Thuận Thiên Di Sử--Hồi 23 : Ân Trả, Nghĩa Đền-
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 23
Ân Trả, Nghĩa Đền
Khai-quốc vương cho mời Vũ Thiếu-Nhung ra. Vương kính cẩn nói:
- Phu nhân. Tại hạ cứu phu nhân khỏi cảnh tù đầy, nhục nhă, lát nữa đây đưa phu nhân về gặp đại phu cùng tiểu thư, công tử. Không biết phu nhân nghĩ sao?
Vũ Thiếu-Nhung qú mọp xuống khấu đầu:
- Vương gia, thiếp biết tội quá nhiều. Chỉ mong vương gia mở ḷng từ bi cho thiếp được gặp mặt chồng con, rồi thiếp chịu ngựa xé, voi dày.
Vương phất tay, đỡ bà dậy:
- Phu nhân bị hành h́nh, chết là hết, phần của phu nhân coi như xong. Phu nhân nghĩ sao khi thiên hạ đàm tiếu người sống? Đại phu thân bại danh liệt v́ phu nhân. Tiểu thư hiện là một vị cô nương sắc nước hương trời, vơ công, y đạo quán chúng. Công tử tuy chưa trưởng thành, nhưng tài năng phát triển, hơn hẳn bất cứ thiếu niên nào đồng tuổi. Không lẽ phu nhân để hai con bị người đời đàm tiếu v́ bà mẹ ô danh thất tiết sao?
Thiếu-Nhung run run:
- Thiếp mong vương gia chu toàn cho. Thân này nguyện làm trâu ngựa báo đáp công ơn.
Vương thở dài:
- Tốt hơn hết chúng ta dấu biệt. Nói dối tuy xấu, nhưng nói dối mà cứu được người, ta nề quản ǵ? Chúng ta chỉ nói cho đại phu biết, phu nhân bị giam dưới hầm kín, tra khảo nơi dấu Thiên-vương mật dụ. Phu nhân nhất định không khai. Thế thôi.
- Thiếp không c̣n muốn sống nữa!
- Phu nhân có phải loại người dâm đăng, muốn thất tiết đâu? Phu nhân phải chiều lăo Nhật-Hồ, v́ muốn cho chồng con khỏi bị hại mà! Được, coi như phu nhân phạm trọng tội đi. Trong H́nh-thư có khoản Bát-nghị. Phu nhân v́ xă tắc làm một việc quan trọng, có thể lấy công ấy mà chuộc tội.
- Xin vương gia cho biết thiếp phải làm ǵ? Dù nhảy vào miệng cọp thiếp cũng xin tuân lệnh vương gia.
- Điều này cũng dễ thôi. Phu nhân không được nói ra sự thực với đại phu. Cũng không được tự tử. Đó là hai điều giản dị tại hạ yêu cầu.
Thiếu-Nhung cảm thấy vị vương gia trước mặt thực hào sảng. Lúc đầu nghe vương nói phải làm hai điều ích quốc lợi dân, bà tưởng điều đó khó khăn thế nào. Hóa ra hai điều chỉ thu về một mối tha tội cho bà.
Vũ Thiếu-Nhung chắp tay:
- Vương gia thực là đại anh hùng.
Khai-quốc vương đứng dậy hô:
- Đem kiệu ra mau!
Đêm mười tháng tám, trăng sáng tỏ như ban ngày. Dân chúng trong thành Thăng-long treo đèn, kết hoa. Trai thanh gái lịch chen chúc nhau thưởng trăng tết Trung-thu. Chỗ này múa sư tử, chỗ kia hát xướng. Lại có chỗ trai gái họp nhau hát trống quân đối đáp.
Thông thường Khai-quốc vương hành sự rất kỳ bí, ít khi phô trương. Vương đi đâu, cũng chỉ có sư phụ Huệ-Sinh với đạo sư Nùng-Sơn tử là quá, không bao giờ vương dùng nghi vệ như các quan khác.
