-
[QUOTE=Vân Nương;175875][CENTER][I][COLOR="#0000CD"]Hoạ
Vui như
Vui với nhau uống cạn,
chén rượu hồng cùng say.
Lại chuốc chén cho đầy,
Vui xuân say tình bạn.
Đường về khuya ngõ vắng,
Gót chân em bóng trăng.
Quấn quýt nhau nói rằng:
Nhớ anh từng đêm trắng.
Vui như yêu đã được
Chỉ biển vớỉ non thề.
Mối tình đầu ngày xưa.
Ghi trong ḍng lưu bút.
Vui buồn là như thế,
Ngắn dài một kiếp người.
Đầy vơi ḷng nhung nhớ
Tình ở tuổi Xuân tươi !
VN ,1-6-2013[/COLOR][/I][/CENTER][/QUOTE]
Bài thơ họa lại bài thơ của Tạ Kư thấy hay ghê. Rất khâm phục !! Có phải cái chử cuối của mổi câu nó phải giống y như vậy không cô Vân Nương. Đề nghị cô VN hăy viết một bài về qui tắc làm thơ có được không....
-
[B][COLOR="#800080"]Một thoáng hương xưa ! [/COLOR][/B]
[CENTER][IMG]http://i46.tinypic.com/34pf2g0.jpg[/IMG]
Tháng 11/1968. Lực lượng cảnh sát quốc gia trực chiến trên xe bọc thép gần cảng Sài G̣n.
[IMG]http://i47.tinypic.com/p85na.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Những chiếc xích lô đạp trên đường Lê Lợi.
[IMG]http://i48.tinypic.com/wak8y9.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Quang cảnh trên đường Công Lư được chụp từ trên một chiếc xe tải loại 2.5 tấn.
[IMG]http://i45.tinypic.com/2ephhqv.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Những cửa hàng trên đường Lê Lợi.
[IMG]http://i48.tinypic.com/1jum1d.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Một chốt canh gác của quân đội VNCH.[/CENTER]
-
[CENTER]
[IMG]http://i46.tinypic.com/24d07pu.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Một cụ bà bán thuốc lá trên vỉa hè.
[IMG]http://i46.tinypic.com/2ry6anr.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Góc đường Lê Văn Duyệt và Hồng Thập Tự.
[IMG]http://i47.tinypic.com/30jk19c.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Trạm xăng của hăng Shell trên đường Trần Hưng Đạo.
[IMG]http://i50.tinypic.com/2z5svow.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Đường Trần Hưng Đạo.
[IMG]http://i50.tinypic.com/35idpg7.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Giờ nghỉ của nhưng chú ngựa kéo xe.
[IMG]http://i46.tinypic.com/2me1u12.jpg[/IMG]
Tháng 10/1968. Một tấm mành có vẽ quảng cáo cho bia 33[/CENTER]
-
[B][COLOR="#FF0000"]LY CÀ PHÊ - SÀI G̉N.[/COLOR][/B]
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/29wkh6q.jpg[/IMG][/CENTER]
-
[B][COLOR="#B22222"]Thơ Ca Tụng Trần Văn Bá của Trưng Vương Dương Như Nguyện [/COLOR][/B]
Trong đó có bài thơ “TÔI CHƯA BIẾT MÀ ĐĂ GỌI TÊN ANH” của nhà văn Dương Như Nguyện, tác giả “Daughters of the River Hương”, theo tôi, là một bài thơ chắc chắn sẽ sống măi với thời gian.
[CENTER][COLOR="#800080"]“Trần Văn Bá
Tôi chưa biết anh
Mà đă h́nh dung ra đứa bé trai chạy chơi ở Cù Lao Cát,
Đứa bé thích hội họa, thích máy bay, ở tuổi ngây thơ chắc đă mơ làm nên vũ trụ, như họa sĩ, như nhà phát minh cơ khí.
Ngày mẹ đặt vào nôi, đặt luôn tên anh là chính đạo.
