sau bức mành mành.. tre bài 2/
[QUOTE=nguyen manh quoc;91951]Lời giới thiệu ; loạt bài này tiếp theo cho loạt bài "Hà nội trong kư ức" đă được đăng ở DCVOnline từ 06/2010 đến 11/2010. Các bạn có thể t́m được ở trong mục Lưu trữ của DCVOnline.
Hàng năm cứ đến Thankgiving Canada th́ cả đàn con cháu lại kéo nhau lên vùng quan ngoại để thăm cụ Khả, hai chiếc xe van.. tất cả 12 người nôn nóng mong gặp lại người thân kính. Ba tiếng đồng hồ, cảnh quan mùa thu đă bao phủ khắp miền đồi núi.. xanh xanh.. vàng vàng . Vừa đến cổng, mấy con chó đă oăng oẳng sủa báo tin..
.... Chào bác.. chào anh... bonjour... tíu tít.. mọi người cười nói hỏi thăm.. vui vẻ bước vô nhà.
Nơi gian chính, cụ Khả để bàn thờ, khói nhang nhẹ toả, h́nh ảnh của chị Nhàn được bày ở giữa, chúng tôi tiến đến trước ban thờ, kính cẩn nghiêng ḿnh khấu đầu làm lễ. Thấm thoát đă ba mươi mốt năm.. thật là nhanh, nh́n lên tấm ảnh thời xa xưa... chị Nhàn lúc nào cũng cười tươi như chào đón mọi người.
Bà C̣i, chúng tên đặt tên, tươi cười, nhanh nhẹn pha trà.. coffee cho mọi người... tôi đứng dậy cúi đầu chào.. bonjour madame la Premiere..... enchantez.... và sau đó giới thiệu đàn con cháu cho bà chủ nhà. Bà chủ nhà này nguyên là Thẩm phán của Quebec nay hồi hưu và gặp cụ Khả.
Tường Vân(hiền thê của nmq) cất tiếng chào rồi nói; đă lâu lắm hôm nay mới có dịp lên thăm bác (cụ Khả là anh rể, Tường Vân em họ của chị Nhàn). Lại có thêm tin mừng tŕnh lên bác..; thằng cu út Thêm đă ra trường bác sĩ.. c̣n con út Nữa.. cũng ra trường Dược sĩ .. chắc bác nhớ hai đứa ... chợt Tường Vân ú ớ.. th́ ra con Út nữa nó bịt miệng Tường Vân không cho nói v́ nó vẫn bảo là hai đứa út là con của mẹ Tường Vân sanh ra, không phải con đi nhặt.. (sự thật là trong chuyến vượt biển ở cống 6 Bạc liêu, do Công an tổ chức, ám hiệu xuất bến là khi đài phát thanh treen bờ phát thanh th́ bắt đầu lội ra.. đám người này lội qua śnh lầy, ô rô.. nhưng bị đám dân Bắc đi kinh tế mới, lập nghiệp xây dựng nhà dọc theo bờ biển, chúng phục kích giết hết để cướp.. c̣n sót lại mấy đứa trẻ.. rồi đến đợt ra băi của cụ Khả và của Tường Vân lúc nửa khuya.. trên đường đi ra.. lội b́ bỏm trong śnh lầy th́ chợt nghe tiếng ọ ẹ của trẻ sơ sinh, con chị nó bấm đèn soi th́ thấy một đứa bé quấn trong áo rách dang quờ quạng.. miệng ọ ẹ khóc lả v́ yếu sức.. nó vội bồng em bé.. mẹ.. mẹ... có em mà mẹ..thằng anh cũng xúm lại... rồi c̣n thằng cu này nữa... tới hai đứa lận... làm sao bây giờ.. bác Khả đi đă xa... ngần ngừ.. rồi bế em đi các con... cái bọc được mở ra... ồ... mẹ ơi... em gái mà.. chai nước đường của thằng út vội xớt cho hai em... nhờ ơn trời Phật.. cuộc ra đi chót lọt, chiếc ghe của bác Khả bị cướp, ghe chở Tường Vân và các con êm xuôi. Lên đến Paula Bidong, chị khai tên hai trẻ nhặt được.. thằng Thêm.. con Nữa. Cái tên gắn chặt vô cuộc đời của hai trẻ.
Cuộc sống bươm trải của Tường Vân và người anh rể Khả thật là vất vả với mười đứa trẻ, thời gian trôi, đàn con đă thành người hữu dụng,sau khi cả bốn đứa lập gia đ́nh , cụ Khả rời các con lên sống ở miền quan ngoại, gặp và kết nghĩa cùng bà C̣i.
Mấy năm gần đây làn sóng các du sinh qua học đông, các cháu thỉnh thoảng đưa bạn bè về nhà, nhà th́ rộng, nhiều du sinh xin được ở trọ, Tường Vân có ác cảm thâm sâu với Cộng sản nên không ưa. Trong đám du sinh, có một con bé mới sang xin vô đại học..chọn ngành Dược, lân la làm sao mà được con Út Nữa đưa về chơi.. rồi thủ thỉ với mẹ Tường Vân để rồi mẹ ưng ư cho ở trọ học. Các anh chị lớn trong gia đ́nh đều trong ngành Y Dược đều thương và kèm cho em du sinh.. tên Lê thị Hoài Thương. và cô bé du sinh xin được mang tên của gia đ́nh Tỵ nạn là Út Hoài, trời sanh và trời chiều ḷng người, cả ba đứa Út này rất quấn quưt lấy mẹ Tường Vân.
Câu truyện không ngờ được, Út Hoài lại là con nuôi của Lê thị Bích Thạch, nhặt được ở bên bờ ao vào năm khó khăn 1985.... phần mở đầu của truyện sau bức mành mành tre sẽ kể từ 1955 đến 1975... khi xă hội miền Bắc ĐƯỢC Cộng sản dạy dỗ...
... c̣n tiếp....[/QUOTE]
.... bùa mê chiến thắng...
Sau Hiệp định Geneve 20/7/1954, dan Hà nội lo âu, băn khoăn cho sự quyết định số phận; đi hay ở lại. Người nhà, người quen, thân sơ, từ các vùng lân cận th́ vui mừng, lo lắng lẫn lộn, kẻ phấn khởi th́ bảo rằng; quê hương im tiếng súng, độc lập.. tự do rồi,đi đâu ?? nên ở lại. người làm viêc cho cơ qun, công quyền, có tài sản th́ lo.. không biết mai sau sẽ ra sao ?? trăm điều đắn đo, hết th́ thầm nhỏ/to, đến bàn tán xôn xao !! Cow sở đă don đi gần hết, dân chúng các t́nh vẫn đổ về để được di di cư !! xe lửa đi Hai pḥng vẫn ngày hai chuyến, dông chật cứng. Tháng Tám/54, bóng dáng xe Molotova xuất hiện trên nhiều nẻo phố phường, những bộ đội, nón cối dép râu thong thar bước đi trên hè phố, đó là những cán bộ được gủi vào trước.. để nhận xét, lam quen với Hà nội trước khi tiếp quản. Các đồn Cảnh binh cũng đă có cán bộ CS. Dân hậu phương vẫn đổ vào Hà nội, bây giờ không phải là dân có đạo bỏ quê theo Chúa, mà là nông dân, lánh nạn tố khổ, họ chấp nhận từ bỏ ruộng dồng để giữ lại mạng sống v́ bần cố nông.. v́ các anh đội của chính sách Cải cách ruộng đất, v́ những tố cáo oan sai, v́ những sự trả thù ngu muội hay cá nhân. Thêm vào, những đoàn ngướ ăn mặc bộ đội, vác gậy gộc thừng chăo.. họ vào thành để tim những căn nhà chủ bỏ đi di cư.. những căn nhà giờ đây không có người giữ, trông nhà.. họ phá cửa.. họ đột nhập và họ cướp bóc, có Cảnh binh/Liên kiểm đến th́ họ đưẩ nào Huân chương kháng chiến, nào bằng khen .. và rồi cũng chăng ai cấm được ai.. thành phố tuy không hỗn loạn, thé nhưng mới chập choạng tối, nhà nhà đă cửa dóng then cài, chậu thau.. mâm đồng.. sẵn sàng khua động để báo động cướp bóc. xảy ra. Đầu tháng 9, t́nh trạng càng bê bết, cán bộ tuyên truyèn hết sức cản ngăn nông dân tràn về thành phố, nông dân phẫn nộ trước những sai trái của CCRD.. số người chết v́ đấu tố gia tăng.. và ngay cả cán bộ cũng quên mất chính bản thân để ṛi bị tố ngược, dúng cũng chết mà oan sai cũng chết (có lẽ cụ Hồ biết nên đă nói; chẳng thà giết sai 10 người c̣n hơn bỏ sót 1 người !!).. C̣n người dân Hà nội, họ vẫn không nghỉ ra điều ǵ sẽ xảy ra.. họ vẫn tin vào Cách mạng phải chăng họ không biết v́ những nguồn tin hậu phương không đưa tới họ, họ không nh́n thấy, không trông thấy !! Trong khi đó, cán bộ tuyên truyền mặc sức đánh bóng chế độ ưu việt, dân Hà nội vui vẻ nghe theo !!
