Những cái ǵ cảm thấy... ngứa mắt th́ cấm
[B]Posted on 21/11/2011 [/B]
Người ta kể rằng cái thời "vàng son" của cộng sản vào mùa xuân năm bảy lăm, chính quyền Việt Nam cấm để tóc dài và mặc quần ống rộng. Những tuổi trẻ thanh niên, sinh viên học sinh nào vi phạm sẽ bị đem ra hội đoàn, nhà trường hoặc lớp học "đấu tố".
Không rơ chuyện thực hư ra sao. Cũng không rơ trong h́nh luật Việt Nam có điều khoản nào cấm, hay đó chỉ là v́ phong cách của "ngụy", là những sự phản cảm vào thời đó, tức là chỉ v́ cảm thấy... ngứa mắt th́ cấm.
Nhắc lại chút chuyện xưa để thấy chuyện nay.
Cái chuyện mà người ca sĩ mở đại nhạc hội, người ta rút giấy phép v́ hát những bài hát thuộc về "quốc cấm". Tưởng ǵ chứ những bài hát mà người ta cấm, có ai ṭ ṃ t́m hiểu xem, thử đi từ những vùng cao nguyên hẻo lánh, ra đến hải đảo và xuống đến tận rừng U Minh xa xôi, hỏi xem những đứa bé mới tập ca hát có đứa nào mà không thuộc.
C̣n cái tựa đề cho đêm văn nghệ là "... ba mươi năm tái ngộ", cái này người ta viện cớ trong giấy phép không có xin với cái tựa đề này.
Chỉ có thế mà cấm đêm văn nghệ, trong khi chương tŕnh ban tổ chức đă xếp rồi th́ cũng là điều hơi lạ!
Người ta có thể đặt vấn đề ra là nếu tất cả những ca sĩ "cách mạng" lấy cái tựa vừa nêu th́ có bị kiếm cớ hạch sách không; hay chỉ v́ ca sĩ "ngụy", v́ lư do ǵ, đi đâu mà ba mươi năm sau mới tái ngộ nhỉ?
Nh́n lại ba mươi năm về trước, người dân chỉ toàn ăn ngô khoai, xếp hàng lănh tem phiếu thực phẩm, vượt biên...
Cái xă hội nghèo đói xưa kia mà người ca sĩ "ngụy" này gợi lại hiện về trong trí óc dân Hà Nội.
Hai sự việc, họ lấy cớ để cấm vừa nêu có ăn nhậu ǵ đến an ninh quốc gia hay làm ảnh hưởng nguy hại đến đời sống cộng đồng xă hội?
Nghe nói giá vé bán từ năm trăm ngàn lên đến tận cả mấy triệu. Th́ đây chỉ là một sự phản cảm, tức là cảm thấy... ngứa mắt, cấm chỉ v́ ông bầu không biết điều.
Ban tổ chức nếu biết điều, chỉ cần làm thủ tục "đầu tiên" rồi nhẹ nhàng, êm ái chiều ư sếp chút thôi th́ đâu lại vào đấy; c̣n bằng không, ngược lại th́ mất trắng tay nghe chửa!
Điều hành một quốc gia, chính quyền không theo luật lệ nên dễ lộng quyền, tùy tiện. Hiến pháp dầu cho có sửa năm lần bảy lượt mà không thực thi th́ cũng như không.
Một chuyện nữa tôi muốn đề cập thêm ở đây là chính quyền Việt Nam cấm mọi người cười công khai, cho nên người ta phải cười lén, cười chui. Trong việc cho thu hồi cuốn sách "Sát thủ đầu mưng mủ" là một thí dụ.
Chỉ nội đọc cái tựa đề tưng tửng của cuốn sách không thôi, ai có đầu óc hài hước chắc không khỏi mắc cười. "Đầu mưng mủ" th́ mới trở thành sát thủ, chứ cái đầu b́nh thường th́ không ai lại đi giết người. C̣n câu "Chảnh như con cá cảnh".
Câu này th́ quá đúng rồi. Chỉ có con cá cảnh mới được người ta trân trọng đem đặt ở pḥng khách, không ai đem đặt ở nhà bếp; chỉ có con cá cảnh mới được thiên hạ trầm trồ qua vẻ đẹp, đă vậy nó c̣n lượn lờ như khiêu khích; chứ c̣n như con cá lóc hay con cá tra, chưa kịp đặt chân vào đến nhà bếp, th́ đă bị đập đầu mất tiêu rồi.
Như câu: "Bộ đội phải chơi trội". Câu này đúng là mỉa mai, châm biếm; đă vậy c̣n chơi thêm cái h́nh biếm họa hai tên bộ đội đá trái lựu đạn như đá cầu, thật là hết biết! Nhưng bộ đội đâu có chơi trội bằng cha con ôm bom đem về nhà cưa ra, lấy bán sắt vụn, họ c̣n chơi trội hơn anh bộ đội nhiều.