Hôm nay, trường hợp đặc biệt, Long-thành người nghẹt trên đường, nếu không dùng nghi vệ, e khó có thể đưa Vũ Thiếu-Nhung đến hồ Tây vào trước nửa đêm. Vương phải dùng đến một kỵ mă đi phía trước kiệu của Vũ Thiếu-Nhung. Phía sau ba ngựa. Đó là ngựa của Khai-quốc vương, Thiệu-Thái, Tôn Đản. Họ đi về phía hồ Tây. Khi tới chỗ đóng trại của phái Sài-sơn, viên kỵ binh hô lớn:
- Có Lư Long-Bồ phái Tiêu-sơn, cầu kiến Hồng-Sơn đại phu.
Tiếng nói của viên kỵ binh rất lớn. Hồng-Sơn đại phu đang ngồi ngắm trăng cùng Lâm Huệ-Phương với các đệ tử, ôn kế hoạch sắp phải làm những ǵ. Nghe tiếng hô, đại phu kinh hoảng:
- Tên Lư Long-Bồ là anh hùng đời nay. Y đang cầm đại quyền triều Lư. Ngày mai này ḿnh sẽ cùng cha con hắn tranh dành lại ngôi vua. Đêm hôm, hắn đến đây làm ǵ?
Lâm Huệ-Phương nghe Khai-Quốc vương đến, mặt nàng đỏ hồng lên. H́nh ảnh vương ôm nàng lên giường, tay cởi nút áo lại hiện ra. Nàng nói với chồng:
- Người ta lấy lễ vơ lâm xin cầu kiến. Anh nên gặp xem sao. Em tạm lánh mặt.
Đại phu cùng các đệ tử ra ngoài đón. Thấy Khai-quốc vương uy nghi, phong tư tiêu sái khác thường, ông chắp tay:
- Đêm hôm mà vương gia c̣n gía lâm, chắc có điều chi dạy bảo.
Vương chắp tay chỉ vào kiệu phía sau:
- Không có việc ǵ khẩn, đâu dám phiền đại phu giữa đêm trăng đẹp thế này. Tại hạ nhân truy lùng trộm cướp, gặp một mệnh phụ phu nhân, dung nhan không kém Mỵ-Châu, ôn nhu e chẳng thua Hoàng Thiều-Hoa thời Lĩnh-nam. Ngặt v́ vị phu nhân đêm nhớ ngày mong gặp chồng con, mà thành bệnh. Tại hạ phải đưa đến cầu đại phu trị cho.
Đại phu mời Khai-quốc vương vào lều, truyền pha trà. Phân ngôi chủ khách. Thiệu-Thái, Tôn Đản khoanh tay đứng hầu sau lưng vương. Hồng-Sơn đại phu chưa gặp Tôn Đản bao giờ. C̣n Thiệu-Thái, ông đă trị bệnh cho. Ông nh́n chàng:
- Tiểu huynh đệ. Người thực có tiền duyên, tiền nghiệp tốt lành vô cùng. Người mới bằng này tuổi, mà đă được thọ lĩnh Thiền-công tới mức tối cao, thực hiếm có. Ta nghĩ trước đây chỉ có đại hiệp Trần Tự-Viễn mới có thể luyện tới mức này mà thôi.
Trần Tự-Viễn sáng lập ra phái Đông-a, được ngài Pháp-Hiền truyền Thiền-công. Nhưng ông lại chính là tổ sư ngoại công phái Tiêu-sơn.
Ông tiếp:
- Tiếc rằng người tuy thọ lĩnh Thiền-công cao, nhưng lại chưa luyện Thiền-công bao giờ, thành ra không biết xử dụng. Cũng giống như đứa trẻ, được hưởng một kho vàng, mà không biết tiêu. Trước đây, người học vơ công Tây-vu. Vơ công Tây-vu cũng một thứ vơ công có sát thủ kinh người. Khi xử dụng, nhăn pháp phải như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ. Ư tưởng phải như muốn làm đối thủ tan thây nát thịt. Trong khi đó nội công của người thuộc Thiền-công cần bỏ ra ngoài nhăn, nhĩ, tỵ, thiệt, thân, ư. Người phải nhớ giữa cái sắc tướng của ngoại công Tây-vu với cái không tướng của nội công Tiêu-sơn trái ngược. V́ vậy khi người phát chiêu Tây-vu bằng nội công Tiêu-sơn, chưởng không ra là thế.
