Thuận Thiên Di Sử- Hồi 26 : Đại Hội Vơ Lâm
Thuận Thiên Di Sử
- Hồi 26 :
Đại Hội Vơ Lâm
Phái Sài-sơn do Phù-đổng thiên vương cùng các anh hùng đánh giặc Ân bằng kị binh. Cho nên tất cả các đệ tử đều cỡi ngựa. Hồng-Sơn đại phu cỡi ngựa dẫn đầu. Cạnh ông, một đạo sĩ, chính thị Dương Ẩn. Phía sau, Lâm Huệ-Phương trong bộ quần áo lụa mầu hồng rồi tới chín đại đệ tử.
Thiệu-Thái tự hỏi:
- Không biết Vũ Thiếu-Nhung đâu, mà không thấy bà xuất hiện?
Chợt chàng để ư thấy cạnh Thiếu-Mai, Lê Văn có một thiếu phụ cỡi ngựa, trông lưng rất quen, nh́n kỹ lại chính là Thiếu-Nhung đă hoá trang. Chàng tỉnh ngộ:
- Phải rồi, Thiếu-Nhung ẩn thân, để rồi xuất hiện, lột mặt nạ tên Lê-Ba, đội lốt Dương Ẩn. T́nh người thực khó mà nói trước được. Có ai ngờ tên Dương-Ẩn, sư thúc của Hồng-Sơn đại phu,đạo cao, đức trọng bậc nhất Đại-Việt lại theo Hồng-thiết giáo, một bọn dơ bẩn ác độc nhất. Có ai ngờ y đi cạnh Hồng-Sơn truyện tṛ thân mật thế kia, mà lát nữa đây sẽ ra mặt hại ông. Có ai ngờ Hồng-Sơn b́nh thản thế kia, sau đó lột mặt nạ Dương-Ẩn?
- Phủ chưởng môn cùng phái Vạn-tượng đến.
Một bầy voi hơn ba chục con xếp hàng đôi đi đầu. Phía sau hơn ba trăm người rầm rập theo vào. Thiệu-Thái nhớ hôm ở Hồng-hương cốc, Triệu Thành đọc sắc phong cho Phủ-Vạn là Thái-tử, thái bảo. Phó đô nguyên soái. Nam phương trung thành, tĩnh lự công thần. Lăo-qua quận vương. Thực ấp vạn hộ. Thực phong ngũ thiên hộ. Vợ tên Nang-Chay được phong An-tĩnh quận chúa. Hôm đó Triệu Thành bầy mưu cho Đàm Toái-Trạng đem quân tới biên giới, để hoàng thái hậu Lăo-qua trao binh quyền cho Phủ-Vạn, rồi y lật cháu, lên làm vua. Thành c̣n truyền Nguyên-Hạnh viện cho y mấy cao thủ.
- Rát-ta-na chưởng môn cùng phái Tha-Nôm tới.
Bảo-Ḥa hỏi Nhất-Bách:
- Tha-nôm ở đâu, sao nghe lạ tai quá vậy?
Nhất-Bách chưa kịp trả lời, tiếng xướng ngôn viên tiếp:
- Thưa quư vị! Vương quốc Xiêm-la nằm ở phía Tây sông Cửu-long. Nguyên về thời Lĩnh-nam. Lúc vua Trưng tuẫn quốc, đạo quân của công chúa Nguyệt-Đức Phùng Vĩnh-Hoa phía sau bị Mă Viện chặn đường về. Phía trước bị Vương Bá tiến đánh. Công chúa đành dẫn quân vượt núi tiến về phía Tây, qua nước Lăo-qua. Vương Bá đem quân đuổi tới cùng. Công chúa dẫn quân lội sông Cửu-long sang bờ Tây ẩn thân. Đạo quân công chúa Nguyệt-Đức có hơn năm ngh́n người. Một nửa nam, một nửa nữ. Họ đều thuộc sắc dân người Thái. Cho đến nay, người Thái chiếm đến tám phần mười nước Xiêm. Những hậu duệ của nhóm người Thái lập ra phái Tha-Nôm. Nghĩ ḿnh thuộc gịng Bách-Việt, con cháu di thần Lĩnh-nam. Cho nên hôm nay anh em phái Tha-Nôm cũng về dự lễ Bắc-b́nh vương cùng vương phi.