C̣n nhiều những câu châm biếm và mấy cái h́nh biếm họa phản cảm, đụng chạm, nói lên t́nh cảnh y chang như sự biến tướng không mấy tốt đẹp của xă hội, của người dân Việt, làm cho chính quyền cộng sản, người trực tiếp mấy chục năm nay điều hành đất nước Việt Nam phải nhột cho thể diện quốc gia nên cảm thấy... ngứa mắt, cấm.
Năm nay "đảng ta" đă gần bảy mươi tuổi đời, tức là đă già. Già mà c̣n dại, không có đầu óc cởi mở, cứ ôm khư khư bảo thủ những điều cấm mà không thể cấm, làm cho thiên hạ khắp nơi phải bịt mũi mà cười.
Đă mấy chục năm rồi mà cứ ca bài "con đường xưa em đi". Ca hoài mà không thấy nhàm chán sao ta?!
Đúng là lănh đạo "đảng ta" toàn là những "đỉnh cao trí tuệ loài người".
Nguyễn Dư (danlambao)
danlambaovn.blogspot.com
[url]http://danlambaovn.blogspot.com/2011/11/nhung-cai-gi-cam-thay-ngua-mat-thi-cam.html?utm_source=BP_recent[/url]
Thư của Tiến sĩ vật lư Nguyễn Văn Khải gửi Tiến sĩ Viên Quang Mai
[B]Posted on 22/11/2011 [/B]
[CENTER][IMG]http://i39.tinypic.com/wlzjnb.jpg[/IMG][/CENTER]
Hà Nội, ngày 22/11/2011
Kính gửi : Tiến sĩ Viên Quang Mai
Viện phó viện Pasteur Nha Trang- Khánh Ḥa
Từ năm 2000 tôi đă hướng dẫn người Việt Nam, Trung Quốc, Thái Lan… sử dụng dung dịch Anolyte và Catolyte chăm sóc cây trồng; bảo quản lá, hoa, quả, củ để xuất khẩu; nuôi dưỡng, pḥng bệnh và dập dịch cho gia súc, gia cầm. Đồng thời hướng dẫn sử dụng hai loại dung dịch này làm sạch môi trường: nước, không khí, một số loại vật rắn, chữa các bệnh lở loét trên da.
Tôi thường xuyên uống hai loại nước này trước mặt mọi người v́ tất cả các tài liệu nghiên cứu sử dụng chúng đều xác nhận tác dụng diệt vi rút, vi khuẩn, nấm mốc, bào tử cao và không độc hại. Điều này đă được kiểm chứng v́ những người sử dụng hai loại dung dịch kia không có ai bị bệnh lở loét trên da hoặc nếu đă bị th́ đều đă khỏi sau khi sử dụng chúng.
Trên báo điện tử Vietnamnet ngày 20/11/2011 có bài Bộ trưởng bộ y tế thị sát ổ dịch TCM có đoạn: “TS Viên Quang Mai dẫn chứng tài liệu trong Bách khoa toàn thư rằng dung dịch anolyte qua sục ozone là chất gây ung thư cho một số động vật, là tác nhân gây đột biến ở một số vi khuẩn.”
Xin hỏi Tiến sĩ:
- Đây là lời của phóng viên báo Vietnamnet hay lời của Tiến sĩ?
Thực tế: Khi tôi vào bệnh viện Đa khoa Ninh Thuận, khoa Dược của bệnh viện này đă chuẩn bị cho tôi 200 lít Anolyte do máy GIASINH 60 điều chế từ muối tinh khiết 99.5%. – Bệnh viện này đang dùng dung dịch này để làm vệ sinh môi trường, dụng cụ thiết bị của bệnh viện. Trong ngày 11/11/2011 các nhân viên của khoa Dược đă đưa trực tiếp từ khoa Dược tới khoa Nhi 100 lít để tôi phân phát cho cha mẹ các cháu sử dụng. Tại sao trên báo lại ghi rằng: dung dịch anolyte qua sục ozone? Trong khi ở bệnh viện này không có máy tạo ozon?
- Tài liệu nghiên cứu nào ghi rằng đây dung dịch anolyte qua sục ozone là chất gây ung thư cho một số động vật, là tác nhân gây đột biến ở một số vi khuẩn?
Tôi khẳng định rằng không có một tài liệu nào ghi như vậy. Nếu Tiến sĩ có tài liệu này đề nghị cung cấp ngay v́ điều này gây hoang mang cho những người đă sử dụng Anolyte để pḥng và chữa bệnh cũng như sử dụng bảo quản thực phẩm.