Mộng bá vương là mộng giúp đời, như tùng bách trong rừng sâu,
Cô độc mà nghênh ngang,
Cao vời mà nhân đạo
Cương quyết trong ân cần.
Anh đó,
Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu Long,
Tim đỏ thắm như bă trầu quê mẹ, sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn thân phận con người.
Thóc thơm,
Gạo trắng,
Gió hiền
Miền Nam ph́ nhiêu nắng ấm.
Mang vào đời anh chân thiện mỹ giữa hai lằn tư tưởng Đông Tây
Tư tưởng mở tung xích xiềng nhược tiểu, cởi trói lư thuyết vô bằng.
Anh không chỉ nói mà làm.
Anh chỉ làm, mà không cần nói.
Đứa bé trai lớn lên ở vựa lúa phương Đông, rồi đứng ở phương Tây,
Đọc sách mà trông về phương Đông, ửng một khối trùng trùng khí phách.
Khí như khí hiên ngang của loài cây không biết ngă
Phách như phách linh thiêng của rừng già không dấu chân người qua.
Tôi chưa hề biết tên anh
mà đă h́nh dung ra một thiếu niên có đường môi cong, mặc áo len trong trời thu Đà Lạt.
Tôi h́nh dung ra
phố thị cao nguyên khi tấp nập khi đ́u hiu mà anh đă một lần đi qua, với đôi chân đùa nghịch của tuổi trẻ.
Trời Đà Lạt thấp sương mù, mang cái lạnh của Hoàng Triều Cương Thổ, anh đă mang mùa thu Đà Lạt vào đôi mắt hiền lương.
Đôi mắt của niềm tin chính đạo, của loài cây vương bá trong rừng già.
Khi sách vở bạn bè Yersin chưa nhận ra chân dung người đi t́m công lư trong cuộc đời,
th́ trường lớp cao nguyên vẫn là hàng rào không hoa trái, cản chân anh trong khuôn khổ b́nh an.
Nhưng rồi
B́nh an không c̣n nữa
Khuôn khổ xóa đi
Một lần
trong hoa lệ Sài Thành, trên vũng máu chính trị vô nhân,
giây phút cha anh nằm xuống,
là ngày vương đạo lên ngôi.
Vương đạo trong ḷng bàn tay anh
Chỉ tay ngoằn ngoèo của những người luôn mơ tạo dựng lại vũ trụ,
Chỉ tay phức tạp mà an bài như định mệnh, cho cuộc đời đă trót đi theo đường đă vạch rồi.
Đường đă vạch rồi.
Tôi chưa hề biết anh
mà đă h́nh dung ra người thanh niên mặc áo sô trắng, chít khăn tang
khóc cha trong ḷng dân tộc
Ôi trong ḷng dân tộc…
Anh có hay chăng… một ngày
Cũng trong ḷng dân tộc, anh bắt đầu cuộc hành tŕnh
Để rồi
bên ngoài dân tộc.
Có tiếng khóc anh
Ở hành lang đại học
Ôi hành lang đại học
Là nơi giấc mộng của loài cây trong rừng già bắt đầu ươm trái
Cho anh và cho tôi.
Khi Phương Tây rộng mở, đón anh vào
vành môi cong thiếu niên đă đượm nét ưu tư,
Tim óc anh đă nhập vào ṿng lịch sử.
Lịch sử oái oăm khi lá cờ đổ xuống, anh đă hăm hở dựng lên.
Lịch sử thách thức vương đạo trong ḷng bàn tay anh,
Lịch sử réo gọi trái tim nuôi dưỡng bằng gạo trắng Cửu Long,
chảy vào Đông Hải.
Anh đă làm theo đường đă vạch rồi, trong khi bao người c̣n đứng nói.
Bao người nói cũng không thành một bước anh đi, một việc anh làm, theo đường đă vạch rồi.
Ôi đường đă vạch rồi…
Như Cửu Long đổ vào Đông Hải,
Định mệnh anh thành ḍng huyết nhục cội nguồn tan biến vào ngàn khơi.