Đỗ-xích Nhất-Bách thắc mắc:
- Tại sao phái Phật-thệ, Vạn-tượng thuộc Chiêm, Lào, phái Tha-Nôm thuộc Xiêm mà cũng có nguồn gốc từ Bách-Việt nhỉ?
Bảo-Ḥa quên mất ḿnh mang lốt Trần Quỳnh-Hoa, chứ không phải quận chúa. Nàng mang đại nghĩa dân tộc ra nói:
- Nhất huynh quên mất rồi sao? Từ thời vua Hùng dựng nước, đất nước ta gồm trăm giống Việt. Vùng Chiêm-thành, Lăo-qua, Chân-lạp, Xiêm đều thuộc về Việt-thường cả. Hơn nữa, vua Chiêm, Lào, cùng nhận sắc phong của Thuận-thiên hoàng đế, họ vẫn không quên nguồn gốc. Cho nên phái Mê-linh đứng tổ chức đại hội, mới đạt giấy mời họ đến dự.
- Bang trưởng Hùng Cơ cùng bang Đông-Hải đến.
Bảo-Ḥa ở trên cao nguyên, chưa tới vùng biển bao giờ, v́ vậy nghe đến danh hiệu bang Đông-hải, nàng ngơ ngác, đưa mắt nh́n Nhất-Bách. Nhất-Bách đáp:
- Bang Đông-hải được thành lập vào thời Thập-nhị sứ quân. Bang trưởng thuộc gịng dơi vua Hùng. Bang này hành hiệp dọc bờ biển, cùng trên các đảo vùng Đông-hải. Họ không thuộc chính, cũng chẳng thuộc tà.
- Trần chưởng môn, cùng phái Đông-a tới.
Phái Đông-a, người nhiều, thế mạnh, lại có năm đại cao thủ thành Thiên-trường ngũ kiệt, danh vang thiên hạ. Chưởng môn Trần Tự-An là người bác học đa năng, kết giao rất rộng với vơ lâm, v́ vậy khắp Hoa-Việt, ai cũng biết danh.
Tự-An đi cùng bốn huynh đệ. Phía sau hơn ba trăm đệ tử đời thứ nh́, và hơn năm ngh́n đệ tử đời thứ ba. Khí thế bốc lên chín tầng mây. Bảo-Ḥa thấy cạnh Tự-An có một giai nhân tuyệt sắc, áo lụa xanh, đai hồng, phơi phới như tiên nga. Chính là Đào Hà-Thanh. Không thấy Cao Huyền-Nga, Thanh-Mai, Tự-Mai. Nàng hỏi anh:
- Sao không thấy chị Thanh-Mai với Tạ-Mai đâu nhỉ?
Thiệu-Thái dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai em:
- Ḱa, em nh́n ḱa. Bà Cao Huyền-Nga với Thanh-Mai, Tự-Mai lẫn vào đám đệ tử Thiên-trường. Cả Tôn Đản, Hà Thiện-Lăm, Lê Thuận-Tông, Trần Anh, Thanh-Nguyên, bé Ngô Thường-Kiệt nữa ḱa. Coi bộ Thuận-thiên cửu hùng chỉ thiếu cậu hai, Tạ Sơn, Mỹ-Linh nữa mà thôi. Không biết Mỹ-Linh hiện ở đâu?
Khán đài phái Đông-a với phái Mê-linh cạnh nhau. Vừa ngồi xuống, Thanh-Mai chợt thấy một thiếu nữ trông dáng rất quen ngồi cạnh. Thiếu nữ nh́n nàng mỉm cười, gật đầu chào. Thanh-Mai cũng chào lại:
- Không biết sư tỷ đây xưng hô thế nào?
Thiếu nữ nói sẽ vào tai nàng:
- Thím hai quên người ta rồi à?