Nếu câu trên không phải của Tiến sĩ nói, tôi sẽ yêu cầu báo Vietnamnet phải cải chính. Nếu là của Tiến sĩ nói tôi cũng yêu cầu Tiến sĩ cũng phải cải chính trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Đề nghị Tiến sĩ trả lời càng sớm càng tốt.
Tiến sĩ vật lư Nguyễn Văn Khải
danlambaovn.blogspot.com
[url]http://danlambaovn.blogspot.com/2011/11/thu-cua-tien-si-vat-ly-nguyen-van-khai.html?utm_source=BP_recent[/url]
Phát ngôn Tuần Việt Nam: Quan trí và dấu ấn!
[CENTER][IMG]http://i40.tinypic.com/6olwfr.jpg[/IMG][/CENTER]
Kỳ Duyên (Tuần Việt Nam) - Nổi bật trong tuần này, có hai sự kiện đều liên quan đến …đám đông. Nhưng nó lại phản ánh cái tâm, cái tầm của cá nhân đại biểu Quốc hội. Nó cho thấy cả hỉ, nộ, ái, ố của một xă hội đang trên hành tŕnh phát triển, từ tiểu nông đến văn minh hiện đại.
Biết mà... không biết?
Sự kiện thứ nhất: Đó là cuộc khẩu chiến về Luật Biểu t́nh tại kỳ họp Quốc hội khóa XIII. Chỉ cần ngó cái tít bài viết trên ViêtNamNet, ngày 17/11/ 2011 người đọc giật nảy ḿnh: "Tranh luận nảy lửa về Luật Biểu t́nh". Đúng là nảy lửa thật.
Nhân vật trung tâm của cuộc tranh luận ở đây là ông Hoàng Hữu Phước (đại biểu TP HCM), người đề nghị loại bỏ Luật Biểu t́nh khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ QH khóa XIII; và ông Dương Trung Quốc (đại biểu tỉnh Đồng Nai), người ủng hộ có Luật Biểu t́nh.
Cả hai, cùng viện dẫn chuyện tự cổ chí kim, từ tây sang đông, từ quá khứ sang hiện tại để hoặc phủ nhận, hoặc chứng minh cần có Luật Biểu t́nh.
Nghị trường không chỉ nóng lên bởi hai phía tranh luận, mà ngay lập tức nó phả nhiệt lượng lên hàng loạt các báo cùng ngày hoặc tiếp đó: Hà Nội Mới (Luật biểu t́nh, những đ̣i hỏi từ thực tiễn), Tuổi Trẻ(Chưa cần Luật Biểu t́nh v́ dân trí thấp?) Nhà báo và Công luận (Ai cần Luật Biểu t́nh?), Bee.net (Mong ông Hoàng Hữu Phước sửa lời)...
Công bằng mà nói, ông Dương Trung Quốc nhắc nhở ông Hoàng Hữu Phước, khi ám chỉ: Tôi không tán thành các đại biểu QH cứ nhân danh nhân dân. Tại diễn đàn QH chúng ta hăy nhân danh cá nhân ḿnh thôi, là chưa chính xác.
Bởi đă phát biểu tại nghị trường, đương nhiên đại biểu QH nào cũng phải nói tiếng nói của người dân- những cử tri đă chọn lựa và gửi gắm nơi ḿnh.
Thế nhưng điều bất ngờ, sau ư kiến của đại biểu QH Hoàng Hữu Phước, dư luận xă hội trên các báo, trên các trang mạng lại phê phán, phản biện và thậm chí phản đối dữ dội ư kiến của ông này.
C̣n tiếp...
GIÁO SƯ NGÔ ĐỨC THỌ LÊN TIẾNG VỀ ÔNG NGHỊ HOÀNG HỮU PHƯỚC
PHẢN HỒI BÀI ÔNG NGHỊ PHƯỚC
Đ̉I XOÁ BỎ DỰ KIẾN SOẠN LUẬT BIỂU T̀NH
Ngô Đức Thọ
Xin nói thật: Có lẽ tôi hơi bị mệt mỏi và đỏ mặt đọc không vào nổi toàn văn bài phát biểu của ông Hoàng Hữu Phước trước phiên họp toàn thể của Quốc Hội khoá XIII ngày 17-11 vừa rồi.
Nội dung chính của bài phát biểu như chính ông Phước đă tóm tắt là “Đề nghị QH loại bỏ Luật lập hội và Luật Biểu t́nh khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc Hội khoá XIII này” Dư luận không khỏi ngạc nhiên trước lời lẽ khá băm bổ của ông Hoàng khi tự tóm tắt đề nghị của ḿnh như vậy đối với một vấn đề mà cả QH và các tầng lớp nhân dân đang quan tâm. Có đưa vào kế hoạch để biên soạn hay không c̣n là vấn đề QH c̣n cân nhắc, thảo luận.