Đầu năm 1955, Têt nhất đến nơi, Hanoi văn c̣n đầy đủ, nào hoa đào, pháo đỏ, nào bánh chưng gị lụa, quàn áo vẫn là lượt, vẫn mua săm như b́nh thường. Ủy ban quân quản kêu gọi sửa sang, quét dọn thành phố cho khang trang dẹp đẽ để đón xuân chiến thắng đầu tiên, trong đó có kế hoạch đón tiếp các anh hùng về sống chung, cùng ăn teets, chung vui với gia đ́nh, phường khóm trong những ngày vui Xuan. Thật là vui vẻ, vừa đón Xuân, vừa được nghe chuyện chiến thắng nọ kia....
Ngoài hậu phương, việc đi lại giữa các xóm làng bị giới hạn, ngăn chặn, không c̣n tự do ai muốn đi đâu th́ đi, nạn ngăn sông cấm chợ bắt đầu, kinh tế hàng họ được kiểm soát, thuế vụ được thâu ở ngay cổng chợ. Đồng tiền Đông dương được thu đổi ngay tại chỗ (1 đồng Đông dương = 32 đồng cụ Hồ). Gạo lên giá v́ hậu phương, nông dân bỏ đồng lúa chạy nạn CCRD. Vụ chiêm thu hoạch kém, gạo dự trữ của LHP được đem ra bán cho dân. Khoảng đầu mùa hè, Cách mạng hô hào nhân dân tham gia, hưởng ứng phong trào đền ơn Chiến sĩ, Thương binh sau đó phát động Phong trào Đảng giới thiệu hôn nhân cho nhân dân Hà nội tham gia, điển h́nh, quận Hoàn Kiếm, phường Đồng xuân......các anh hùng thương binh với các thục nữ Hà thành.
Buổi lễ được tổ chức trọng thể tại tại nhà Thông tin bờ Hồ, gần rạp chiếu bóng Philarmonique. Bên trong đă được sửa soạn , cờ xí dỏ rực khảu hiẹu giăng đầy, các thục nữ được hội Phụ nữ vận động đến thật là đông đảo, các gia d́nh.. các đoàn thể, nhi đồng trống ếch lùng bùng khua vang... rồi chào cờ, khai mạc. cac cấp chính quyền, rồi đến Phụ nũ.. Công đoàn.. phường xóm phát biểu linh tinh.. thật đông vui, mọi người hân hoan chờ đợi.
Vị chủ tịch Uỷ ban lên tuyên bố chính sách và giới thiệu các tên của thương binh sẽ được đưa ra cũng như tên các thục nữ được Đảng chiếu cố tuyển chọn sao cho xứng đáng nên đôi vợ chồng. Rồi ngày mai sẽ làm đám cưới đưa chú rể thương binh về nhà cô dâu đúng theo ư Đảng/ḷng dân.
Nhà cô dâu tương lai được hội Phụ nữ lo sắp xếp chu đáo cho đôi vợ chồng trai anh hùng/ gái thuyền quyên tạm đủ những thứ cần dùng. Chiếc ô tô con dừng lại trước cửa nhà, chiếc cáng được khênh vào, chú rể nằm ngay ngắn quần áo bộ đội chỉnh tề, huân chương trên ngực áo lại thêm quân hàm đỏ chót... đó là chú rể. Khênh chú rể đặt xuống ghế dựa... chú rể cụt cả hai chân, lại cụt thêm một tay phải... nh́n mặt cho kỹ, người ta nhận ra thằng N ở chợ Đồng xuân lúc trước........
Chú rể N đă về nhà cô dâu Th. Nhà nước cấp dưỡng cho được vài cân gạo, lạng thịt lợn.. ít lâu sau th́ thôi. lư do chị Th làm ở nhà máy nước có lương, lại la Uy viên công đoàn, dư thừa điều kiện chăm lo cho thương binh. Tên N lại có nhiều tật xấu, nào nghiện rượu, hút thuốc, say sưa tối ngày. Cắn răng chịu khổ, thiéu th́ của cải bán đi lo cho đủ, c̣n không, thằng N lại báo cáo với Uy ban.. lại có khiển trách. Bố mẹ của chị cũng vất vả để hầu hạ tên N từ ăn uống đến rượu.. thuốc hút, ỉa đái đầy nhà.. hôi thối... Hơn một năm sau, chị Th sinh đứa con đầu ḷng, chị lại bị nhà máy nước cho nghỉ việc, mọi chuyện đổ đầu chị, cả hai bố mẹ của chị đều lâm trọng bệnh rồi mất. Nay nhà của chị lại bị ghép hộ, phường cho mấy gia đ́nh người lạ đến ở chung căn nhà của chi đang ở, tên chủ tịch phường lúc ra về nó nói; bây giờ đă hiểu cách mạng là ǵ chưa, học cho giỏi mà ngu !! Mấy hộ dân này chúng nó sẽ báo cáo mọi việc... Chị nuốt giận , không nghe tiếng con khóc, chỉ nghe tiếng thằng N lè nhè đ̣i rượu... vào giường t́m con.. đứa con gầy nhom nay đă tím ngắt, lạnh toát, lay lay măi mà chẳng đụng đậy.. con chị đă chết... thế là hết.. bao nhiêu người bảo nên đi, thế nhưng nghĩ rằng độc lập tự do.....ở lại để bây giờ như thế này.. mất cả cha mẹ.. mất hết.. và chị chạy thẳng lên sân thượng... ... vĩnh biệt... vĩnh biệt cái thế giới khốn nạn này... một bóng người lao từ sân thượng, chị đă nhảy xuống... chị trốn chạy thực tại khốn nạn của thiên đàng Cộng sản.
Dưới đường có tiếng la hét thất thanh... họ xúm lại... vỡ đầu... bể sọ rồi.. óc tung toé... chết rồi.. tội nghiệp. ..một vài tiếng khóc sót thương.. Chị Th đă chết chị đă thoát khỏi thiên đàng bánh vẽ... c̣n tiếp.......
sau bức mành mành tre... bài 3
Các bài 1, 2, có nhắc đến Cải cách ruộng đất, chung ta thử nh́n lại, ôn lại Chương tŕnh Cải cách ruộng đất mà Cộng sản VN đă áp đặt trên miền Bắc từ năm 1953 đến 1957.
Sau khi bắt tay được với Cộng sản TQ, có được hậu thuẫn và viện trợ Kinh tế cũng như Quân sự từ TQ cũng như khối Cộng sản Quốc tế, đảng Lao động đă nghiên cứu các cải cách của CSTQ áp đặt lên đất Trunghoa. HCM cho đảng viên đảng lao động sang TQ học tập một khóa Chính huấn 1953, rồi được huấn luyện tại TQ, các chương tŕnh tập huấn, nhằm giúp cho cán bộ nắm vững đường lối của đảng trong công cuộc Cải cách Ruộng đất, quán triệt quan điểm; trí, phú, địa, hào.. đào tận gốc, trốc tận rễ . Con số cán bộ, đảng viên được học tập khoảng 50 vạn .
Trong những bước đầu, đội cán bộ chia nhau đi về các làng, xă.. áp dụng chính sách "tam cùng"; cùng ăn, cùng ở, cùng làm bằng cách tiếp cận đám bần nông, tạo cơ hội làm thân để dần dần kết nạp đám nông dân này trở thành "rễ", thành "chuỗi" thành "tay chân" của đội.. để sau đó triển khai chiến dịch cải cách từng bước.