Tôi chưa hề biết anh
Mà h́nh dung ra những con đường mang dấu chân anh.
Từ bầu trời rực nắng của tháng 6 Paris mùa hè oi ả, khi âm nhạc đổ dồn vào phố xá tưng bừng.
Ai đó c̣n nghe tiếng kèn đồng của người nhạc sĩ vĩa hè…
Qua đến tháng 12, mưa tuyết Paris phủ trắng ḍng sông Seine.
Đâu đây vọng tiếng hồ cầm trong giai điệu cuối cùng.
C̣n văng vẳng tấu khúc không trọn vẹn của Schubert trước khi đêm xuống là đứt ngang giấc mộng.
Những nơi chốn anh đă nằm, ngồi, cười, nói, đă suy tư, đă uất nghẹn, từ Đà Lạt đến Paris.
Từ Paris quay lại những nẻo đường đất nước.
Anh đă trở về.
Ôi lục tỉnh lầm than, nơi bùn lầy nước đọng, con rồng Lạc Long của Biển Đông đă u sầu câm nín
V́ xác người làm bạc sóng kêu than.
Này đây biên giới
Này đây rừng nước với cù lao.
Này đây những người vất vưỡng trong nghèo đói, trong chính sách tiêu diệt hết một thế hệ phải buông súng, chịu cúi đầu.
Anh đă thấy, đă nh́n, và đă biết.
Đă chua xót đau ḷng,
Đă bất nhẫn, đă buồn hiu.
Ngày một ngày hai.
Anh đội đá vá trời.
Dầm ưa, dăi nắng,
Giă từ nhung lụa,
Chối bỏ vinh thân,
Tất cả.
Đưa bàn chân anh tới,
Lót đường cho anh đi,
Đẩy anh về Cha,
Cho anh xa rời Mẹ.
Ôi đường vào dân tộc là túi mật của kẻ tử tù. Ôi Cửu Long, Cù Lao Cát, Đà Lạt, Sàig̣n, Paris và Biên Giới.
Tuồng diễn trâng tráo nhà hát lớn, vách tường vô nhân, cay nghiệt nhà lao, và tiếng súng nổ sau cùng…
Tôi chưa hề biết anh
Nhưng đă nghe nhân loại kể chuyện những người không chịu chết, chỉ biết khuất phục trước hai sức mạnh: T́nh Yêu và Tổ Quốc.
Trong anh, T́nhYêu chưa một lần đến,
Mà Tổ Quốc đă một lần đưa.
Tôi chưa hề biết anh
Nhưng đă khóc ngày anh nằm xuống.
Anh nằm xuống như cha già đă nằm xuống,
Anh nằm xuống cho mẹ già đứng bên cạnh biểu ngữ trước nhân loại, khi nước mắt xót thân con phải chảy ngược vào ḷng.
Trên con đường Thiên Lư và Thiên Cổ
Bên vong linh những Thiên Tài không chịu chết…
Anh đă đi vàoThiên Thu.
Tôi chưa hề biết tên anh
Đứng chơ vơ bên này bờ đại dương,
tôi sẽ gọi tên anh cho tất cả những thiếu nữ có ánh mắt làn môi Gina Lolobrigida ngoài ḷng đất nước,
con tim vẫn óng ánh đường gươm của rừng già Mê Linh,
nơi mà tùng bách ngàn đời c̣n đứng vững,
đôi môi son c̣n mang guốc mộc của rừng Thanh Hoá,
muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, trên con đường anh đă đi qua,
Trong âm thầm.
Tôi sẽ gọi tên anh cho tất cả những nam nhân ở ngưỡng cửa đại học đường, mặc áo len, mang giấc mộng kinh bang tế thế,
Trên viền môi cong nghịch ngợm, nói tiếng Anh, tiếng Pháp, nhưng vẫn đánh vần chữ Việt,
Đôi mắt hiền lương đọc Camus, Steinbeck, nhưng trên diện mạo vẫn c̣n phảng phất vầng trán vuông và chiếc cằm vuông Nguyễn Thái Học…
Ngày xưa đă có người viết sử cho 13 người trai trẻ lên đoạn đầu đài…
Nay mai, ai sẽ là người viết sử do anh làm ra,
Nhánh thông non,
Cây cao rừng già
TRẦN VĂN BÁ
TRẦN VĂN BÁ
v́ thế
Tôi chưa hề biết anh
Nhưng sẽ gọi tên anh
Những sáng tuyết trắng trời Tây.