Với lời lẽ khá băm bổ như vậy, phải chăng ông đă chọn lựa biện pháp quả đấm thép để thảo luận một vấn đề rất quan trọng về thể chế như luật biểu t́nh dang bàn đến? Không kể những trường hợp xẩy ra khủng hoảng ở nghị trường, nói chung quốc hội của một nước văn minh tân tiến không chấp nhận người đại biểu của nhân dân có thái độ “bạo lực ngôn từ” như vậy để chặn họng các ư kiến không đồng thuận với ḿnh như vậy.
Bỏ qua thái độ tiếp cận vấn đề, nhất trí rằng, là ĐBQH ông Phước có quyền phát biểu ư kiến của ông về việc có biên soạn hay không biên soạn luật biểu t́nh. Hăy xem các lư do ông đă nêu ra:
Theo ông th́ nhân loại chỉ mới biết đến hành vi biểu t́nh từ năm 1913 do Gandhi tổ chức ở Ấn Độ. Rồi đến những năm 60 của thế kỷ trước từ ngữ “biểu t́nh” mới xuất hiện ở “Hợp chủng quốc”(sic) Hoa Kỳ. –
Thật đáng tiếc: ở đây b́nh thường ông Phước chỉ cần viết “nước Mỹ” là xong, không ai hiểu lầm điều ǵ. Nhưng ông muốn dùng từ cho tính chính thức. Nhưng, xin lỗi ông, kiến thức của ông hoàn toàn không cập nhật!
Đúng là trước đây ở Việt Nam thường hay dịch nhầm tên chính thức của nước Mỹ The United States of America là “Hợp chủng quốc Hoa Kỳ”.
Nhưng vài chục năm nay chính phủ Hoa Kỳ đă chính thức cải chính, tên đúng phải dịch là “Hợp chúng quốc Hoa Kỳ” (chúng là nhiều; chúng quốc là nhiều nước, chứ không phải hợp chủng là hỗn hợp của nhiều chủng tộc )
Ông là cử nhân Anh văn, mà chính ông cũng muốn tỏ cho thiên hạ biết điều ấy khi Ông giải nghĩa “biểu t́nh” bằng tiếng Anh là Demonstration, thế mà đối với một tên nước to đùng là Hoa Kỳ mà ông bất cập tri thức, thật là điều không chỉ đáng tiếc cho riêng ông!
Trở lại vấn đề chính: Không biết ông căn cứ vào đâu mà dám đưa ra những mốc thời gian lịch sử như đă ghi trên cho khái niệm và lịch sử biểu t́nh?
Điều này hẳn là “tâm đắc” nhất của ông đây. Theo logic tâm lư mà suy th́ có lẽ ông cho rằng lịch sử biểu t́nh như ông nói đó các ĐBQH có lẽ không ai biết, mà người dân ở ngoài chắc hẳn cũng mù tit. Bởi vậy, nghe (hoặc đọc) bài phát biểu của ông xong thiên hạ mới tá hoả ngộ ra: loài người từ khi ăn lông ở lỗ măi đến gần đây trên đời này làm ǵ có chuyện biểu t́nh! Biểu t́nh biểu tiếc ǵ đó mới có từ năm 1913 bởi ông Gandhi bên Ấn Độ, nước Mỹ văn minh thế mà cũng măi đến tận những năm 60 mới biết đến biểu t́nh!
Xin hỏi thật, ông là cử nhân Anh văn lại là Thạc sĩ kinh doanh nữa, nhưng ông có tốt nghiệp THPT không đấy? Ông cứ thành thật cho biết, có khi lại đỡ phải mất công chứng minh bản a tờ b! Phải hỏi vậy v́ hai cái mốc niên đại 1913 và 1960 ông nêu lên đấy đúng là quả đấm thép cho những người muốn có luật biểu t́nh biết tay. Ư ông nói rất rơ ràng là: loài người từ khi sinh ra chẳng làm ǵ có cái chuyện biểu t́nh, thế mà người ta vẫn sống được, cần ǵ phải biểu t́nh và luật biểu t́nh? Nay cái hành vi “biểu t́nh” kia mới nẩy đâu ra bên Ấn Độ, măi đến 1960 mới truyền qua Mỹ, đâu phải là quy luật vĩnh hằng hay là “khuôn vàng thước ngọc” để đo tầm cỡ của cái mà ông gọi dè bỉu là “cái gọi là tự do dân chủ”?
C̣n tiếp...