Nhờ kết bè làm thân với đám nông dân, đội có thể xếp loại nông dân ra cac thành phần từ địa chủ, phú nông, trung nông cho xuống đến bần cố nông"nông dân không có nhà đất ruộng vườn ǵ cả (trên răng dưới củ lủng lẳng). Ngay giai cấp địa chủ cũng phân loại gian ác hay thường, nếu là gian ác th́ bắt ngay, nhốt lại.. rồi đ̣i địa chủ phải thoái tô, nghĩa là giảm tô, trả lại cho nông dân những ǵ, hay thóc mà nông dân đă nộp cho địa chủ hơn mức qui định của Quyết định của nhà nước, nếu không trả đủ được cho nông dân th́ bị tịch thu tài sản, đem tài sản này phân phát cho nông dân. Phân phát do đội cải cách, hay uy ban kháng chiến thi hành. Sau bước này, hầu hết các địa chủ đều khánh kiệt, có người tự tử.. và bằng mọi cách họ trốn về tề. Trong khi đó th́ dân vùng tề không hề nghe biết ǵ về Sắc lệnh của VNDCCH.. vẫn dửng dưng coi như không có ǵ cả. V́ có nạn địa chủ, cường hào trốn về tề nên đội hay như du kích cũng len lỏi t́m bắt đối tượng để đem về đấu tố, hăi hùng nhất là giai đoạn sau 20/07/1954...
Những kẻ bị bắt, được đưa về những nơi mà dân bảo là họ đă phạm tội, họ được đưa ra trước ban xử án, thường là các đội cải cách, rồi ủy ban Kháng chiến địa phương, các bần cố nông đă được đội Cải cách chỉ cách như gợi ư, đấu tố, cách chửi rủa , khai gian kể tội bóc lột của tên địa chủ.. cuối cùng thường kết tội chết và được du kích thi hành ngay tại chỗ. Việc đấu tố bành trướng nhanh, mạnh tay theo đúng kế hoạch của đảng đưa đến tố giác oan sai, tạo thành làn sóng bất măn trong dân, nhân dịp ṿng đai an ninh kém chặt chẽ, họ ùa về thành phố, nhất là Hà nội, hải pḥng, để t́m đường thóat nạn. Đó là lư do của nạn chiếm nhà bỏ không của những gia đ́nh đă đi di cư , nạn hôi của gây mất trật tự. Chiến dịch tiếp tục trên khắp đắt Bắc, ngoại trừ các thành phố. Thế nhưng các thành phố chỉ tạm "được để yên, chờ đến dịp..", hơn nữa thành phố là nơi thăm ḍ phản ứng của Cầm quyền, CSVN vẫn lỏng tay bằng những mít tinh, họp phường, họp tổ để phổ biến này nọ, Tết 1955 vẫn ăn Tết yên vui, cờ xí đỏ rợp trời, pháo nổ ṛn tan mừng Tết, Bác cũng đọc lời chúc mừng năm mới.. đến khoảng tháng Ba, Tư..một bước mới; giới thiệu hôn nhân cho Chiến sĩ thương binh với Thục nữ Hà nội.... Hà nôi bắt đầu có nước mắt.
Từng bước, Hà nội đă đoàn ngũ hoá từ Nhi đồng cứu quốc, Thiếu niên tiền phong, Phụ nữ cứu quốc nay tới các Công đoàn lao động, tổ chức khu phố, tổ dân phố thành h́nh, khai báo hộ khẩu, có công an khu vực v.v...
Tháng 5/1955, LHP rút khỏi Hải pḥng, 1956 các phái bộ ngoại giao giảm bớt chỉ c̣n Đại diện..
Trước những sai phạm của CCRD, những áp bức ép buộc nhân dân như Đảng ép hôn nhân.. và nhiều cái nữa, nhóm trí thức Nhân văn giai phẩm ra đời, e ngại cho diễn biến phức tạp, đảng CSVN quyết định dập tắt ngay phong trào này.. qua 1958... mọi sự vừa lắng dịu, VNDCCH lập tức thi hành chính sách Cải tạo Công thương nghiệp tư bản tư doanh theo chủ nghĩa xă hội đồng thời đưa nông dân vào hợp tác hoá nông nghiệp (chế độ Hợp tác xă).
Tất cả các thành phần chống đối, các địa chủ, cường hào... tất cả các tư bản tư doanh, sau khi bị tịch thu tài sản, phải ra khỏi nhà, nhà nước đưa đám dân (không biết lao động chân tay) đi đến các vùng kinh tế mới; vùng sâu, xa hay núi rừng hiểm trở, giao họ cho các địa phương quản lư, họ sẽ được đưa đi vào sâu nữa, được phát cho cái rựa, cái cuốc.. tự làm lấy nhà để ở, thực phẩm th́ vài cân gạo, dúm muối...(các bạn nào đă bị cải tạo ở miền Bắc, đôi khi gặp những gia đ́nh nói tiếng Bắc, sống lẻ loi trong rừng sâu là vậy). C̣n tài sản th́ được nhà nước cũng địa phương quản lư, họ chia chác ra sao, cho ai là quyền của họ. Tệ nạn móc ngoặc, bè phái bắt đầu.
Chiến dịch CCRD và Cải tạo Công thương nghiệp, Hợp tác xă Nông nghiệp h́nh thành... cơ bản ngừng ở năm 1960, nay đến Giáo dục... tất cả đêu theo định hướng Xă hội chủ nghĩa, bắt rễ từ Tu tưởng Mác-Lê. Vô sản chuyên chính làm phương châm .. cào bằng giai cấp là hành động phải làm... Hà nội lo sợ cho chính thân ḿnh....tan nát.
Chương tŕnh Giáo dục thay đổi, riêng ngành Y khoa nay chính quy th́ bị rút ngắn c̣n 4 năm thay v́ 6 năm. Một ngành Y sĩ trong cấp mới ra đời, 2 năm một khoá, Y sĩ trung cấp để về đảm nhiệm Y tế địa phương... kể hoài không hết.... c̣n tiếp......
sau buc manh manh tre..4.
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;92670]Các bài 1, 2, có nhắc đến Cải cách ruộng đất, chung ta thử nh́n lại, ôn lại Chương tŕnh Cải cách ruộng đất mà Cộng sản VN đă áp đặt trên miền Bắc từ năm 1953 đến 1957.
Sau khi bắt tay được với Cộng sản TQ, có được hậu thuẫn và viện trợ Kinh tế cũng như Quân sự từ TQ cũng như khối Cộng sản Quốc tế, đảng Lao động đă nghiên cứu các cải cách của CSTQ áp đặt lên đất Trunghoa. HCM cho đảng viên đảng lao động sang TQ học tập một khóa Chính huấn 1953, rồi được huấn luyện tại TQ, các chương tŕnh tập huấn, nhằm giúp cho cán bộ nắm vững đường lối của đảng trong công cuộc Cải cách Ruộng đất, quán triệt quan điểm; trí, phú, địa, hào.. đào tận gốc, trốc tận rễ . Con số cán bộ, đảng viên được học tập khoảng 50 vạn .
Trong những bước đầu, đội cán bộ chia nhau đi về các làng, xă.. áp dụng chính sách "tam cùng"; cùng ăn, cùng ở, cùng làm bằng cách tiếp cận đám bần nông, tạo cơ hội làm thân để dần dần kết nạp đám nông dân này trở thành "rễ", thành "chuỗi" thành "tay chân" của đội.. để sau đó triển khai chiến dịch cải cách từng bước.
Nhờ kết bè làm thân với đám nông dân, đội có thể xếp loại nông dân ra cac thành phần từ địa chủ, phú nông, trung nông cho xuống đến bần cố nông"nông dân không có nhà đất ruộng vườn ǵ cả (trên răng dưới củ lủng lẳng). Ngay giai cấp địa chủ cũng phân loại gian ác hay thường, nếu là gian ác th́ bắt ngay, nhốt lại.. rồi đ̣i địa chủ phải thoái tô, nghĩa là giảm tô, trả lại cho nông dân những ǵ, hay thóc mà nông dân đă nộp cho địa chủ hơn mức qui định của Quyết định của nhà nước, nếu không trả đủ được cho nông dân th́ bị tịch thu tài sản, đem tài sản này phân phát cho nông dân. Phân phát do đội cải cách, hay uy ban kháng chiến thi hành. Sau bước này, hầu hết các địa chủ đều khánh kiệt, có người tự tử.. và bằng mọi cách họ trốn về tề. Trong khi đó th́ dân vùng tề không hề nghe biết ǵ về Sắc lệnh của VNDCCH.. vẫn dửng dưng coi như không có ǵ cả. V́ có nạn địa chủ, cường hào trốn về tề nên đội hay như du kích cũng len lỏi t́m bắt đối tượng để đem về đấu tố, hăi hùng nhất là giai đoạn sau 20/07/1954...
