẫn như ôm ṿng tṛn, nhẹ nhàng chuyển sang bên cạnh, rồi đẩy lên. Chưởng của Phương-Báo lại biến mất.
Tự-Mai reo lên:
- Đại ca! Vô trung sinh hữu tuyệt quá.
Khán giả cả hai bên đều thấy chưởng lực của Phương Báo cực kỳ tinh vi, công lực mạnh như núi lở băng tan. Trong khi đó, Khai-Quốc vương cứ ung dung nhàn nhă như múa vũ khúc nghê thường. Thế mà ḱnh lực y biến mất. Khi nghe Tự-Mai la dùng cái trống bên trong, lực sinh ra họ mới hiểu lư thuyết. Nhưng làm thế nào đi tới vô trung sinh hữu, không ai biết phải vận công phát lực sao cho đạt tới nguyên lư đó?