Tản mạn về chính tà & ḷng yêu nước của người Việt
Việc dùng giọng lưỡi côn đồ pha lẫn giọng lưỡi những kẻ đạp vào mặt dân tham gia biểu t́nh yêu nước nhằm đe doạ những hạt nhân bản lĩnh và trí tuệ của lực lượng biểu t́nh suốt mấy tháng qua như TS Nguyễn Xuân Diện và TS Nguyễn Quang A đă chứng tỏ hùng hồn những tên phản nước hại dân đă tự lộ mặt bán đứng dân tộc và truyền thống anh dũng bất khuất của tổ tiên để đổi lấy kiếp tôi đ̣i làm tay sai đắc lực cho giặc như đám qúi tộc vua quan Trần Ích Tắc; Trần Kiện và Lê Chiêu Thống năm xưa...
*
Luận về ḷng yêu nước, cách đây hơn trăm năm, cụ Phan Sào Nam đă hồn nhiên nhận định: "Đă là con người th́ ai cũng biết phải trái. Yêu nước là việc phải. Vậy đă là người (Việt Nam) th́ ai cũng có ḷng yêu nước". Phát biểu này của cụ Phan đă bị những người cộng sản phê phán, cho rằng nông nổi, nhẹ dạ, là nguyên nhân dẫn tới thất bại của phong trào cách mạng (Đông du) do chính cụ khởi xướng.
Khác với chủ trương bạo lực của cụ Phan Bội Châu, phong trào Duy Tân của cụ Phan Châu Trinh lại mang tính ôn hoà, khi phong trào này chủ trương "Pháp-Việt đề huề" để từng bước "chấn dân khí, bồi dưỡng dân trí, hậu dân sinh". Nếu dùng ngôn từ của các nhà tuyên giáo ngày nay để suy xét th́ phong trào của cụ Phan Châu Trinh chính là một kiểu "diễn biến hoà b́nh" để từng bước "chuyển hoá từ bên trong, bên trên" nhằm tiến tới "lật đổ chính quyền" của Chủ nghiă Thực dân và Phong kiến.
Cả hai phong trào này đều nguy hiểm với ách thống trị của Pháp thời đó nên đều bị Thực dân Pháp thẳng tay triệt hạ. Mặc dù mang tính ôn hoà nhưng có lẽ phong trào Duy Tân của cụ Phan Châu Trinh nguy hiểm hơn (v́ nó được đông đảo quần chúng hưởng ứng) nên thay v́ đưa vào Huế an trí (như cụ Phan Bội Châu - trở thành "Ông già Bến Ngự") th́ cụ Phan Châu Trinh phải ra "đập đá ở Côn Lôn" và sau đó bị trục xuất sang Pháp.
Ngược ḍng lịch sử, thời nhà Trần, trước hoạ xâm lăng của giặc dữ Nguyên-Mông tới từ phương Bắc, trong nội bộ dân tộc. Đặc biệt trên hàng ngũ lănh đạo thượng tầng. Không phải không có những bất hoà. Phái chủ chiến (mà Trần Quốc Tuấn là đại diện) th́ thể hiện ḷng yêu nước giống như kiểu Lê Mă Lương ("cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù") nên mới có những lời hịch hùng tráng lẫm liệt như: "Dẫu trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, ngh́n xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam ḷng...". Ngược lại phái chủ hoà (Trần Kiện; Trần Ích Tắc * là đại diện) th́ muốn kiểu như phát biểu: "Ta và Trung Quốc cần ḥa b́nh, hữu nghị, hợp tác, đoàn kết để hai dân tộc cùng tiến lên chủ nghĩa xă hội". Để tránh binh đao đầu rơi máu chảy giữa hai dân tộc hay để bảo vệ cái ghế với sự bảo kê của ngoại bang? Trước sự chia rẽ nội bộ ngày càng sâu sắc tới mức, có lúc ngay bản thân nhà vua (Trần Nhân Tông) cũng rất băn khoăn khó nghĩ. Nhưng cái hay của bậc minh quân đứng trước vận nước lâm nguy "ngàn cân treo sợi tóc", các vua sáng nhà Trần đă biết dựa vào ư dân, ḷng dân để bảo vệ cơ đồ xă tắc. Đó là lư do mà "Hội nghị Diên Hồng" được triệu tập. Để mọi người dân (đại diện là các cụ bô lăo) được tham gia bàn việc nước! Chả nhẽ bài học vỡ ḷng về yêu nước như vậy không đáng để hậu thế chúng ta noi theo?
( C̣n tiếp...)
Tản mạn về chính tà & ḷng yêu nước của người Việt ( tiếp theo...)
Liên hệ tới chuyện căng thẳng giữa ta và Trung Quốc ngày hôm nay. T́nh thế nguy nan cũng chả kém thời đầu thập niên 80 thế kỷ 13 là mấy. Đất nước cũng trải qua một thời gian dài không có binh đao. Các quan coi việc nước việc quân từ lớn chí bé, từ trên xuống dưới đang toạ hưởng bổng lộc dồi dào trong thời buổi tranh tối tranh sáng nên chả ai thích bất ổn đến với cái ghế mà ḿnh đang toạ lạc cả. Đó chính là lư do khiến nhà nước không muốn bất cứ người dân nào được phép thể hiện ḷng yêu nước khi chưa được phép của chính quyền. Nắm được tâm lư yêu ghế đó của quan chức Việt, người phương Bắc bèn dùng trăm phương ngàn kế vừa đấm vừa xoa cốt sao càng tạo được hố ngăn cách trong nội bộ người Việt ngày càng lớn càng tốt. Lúc ấy "bất chiến tự nhiên thành" chỉ cần gây áp lực, gây căng thẳng kết hợp với phỉnh phờ ve văn mua chuộc mà thành công th́ cần ǵ phải xua quân qua biên ải bắn giết như qúa khứ làm ǵ cho dư luận lên án.