Những trưa nắng khét sa mạc bên này biển,
Khi người nhạc sĩ blue jazz đă buông kèn đồng trong hầm rượu tối.
Khi tiếng réo rắt cuối cùng Hồ Cầm đă ngừng giai điệu.
Tôi sẽ gọi tên anh,
Trong trầm tư mộng mị
Trong thương nhớ u hoài,
Trong ánh nến lung linh tôi thắp trong ḷng, ngọn nến không bao giờ tắt, cho riêng anh.
Tôi chưa hề biết anh
Nhưng đă gọi tên anh
TRẦN VĂN BÁ”.[/COLOR][/CENTER]
*
-
[B][COLOR="#B22222"]Các bạn thân[/COLOR][/B]
Trưng vương ḿnh c̣n nhiều người rất xứng đáng là con cháu 2 bà .
Nhà thơ [COLOR="#B22222"]Hương Giang [/COLOR] ,vợ của ts [COLOR="#B22222"]Nguyễn quốc Quân[/COLOR] đang bị cộng sản vn bắt cầm tù , cũng là một Trưng Vương .
Hương Giang học sau tụi ḿnh một lớp , tên thật là [B]Ngô thị Mai Hương[/B].
Thơ Hương Giang dành trọn vẹn tâm cảm để diễn đạt nỗi thao thức gắn bó với quê hương đất nước. Hương giang đă vựơt ra ngoài định kiến nhi nữ thường t́nh , mạnh dạn đem vào thơ bóng dáng thời đại của những chàng trai nước Việt mang dũng khí và ḷng yêu nước vô bờ, hy sinh t́nh yêu và hạnh phúc riêng tư , kể cả mạng sống cho lư tưởng giải cứu đất nước, quê hương khỏi ách cộng sản.
[CENTER][COLOR="#B22222"]Hăy thương anh lưng anh c̣n chiếc bóng
Chiếc bóng bên nhà đè măi thương đau
Hăy yêu anh như thuở ban đầu trót hứa
Như ngày nào em căi mẹ lấy anh [/COLOR]
( Thơ Hương giang ) [/CENTER]
Huỳnh Cúc
Diễn Đàn Trưng Vương
-
[B][COLOR="#800080"]Ông lăo trèo me ở Sài G̣n khiến dân mạng xót xa[/COLOR][/B]
Với chiếc sào chừng 1m, chiếc mũ phớt cùng chiếc túi nhỏ bên hông, ông leo lên cây me cao vút, hái những trái me chín để bán kiếm vài chục ngàn đồng mỗi ngày.
Mấy ngày nay, trên mạng xă hội nhiều người chia sẻ h́nh ảnh đôi vợ chồng già ngày ngày trèo lên những cây me cao vút ở Sài G̣n hái trái để bán cho người qua đường.
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/15gscc3.jpg[/IMG]
H́nh ảnh ông già hàng ngày bày bán những trái me trên đường phố SàiG̣n được chia sẻ nhiều trên mạng xă hội.[/CENTER]
Gặp đôi vợ chồng này mới biết gần 30 năm qua, từ lúc ông Nguyễn Văn Thới và vợ ông, bà Ánh, (đều 60 tuổi) c̣n là thanh niên đă leo lên từng cây me bên những con đường tại trung tâm TP.HCM hái những trái me để kiếm sống. Vợ chồng ông Thới quê Phan Thiết, B́nh Thuận vào Sài G̣n mưu sinh đă gần 30 năm.
Tận mắt đứng nh́n ông leo lên tận ngọn để hái, trông rất nguy hiểm. Thỉnh thoảng, ông chuyền từ cành này sang cành khác, vươn người ra xa để víu những chùm me sà xuống.
