ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 45
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 45
Cú điện thoại được chuyển thẳng cho Đại tá Cesar.
- Phải. - Ông ta nói với Guiseppe. - Có vẻ rất giống người đàn ông của chúng tôi. Nghe kỹ dây. Anh ta rất nguy hiểm, bởi vậy ông phải làm đúng theo lời tôi hiểu chưa?
- Vâng, thưa ngài.
Bây giờ ông đang ở đâu?
Tại nơi dừng xe tải AGIP trên đường đi Civitavechia.
- Và bây giờ anh ta đang ở trong thùng xe của ông à?
- Vâng.
Câu chuyện đă làm cho ông ta sợ. Đáng ra ḿnh chỉ nên lo việc của ḿnh thôi.
- Đừng làm bất cứ điều ǵ để anh ta nghi ngờ nhé. Trở lại xe và cứ lái đi. Cho tôi số biển và h́nh dạng chiếc xe của ông.
Guiseppe nói cho ông ta biết.
- Tốt. Chúng tôi sẽ lo mọi chuyện. Giờ th́ đi đi.
Đại tá Cesar quay sang Đại tá Johnson, hớn hở:
- Tóm được hắn rồi. Hăy cho dựng các trạm kiểm soát c̣n chúng ta có thể đến đó trong ba mươi phút bằng máy bay lên thẳng.
Lên đường.
Khi Guiseppe gác máy, ông ta lau hai bàn tay đẫm mồ hôi lên trên áo và đi ra xe. Ḿnh hy vọng là không có vụ nổ súng. Maria sẽ giết ḿnh. Mặt khác, nếu như khoản tiền thưởng kha khá một chút…
Ông ta trèo lên cabin và cho xe chạy về hướng Civitavechia.
Ba mươi lăm phút sau, Guiseppe nghe thấy tiếng trực thăng bay trên đầu. Ông ta nh́n lên. Nó mang kư hiệu của cảnh sát quốc gia. Trên xa lộ phía trước mặt, ông ta thấy hai chiếc xe cảnh sát đỗ nối đuôi nhau tạo thành một rào chắn ngang, và đằng sau là cảnh sát với súng tiểu liên trong tay. Chiếc trực thăng hạ xuống bên lề đường và Cesar cùng Đại tá Frank Johnson bước ra.
Khi tới gần chỗ đường bị chắn, Guiseppe giảm tốc độ rồi dừng lại. Ông ta tắt máy và nhảy ra, chạy thẳng tới chỗ sĩ quan cảnh sát.
- Hắn ta trong thùng xe. - Ông ta thét lớn.
Cesar quát:
- Khép vào!
Các cảnh sát cùng ập lại, súng lăm lăm.
- Đừng bắn. - Đại tá Johnson quát lớn. - Để anh ta cho tôi. - Ông tiến về phía thùng xe. - Nào ra đi, Robert. - Đại tá Johnson gọi. Hết rồi.
Không có phản ứng ǵ.
- Robert, anh có năm giây.
Im lặng. Họ chờ đợi.
Cesar quay lại phía người của ḿnh và gật đầu.
- Không! - Đại tá Johnson quát lên. Nhưng đă quá muộn.
Đám cảnh sát đă bắt đầu xả súng vào thùng chiếc xe tải. Tiếng súng chói tai. Những mảnh vỡ bay tung toé vào không gian. Mười giây sau, tiếng súng ngừng.
Đại tá Johnson nhảy lên thùng xe và đá tung những ḥm, thùng cản lối ông ta.
Rồi quay xuống nh́n Cesar.
- Anh ta không có đây.