Những kẻ bị bắt, được đưa về những nơi mà dân bảo là họ đă phạm tội, họ được đưa ra trước ban xử án, thường là các đội cải cách, rồi ủy ban Kháng chiến địa phương, các bần cố nông đă được đội Cải cách chỉ cách như gợi ư, đấu tố, cách chửi rủa , khai gian kể tội bóc lột của tên địa chủ.. cuối cùng thường kết tội chết và được du kích thi hành ngay tại chỗ. Việc đấu tố bành trướng nhanh, mạnh tay theo đúng kế hoạch của đảng đưa đến tố giác oan sai, tạo thành làn sóng bất măn trong dân, nhân dịp ṿng đai an ninh kém chặt chẽ, họ ùa về thành phố, nhất là Hà nội, hải pḥng, để t́m đường thóat nạn. Đó là lư do của nạn chiếm nhà bỏ không của những gia đ́nh đă đi di cư , nạn hôi của gây mất trật tự. Chiến dịch tiếp tục trên khắp đắt Bắc, ngoại trừ các thành phố. Thế nhưng các thành phố chỉ tạm "được để yên, chờ đến dịp..", hơn nữa thành phố là nơi thăm ḍ phản ứng của Cầm quyền, CSVN vẫn lỏng tay bằng những mít tinh, họp phường, họp tổ để phổ biến này nọ, Tết 1955 vẫn ăn Tết yên vui, cờ xí đỏ rợp trời, pháo nổ ṛn tan mừng Tết, Bác cũng đọc lời chúc mừng năm mới.. đến khoảng tháng Ba, Tư..một bước mới; giới thiệu hôn nhân cho Chiến sĩ thương binh với Thục nữ Hà nội.... Hà nôi bắt đầu có nước mắt.
Từng bước, Hà nội đă đoàn ngũ hoá từ Nhi đồng cứu quốc, Thiếu niên tiền phong, Phụ nữ cứu quốc nay tới các Công đoàn lao động, tổ chức khu phố, tổ dân phố thành h́nh, khai báo hộ khẩu, có công an khu vực v.v...
Tháng 5/1955, LHP rút khỏi Hải pḥng, 1956 các phái bộ ngoại giao giảm bớt chỉ c̣n Đại diện..
Trước những sai phạm của CCRD, những áp bức ép buộc nhân dân như Đảng ép hôn nhân.. và nhiều cái nữa, nhóm trí thức Nhân văn giai phẩm ra đời, e ngại cho diễn biến phức tạp, đảng CSVN quyết định dập tắt ngay phong trào này.. qua 1958... mọi sự vừa lắng dịu, VNDCCH lập tức thi hành chính sách Cải tạo Công thương nghiệp tư bản tư doanh theo chủ nghĩa xă hội đồng thời đưa nông dân vào hợp tác hoá nông nghiệp (chế độ Hợp tác xă).
Tất cả các thành phần chống đối, các địa chủ, cường hào... tất cả các tư bản tư doanh, sau khi bị tịch thu tài sản, phải ra khỏi nhà, nhà nước đưa đám dân (không biết lao động chân tay) đi đến các vùng kinh tế mới; vùng sâu, xa hay núi rừng hiểm trở, giao họ cho các địa phương quản lư, họ sẽ được đưa đi vào sâu nữa, được phát cho cái rựa, cái cuốc.. tự làm lấy nhà để ở, thực phẩm th́ vài cân gạo, dúm muối...(các bạn nào đă bị cải tạo ở miền Bắc, đôi khi gặp những gia đ́nh nói tiếng Bắc, sống lẻ loi trong rừng sâu là vậy). C̣n tài sản th́ được nhà nước cũng địa phương quản lư, họ chia chác ra sao, cho ai là quyền của họ. Tệ nạn móc ngoặc, bè phái bắt đầu.
Chiến dịch CCRD và Cải tạo Công thương nghiệp, Hợp tác xă Nông nghiệp h́nh thành... cơ bản ngừng ở năm 1960, nay đến Giáo dục... tất cả đêu theo định hướng Xă hội chủ nghĩa, bắt rễ từ Tu tưởng Mác-Lê. Vô sản chuyên chính làm phương châm .. cào bằng giai cấp là hành động phải làm... Hà nội lo sợ cho chính thân ḿnh....tan nát.
Chương tŕnh Giáo dục thay đổi, riêng ngành Y khoa nay chính quy th́ bị rút ngắn c̣n 4 năm thay v́ 6 năm. Một ngành Y sĩ trong cấp mới ra đời, 2 năm một khoá, Y sĩ trung cấp để về đảm nhiệm Y tế địa phương... kể hoài không hết.... c̣n tiếp......[/QUOTE]
Gia đ́nh đông vui, mẹ Tường Vân nói; nhà ḿnh đông vui.. mẹ rất hài ḷng, hơn nữa.. mỗi lần than mỏi mệt nay lại có thêm cô út bóp chân, bóp tay cho mẹ... , đúng là t́nh thương đem cho, không bao giờ mất. Mùa hè vừa qua, Hoài Thương về VN, về với mẹ Bích,, Hoài Thương tim một hăng Vi tính tín nhiệm, đến ráp cho Mẹ Bích, một hệ thống Vi tính có VoiP để hai mẹ Tường và mẹ Bích được nh́n thấy nhau và nhất là tâm sự. Lắp đặt xong, Hoài Thương gọi các anh ở Misissauga mở máy liên lạc... và lần đầu tiên hai me gặp nhau trực tiếp truyện tṛ.. Rồi hai mẹ hẹn ḥ thời gian gặp gỡ .. nhờ vậy mà cả hai đều vui.. nhiều khi nửa đêm rồi.. mà mẹ Tường Vân bỗng phá lên cười. hết truyện đàn con.. rồi cũng đên những truyên riêng tư thầm kín. Bố nmq th́ hay đi thăm bạn bè.. nay đây mai đó, hai bà lai co nhiều tâm sự.. vắng ông, bà tha hồ mà chút nỗi niềm...Riêng BíchT, BT rất dè dặt, tuy nh́n h́nh ảnh qua màn h́nh nhưng BT vẫn đắn đo, không biết nói năng làm sao cho vừa ư mọi người , con T Vân thi yên trí.. đúng BThach là người yêu thơif sinh viên, ngoài cô Yvonne c̣n có BThach. BThach từng nói với TVan rằng; coi bề ngoài Q như vậy đó, thế nhưng cách cư xử của Q đối với mọi người như vậy th́... không thể không co có đàn bà con gái chết mê, chết mệt v́ anh chàng !! Ngày xưa, tụi mũi lơ, mắt xanh.. đấy.. chị Yvonne, gia đ́nh ong bà Bernard.. từ thương hai đen quí mến vô cùng, để cho con gái.. sánh đôi cùng với Q, như h́nh với bóng.. không những.. vừa đẹp đôi, vừa giỏi dang nhất nh́ ở trường.. lot vào gia d́nh Pháp mà họ có chữ lót DE là cả một hănh diện.
- Thảo nào chú Victor, nghe nói là em cua chi Yvonne, hay sang đây, rủ anh Q đi chơi lắm. Hè vừa qua, nhà đầy những khách..
- Thế Tường Vân không ghen ??
..Không, TV không ghen mà rất kính trong anh Q, anh Q không bao giờ làm ǵ hay gay ra những truyện ǵ buồn cho gia đ́nh. Dù cho Q đi học tập,.. thế nhưng như trời báo trước, trời Phật che chở cho.. khi đến truyên làlaij thấy những ǵ cần là có y như trời định trước ấy thôi .. Đâu dó lại xong.. dù khó cách mấy .
khó khăn nhất là hồi bị nhà nước CS tich thâu tài sản.. 75-77.. bị đuổi đi Kinh tế mới... họ bảo rằng; gia đ́nh có nợ máu với nhân dân này no.. căi không lại.. c̣n mẹ già.. nó bảo đưa bà cụ sang cho cô em cua anh Q nuôi... c̣n năm(5) mẹ con.. ráng bồng bế nhau đi Kinh tế mới... bác sĩ kỹ sư cũng măc... không tha... dân ăn trắng mặc trơn... cho đi lao động để biết cái giá của lao động.. thế rồi chúng gom gọn quần áo.. mấy cái nồi niêu tất cả tống lên xe tải.. ra đến ngoài đường ... đậu dài dài mấy cái.. rồi chạy nối đuôi nhau.. qua Biên hoà.. rồi đến Tân Uyên.. chúng đuổi xuống, đến nơi rồi ... tất cả xuống xe.. dỡ đồ đạc xuống xe, một nách 4 đứa con thơ, đứa út mới được hai(2) tuổi..cảnh con khóc v́ đói... c̣n mẹ.. những gịng nước mắt đổ xuống như mưa... ráng kéo lê lết đống đồ đạc, áo quần.. lo cho con chút sữa cầm hơi... giữa rừng đất đỏ.. mấy miếng bánh khô tích trữ được đem ra cho con ăn... th́ chơt có người chạy lại.. ... gia đ́nh gần cạnh... cùng trong cảnh ngộ.. một người con gái xuất hiện... Cô.. cô .. bó cháu nh́n cô quen lắm... có phải Cô là vợ của Bs Q không ??