[CENTER][IMG]http://i46.tinypic.com/fmp82x.jpg[/IMG]
Ông Thới bắt đầu ngày mới bằng việc leo lên nhiều cây me cao để hái những trái me chín.[/CENTER]
Ông Thới chia sẻ: “Chỉ sợ sau trời mưa, cây ẩm ướt khó leo, nguy hiểm. Những cây me gần dây cao thế cũng… thấy ớn, sợ nhất là các cành mục, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống đất ngay”.
[CENTER][IMG]http://i47.tinypic.com/2u7bmdd.jpg[/IMG]
Đây là công việc mà suốt 30 năm qua ông vẫn làm hàng ngày.[/CENTER]
Bà Ánh chia sẻ vợ chồng đang mướn nhà bên đường Nguyễn Duy Trinh, P.Phú Hữu, Q.9 với giá 1,3 triệu đồng/tháng. Hàng ngày, khoảng 3 giờ sáng, vợ chồng bắt xe buưt từ Q.9 lên trung tâm thành phố, rồi đi bộ trên các con đường để xem cây nào trái chín nhiều. Khoảng 4 giờ, trời rạng sáng, ông bắt đầu thực hiện công việc ṛng ră suốt 30 năm nay vẫn làm. Sau khi hái được kha khá, khoảng 6 giờ, bà Ánh mang tới ngă 3 Ngô Văn Năm – Tôn Đức Thắng, P.Bến Nghé, Q.1 bày bán. Bà Ánh cho biết một ngày kiếm hơn 100.000 ngh́n đồng, có ngày bán ế chỉ được vài chục ngh́n, ngày cao nhất th́ gần 200.000 đồng.
[CENTER][IMG]http://i45.tinypic.com/2pt12tt.jpg[/IMG]
Ông Thời “chinh phục” những cây me cao hơn 10m rất gọn gàng.[/CENTER]
Nói chuyện với chúng tôi bà Ánh lo lắng: “Khi ổng (ông Thới) đi hái me một ḿnh tôi lo lắm, mặc dù có kinh nghiệm leo trèo nhưng tuổi ngày càng lớn, già yếu rồi nếu sơ sẩy một chút là nguy hiểm đến tính mạng. May mà trời thương cho 2 vợ chồng không gặp ǵ trắc trở”.
[CENTER][IMG]http://i50.tinypic.com/n50fug.jpg[/IMG]
Hàng ngày ông bày những trái me hái được bên vỉa hè để bán cho dân văn pḥng.[/CENTER]
Cứ quanh năm suốt tháng, nếu me khu vực Q.1 hết trái th́ ông lang thang sang Q.8 và các quận khác có cây me. Ông Thới nói “kế hoạch” của ḿnh: “Hôm nay, ông bạn cho mượn chiếc xe máy cũ để chúng tôi đi “làm”. Đang cố gắng tiết kiệm 40.000 – 50.000 đồng/ngày, đến gần Tết này mua một chiếc xe máy cũ chở nhau đi làm cho khỏe. Khi có xe rồi sẽ mua dây xích dài xích xe vào gốc cây pḥng kẻ trộm mỗi khi leo”.
[CENTER][IMG]http://i50.tinypic.com/10ge2zd.jpg[/IMG]
Bà Ánh đă đồng hành cùng chồng trong 30 năm qua trong cái nghề có thểnói là “độc nhất vô nhị” tại Sài G̣n.[/CENTER]
Chúng tôi thấy khá nhiều khách đến mua, khi hỏi th́ được biết mấy hôm nay trên mạng xă hội nhiều người chia sẻ h́nh ảnh và thông tin vợ chồng ông. Chị Vi, công tác tại một công ty truyền thông, chia sẻ: “Ông Thới và vợ sáng sớm đổ mồ hôi leo lên từng cây me như thế thật nguy hiểm, ngồi cả ngày bán me giữa khói bụi xe cộ để mưu nên rất trân trọng nghị lực của họ”.