Th́ ra Mỹ-Linh. Thanh-Mai suưt bật thành tiếng kêu. Mỹ-Linh đă hoá trang thành một thiếu nữ, đệ tử phái Mê-linh. Thanh-Mai ghé tai Tự-Mai, báo cho em biết. Tự-Mai báo cho Tôn Đản. Phút chốc cả bọn đều nhận nhau. Ngô Thường-Kiệt cực kỳ tôn kính Bảo-Hoà. Nó hỏi Mỹ-Linh:
- Cô ơi! Cô Bảo-Hoà của con đâu?
Mỹ-Linh kéo nó ngồi vào ḷng, nói sẽ:
- Con muốn t́m cô Bảo-Ḥa à? Dễ lắm. Con c̣n bé, không ai chấp, con cứ chạy hết các khán đài, đánh hơi. Hễ thấy mùi trầm hương đâu th́ cô Bảo-Hoà ở đấy.
Thường-Kiệt dạ một tiếng, nó chạy đi.
Thiên-trường ngũ kiệt gặp Hồng-Sơn đại phu, tụ lại một chỗ nói truyện. Trần Kiệt hỏi Dương Ẩn (Lê Ba):
- Dương đạo sư, không nhờ uy linh của Bắc-b́nh vương, đời nào đạo sư lại xuất quan ra đây.
Dương Ẩn khiêm tốn:
- Suốt hai mươi năm nay, bần đạo bế quan, luyện công. Nhân hôm nay, một phải tế anh hùng năm xưa, hai do vận mệnh Đại-Việt, bần đạo phải xuất quan cũng là bất đắc dĩ.
Nói xong, y ngồi yên nh́n mây trắng trôi trên nền trời xanh. Trông bề ngoài, quả thực y có phong quang đạo nhân vũ ngoại trần ai, không thiết việc đời. Có ai ngờ, y lại là tên ma đầu bậc nhất Hồng-thiết giáo.
Phái Tây-vu với phái Tản-viên xưa nay có t́nh giao hảo. Đặng Đại-Khê cùng Thân Thừa-Quư gặp nhau, truyện tṛ như pháo rang. Đại-Khê hỏi:
- Này Thân pḥ mă. Con bé thơm như trầm đâu? Dễ thường ba năm không gặp lại nó. Bây giờ lớn lắm rồi th́ phải. Không biết pḥ mă đă định đâu chưa?
Thừa-Quư lắc đầu:
- Khó quá. Hơn năm nay, nó theo cậu hai nhà này làm việc nước. Có gặp nó đâu mà định nơi nào! Mười tám rồi chứ có ít đâu. Hôm trước nó về thăm nhà, cứ luôn miệng nhắc đến đại ca hoài.
Thừa-Quư không muốn lộ việc Bảo-Hoà học được đủ ba mươi sáu chưởng Phục-ngưu ra trước đám đông. Ông nói xa xôi:
- Đặng huynh! Bảo-Ḥa nhắn với đệ rằng nó đă làm tṛn những ǵ huynh giao phó.
Đặng Đại-Khê ngơ ngác. Ông không nhớ rằng ḿnh đă ủy cho Bảo-Hoà việc ǵ? Thân Thừa-Quư hỏi nhỏ:
- Đặng huynh có được tin tức ǵ về Đỗ Xích-Thập không?
Nghe nhắc đến tên vị sư thúc hữu tài vô hạnh, Đại-Khê thở dài:
- Hoàn toàn không! Tuy nhiên đệ lo lắng ông ta sẽ xuất hiện trong đại hội này, phá rối không chừng.
Đặng Đại-Khê định hỏi Thừa-Quư một vài câu, th́ tiếng loa xướng lên:
- Quốc-sư Minh-Không cùng phái Tiêu-sơn đến.
Phái Tiêu-sơn từ hơn trăm năm nay,được tôn đanh hiệu Thái-sơn Bắc-đẩu vơ lâm Đại-Việt. Nhiều cao tăng đắc đạo thành Bồ-tát như Vô-Ngại, La Quư-An, Bố Đại, Sùng-Phạm, Vạn-Hạnh, Minh-Không, Huệ-Sinh... thêm vào đó vua Lê Đại-Hành cho đến Thuận-Thiên hoàng đế đều phát xuất từ phái này. Uy danh phái cực kỳ lớn. Dù Hoa, dù Việt, nghe đến tên Tiêu-sơn đều kính phục về đạo đức, về vơ công. Trong cuộc kháng chiến chống quân Tống, chính chưởng môn bấy giờ là Vạn-hạnh thiền sư, hô hào anh hùng thiên hạ bỏ tỵ hiềm, khoan thứ cho Lê Hoàn việc cướp ngôi nhà Đinh, để cùng nhau giữ nước. Quân Tống bị đánh tan. Vạn-Hạnh thiền sư được tôn làm quốc sư.