.. vâng, tôi là vợ của Bs Q... c̣n cô là ai vậy ?
Bố của cháu lính giải ngũ... trước đây làm tài xế đưa rước Bs Q đi làm ở Grall... và rồi nhờ gia đ́nh này.. chị Ngoc, người con gái lanh lẹ... kiếm đường ra xa lộ , đưa được mấy mẹ con về quận 8.. nơi bà vú trông nom mấy đứa con, chờ tim lại mấy người thân, chi Nhàn bên Khánh hội. Mẹ làm bánh bông lang.. bánh ít.. con đem ra đầu đường đứng bán..
D́ Sáu, bà vú chăm lo cho đàn trẻ, c̣n cha mẹ già, được anh Q.. giúp đỡ..mua cho thửa đất để trồng rau.. cất cho căn nhà, ông cụ th́ bệnh suyễn .. thuốc men này nọ cũng do Bs Q chu cấp đầy đủ... d́ Sáu nói.. cái nhà nay do Bs ch.. nay về đây.. cô và các cháu coi như là nhà của ḿnh.. thôi thi có cái ǵ ăn cái đó !! đùm bọc lẫn nhau.. bs sẽ về mà Cô đừng có lo quá mà kiệt sức.. .. c̣n tiếp... đến lượt Bich Thạch........
Sau bức mành mành tre 5.. ngày đó chia tay...
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;97710]Gia đ́nh đông vui, mẹ Tường Vân nói; nhà ḿnh đông vui.. mẹ rất hài ḷng, hơn nữa.. mỗi lần than mỏi mệt nay lại có thêm cô út bóp chân, bóp tay cho mẹ... , đúng là t́nh thương đem cho, không bao giờ mất. Mùa hè vừa qua, Hoài Thương về VN, về với mẹ Bích,, Hoài Thương tim một hăng Vi tính tín nhiệm, đến ráp cho Mẹ Bích, một hệ thống Vi tính có VoiP để hai mẹ Tường và mẹ Bích được nh́n thấy nhau và nhất là tâm sự. Lắp đặt xong, Hoài Thương gọi các anh ở Misissauga mở máy liên lạc... và lần đầu tiên hai me gặp nhau trực tiếp truyện tṛ.. Rồi hai mẹ hẹn ḥ thời gian gặp gỡ .. nhờ vậy mà cả hai đều vui.. nhiều khi nửa đêm rồi.. mà mẹ Tường Vân bỗng phá lên cười. hết truyện đàn con.. rồi cũng đên những truyên riêng tư thầm kín. Bố nmq th́ hay đi thăm bạn bè.. nay đây mai đó, hai bà lai co nhiều tâm sự.. vắng ông, bà tha hồ mà chút nỗi niềm...Riêng BíchT, BT rất dè dặt, tuy nh́n h́nh ảnh qua màn h́nh nhưng BT vẫn đắn đo, không biết nói năng làm sao cho vừa ư mọi người , con T Vân thi yên trí.. đúng BThach là người yêu thơif sinh viên, ngoài cô Yvonne c̣n có BThach. BThach từng nói với TVan rằng; coi bề ngoài Q như vậy đó, thế nhưng cách cư xử của Q đối với mọi người như vậy th́... không thể không co có đàn bà con gái chết mê, chết mệt v́ anh chàng !! Ngày xưa, tụi mũi lơ, mắt xanh.. đấy.. chị Yvonne, gia đ́nh ong bà Bernard.. từ thương hai đen quí mến vô cùng, để cho con gái.. sánh đôi cùng với Q, như h́nh với bóng.. không những.. vừa đẹp đôi, vừa giỏi dang nhất nh́ ở trường.. lot vào gia d́nh Pháp mà họ có chữ lót DE là cả một hănh diện.
- Thảo nào chú Victor, nghe nói là em cua chi Yvonne, hay sang đây, rủ anh Q đi chơi lắm. Hè vừa qua, nhà đầy những khách..
- Thế Tường Vân không ghen ??
..Không, TV không ghen mà rất kính trong anh Q, anh Q không bao giờ làm ǵ hay gay ra những truyện ǵ buồn cho gia đ́nh. Dù cho Q đi học tập,.. thế nhưng như trời báo trước, trời Phật che chở cho.. khi đến truyên làlaij thấy những ǵ cần là có y như trời định trước ấy thôi .. Đâu dó lại xong.. dù khó cách mấy .
khó khăn nhất là hồi bị nhà nước CS tich thâu tài sản.. 75-77.. bị đuổi đi Kinh tế mới... họ bảo rằng; gia đ́nh có nợ máu với nhân dân này no.. căi không lại.. c̣n mẹ già.. nó bảo đưa bà cụ sang cho cô em cua anh Q nuôi... c̣n năm(5) mẹ con.. ráng bồng bế nhau đi Kinh tế mới... bác sĩ kỹ sư cũng măc... không tha... dân ăn trắng mặc trơn... cho đi lao động để biết cái giá của lao động.. thế rồi chúng gom gọn quần áo.. mấy cái nồi niêu tất cả tống lên xe tải.. ra đến ngoài đường ... đậu dài dài mấy cái.. rồi chạy nối đuôi nhau.. qua Biên hoà.. rồi đến Tân Uyên.. chúng đuổi xuống, đến nơi rồi ... tất cả xuống xe.. dỡ đồ đạc xuống xe, một nách 4 đứa con thơ, đứa út mới được hai(2) tuổi..cảnh con khóc v́ đói... c̣n mẹ.. những gịng nước mắt đổ xuống như mưa... ráng kéo lê lết đống đồ đạc, áo quần.. lo cho con chút sữa cầm hơi... giữa rừng đất đỏ.. mấy miếng bánh khô tích trữ được đem ra cho con ăn... th́ chơt có người chạy lại.. ... gia đ́nh gần cạnh... cùng trong cảnh ngộ.. một người con gái xuất hiện... Cô.. cô .. bó cháu nh́n cô quen lắm... có phải Cô là vợ của Bs Q không ??
.. vâng, tôi là vợ của Bs Q... c̣n cô là ai vậy ?
Bố của cháu lính giải ngũ... trước đây làm tài xế đưa rước Bs Q đi làm ở Grall... và rồi nhờ gia đ́nh này.. chị Ngoc, người con gái lanh lẹ... kiếm đường ra xa lộ , đưa được mấy mẹ con về quận 8.. nơi bà vú trông nom mấy đứa con, chờ tim lại mấy người thân, chi Nhàn bên Khánh hội. Mẹ làm bánh bông lang.. bánh ít.. con đem ra đầu đường đứng bán..
D́ Sáu, bà vú chăm lo cho đàn trẻ, c̣n cha mẹ già, được anh Q.. giúp đỡ..mua cho thửa đất để trồng rau.. cất cho căn nhà, ông cụ th́ bệnh suyễn .. thuốc men này nọ cũng do Bs Q chu cấp đầy đủ... d́ Sáu nói.. cái nhà nay do Bs ch.. nay về đây.. cô và các cháu coi như là nhà của ḿnh.. thôi thi có cái ǵ ăn cái đó !! đùm bọc lẫn nhau.. bs sẽ về mà Cô đừng có lo quá mà kiệt sức.. .. c̣n tiếp... đến lượt Bich Thạch........[/QUOTE]
Chiều hôm qua, đến nhà Bích Thạch ăn bữa cơm tiễn biệt.. ông bà đồ buồn lắm, mong rằng con gái lớn có nơi gửi tấm thân đàng hoàng... nh́n hai đứa ngồi bên nhau... bà đồ chép miệng;..... ngày mai con đi ?? nói rồi bà cúi mặt... dấu đi nỗi buồn.. ông đồ nói;... thôi bà cũng đừng buồn... chỉ xa cách có hai năm thôi.. !!
Xin cho con duọc nhận và được gọi hai tiếng Thày đẻ... của Thạch.. có tiếng xụt xịt...
Dạ , theo như loan báo th́ sau hai năm là có bầu cử... nếu như con ở lại... th́ học hành ra sao ?? hơn nữa đây là hai năm chót... cũng là dịp may qua Pháp,.. con muốn dưa Yvonne về Bordeaux... ỏ nơi đó.. hoc hành thành tài... quê hương của Yvonne.. gặp gỡ bạn bè đông... biết chừng đâu Yvonne gặp bạn mới.. hy vọng có sự thay đổi và con không mang tiếng "quên ơn.. hay phụ nghĩa". Lúc bấy giờ con trở về VN.. trong danh dự vẹn toàn... chúng con thành bạn có phải đẹp đẽ biết bao !!