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 46
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 46
Trong khu chợ, bên ngoài thành phố chừng năm dặm, là một loạt những chiếc khinh khí cầu đủ màu sắc bầy ra trên cả một khu vực, trông giống như những cầu vồng h́nh tṛn. Chúng được cột vào những chiếc xe tải trong lúc những người phục vụ trên mặt đất đang bận rộn bơm khí lạnh vào. Khoảng gần một chục chiếc xe đuổi bắt đỗ ở đó, sẵn sàng lao theo những chiếc khinh khí cầu, trong mỗi xe là hai người đàn ông, một người lái và một người t́m kiếm.Robert bước lại gần người có vẻ là phụ trách ở đây.- H́nh như các ông sẵn sàng cho một cuộc đua lớn th́ phải? - Robert nói.- Đúng thế. Đă bao giờ ngồi trong một khinh khí cầu chưa hả?- Chưa.Họ đang bay là là trên hồ Cormo và anh cho khinh khí cầu hạ xuống cho tới khi nó chạm cả vào mặt nước. "Chúng ta sẽ đâm xuống mất. Susan hét lên. Anh mỉm cười "Không, không đâu!". Mặt dưới của khinh khí cầu đang nhảy múa trên những ngọn sóng. Anh ném đi một túi cát và quả cầu lại bắt đầu bay lên. Susan cười vang và ôm lấy anh, nói…Người đàn ông kia nói:- Ông nên thử một chút. Đó là một môn thể thao tuyệt vời.- Phải. Cuộc đua hướng về đâu thế?- Nam Tư. Đang có gió đông rất đẹp. Chúng tôi sẽ khởi hành trong ít phút nữa. Tất hơn là nên bay vào buổi sáng sớm khi mà không khí c̣n mát.- Thế à? - Robert tiếp nhận lời mời một cách lịch sự.Anh đă từng đến Nam Tư vào một kỳ nghỉ hè ngắn ngủi. "Chúng ta phải đưa bốn người ra khỏi đó, ông sĩ quan. Chúng ta phải đợ cho đến khi không khí mát hơn. Nếu như vào mùa đông một khinh khí cầu chở được bốn người th́ nó chỉ có thể chở được hai người vào mùa hè". Robert thấy tổ bay đă gần như hoàn thành việc bơm không khí vào những quả cầu và bắt đầu đất những ngọn lửa ga lớn, hướng ngọn lửa vào miệng quả cầu để đất nóng không khí bên trong. Những quả cầu, vốn đang nằm bẹp dí, bắt đầu ngóc dậy cho tới khi những cái giỏ treo bên dưới đứng thẳng lên.- Tôi ngó quanh một chút có được không? - Robert hỏi.- Xem đi! Chỉ đừng có cản lối ai thôi.- Vâng.Robert đến bên một khinh khí cầu đă được bơm đầy ga. Nó được giữ với mặt đất duy nhất bằng một sợi dây thừng buộc vào một trong những chiếc xe tải.Người chuẩn bị cho nó đă đi ra xa làm ǵ đấy. Không có ai khác ở gần cả.Robert trèo vào trong một cái giỏ dưới quả cầu và quả bóng lớn dường như choán cả khoảng trời trên đầu anh. Anh kiểm tra các trang thiết bị, đồng hồ đo độ cao, các bản đồ, một dụng cụ đo để giám sát nhiệt độ bên trong quả cầu, một máy báo mức tăng độ cao và một hộp đồ nghề. Mọi thứ đều đâu vào đấy.Robert với tay vào trong ḥm đồ và lấy ra một con dao. Anh cắt sợi dây buộc và một giây sau, quả cầu bắt đầu bay lên.Nầy. - Robert thét lớn. - Có chuyện ǵ thế? Cho tôi xuống.Người đàn ông mà anh đă nói chuyện trước đó há mồm nh́n quả cầu đang bay đi…Hăy b́nh tĩnh. Đừng hoảng sợ. - Ông ta thét lên. - Trên đó có một cái máy đo độ cao. Dùng những vặt dằn trên đó để giữ ở độ cao chừng ba trăm mét. Chúng tôi sẽ gặp ông ở Nam Tư. Ông có nghe thấy tôi nói không?- Tôi có nghe.Quả cầu bay lên mỗi lúc một cao, mang anh về phía đông, ngày càng xa Elba ở phía tây. Nhưng Robert không lo ngại. Gió đổi chiều ở những độ cao khác nhau.Chưa có quả cầu nào khác xuất phát cả. Robert nh́n thấy một chiếc xe đuổi bắt lên đường, bám theo anh.- Anh ném bớt vật dằn và theo dơi đồng hồ đo độ cao.Hai trăm mét… hai trăm rưởi, ba trăm, bốn trăm.Ở độ cao sáu trăm mét, Robert có thể thấy những khinh khí cầu khác bắt đầu xuất phát và bay về phía đông, hướng tới Nam Tư. Không gian yên tĩnh trừ tiếng gió ù ù."Robert, thật yên ả làm sao. Cứ như là bay trên một đám mây vậy. Giá mà chúng ḿnh có thể ở trên nầy măi. Cô đă ôm anh thật chặt . Đă bao giờ anh làm t́nh trên một khinh khí cầu chưa?" Cô th́ thầm. Chúng ḿnh hăy thử xem .