Thuận Thiên Di Sử- Hồi 24 : Mục Ngưu Thiền Chưởng
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 24
Mục Ngưu Thiền Chưởng
----
Đứng ngoài, nh́n trận đấu của Mỹ-Linh với Hoàng Văn, Khai-Thiên vương, Khai-Quốc vương đều thấy rằng Mỹ-Linh mới luyện vơ gần đây, nên chưa có kinh nghiệm chiến đấu. Rơ ràng nhiều lúc Hoàng Văn mất căn bản, mà Mỹ-Linh không biết lợi dụng hạ y. Bằng không, th́ mấy chiêu nàng đă đả bại y dễ dàng. C̣n Hoàng Văn, y đă từng giao đấu hàng ngàn trận, kinh nghiệm có thừa. Y chỉ mong Mỹ-Linh nới tay một chút, y có dịp vận Nhật-hồ độc chưởng hại nàng. Nhưng Mỹ-Linh tấn công ráo riết quá. Y trở tay không kịp.
Trong đầu óc y, y nghĩ:
- Không hiểu con nhỏ này học ở đâu ra thứ nội công kỳ diệu, gần giống như Tiêu-sơn, mà sát thủ mănh liệt hơn. C̣n chiêu thức, rơ ràng của phái Tiêu-sơn không sai.
Viên gia tướng mà Khai-Thiên vương sai đi đă trở về. Y đến bên vương nói nhỏ:
- Tiểu nhân đă khai quật mộ vương phi. Trong quan tài có bộ xương phu nữ. Nhưng y phục lại không phải y phục hồi khâm liệm. Châu báu đeo trên người vương phi cũng không thấy trong quan tài. Trước khi về đây, tiểu nhân chôn lại như cũ.
Triệu Liên-Hương đứng bên chồng, nghe viên gia tướng phúc tŕnh, bà biết chồng sai y đi quật mồ bà lên để khám nghiệm. Như vậy trắng đen đă rơ rệt. Bà thở dài một tiếng, trút được gánh nặng.
Khi Mỹ-Linh đem bà về đến Khu-mật viện, đưa vào pḥng kín, rồi mới gỡ lớp hoá trang cho bà thấy. Mẹ con nhận nhau, khóc lóc nức nở. Mỹ-Linh tóm lươc tất cả truyện nhà, truyện nước mấy năm qua cho mẹ nghe. Bà nghe Mỹ-Linh học được vơ công kỳ diệu, tưởng bản lĩnh b́nh thường thôi. Nào ngờ quan sát nàng đấu với Hoàng Văn, bà mới thực sự kinh ngạc.
Lần đầu tiên, từ khi học được vơ công Lĩnh-nam trong hầm đá, bây giờ Mỹ-Linh mới gặp một địch thủ xứng tay. Càng đấu, nàng xử dụng các chiêu thức Tiêu-sơn bằng nội lực Vô-ngă tướng Thiền-công thuần thục hơn.
Trong sân xuất hiện thêm mấy người là Huệ-Sinh, Nùng-Sơn tử, Tôn Đản. Tôn Đản cực kỳ sủng ái người sư tỷ hiền hậu này. Nó thấy sư tỷ không thắng được Hoàng Văn, nó sinh bực ḿnh. Thấy chiêu thức nào của Hoàng Văn, nó cũng phá được, mà sao Mỹ-Linh không biết?
Chợt Tôn Đản nhớ lại hồi đầu năm, nó đấu với Quách Quỳ, chỉ vài chiêu thô sơ, nó thắng y, v́ vơ công của nó là vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-quốc. Từ hôm về Thiên-trường, nó dạy Mỹ-Linh hầu hết những chiêu vơ công Cửu-chân mà nó học được trong hầm đá. Hôm nay thấy Hoàng Văn dùng vơ công Trung-nguyên, nó nảy ra ư nhắc Mỹ-Linh.
Giữa lúc đó Hoàng Văn để hở hạ bàn, nếu đánh vào đó chiêu Thiết ḱnh trầm hải ắt y bị bại. Nó hô lớn:
- Chị Mỹ-Linh, Thiết-ḱnh trầm hải.
Mỹ-Linh đang định xuất chiêu Khổ hải vô bờ trong Tượng-đầu chưởng, thấy sư đệ nhắc, nàng đổi ra chiêu Thiết-ḱnh trầm hải. Binh một tiếng, Hoàng Văn bị trúng chưởng bay vọt ra xa.