... Anh nghĩ như vậy là phải lắm... đầy đủ nghĩa t́nh..từ bạn bè đến t́nh nghĩa vợ chồng... thôi con đừng buồn nữa! Bưa cơm tiếp tuc kéo dài.. ngồi nh́n nhau mà mỗi người mỗi suy nghĩ vấn vương. Đồng hồ điểm chín tiếng chuông... tôi đứng dậy xin phép ra về để sửa soạn..
.... ngày mai Thạch đến nhà Q sớm, nhớ đưa cả anh Tư để nhờ anh Tư mang hết những ǵ c̣n lại... c̣n đây là cuốn carnet ghi chép hết tất cả các địa chỉ.. như trong Nam; nhà ông bà Bernard.. nhà của cô Bảy.. cô Mười.. cả nhà ở bên Pháp Bordeaux, Toulouse.. và Paris. Những tờ sau ghi chép tất cả những ǵ chứa đựng trong bốn(4) cái thùng mà Q đem về cho Thạch... toàn là các dụng cụ trong pḥng mổ, trong laboratoire...và các bài nghiên cứu về bệnh lư, c̣n một thùng chứa đầy những thuốc men mà Q don từ De Lanessan, Clinique ... nhớ nghe Thạch...
Mới năm(5) giờ sáng... đă có tiếng của chú Mai, người thuê cửa hàng ngoài mở cửa... Thạch và chú Tư đi vào. Căn nhà mà gia đ́nhnmq thuê, nay đă dọn gần như trống, dồ gỗ chẳng đáng ǵ th́ để lại cho chủ nhà.. quần áo cũ cái phải mang đi đă cho vào tay nải.. cái cặp da giấy tờ.. bằng cấp.. tiền.. đă gọn gàng.. c̣n một mớ đồ cá nhân của Q cũng được xếp vào hai chiếc thùng gánh nước.. giao cho chú Tư.. ông bà chủ nhà cũng từ trên gác ngoài đi xuống... bắt tay... chào hỏi..
chúc cho cháu ra đi được b́nh an vô sự... nhớ gửi Buu thiếp về đây nghe, chúng tôi mong lắm đấy .
Dặn ḍ đâu đó xong, tôi va Bích Thạch, vai khoác tay nải, tay sách cái giỏ đựng cái cặp da.. nhanh bước đi ra ga hàng Cỏ... gió trời se lạnh.. Bích Thạch nép bên vai tôi... h́nh như Thạch khóc.. tiếng ồn ào trong ga.. tiếng đ̣i xét hành lư.. len lỏi trong đoàn người.. chúng tôi tiến lên... rồi tŕnh giấy Thông hàng sang vùng Địch.. rồi vé..
Có một vé.. vâng có ḿnh tôi... nhà tôi ở đây mà... vợ tôi đâu có cần đi xuống Hải pḥng !!!
Thoát ra được sân ga... tay trong tay... giờ phút cuối của tuổi trẻ hẹn ḥ mà nay đứt đoạn.. ngồi phệt xuống vỉa hè,
... Quốc ơi.. nhớ nghe Q... Thạch hứa sẽ trọn đời chờ Quốc... dù co vật đổi sao rời.. dù có gi đi nữa.. Thạch chỉ có Quốc mà thôi... dù sao đi nữa Thạch yêu Q đến chút hơi thở cuối cùng !!
-Sau hai năm, Quốc sẽ về với Thạch, hăy hy vọng và tin đi.. Quốc không bao giờ quên Thạch... tay trong tay nhau.. tưởng chừng như chung cùng một gịng máu chảy về tim...
Móc trong ngực áo ra, một cái móng cọp, kỷ vật của Mẹ Cả.... này Thạch... đây là di vật của gịng họ, Mẹ Cả đă đeo cho Quốc từ lúc lọt ḷng, bây giờ giao cho Thạch giữ cái bảo vật mà Q quí trọng nhất. Thạch phải quí trọng, nh́n nó như là nhin thấy Quốc...
- Có thấy Quốc đeo bao giờ đâu ?? ... tại làm nghề "đồ tể ", luật lệ hành nghề không cho đeo trong lúc hành nghề. ..... Vậy sao... Thạch xin vâng lời, cái móng cọp này... mang đầy đủ quá khứ và h́nh ảnh của tộc họ Nguyễn.. Bích Thạch chưa được làm lễ khấu đầu.. nhưng cầm kỷ vật trong tay.. nay Bích Thạch nguyện ǵn giữ bảo toàn. .. Chiếc xe lửa x́nh xịch.. chạy chậm để nối toa.. giơ đồng hồ lên xem... mấy phút nữa th́ tàu chạy...
- c̣n đây... tôi tháo chiếc đồng hồ đeo tay đưa cho Thạch.. cái đồng hồ Wyler mà tôi đang đeo... Thạch.. đeo vào tay... Quốc sẽ ở bên Thạch từng giờ từng phút... ..
Xe lửa hú c̣i ba lần báo hiệu.. gọi hành khách lên tàu.. rồi
tiếng tu huưt thổi dồn thúc đẩy hành khách lên cho nhanh.. lại hồi c̣i sau chót báo ...... hai bàn tay bỗng buông lơi và rời nhau.. những giọt nước mắt ào ào .lă chă rớt xuống.. tôi nh́n thấy Thạch chợt khuỵu xuống hai tay úp lên mặt... c̣n tôi vội quay đi để tránh cảnh xé ḷng.. từ đây xa cách măi... xịch... xịch.. mỗi lúc một xa dần.....con tàu lên dốc đường Thành, Phùng Hưng.. hàng Cót.. hàng Giấy... rồi đầu cầu Long Biên... gịng sông Hồng vẫn cuồn cuộn chảy về xuôi.........
Hơi nóng truyền từ bàn tay đang nóng hổi của Quốc hăy c̣n âm ấm.. mà gịng nước mắt cứ tuôn rơi.. xoá nhoà h́nh bóng của người đi.. Quốc ơi.. từ đây xa cách nhé.. đến bao giờ mới lại thấy nhau . Hai bàn tay ướt nhẹp v́ nước mắt, chiếc khăn tay cũng đă sũng rồi.. Đứng lên lững thững bước ra cửa ga để đi về... hàng Lọng.. qua hàng Bông, ngồi trên xe điện... lưa thưa vài người khách.. bánh xe điện vẫn nghiến đường rail tạo nên tiếng i..i.. u... u tựa như tiếng nghiến răng chau mày oán trách....rồi cũng đên hàng gai... cầu Gỗ... đôi guốc kéo lê... lẹp xẹp khua vang trên hè lạc lơng... trong ḷng của Thạch thật là trống vắng đến ngơ ngác lạ lùng.... c̣n tiếp......
Sau bức mành mành tre..6.
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;97949]Chiều hôm qua, đến nhà Bích Thạch ăn bữa cơm tiễn biệt.. ông bà đồ buồn lắm, mong rằng con gái lớn có nơi gửi tấm thân đàng hoàng... nh́n hai đứa ngồi bên nhau... bà đồ chép miệng;..... ngày mai con đi ?? nói rồi bà cúi mặt... dấu đi nỗi buồn.. ông đồ nói;... thôi bà cũng đừng buồn... chỉ xa cách có hai năm thôi.. !!
Xin cho con đuợc nhận và được gọi hai tiếng Thày đẻ... của Thạch.. có tiếng xụt xịt...
Dạ , theo như loan báo th́ sau hai năm là có bầu cử... nếu như con ở lại... th́ học hành ra sao ?? hơn nữa đây là hai năm chót... cũng là dịp may qua Pháp,.. con muốn dưa Yvonne về Bordeaux... ỏ nơi đó.. hoc hành thành tài... quê hương của Yvonne.. gặp gỡ bạn bè đông... biết chừng đâu Yvonne gặp bạn mới.. hy vọng có sự thay đổi và con không mang tiếng "quên ơn.. hay phụ nghĩa". Lúc bấy giờ con trở về VN.. trong danh dự vẹn toàn... chúng con thành bạn có phải đẹp đẽ biết bao !!
... Anh nghĩ như vậy là phải lắm... đầy đủ nghĩa t́nh..từ bạn bè đến t́nh nghĩa vợ chồng... thôi con đừng buồn nữa! Bửa cơm tiếp tuc kéo dài.. ngồi nh́n nhau mà mỗi người mỗi suy nghĩ vấn vương. Đồng hồ điểm chín tiếng chuông... tôi đứng dậy xin phép ra về để sửa soạn..