Và sau đó. "Em cuộc là chúng ḿnh là nhữngngười duy nhất trên thế giới nầy đă yêu nhau trên khinh khí cầu đó anh yêu ạ".Lúc nầy, Robert đang ở trên biển Tyrrhenian, bay theo hướng tây bắc về phía bờ biển Tuscany. Phía dưới, một chuỗi đảo nằm rải rác thành một ṿng tṛn ngoài khơi, mà Elba là ḥn đảo to nhất trong số đó.Napoleon đă bị đày ra đây, và ông đă chọn nó bờ v́ vào ngày quang trời, Robert nghĩ, ông có thể nh́n thấy ḥn đảo Corsics yêu quư của ḿnh, nơi ông đă sinh ra. Trong thời kỳ bị đày, Napoleon chỉ có một ư nghĩ là làm sao trốn thoát và trở về nước Pháp.Ḿnh cũng vậy. Chỉ có điều Napoleon không có Susan và chiếc du thuyền Thanh B́nh đến cứu mà thôi.Đằng xa, ngọn núi Capanne đột nhiên hiện ra, vươn cao vào bầu trời tới một cây số. Robert kéo cái dây an toàn giúp mở van ở trên đỉnh quả cầu để không khí nóng có thể thoát ra ngoài, và quả cầu bắt đầu hạ xuống. Phía bên dưới, Robert có thể nh́n thấy màu hồng và màu xanh tươi đẹp của Elba, màu hồng của đất đỏ và những ngôi nhà kiều Tuscan, c̣n màu xanh là của rừng rậm. Dưới đó, những băi biền trắng xoá hoang sơ nằm rải rác quanh mép đảo.Anh hạ xuống chân ngọn núi, cách xa thành phố, để ít thu hút sự chú ư càng nhiều càng tốt. Có một con đường không xa nơi anh hạ xuống lắm, và anh đi ra đó, chờ cho đến khi có một chiếc xe chạy ngang qua.- Ông có thể cho tôi đi nhờ vào thành phố được không? - Robert gọi.- Tất nhiên. Nhảy vào đi.Người lái xe là một ông cụ chừng tuổi hơn tám mươi, với khuôn mặt già nua nhăn nheo.- Tôi có thể thề là trước đây một lát tôi nh́n thấy trên trời một quả khinh khí cầu. Anh có nh́n thấy nó không?- Không. - Robert nói.- Đến thăm nơi nầy à?- Chỉ đi ngang qua thôi. Tôi đang trên đường đến Rome.- Tôi đă đến đó một lần. - Ông lăo gật đầu.Khi họ tới Portogerrairo, thủ phủ và là thành phố duy nhất trên đảo Elba, Robert xuống xe.- Chúc một ngày tốt lành! - Ông lăo nói bằng tiếng Anh.- Lạy Chúa, Robert nghĩ, ở đây có cả người California.Robert đi dọc phố Garibaldi, c̣n đường phố chính đông ngập khách du lịch, mà phần lớn là các gia đ́nh, và dường như thời gian đă dừng lại. Không có ǵ thay đổi, trừ việc ḿnh đă mất Susan và nửa số chính phủ trên thế giới đang t́m cách hạ thủ ḿnh. Nếu không th́, Robert gượng gạo nghĩ, mọi thứ đều vẫn hệt như trước.Anh mua cái ống nḥm trong một cửa hiệu bán quà kỷ niệm, đi đến bến cảng và ngồi vào một chiếc bàn bên ngoài tiệm Stella Mariner, nơi anh có thể nh́n toàn bộ khu cảng. Không có những chiếc xe đáng nghi ngờ, không có xuồng cảnh sát và không thấy bóng cảnh sát nào. Họ vẫn nghĩ là đă vây chặt anh trên đất liền, anh sẽ an toàn khi lên du thuyền Thanh B́nh. Bây giờ tất cả những ǵ anh phải làm là chờ nó đến mà thôi.