Ai cũng tưởng Hoàng Văn trúng chưởng đó phải nát thây mà chết. Nào ngờ y lại đáp xuống an toàn. Chính y cũng không hiểu tại sao chưởng phong Mỹ-Linh mạnh như sóng vỗ, chiêu số ác hiểm mà y không chết. Y cho rằng Mỹ-Linh chưa muốn giết y, v́ lư do nào đó.
Được thư thả, y vận Hồng-thiết độc công, phát chiêu. Trong chưởng phong có mùi tanh hôi khủng khiếp.
Tôn Đản hỏi Huệ-Sinh:
- Đại sư! Tại sao tên Hoàng Văn bị trúng chưởng của chị Mỹ-Linh mà dường như y không hề hấn ǵ?
Huệ-Sinh vỗ vai Tôn Đản:
- Thí chủ nên biết rằng xưa Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung nghiên cứu chế ra vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-nguyên bao gồm nội công và ngoại công. Phải hai thứ đó hợp với nhau, mới mănh liệt. Đây th́nh ĺnh Mỹ-Linh xuất chiêu Cửu-chân bằng nội lực Tiêu-sơn sao có kết quả được?
Tôn Đản vẫn không hiểu:
- Xin đại sư dạy rơ hơn.
Huệ-Sinh nở nụ cười từ bi:
- Thí chủ đă biết Thiền-công của Mỹ-Linh là Vô-ngă tướng. Đúng ra nếu vận khí đúng, chỉ vài chiêu, tên Hoàng Văn bị hạ rồi. Khi xử dụng Vô-ngă tướng phải bỏ Ngũ-uẩn, Lục-căn ra ngoài. Bỏ ra nhân ngă tứ tướng. Nhân, ngă tứ tướng là ǵ? Nó có bốn thứ, tức Vô-ngă tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng. Thế mà khi xử dụng, Mỹ-Linh nghĩ đến thù mẹ là « có ngă tướng ». Muốn thắng gấp đối thủ là « có nhân tướng », làm sao kiềm chế y nổi?
Nùng-Sơn tử thêm vào:
- Hồi năy công chúa dùng vơ công Cửu-chân đánh y bay đi dể dàng. Bây giờ y dùng Nhật-hồ độc chưởng e vơ công Cửu-chân vô dụng.
Tôn Đản dù sao vẫn c̣n trẻ, tính hiếu thắng nổi dậy, nó nghĩ thầm:
- Vơ công nào cũng thế, đánh trúng th́ phải đau. Vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-nguyên cũng khắc chế vơ công Hồng-thiết giáo, chứ có đâu như lời Nùng đạo sư? Đă vậy ta xui chị Mỹ-Linh xử dụng vơ công Cửu-chân lần nữa xem sao?
Nó hô lớn:
- Chị Mỹ-Linh, dùng vơ công Cửu-chân gấp.
Hồi năy Mỹ-Linh dùng một chiêu vơ công Cửu-chân thắng Hoàng Văn, bây giờ nghe sư đệ nhắc, nàng tỉnh ngộ:
- Ta thử dùng vơ công Cửu-chân nữa xem sao.
Thuận tay nàng phát chiêu Thiết-ḱnh phi chưởng. Binh, binh hai tiếng. Chưởng nàng chạm vào chưởng Hoàng-Văn, nàng bật lui lại đến ba bốn bước. Khí huyết nhộn nhạo cực kỳ khó chịu.
Hoàng Văn không nhân nhượng, y phóng theo, đánh xuống một độc chưởng như sấm nổ. Mỹ-Linh kinh hoàng đẩy ra chiêu Nghiệp dĩ vô tận. Chiêu nghiệp dĩ vô tận lấy ư trong khi đức Thích-ca Mâu-ni ngồi dưới gốc Bồ-đề tu gần đắc đạo, th́ có muôn ngàn ma vương, quỷ ác mà ngài mắc nghiệp với chúng từ muôn vàn kiếp trước. Chúng hiện đến quấy phá, đ̣i nợ. Ngài phải dùng Thiền-na để giải đi.
Binh một tiếng, Hoàng-Văn bay tung lên cao. Y đáp xuống mái nhà. Mỹ-Linh nhảy vọt lên theo. Hoàng-Văn cười nhạt:
- Con nha đầu kia, mi chết đến nơi mà không biết. Mi bị trúng Nhật-hồ độc chưởng rồi. Mau quỳ xuống lạy ta làm sư phụ, nhập bản giáo, ta sẽ cho thuốc giải. Mi không tin, thử nh́n tay xem, có phải tay mi tím bầm không?
