Anh Hùng Bắc Cương - Hồi 31 : Quốc Sách Đại Việt
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 31
Quốc Sách Đại Việt
-
Thiệu-Cực trịnh trọng nói:
- Sau hôm đại hội Lộc-hà, Minh-Không đại sư mời tất cả các đại tôn sư vơ lâm Đại-Việt tới chùa Tiêu-sơn cùng triều đ́nh họp, để bàn định quốc sách. Tôn sư, chưởng môn nhân các đại môn phái Tiêu-sơn, Đông-a, Sài-sơn, Mê-linh, Tản-viên, Tây-vu đều hiện diện. Ngoài ra c̣n có Lạc-long giáo, bang Đông-hải, bang Hồng-hà. Có ba vị vắng mặt v́ quốc sự. Một là Lạc-long giáo chủ Thân Thiệu-Thái, hữu hộ pháp Trần Thanh-Mai làm đại diện. Hai là chưởng môn phái Tản-viên Thân Bảo-Ḥa nhờ Nùng-Sơn tử đại diện. Ba là chưởng môn phái Mê-linh Lư Mỹ-Linh vắng mặt nhờ sư thái Tịnh-Huyền đại diện.
Chàng đưa mắt nh́n mạ mạ, rồi nh́n Khai-Quốc vương:
- Về triều đ́nh, ngoài ông ngoại, c̣n có cậu hai, Tả, Hữu bộc-xạ, Lục-bộ thượng thư, quản Khu-mật viện và mạ mạ.
Tự-Mai nhăn mặt:
- Như vậy là họp để định sách lược Đại-Việt, chứ không phải của tộc Việt phải không?
Thiệu-Cực đưa mắt nh́n Khai-Quốc vương, ngụ ư để Vương trả lời. Khai-Quốc vương đáp:
- Tự-Mai hỏi câu đó thực phải. Minh-Không đại sư tổ chức buổi họp với mục đích định sách lược cho Đại-Việt, chứ không phải chung cho tộc Việt. Việc định kế lâu dài cho tộc Việt, phải đợi chúng ta đi Xiêm, Lào, Chiêm, Chân, Đại-lư, Lưỡng-Quảng kết hợp anh hùng, rồi mới làm sau. Tức là chúng ta tự chỉnh đốn căn bản trước đă.
Vương hỏi Tôn Đản:
- Trong năm em, Đản lớn nhất. Đản thử đoán xem buổi họp với mục đích ǵ nào?
Tôn Đản đáp ngay:
- Từ trước đến giờ quốc nguy có ba điều. Một là Hồng-thiết giáo. Nay Hồng-thiết giáo biến thành Lạc-long giáo. Điều thứ nh́, là mối nguy Chiêm-thành, Lăo-qua. Nay hai nước đó cùng Xiêm, Chân, Đại-lư lại biến thành bức tường che chở cho ta. Ba là mối lo vơ lâm chia rẽ v́ con cháu nhà Lê đ̣i ngôi vua. May thay Hồng-Sơn đại phu bỏ ra ngoài tự ái, bỏ ra ngoài công danh, cùng triều đ́nh lo bảo vệ đất nước.
Có tiếng nói vọng vào:
- Không phải bỏ ra ngoài công danh đâu, mà v́ đă t́m ra người tài trí hơn ta, làm cho Đại-Việt hưng thịnh, nên ta rút lui để tiêu dao với thiên nhiên. Chứ làm vua th́ sướng ǵ?
Lê Văn la lớn:
- Bố! Bố đến bao giờ vậy?
Thiệu-Cực kinh hăi, v́ với đoàn chó sói, chim ưng canh pḥng e con kiến cũng không lọt vào được. Mà sao Hồng-Sơn đại phu lại đến dễ dàng như vậy?
Năm người từ ngoài bước vào: Trần Tự-An, Hồng-Sơn, Đặng Đại-Khê, Thân Thừa-Phú, và Lâm Huệ-Phương. Thấy ông nội, Thiệu-Cực mới tỉnh ngộ:
- Th́ ra ông nội dẫn đường, chứ các cụ này sao qua mắt bọn lính sói, ưng của ḿnh!
Lê Văn nhào tới ôm lấy Huệ-Phương:
- Mẹ ơi! Con đi sứ Tầu. Mẹ rủ bố đi chơi với bọn con cho vui.
Huệ-Phương tát yêu nó:
- Bắc thang lên trời th́ dễ, chứ bảo bố bỏ bệnh nhân đi chơi e hơi khó. Mỗi ngày bố chữa hơn trăm người, đời nào bố chịu đi.
Bà nói nhỏ:
- Bố mới tuyển bẩy trăm người y sinh. Hy vọng mấy năm nữa ḿnh sẽ có bẩy trăm thầy thuốc