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 47
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 47
Anh đánh cắp một chiếc xe ở Marseilles. Đó là chiếc Fiat 1800 Spider mui trần, đỗ trên một phố phụ tối tăm. Nó được khoá và không hề có ch́a khoá nào cắm trên công tắc. Không khó khăn ǵ. Nh́n quanh để chắc không bị ai để ư Robert rạch tấm vải bạt nói xe và tḥ tay vào bên trong mở chốt cửa. Anh ngồi vào trong xe và với tay xuống phía dưới mặt bảng đồng hồ, lôi ra tất cả mớ dây công tắc điện. Anh giữ sợi dây to màu đỏ trong một tay và tay kia cầm từng sợi c̣n lại dí vào nó cho đến khi thấy bảng đồng hồ sáng lên. Sau đó, anh xoắn hai sợi đó với nhau và ǵ những sợi c̣n lại vào hai đầu dây vừa xoắn cho đến khi động cơ bắt đầu khởi động. Một giây sau, Robert đă trên đường đi Paris.
Ưu tiên đầu tiên của anh là t́m kiếm. Khi tới ngoại ô Paris, anh dừng lại tại một buồng điện thoại công cộng. Anh gọi đến căn hộ của Lee và nghe thấy giọng nói quen thuộc trên máy trả lời tự động:
- Xin chào. Tôi lấy làm tiếc là không có nhà, nhưng không có nguy cơ của việc tôi không trả lời lại bạn. Hăy chờ tôi gọi lại". Robert nhẩm đếm các từ theo mă riêng của họ. Các từ khoá là: Lấy làm tiếc… nguy cơ cẩn thận… Tất nhiên là điện thoại bị nghe trộm. Lee đang chờ anh gọi, và đây là cách ông ta báo động cho Robert.
Anh ta phải kiếm ông ta càng sớm càng tốt. Anh sẽ dùng một mă khác mà trước kia họ đă từng dùng.
Robert đi dọc theo phố Faubourg Saint-Honoré. Anh đă từng đi trên phố nầy với Susan. Cô đă dừng lại trước một ô kính cửa hiệu và đứng theo dáng của một manơcanh. "Anh có thích em mặc bộ váy đó không, Robert?" - "Không, anh thà được thấy em không mặc ǵ c̣n hơn".Và họ đă thăm diện Louvre, và Susan đă đứng chết lặng trước Mona Lisa, mắt cô ướt đẫm…
Robert đi về phía trụ sở của tờ báo Le Matin. Trước cổng vào chừng một quăng phố, anh chặn một cậu thiếu niên trên đường.
- Cậu sẽ muốn kiếm năm mươi francs chứ hả?
- Làm việc ǵ ạ? - Cậu bé nh́n anh một cách nghi ngờ.
Robert nghệch ngoạc mấy chữ lên một mẩu giấy và trao nó cho cậu bé cùng với một tờ 50 francs.
- Chỉ việc mang cái nầy vào cho báo Le Matin, mục tin rao vặt.
- Thế th́ được.
Robert nh́n theo cậu bé đi vào toà nhà. Mẩu tin sẽ kịp được in vào số báo sáng hôm sau. Nội dung của nó: Tily. Cha ốm nặng. Cần con. Hăy về gặp bố ngay. Mẹ.
Bây giờ th́ chẳng c̣n việc ǵ để làm ngoài chờ đợi. Anh không dám vào thuê buồng khách sạn bởi v́ họ có thể đă thông báo đi khắp các nơi. Paris là một quả bom hẹn giờ.
Robert lên một chiếc xe bus du lịch đông khách và ngồi vào cuối xe, cố gắng giữ im lặng và không đề ai chú ư. Nhóm du khách đến thăm khu vườn Luxembourg, điện Louvre, lăng Napoleon và Les Invalides cùng hàng chục nơi khác. Và Robert luôn luôn cố hoà lẫn vào giữa đám đông.
***
Ngày thứ hai mươi hai.
Paris, Pháp.
Anh mua vé xem một buổi biểu diễn khuya tại rạp Moulin Rouge cùng với một nhóm du khách khác.
Buổi diễn bắt đầu vào lúc 2 giờ sáng. Sau đó, anh dành phần c̣n lại của đêm đi quanh khu đồi Montmartre, từ quày nầy sang cái khác.
Các tờ báo sẽ không xuất hiện trên các đường phố trước 5 giờ sáng. Lúc 5 giờ kém một vài phút, Robert đă đứng chờ cạnh một sạp báo: Một chiếc xe tải màu đỏ dừng lại và thằng bé ném một nắm báo xuống vỉa hè. Robert nhặt tờ đầu tiên lên. Anh lật mục quảng cáo. Lời nhắn của anh ở đó. Bây giờ th́ chẳng cỏn ǵ để làm ngoài việc chờ đợi.