Mỹ-Linh đưa tay lên nh́n, thấy không có ǵ lạ, nàng cười:
- Thiền-công của ta dùng để giết người th́ khó, chứ dùng để chinh phục bọn ma quái các người th́ dễ quá.
Nùng-Sơn tử bảo Tôn Đản:
- Thí chủ hiểu rơ chưa?
- Xin đạo sư chỉ đạy cho.
- Khi Hoàng Văn dùng vơ công Liêu-Đông, tức vơ công Trung-nguyên, công chúa dùng vơ công Cửu-chân khắc chế được. C̣n bây giờ y dùng Nhật-hồ độc chưởng, vơ công này của Tây-dương giáo chủ tên Mă-Mặc và Lệ-Anh chế ra, vơ công Cửu-chân không c̣n uy lực khắc chế nữa. Ngược lại khi công chúa dùng chiêu thức Tiêu-sơn Nghiệp dĩ vô tận y bị đánh bại. Tại sao? V́ Hồng-thiết giáo thuộc ma, thuộc quỷ. Dẹp ma, trừ quỷ mà dùng vơ công Phật-gia đương nhiên ma tính, quỷ tính phải tiêu trừ. Khi ma tính, quỷ tính ra đi, con người trở về với nhân tính. Cho nên y bị đánh bay đi, chứ không chết.
Thuận Thiên Di Sử--25 : Ra Tay Tế Độ
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 25
Ra Tay Tế Độ
Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa được Bố Đại dạy vơ công. Hai anh em nhắm mắt luyện một lúc. Khi mở mắt ra, trời đă sáng tỏ. Bố Đại bỏ đi từ hồi nào. Bảo-Hoà kinh hăi:
- Chết rồi, dễ thường tới giờ Măo cũng nên. Mau trở về theo mạ mạ đi dự hội, không trễ.
Hai anh em trở về chỗ đóng của phái Tây-vu, trại vắng vẻ. Trong trại, c̣n mấy đệ tử trẻ gác. Trên trời năm con diều hâu đang bay lượn canh pḥng.
Thiệu-Thái hỏi:
- Ông nội với bố mẹ tôi đâu?
Đệ tử đó đáp:
- Sáng nay các ngài cho t́m thế tử với quận chúa mà không thấy, nên các ngài lên đường trước rồi. Hai vị mau lấy ngựa theo gấp, mới kịp.
Thiệu-Thái hú một tiếng, con hùm xám của chàng với con hùm trắng của Bảo-Hoà chạy tới. Hai anh em rửa mặt, ăn uống qua loa, rồi vọt lên lưng hùm hướng về Lộc-hà mà phi.
Đang phi, có tiếng chim ưng kêu trên trời, Thiệu-Thái nh́n lên, nói với em:
- Dường như chim ưng của mạ mạ sai đi t́m chúng ḿnh.
Bảo-Hoà hú lên một tiếng. Hai con hùm ngừng lại. Nàng vẫy tay gọi chim ưng xuống. Nàng lư luận với anh:
- Anh em chúng ḿnh luyện vơ ở bờ sông, đâu có xa doanh trại là mấy mà chim ưng không t́m được? Chẳng qua mạ mạ thấy bọn ḿnh luyện công, để yên cho luyện. Chứ nếu muốn, mạ mạ đă gọi bọn ḿnh rồi. Chim ưng này chắc của cậu hai.
Hai con chim ưng đang bay, thấy Bảo-Hoà vẫy tay gọi, chúng lượn một ṿng rồi đáp xuống. Quả nhiên chim của Khu-mật viện. Bảo-Hoà móc thư dưới chân chúng coi. Nàng nhận ra bút tích của Khai-quốc vương. Trong thư Khai-quốc vương ra lệnh cho nàng với Thiệu-Thái phải thay đổi y phục, giả làm đệ tử Hồng-thiết giáo, hầu biết hết âm mưu của chúng. Trên đường đi, sẽ có người trao quần áo cùng thẻ bài cho.