.... ngày mai Thạch đến nhà Q sớm, nhớ đưa cả anh Tư để nhờ anh Tư mang hết những ǵ c̣n lại... c̣n đây là cuốn carnet ghi chép hết tất cả các địa chỉ.. như trong Nam; nhà ông bà Bernard.. nhà của cô Bảy.. cô Mười.. cả nhà ở bên Pháp Bordeaux, Toulouse.. và Paris. Những tờ sau ghi chép tất cả những ǵ chứa đựng trong bốn(4) cái thùng mà Q đem về cho Thạch... toàn là các dụng cụ trong pḥng mổ, trong laboratoire...và các bài nghiên cứu về bệnh lư, c̣n một thùng chứa đầy những thuốc men mà Q don từ De Lanessan, Clinique ... nhớ nghe Thạch...
Mới năm(5) giờ sáng... đă có tiếng của chú Mai, người thuê cửa hàng ngoài mở cửa... Thạch và chú Tư đi vào. Căn nhà mà gia đ́nhnmq thuê, nay đă dọn gần như trống, dồ gỗ chẳng đáng ǵ th́ để lại cho chủ nhà.. quần áo cũ cái phải mang đi đă cho vào tay nải.. cái cặp da giấy tờ.. bằng cấp.. tiền.. đă gọn gàng.. c̣n một mớ đồ cá nhân của Q cũng được xếp vào hai chiếc thùng gánh nước.. giao cho chú Tư.. ông bà chủ nhà cũng từ trên gác ngoài đi xuống... bắt tay... chào hỏi..
chúc cho cháu ra đi được b́nh an vô sự... nhớ gửi Buu thiếp về đây nghe, chúng tôi mong lắm đấy .
Dặn ḍ đâu đó xong, tôi va Bích Thạch, vai khoác tay nải, tay sách cái giỏ đựng cái cặp da.. nhanh bước đi ra ga hàng Cỏ... gió trời se lạnh.. Bích Thạch nép bên vai tôi... h́nh như Thạch khóc.. tiếng ồn ào trong ga.. tiếng đ̣i xét hành lư.. len lỏi trong đoàn người.. chúng tôi tiến lên... rồi tŕnh giấy Thông hàng sang vùng Địch.. rồi vé..
Có một vé.. vâng có ḿnh tôi... nhà tôi ở đây mà... vợ tôi đâu có cần đi xuống Hải pḥng !!!
Thoát ra được sân ga... tay trong tay... giờ phút cuối của tuổi trẻ hẹn ḥ mà nay đứt đoạn.. ngồi phệt xuống vỉa hè,
... Quốc ơi.. nhớ nghe Q... Thạch hứa sẽ trọn đời chờ Quốc... dù co vật đổi sao rời.. dù có gi đi nữa.. Thạch chỉ có Quốc mà thôi... dù sao đi nữa Thạch yêu Q đến chút hơi thở cuối cùng !!
-Sau hai năm, Quốc sẽ về với Thạch, hăy hy vọng và tin đi.. Quốc không bao giờ quên Thạch... tay trong tay nhau.. tưởng chừng như chung cùng một gịng máu chảy về tim...
Móc trong ngực áo ra, một cái móng cọp, kỷ vật của Mẹ Cả.... này Thạch... đây là di vật của gịng họ, Mẹ Cả đă đeo cho Quốc từ lúc lọt ḷng, bây giờ giao cho Thạch giữ cái bảo vật mà Q quí trọng nhất. Thạch phải quí trọng, nh́n nó như là nhin thấy Quốc...
- Có thấy Quốc đeo bao giờ đâu ?? ... tại làm nghề "đồ tể ", luật lệ hành nghề không cho đeo trong lúc hành nghề. ..... Vậy sao... Thạch xin vâng lời, cái móng cọp này... mang đầy đủ quá khứ và h́nh ảnh của tộc họ Nguyễn.. Bích Thạch chưa được làm lễ khấu đầu.. nhưng cầm kỷ vật trong tay.. này Bích Thạch nguyện ǵn giữ bảo toàn. .. Chiếc xe lửa x́nh xịch.. chạy chậm để nối toa.. giơ đồng hồ lên xem... mấy phút nữa th́ tàu chạy...
- c̣n đây... tôi tháo chiếc đồng hồ đeo tay đưa cho Thạch.. cái đồng hồ Wyler mà tôi đang đeo... Thạch.. đeo vào tay... Quốc sẽ ở bên Thạch từng giờ từng phút... ..
Xe lửa hú c̣i ba lần báo hiệu.. gọi hành khách lên tàu.. rồi
tiếng tu huưt thổi dồn thúc đẩy hành khách lên cho nhanh.. lại hồi c̣i sau chót báo ...... hai bàn tay bỗng buông lơi và rời nhau.. những giọt nước mắt ào ào .lă chă rớt xuống.. tôi nh́n thấy Thạch chợt khuỵu xuống hai tay úp lên mặt... c̣n tôi vội quay đi để tránh cảnh xé ḷng.. từ đây xa cách măi... xịch... xịch.. mỗi lúc một xa dần.....con tàu lên dốc đường Thành, Phùng Hưng.. hàng Cót.. hàng Giấy... rồi đầu cầu Long Biên... gịng sông Hồng vẫn cuồn cuộn chảy về xuôi.........
Hơi nóng truyền từ bàn tay đang nóng hổi của Quốc hăy c̣n âm ấm.. mà gịng nước mắt cứ tuôn rơi.. xoá nhoà h́nh bóng của người đi.. Quốc ơi.. từ đây xa cách nhé.. đến bao giờ mới lại thấy nhau . Hai bàn tay ướt nhẹp v́ nước mắt, chiếc khăn tay cũng đă sũng rồi.. Đứng lên lững thững bước ra cửa ga để đi về... hàng Lọng.. qua hàng Bông, ngồi trên xe điện... lưa thưa vài người khách.. bánh xe điện vẫn nghiến đường rail tạo nên tiếng i..i.. u... u tựa như tiếng nghiến răng chau mày oán trách....rồi cũng đên hàng gai... cầu Gỗ... đôi guốc kéo lê... lẹp xẹp khua vang trên hè lạc lơng... trong ḷng của Thạch thật là trống vắng đến ngơ ngác lạ lùng.... c̣n tiếp......[/QUOTE]
Chậm chạp lê đôi guốc.. cặp mắt đỏ hoe.. với giọt nước mắt hoen mi.. và tiếng nấc nhỏ nhoi cũng c̣n nghẹn ngào... tôi bước đi giữa phố phường Hà nội.... mà tim tôi như thắt lại.. giờ đây hai bên đường phố... người đi đâu hết mà vắng lặng ghê người, tḥ tay kéo sợi dây chuông... tiếngkhua động của mấy cái ống bơ gỉ...lạc lơng âm vang. Rồi tiếng chân người đi.. tiếng cái then cửa kéo ra... cọt kẹt... cánh cửa hé mở....
- Con đă về... chưa kịp nói hết câu... Thạch đổ người vào ông đồ....
_ Thầy ơi.. đẻ ơi !! con đánh mất rồi... hết mất rồi.... rồi tức tưởi khóc... khóc to.. thật to....
Hai ông bà d́u cô con gái vào trong nhà, đặt con nằm lên tấm ghế ngựa... hai ông bà... tiu tít xúm quanh...
- Thôi con ạ... anh ấy đi có hai năm thôi... mai mốt lại về với con... gia đ́nh ....
Thấy con gái bớt khóc... h́nh như vừa trải qua một cơn xúc động khôn cùng... hai bờ mi khép lại.. chỉ c̣n tiếng nấc.. bà để cho con ngủ.. buớc ra ngoài... chép miệng bà lẩm bẩm;... thật tội nghiệp !!
Tiếng trống ếch xập x́nh khua vang nơi đầu phố... làm Thạch giật ḿnh tỉnh giấc... vội cầm lấy chiếc gương lên soi... Gớm... mới có thế mà ... sao nhếch nhác đến thế,.. yêu người ta.. mà lớ ngớ để người ta chạy mất... rơ thật là.. rồi tự ḿnh tủm tỉm cười.. bước ra ngoài sân... bà đồ nh́n thấy con gái.. vội đon đả
... đi rửa mặt đi con... phần sôi của con vẫn để trên bàn... đưa nhau đi.. bịn rịn.. chả có tâm đâu mà đi ăn.. !!
nh́n thấy ông đồ đang khệ nệ bê mấy cái thùng của Q gửi lại.. đem vào nhà để dưới gầm ngai thờ..
quà kỷ niệm của anh Q đấy ! toàn là sách vở.. tài liệu y, dược.. có cả thùng dụng cụ và thùng thuốc nữa.....
- Thầy biết rồi quí lắm.. hay đây là sính lễ cầu hôn... của con gái ḿnh nhỉ ?