Buổi trưa, Robert lững thững đi vào một tiệm bán thuốc lá nhỏ, nơi hàng chục những mẩu tin nhắn được dán vào một tấm bảng. Đó là những lời rao t́m người làm, cho thuê nhà, sinh viên t́m người cùng thuê pḥng, bán xe đạp. Ở giữa tấm bảng, Robert thấy mẩu tin mà anh đang t́m kiếm. "Tilly mong gặp anh. Gọi cô ấy ở 50 41 26 45.
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 48
--------------------------------------------------------------------------------
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
CHƯƠNG 48
Vài giọt nước mưa trong trẻo đầu tiên đă làm cô tỉnh giấc. Cô đang nằm trên một cái ghế trong công viên, kiệt sức đến không đi được nữa. Trong hai ngày qua cô đă cảm giác thấy sức sống đang rời khỏi cô. Ḿnh sẽ chết ở đây, trên hành tinh nầy. Cô bồng bềnh trôi vào cái mà cô nghĩ là giấc ngủ cuối cùng của ḿnh. Và rồi một trận mưa đổ đến. Trận mưa may mắn. Cô gần như không thể tin nổi. Cô ngẩng đầu lên và cảm thấy những giọt nước mát lăn xuống trên mặt cô. Trời mưa mỗi lúc một to hơn. Ḍng nước mát lành, tinh khiết. Rồi cô đứng dậy và vươn hai tay lên cao, để cho nước đổ xuống người, mang lại cho cô sức mạnh mới, làm cho cô sống lại. Cô tắm ḿnh trong mưa, và hấp thụ nó vào ngay trong thân thể ḿnh, cho đến khi cở thấy sự mệt mỏi biến mất, thấy ḿnh mỗi lúc một khoẻ hơn lên, cho tới sau cùng, cô nghĩ, ḿnh đă sẵn sàng. Ḿnh có thể nghĩ một cách mạch lạc. Ḿnh biết ai có thể giúp ḿnh t́m đường trở về. Cô lấy ra cái máy phát nhỏ, nhắm mắt lại, và bắt đầu tập trung đầu óc.
Hết Chương 48
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 49
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
CHƯƠNG 49
Chính cái ánh chớp sáng loà đă cứu mạng cho Robert. Ngay cái lúc Lee Po xiết c̣, ánh chớp bên ngoài cửa sổ bừng lên đột ngột đă làm cho ông ta bị phân tán trong giây lát. Robert dịch người và viên đạn đă trúng vào vai phải anh chứ không phải vào ngực.Khi Lee nâng ṇng súng để bắn nữa, Robert co chân đạp mạnh, đánh bật khẩu súng khỏi tay ông ta. Lee chồm về phía trước và đấm mạnh vào chỗ vai bị thương của Robert. Đau một cách khủng khiếp. Cái áo khoác của anh thấm đầy máu. Anh bất ngờ đánh mạnh cùi chỏ về phía trước.Lee thét lên đau đớn. Ông ta trả đ̣n, bắt một cú chặt cổ chết người, và tránh được. Hai người đàn ông thủ thế với nhau, cả hai đều thở dốc, cố t́m một chỗ hở của đối phương để ra đ̣n. Họ lặng lẽ chiến đấu như trong một trận quyết đấu có tính nghi lễ từ thời tiền sử và mỗi người đều biết rằng chỉ một người c̣n được sống mà bước ra khỏi chỗ nầy. Robert đang đuối sức đi. Vết thương ở vai anh mỗi lúc một đau, và anh có thể nh́n thấy cả máu ḿnh đang nhỏ giọt xuống sàn nhà.Thời gian đứng về phía Lee Po. Ḿnh phải dứt điểm nhanh chóng, Robert nghĩ. Anh bước tới với một cú đá chính diện nhanh. Thay v́ né người, Lee hứng chịu toàn bộ sức nặng của cú đá và đủ gần để đánh thẳng khuỷu tay vào vai Robert. Robert lùi lại. Lee