Hai anh em đi một quăng, có ông già gánh hai bên hai chậu hoa cúc vàng rất đẹp. Ông lăo thấy hùm, không những không sợ, lại đứng nh́n thản nhiên. Ông dơ tay ngăn anh em nàng lại, rồi vẫy tay cho hai người theo ông vào trong khu vườn hoang. Ông lấy ra cái túi đưa cho Thiệu-Thái:
- Hai vị thay quần áo, để thành giáo chúng Hồng-thiết giáo.
Thiệu-Thái biết ông là người của Khu-mật-viện. Chàng cầm lấy cái túi. Hai anh em vào bụi cây mở ra. Trong có hai bộ quần áo giáo chúng, vội mặc vào người.
Ông lăo dặn:
- Khu-mật viện bắt được một đôi nam nữ, là anh em ruột. Trước đây Lê Ba cho sang Tây-dương du học với Hồng-thiết giáo bên ấy. Vậy hai vị phải giả làm hai tên này. Khi đi chúng c̣n nhỏ, bây giờ trở về, chính Lê Ba cũng không nhận ra chúng. Trong đại hội Lê Ba với Nhật-Hồ sẽ tranh dành, hai vị bênh Lê Ba, tàn sát các phe phái khác. Các vị nhớ nam tên Trần Đông-Thiên, nữ tên Trần Quỳnh-Hoa.
Lăo đem hồ, bột, mầu ra hoá trang cho anh em Bảo-Hoà. Tài nghệ hoá trang của lăo rất thần kỳ. Bảo-Hoà không c̣n nhận ra anh ḿnh nữa. Xong lăo cho mỗi người một viên kẹo:
- Hai người ngậm viên kẹo này, tiếng sẽ đổi đi. C̣n hai con hùm, các vị cứ mang theo. Lát nữa các vị ra đường sẽ có hai con ngựa. Đó là ngựa của Trần Đông-Thiên với Trần Quỳnh-Hoa mang từ bên Tây-dương về. Các vị cỡi ngựa chạy trước, cho hùm theo sau. Đây là cuốn cẩm nang. Hai vị khoan thai đọc, để thi hành lệnh của thượng cấp.
Thiệu-Thái nghe ông nói chợt hiểu rằng ông không biết lư lịch anh em chàng, nên mới nói « để thi hành lệnh cuả thượng cấp. »
Bảo-Ḥa dùng tiếng cọp nói với đôi hùm mấy câu. Hai con hùm ngoan ngoăn theo sau. Hai anh em từ biệt lăo già ra đường. Ngoài vệ đường có hai con ngựa cực kỳ hùng vĩ. Hai anh em lên ngựa hướng Lộc-hà phi. Hai con hùm theo sau một quăng.
Đi được mấy dặm, Thiệu-Thái nói nhỏ với em:
- Cẩn thận, phía sau có ba kị mă đang phi như bay tới.
Bảo-Hoà mừng thầm, v́ với nội công cuả nàng, c̣n chưa nghe thấy tiếng ngựa phi từ xa, mà Thiệu-Thái đă nghe rơ, ắt chàng đă biết xử dụng nội công của Bồ-tát Sùng-Phạm rồi.
Đúng như Thiệu-Thái nói, từ phía sau ba kị mă phi tới như bay. Ba con ngựa đang phi, thấy phía trước có hai con cọp, chúng kinh hăi, ngừng lại.
V́ chúng ngừng khẩn cấp, phải dựng đứng hai vó trước lên, cất tiếng hí inh ỏi. Ba kị mă cố gắng gh́m cương ngựa lại, nhảy xuống đất. Một người chửi thề:
- Tổ mẹ nó, hai đứa thối tha nào kia, hết chỗ chơi rồi hay sao, mà đem ông kễnh ra đường ngăn lối tổ nội mi?
Bảo-Hoà cực kỳ sùng kính thân mẫu. Nghe người kia chửi tổ mẹ th́ nàng chịu sao nổi? Nàng nhảy xuống đất, hú lên một tiếng, con hùm trắng quay đầu lại vồ người kia. Người kia không ngờ con cọp trắng lại vồ ḿnh bằng động tác mau như vậy. Y nhảy vọt lên cao tránh khỏi. Ở trên cao, y đá gió một cái, người tà tà đáp xuống cách con cọp mấy trượng.