Cho đến khi vua Lê Ngoạ-triều băng hà, triều đ́nh tôn quan tả thân vệ điện tiền chỉ huy sứ Lư Công-Uẩn lên ngôi vua. Một số các quan bất phục, truyền hịch tới thân vương họ Lê trấn ở ngoài cùng kéo quân về diệt Lư. Đứng trước nguy cơ nội chiến, quân Tống thừa dịp kéo vào. Một lần nữa Vạn-Hạnh thiền sư kêu gọi ngưng chiến, đợi khi nào t́m được con cháu nhà Lê xứng đáng, sẽ lập lên kế vị. Tạm thời cho Lư Công-Uẩn trị v́.
Vơ lâm Đại-Việt nhờ đó không bị chia sẻ, chém giết nhau. Cho đến bây giờ, mới xuất hiện Hồng-Sơn đại phu nguyên là Nam-Quốc vương Lê Long-Mang, đ̣i lại ngôi vua.
Đi đầu là Minh-Không thiền sư, cạnh ngài c̣n có các sư đệ Huệ-Sinh, Nguyên-Hạnh, Sùng-Văn, Sùng-Anh, Sùng-Đức, Sùng-Tín, Sùng-Không, Sùng-Kiến, với hơn năm ngàn đệ tử.
Tất cả các chưởng môn nhân đều đến chào Minh-Không quốc sư. Ngài hỏi:
Thuận Thiên Di Sử--Hồi 27 : Ḍng Giống Việt-Thường
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 27
Ḍng Giống Việt-Thường
Vơ lâm Đại-Việt đều biết rơ ràng rằng trước đây tả thân vệ điện tiền chỉ huy sứ triều Lê là Lư Công-Uẩn, đệ tử của Bồ-tát Vạn-Hạnh, con nuôi của Bồ-tát Lư Khánh-Vân cùng thủ lĩnh 207 khê động Bắc-biên Thân Thiệu-Anh kết huynh đệ.
Khi vua Lê Đại-Hành băng, các hoàng tử chém giết lẫn nhau. Người chết, kẻ bại tẩu trốn ra ngoại quốc. Có người mai danh ẩn tích. Lê Long-Đĩnh lên làm vua, tàn ác cùng cực. Cuối cùng khi băng hà, con c̣n nhỏ dại, triều đ́nh t́m một hoàng tử con vua Đại-Hành lên thay thế, nhưng không thấy. V́ vậy họ định tôn Lư Công-Uẩn lên làm vua. Bấy giờ vơ quan trấn ở ngoài, cầm đại quân trong tay, muốn đem quân về triều tranh dành, mượn cớ Khuông pḥ chính thống, phù Lê. Trước t́nh thế có thể xẩy ra nội chiến. Trong triều, Đào Cam-Mộc giữ chức tiết độ sứ, tổng trấn Trường-ỵên và kinh thành Hoa-lư vội thư cho Thân Thiệu-Anh. Thân Thiệu-Anh tập trung quân Bắc-biên, gửi thư đi các trấn doạ rằng, kẻ nào đem quân về kinh đô Hoa-lư, ông sẽ tiêu diệt.
Đứng trước hoàn cảnh đó, Vạn-Hạnh thiền sư, viết thư triệu tập các đại tôn sư vơ học cùng các chưởng môn nhân, bang trưởng, động chủ về họp, để t́m lấy quyết định chung. Bấy giờ phái Sài-sơn, Đông-a thân triều Lê, muốn lập ấu quân, con Lê Long-Đĩnh lên làm vua. Phái Mê-linh, Tản-viên muốn lập Lư Công-Uẩn. Phái Tiêu-sơn coi như trung lập, v́ Vạn-Hạnh thiền sư là sư phụ của Lê Hoàn cũng như Lư Công-Uẩn. Ngài đưa ra một đề nghị tạm để Lư Công-Uẩn lên ngôi vua. Nếu trong ṿng mười năm, không t́m thấy hoàng tử con vua Lê, mà họ Lư làm cho nước giầu dân mạnh, sẽ để nhà Lư cai trị dân luôn.