Nếu như xưa kia các triều đại phong kiến Đại Việt đều muốn có chính danh với thiên hạ bằng việc chấp nhận quan hệ "thông hiếu" với các triều đại phong kiến Trung Hoa. Chấp nhận cầu phong và cống nạp định kỳ để bảo vệ nền độc lập tự chủ của ḿnh. Song không phải v́ thế mà phải qụy luỵ tới mức qúa đáng trước những yêu sách ngang ngược vô lối của các thế lực bành trướng hiếu chiến phương Bắc. Nhờ thế mà cả ngàn năm trở lại đây biên giới của Trung Hoa có thể mở mang đáng kể về phía Bắc và phía Tây. Nhưng phía Nam là gần như bị chặn đứng bởi ư chí kiên cường bất khuất và hiếu hoà lạt mềm buộc chặt của dân tộc Việt. Thử nghe lại lời Vua Quang Trung trong lễ đăng quang trước khi cất quân ra Thăng Long tiêu diệt 20 vạn quân Thanh xâm lược cuối năm Mậu Thân (cuối 1788 - đầu 1789):
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho nó biết nước Nam anh hùng chi hữu chủ
Mặc dù vậy binh đao vừa ngơi, chỉ với một bức thư cực kỳ mềm mỏng khôn khéo (do Ngô Th́ Nhậm chấp bút), Quang Trung Nguyễn Huệ không những giành lại được sắc phong một cách chính danh của nhà Thanh (vốn đă ban cho tên vua bù nh́n bán nước Lê Chiêu Thống), đặc biệt xoá bỏ được tục lệ "cống Liễu Thăng" bằng vàng thật định kỳ từ sau khi Lê Lợi đánh bại được giặc Minh từ ngót 300 năm trước. Không những thế lời cầu hôn với công chúa nhà Thanh kèm yêu sách khoản hồi môn là hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây cũng đều được Càn Long hứa khả. Nếu vua Quang Trung không giữa đường đứt gánh th́ nước Việt đâu có bị lép vế với các thế lực bành trướng phương Bắc như vậy?!
Hôm qua, trên blog của TS Nguyễn Xuân Diện thấy có một kẻ nặc danh (khách ẩn) gửi một cái c̣m (vào lúc 18:29 Ngày 12 tháng 8 năm 2011 ) với lời lẽ hết sức hỗn xược như sau:
"Gửi ông Diện!
Chúng tôi đă nhắc ông Diện một lần rồi nhưng có vẻ ông vẫn không muốn nghe, cứ vẫn giữ nguyên ư của ḿnh. Một mặt ông cứ kích động dân chúng, cho đăng những comment của những kẻ quá khích, mặt khác ông lại đăng những bài có ư khiêu khích TQ. Có phải ông muốn có chiến tranh không?
Trung Quốc đang tập trung quân ở biên giới phía bắc, chỉ chờ chúng ta sơ xuất để tấn công chúng ta (ông nhớ sự kiện vịnh Bắc Bộ chứ). Chúng tôi đă hết sức im lặng để t́m phương pháp đối phó, tránh xảy chiến tranh để không bị đổ xương máu của đồng bào. Vậy mà ông lại cứ đi lôi kéo những kẻ quá khích gây chia rẽ mối đoàn kết dân tộc. Liệu ông có phải là kẻ cơ hội, đục nước béo c̣ không?
Ông mới chỉ nh́n được một mặt của vấn đề thôi nên đừng có hùng hổ như thế. V́ điều kiện đất nước khó khăn nên chúng ta phải nín nhịn. Ông đừng có làm quá lên thế. Nếu có chiến tranh đổ máu th́ tội này thuộc về ông đấy.
Một lần nữa chúng tôi yêu cầu ông đăng bài thông báo hủy cuộc biểu t́nh đi. Chúng tôi mệt mỏi với các ông lắm rồi. Nếu không rút bài này xuống chúng tôi yêu cầu ông bằng văn bản và có h́nh thức xử lư ông trước pháp luật một cách đích đáng. Giao hẹn ông đúng 14h ngày thứ bảy, 13/8/2011 ông phải rút bài này xuống và cải chính.
Ps: Nhờ ông nhắn Ông Nguyễn Quang A nữa đừng có ra đấy làm con rối cho bọn phản động nó giật dây. Ông ấy mới đi Mỹ, chúng nắm hết ông ấy làm ǵ, quan hệ với ai. Mọi hành động của các ông không qua mắt được chúng tôi đâu. Các ông làm ǵ, ở đâu chúng tôi đều nắm rơ, chỉ cần nhếch mép thôi chúng tôi cũng biết là các ông định làm ǵ rồi. Mong các ông biết điều.
Cũng không cần phải post comment này lên đâu. Đây cũng chỉ là h́nh thức tôi nhắn nhủ riêng với các ông thôi." ([url]http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/08/ve-cuoc-bieu-tinh-ngay-chu-nh[/url]...)
( C̣n tiếp...)