Con cọp vồ y là hư chiêu. Bảo-Hoà hú mấy tiếng nữa, nó đổi chiều, chộp con ngựa của y. Con ngựa bị vồ trúng cổ, mắt. Nó hư lên một tiếng thê thảm, rồi ngă lộn xuống ruộng. Tiếng hí đau đớn của nó lẫn với tiếng hí của hai con ngựa c̣n lại, gây thành tiếng ồn ào, át cả ba tiếng quát tháo của ba kị mă. Con ngựa khốn nạn vẫn chưa chết, dẫy đành đạch. Cất tiếng kêu thảm thiết.
Nói th́ chậm, chứ diễn biến thực mau, con cọp vồ, người kia nhảy lên. Nó chuyển sang vồ ngựa, ngựa ngă, người kia đáp xuống đất... Chỉ thoáng một cái.
Con cọp lộn trở lại. Bảo-Hoà cỡi trên lưng nó, thản nhiên nh́n người kia bằng con mắt lạnh lùng.
Người kia đáp xuống đất, cùng với hai đồng bọn dàn hàng ngang, đứng chặn trước hai con ngựa khoẻ, như che chở cho chúng.
Bấy giờ Bảo-Hoà mới chú ư đến ba kị mă. Tên kị mă bị mất ngựa, thân h́nh gầy, mặt giống lưỡi cầy, da đầy mụn. Y trẻ nhất. Tên thứ nh́ mập ú. Cái đầu của y tṛn trùng trục. Trong khi mũi, mắt, miệng xúm xít nhau lại một chỗ rất nhỏ. Thành ra mới nh́n, cứ tưởng đầu y là một trái dưa thịt. Tên thứ ba, dáng người thanh nhă, mặt hơi dài, da trắng. Y trang phục giống như một Nho sĩ.
Tên mặt lưỡi cầy b́nh tĩnh trở lại, cất tiếng chửi thề:
- Con đượi non kia, mi làm ǵ thế?
Bảo-Ḥa móc trong túi ra ba viên thuốc. Nàng dùng ḱnh lực búng mạnh. Đây là thủ pháp xuất phát từ Phục-ngưu thần chưởng. Ba viên thuốc quay với tốc độ thực nhanh, nhưng đi thực chậm, hướng ba kị mă. Tên kị mă béo tṛn đưa tay định bắt ba viên thuốc. Nhưng véo, véo, véo ba tiếng, Bảo-Hoà bắn ra ba viên thuốc nữa, bay thực nhanh, trúng ba viên thuốc trước. Cả sáu viên thuốc đều vỡ tan thành bụi. Tên béo tṛn bắt hụt.
Tên Nho-sinh phất tay vào đám bụi thuốc, đưa lên mũi ngửi, rồi tiến lên thi lễ:
- Cô nương! Cái thứ thuốc độc trẻ con của cô nương, đem xử dụng với ai th́ được, chứ với anh em tại hạ , chẳng qua là tṛ chơi. À thuốc này của bản giáo đây.
Quả t́nh Bảo-Ḥa đă dùng thứ thuốc độc trước đây đă tấn công Địch-Thanh. Thứ thuốc này là ám khí đặc chế của phái Tây-vu. Chỉ cần viên thuốc vỡ tan thành bụi, bám vào tay đối thủ, mấy khắc sau, tay đối thủ sưng lên ngay. Nếu không có thuốc giải, ba ngày sau, cánh tay bị hư. Không ngờ bọn này tưởng lầm là thuốc của Hồng-thiết giáo.
Bảo-Hoà thấy ám khí của ḿnh, không làm ǵ được đối thủ, nàng đă hơi kinh ngạc. Khi nghe Nho-sinh nói vậy, nàng biết gặp tay ḱnh địch.
Gă mặt lưỡi cầy nhảy xuống ruộng quan sát con ngựa, thấy nó bị thương nặng, biết khó tránh khỏi cái chết, y phóng vào đầu nó một chưởng. Đầu con ngựa bị vỡ làm đôi. Nó nằm im ĺm.
Khi y phát chưởng, Thiệu-Thái bật lên tiếng kêu kinh ngạc. V́ chiêu thức của y giống hệt vơ công Tản-viên. Chàng đưa mắt cho Bảo-Hoà, ngụ ư dặn em cẩn thận.