Nhận từ email của [email]pwillay@orange.fr[/email] via yahoogroups.com
-
* Xem xong câu chuyện trên , buồn quá .
[B][COLOR="#0000CD"]Bây giờ , để đền bù lại , HĂY MỈM CƯỜI [/COLOR][/B]
[CENTER][IMG]http://i45.tinypic.com/j08gih.jpg[/IMG][/CENTER]
( Em gái Trưng Vương ...50 năm về trước :cool: )
-
[COLOR="#008000"][SIZE=4]Mộng Dưới Hoa[/SIZE][/COLOR]
Để tưởng nhớ người con gái tên Hoa thuở nào của Saigon hoa lệ. Người đă cho ta một t́nh yêu tuyệt vời nhưng đồng thời cũng tặng cho ta một vết thương ḷng măi măi không bao giờ lành.
Định mệnh thật đáng yêu nhưng nhiều khi cũng quá tàn nhẩn….
[CENTER][IMG]http://i20.servimg.com/u/f20/13/50/70/90/tutinh10.jpg[/IMG][/CENTER]
[COLOR="#0000FF"][CENTER]Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng.
Mắt xanh là bóng dừa hoang dại,
Thăm thẳm nh́n tôi, không nói năng.
Bài thơ hạnh ngộ đă trao tay,
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ?
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ,
Nửa như hoài vọng, nửa như say.
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Ḥ hẹn lâu rồi - Em nói đi !
Em muốn đôi ta mộng chốn nào ?
Ước nguyền đă có gác trăng sao.
Truyện tâm t́nh: dưới hoa thiên lư,
C̣n lối bâng khuâng: Ngơ trúc đào.
Em chẳng t́m đâu cũng sẵn thơ,
Nắng trong hoa, với gió bên hồ,
Dành riêng em đấy khi t́nh tự,
Ta sẽ đi về những cảnh xưa.
Rồi buổi ưu sầu em với tôi,
Nh́n nhau cũng đủ lăng quên đời.
Vai kề một mái thơ phong nguyệt,
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười.
Đinh Hùng[/CENTER][/COLOR]
[CENTER][video=youtube;1vNw-PrsDjA]http://www.youtube.com/watch?v=1vNw-PrsDjA[/video]
[video=youtube;DdgzdLJYjXY]http://www.youtube.com/watch?v=DdgzdLJYjXY[/video][/CENTER]
-
Mộng Dưới Hoa - Dị Bản -
[INDENT][INDENT] Góp vui !
[COLOR="Navy"] [B]Mộng Dưới Hoa[/B]
Chán ơi là chán!
Gánh t́nh rao bán
Ngố như chú mán
Giữa hai cái háng
Nản ơi là nản!
Tập đứng chàng hảng
Cho xương cốt dản
Lời của nàng giảng
Mỏi ơi là mỏi!
Rượu ngâm hành tỏi
Thoa hoài không khỏi
Gặp đúng thầy giỏi
Mệt ơi là mệt!
Quẳng gánh ngồi bệt
Trúng ngay ổ rết
Cắn đau muốn chết
Ôi! Mộng dưới hoa
Thành: Họa dưới mông!
Tỉnh mộng nh́n trông
Trên răng dưới dế
Chắc cần chiếc xế
Chất mọi thứ vào
Trèo lên đỉnh cao
Thả vào vực thẳm
....
[B]TTL [/B][/COLOR]
[img]http://img.photobucket.com/albums/v727/ttl/odb.jpg[/img]
[url=http://motgocpho.com/forums/showthread.php/425-Th%C6%A1-Dzui-Th%C6%A1-W%E1%BA%A1o-Th%C6%A1-T%C3%B9m-Lum-M%E1%BB%99t-n%E1%BB%A5-c%C6%B0%E1%BB%9Di-h%C6%A1n-m%C6%B0%E1%BB%9Di-thang-thu%E1%BB%91c-b%E1%BB%95/page8]Nguồn[/url][/INDENT][/INDENT]