Sau khi lên ngôi vua, Lư Công-Uẩn lấy niên hiệu là Thuận-Thiên, gả con gái đầu ḷng, công chúa An-Quốc cho Đào Cam-Mộc, rồi tổ chức nền cai trị đặt cơ sở trên nhân trị của Nho-gia, từ bi hỉ xả của Phật-gia. V́ vậy, sau mười năm, nước Đại-việt đang từ một quận huyện, do sứ quân cai trị, trở thành nước giầu có. Dân chúng no ấm, trong lịch sử chỉ thua có đời vua Hùng. Anh hùng không ai nhắc đến triều Lê nữa. Cho đến nay Thuận-Thiên hoàng đế làm vua đă mười tám năm.
Hôm nay, vơ lâm anh hùng thấy Hoàng Liên đưng lên tranh dành chức chưởng môn của sư thái Tịnh-Tuệ, tố cáo sư thái Duyên-Tịnh ám hại sư phụ , mà nguồn gốc ám chỉ thuộc triều đ́nh. Quần hùng kinh ngạc vô cùng.
Hoàng Liên chỉ vào sư thái Tịnh-Huyền:
- Nguyên do Duyên-Tịnh ám toán sư phụ là người này. Người này tên Lư Mỹ-Duyên tước phong công chúa Hồng-Châu, em gái Lư Công-Uẩn, đổi tên, nhập phái Mê-Linh, được Duyên-Tịnh thu làm đệ tử. Người này dùng tiền bạc mua chuộc Duyên-Tịnh, xui Duyên-Tịnh ám toán sư phụ, chỉ v́, sư phụ vẫn nuôi ư định tái lập Lê triều.
Công-chúa Hồng-Châu được gả cho Thân Thiệu-Anh, anh hùng thiên hạ đều biết. Sau con của Thiệu-Anh với công chúa Hồng-Châu là Thừa-Quư lại được gả công chúa Lĩnh-nam Bảo-ḥa, được tôn làm vua Bà vùng Bắc-biên. Ai cũng tưởng Tịnh-Huyền ni sư đạo cao đức trọng, đi tu từ nhỏi, không ngờ bà lại là công chúa Hồng-Châu. Vậy ai kết hôn với Thân Thiệu-Anh, sinh ra Thân Thừa-Quư? Người người đều kinh ngạc, đưa mắt nh́n sư thái Tịnh-Huyền.
Tịnh-Huyền đứng lên hướng vào các anh hùng nói lớn:
- Thưa các vị. Bần ni tục danh Lư Mỹ-Duyên, trước đây được phong công chúa. Bần ni đă cùng huynh trưởng đánh Đông, dẹp Bắc. Bần ni thấy cuộc đời này đều hư không, vô thường, nên tâm nguyện theo cửa Bồ-đề t́m lẽ giải thoát. Dịp may, bần ni gặp sư phụ, được lăo nhân gia cho thọ giới. Nhân, huynh trưởng gả bần ni cho vị anh hùng Bắc-biên Thân Thiệu-Anh. Bần ni nghĩ, trái mệnh huynh trưởng, mất chữ hiếu. Tuân mệnh th́ lại lăn ḿnh vào thế tục. V́ vậy trên đường vu qui, bần ni được một người em kết nghiă thuận thay thế làm dâu họ Thân. Do đó bần ni mới được tiêu dao cửa Bồ-Đề bấy lâu.
Nghe Tịnh-Huyền nói, anh hùng thiên hạ trấn động. Người th́ cho công chúa Hồng-Châu hạnh phúc như thế mà bỏ đi tu thực uổng. Người cho rằng công chúa có hạnh Bồ-tát, mới giác ngộ t́m nguồn vui trong cửa Bồ-đề.