sấn tới với một cú đá hiềm hóc, và Robert loạng choạng. Lee chồm tới ngay lập tức, đấm liên tiếp, hết cú nầy đến cú khác vào vai anh, dồn anh ngang qua pḥng. Robert đă quá yếu để có thể ngăn được trận mưa những cú đấm kia. Mắt anh bắt đầu mờ đi. Anh đổ vào người Lee, túm lấy ông ta và hai người ngă xuống, làm vỡ tan cái mặt bàn bằng thuỷ tinh. Robert nằm trên sàn, kiệt sức. Thế là xong, anh nghĩ. Chúng đă thắng.Anh nằm đó gần ngất đi, chờ Lee kết liễu mạng sống của anh. Không, có ǵ cả. Chậm chạp, đau đớn, Robert ngẩng đầu dậy. Lee nằm bên cạnh anh trên sàn nhà, mắt mở trừng trừng nh́n lên trần. Một mảnh kính lớn đâm vào ngực ông ta như một lưỡi dao găm trong suốt.Robert cố ngồi dậy. Anh rất yếu v́ mất máu. Vai anh đau buốt. Ḿnh phải kiếm một bác sĩ, anh nghĩ.Có một cái tên - ai đó mà cơ quan nầy thường dùng ở Paris - một người nào đó ở bệnh viện Mỹ. Hilsinger.Đúng rồi. Leon Hilsinger.***Bác sĩ Hilsinger đang sắp rời khỏi pḥng làm việc lúc cuối ngày th́ điện thoại gọi tới. Cô y tá của ông đă về nhà nên ông phải tự nghe điện. Giọng nói ở đầu đằng kia líu lại.- Bác sĩ Hilsinger phải không?- Vâng Đây là Robert Bellamy… Cần có sự giúp đỡ của ông. Tôi bị thương nặng lắm. Ông sẽ giúp tôi chứ?- Tất nhiên. Anh ở đâu?- Khỏi lo chuyện đó. Tôi sẽ gặp ông tại Bệnh viện Mỹ sau nửa giờ. - Bác sĩ… đừng nói về cú điện thoại nầy với bất kỳ ai.- Anh cứ tin ở tôi.Máy bị gác.Bác sĩ Hilsinger quay một số máy.- Tôi vừa nói chuyện điện thoại với sĩ quan Robert Bellamy. Tôi sẽ gặp anh ta tại Bệnh viện Mỹ sau nửa giờ nữa…- Cảm ơn bác sĩ.Bác sĩ Hilsinger đặt máy xuống. Ông ta nghe thấy tiếng cửa pḥng bật mở và nh́n lên. Robert Bellamy đang đứng đó với một khẩu súng trong tay.- Tôi đă nghĩ lại. Robert nói. - Có thể là tốt hơn nếu bác sĩ chữa cho tôi ở đây.Ông bác sĩ cố giấu vẻ ngạc nhiên.- Anh, anh cẩn đến một bệnh viện.- Quá gần vởi nhà xác. Băng bó cho tôi nhanh lên. - Anh chỉ nói cũng thấy khó khăn.Ông ta toan phản đối, rồi nghĩ tốt hơn là làm theo.- Được Tuỳ anh thôi. Tốt nhất là tôi cho anh một mũi gây tê. Nó sẽ…Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Robert nói. - Đừng mẹo. – Anh cầm khẩu súng trong tay trái. Nếu tôi không sống mà ra khỏi đây th́ ông cũng đừng ḥng. Hỏi ǵ nữa không? - Anh cảm thấy choáng.- Không. - Bác sĩ Hilsinger nuốt nước bọt.- Vậy th́ làm đi…Bác sĩ Hilsinger dẫn Robert vào pḥng bên cạnh, một pḥng khám với đầy các thiết bị y tế. Chậm chạp và thận trọng, Robert cởi áo khoác ra. Cẩm súng trong tay, anh ngồi xuống bên bàn. Bác sĩ Hilsinger có một con dao mồ trong tay và những ngón tay Robert nắm chặt báng súng.- Thư giăn một chút. Bác sĩ Hilsinger nói một cách sợ hăi. - Tôi sẽ cắt miếng áo sơ mi của anh.Vết thương trần trụi và đỏ sậm máu.- Cái đầu đạn vẫn c̣n ở trong nầy. - Bác sĩ Hilsinger nói. - Anh sẽ không chịu nổi trừ phi tôi cho anh…- Không. - Anh sẽ không để cho ḿnh bị tiêm thuốc mê. - Cứ lấy nó ra.- Tuỳ ư anh.