-... thầy lại trêu con rồi ... Thế bộ thầy nói không đúng hay sao ?? Dạ.. thày đẻ đă vui ḷng nhận đồ sính lễ rồi đây...mừng không anh Q ơi !! Trong thâm tâm, Thạch đă là người của Quốc và gia đ́nh họ Nguyễn rồi .
Y nghi vui vui... hai bố con h́ hục khuân vào... sắp đặt, kê gỗ cho cao sợ ẩm ướt..
- Anh ấy có dặn ḍ ǵ không ?? có, ra đi bỏ lại mà anh ấy... thật chu đáo.. nào địa chỉ tất cả các nơi bên Pháp để viết thơ liên lạc... rồi đến 4 cái thùng mà anh gọi là "gia bảo", trong cuốn carnet anh ghi chép.. và nhất là ky vật gia truyền của gịng họ mà Me Cả của Q đă đeo cho Q từ thuở lọt ḷng... rồi giấy tờ.. bằng cấp...
- Dâu ?? đưa cho Thầy xem vât quí... Dạ thưa đây ...
Cai tui bằng gấm đỏ vaf sợi dây tơ thắt miệng túi... c̣n sợi giây đeo bằng bạc "đă lên nước" đen bóng.. rồi đến cái móng cọp to như ngón tay cái... bóng lưỡng... viền bạc chung quanh.. lại có khắc chữ nho....
Ông đồ lo cho cô con gái... thế th́ c̣n chị Yvonne... con có hỏi anh ấy.. thế nhưng.... anh ấy nói... đừng có lo quá xa... khi tới Pháp, Q sẽ biên thơ về ngay... mà vào tới Saigon.. Bưu thiếp nữa... một chút b́nh yên đă trở lại với gia đ́nh... c̣n ngoài đời... chưa có ai hay.. cái gi sẽ xảy ra..... c̣n tiếp....
Sau búc mành mành tre 7... ngày tháng chơi vơi...
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;98222]Chậm chạp lê đôi guốc.. cặp mắt đỏ hoe.. với giọt nước mắt hoen mi.. và tiếng nấc nhỏ nhoi cũng c̣n nghẹn ngào... tôi bước đi giữa phố phường Hà nội.... mà tim tôi như thắt lại.. giờ đây hai bên đường phố... người đi đâu hết mà vắng lặng ghê người, tḥ tay kéo sợi dây chuông... tiếngkhua động của mấy cái ống bơ gỉ...lạc lơng âm vang. Rồi tiếng chân người đi.. tiếng cái then cửa kéo ra... cọt kẹt... cánh cửa hé mở....
- Con đă về... chưa kịp nói hết câu... Thạch đổ người vào ông đồ....
_ Thầy ơi.. đẻ ơi !! con đánh mất rồi... hết mất rồi.... rồi tức tưởi khóc... khóc to.. thật to....
Hai ông bà d́u cô con gái vào trong nhà, đặt con nằm lên tấm ghế ngựa... hai ông bà... tiu tít xúm quanh...
- Thôi con ạ... anh ấy đi có hai năm thôi... mai mốt lại về với con... gia đ́nh ....
Thấy con gái bớt khóc... h́nh như vừa trải qua một cơn xúc động khôn cùng... hai bờ mi khép lại.. chỉ c̣n tiếng nấc.. bà để cho con ngủ.. buớc ra ngoài... chép miệng bà lẩm bẩm;... thật tội nghiệp !!
Tiếng trống ếch xập x́nh khua vang nơi đầu phố... làm Thạch giật ḿnh tỉnh giấc... vội cầm lấy chiếc gương lên soi... Gớm... mới có thế mà ... sao nhếch nhác đến thế,.. yêu người ta.. mà lớ ngớ để người ta chạy mất... rơ thật là.. rồi tự ḿnh tủm tỉm cười.. bước ra ngoài sân... bà đồ nh́n thấy con gái.. vội đon đả
... đi rửa mặt đi con... phần sôi của con vẫn để trên bàn... đưa nhau đi.. bịn rịn.. chả có tâm đâu mà đi ăn.. !!
nh́n thấy ông đồ đang khệ nệ bê mấy cái thùng của Q gửi lại.. đem vào nhà để dưới gầm ngai thờ..
quà kỷ niệm của anh Q đấy ! toàn là sách vở.. tài liệu y, dược.. có cả thùng dụng cụ và thùng thuốc nữa.....
- Thầy biết rồi quí lắm.. hay đây là sính lễ cầu hôn... của con gái ḿnh nhỉ ?
-... thầy lại trêu con rồi ... Thế bộ thầy nói không đúng hay sao ?? Dạ.. thày đẻ đă vui ḷng nhận đồ sính lễ rồi đây...mừng không anh Q ơi !! Trong thâm tâm, Thạch đă là người của Quốc và gia đ́nh họ Nguyễn rồi .
Y nghi vui vui... hai bố con h́ hục khuân vào... sắp đặt, kê gỗ cho cao sợ ẩm ướt..
- Anh ấy có dặn ḍ ǵ không ?? có, ra đi bỏ lại mà anh ấy... thật chu đáo.. nào địa chỉ tất cả các nơi bên Pháp để viết thơ liên lạc... rồi đến 4 cái thùng mà anh gọi là "gia bảo", trong cuốn carnet anh ghi chép.. và nhất là ky vật gia truyền của gịng họ mà Me Cả của Q đă đeo cho Q từ thuở lọt ḷng... rồi giấy tờ.. bằng cấp...
- Dâu ?? đưa cho Thầy xem vât quí... Dạ thưa đây ...
Cai tui bằng gấm đỏ vaf sợi dây tơ thắt miệng túi... c̣n sợi giây đeo bằng bạc "đă lên nước" đen bóng.. rồi đến cái móng cọp to như ngón tay cái... bóng lưỡng... viền bạc chung quanh.. lại có khắc chữ nho....
Ông đồ lo cho cô con gái... thế th́ c̣n chị Yvonne... con có hỏi anh ấy.. thế nhưng.... anh ấy nói... đừng có lo quá xa... khi tới Pháp, Q sẽ biên thơ về ngay... mà vào tới Saigon.. Bưu thiếp nữa... một chút b́nh yên đă trở lại với gia đ́nh... c̣n ngoài đời... chưa có ai hay.. cái gi sẽ xảy ra..... c̣n tiếp....[/QUOTE]
Rồi cũng nguôi ngoai, theo lời của Q. dặn ḍ.. hăy đem xe của Q đi sửa, xuống chú Mại ở hàng đẫy.. nhớ thay đôi lốp mới... xuống yên xe cho vừa tầm đạp xe . Trong lúc ngồi chờ, một vài khách cũng đang đợi... tất cả nói truyện trời đất.. sau rồi cũng đến truyện khó khăn trước mắt.. thế giá cả chợ hàng xách ra sao ?? th́ cái ǵ cũng đắt gấp năm gấp bảy trước đây !! nói ǵ chứ mua một viên thuốc cảm (aspirine) cũng mất 10 đồng Cụ (1 đồng Đông dương bằng 32 đồng Cu giá chính thức..) nếu "động" th́ lại lên giá.. chết đứa nghèo..
Chú Mại treo xe lên để bắt đầu... rồi nói;.. cái thằng này .. nó chơi xe chứ không phải thường đâu !.. bề ngoài th́ nh́n xe cũ kỹ.. chứ nh́n lau... phải la tay chơi mới biết... này bộ moyeux F.B.. vành Rigida hoa dâu.. đồ cổ, gị đĩa.. Stronglight/Durax... yên Pacific loại da thật... mà cái khung th́ Rota đầm già lại giỏ trước.. giỏ sau,,.. quí lắm.
Chị buột miệng hỏi thế các bác có biết giá của thuốc sốt rét là bao nhiêu ?? quinine ấy à... không dưois 5 chục.
Cũng vừa lúc chiếc xe được o bế xong.. cặp săm lốp mới đă lắp.. bơm căng đúng ư.. hai cái phanh cũng được thay má mới.. dầu mỡ lau chùi..
-Thưa chú hết bao nhiêu ạ ?? Cháu trả cho chú 2400... khách th́ 2600 đồng Cụ..
Thachj mở túi lấy tiền trao cho Chú.. rồi nói ; cháu cảm ơn chú nhiều...
Có ǵ về xe cộ... cháu cứ mang xuống đây.. Quốc nó tốt bụng.. ai ai cũng quí nó nhiều lắm .. Dạ cháu xin vâng .
Chiếc xe bây giờ chạy thấy nhẹ nhàng hơn... bon bon trên đường phố hàng Bông.. rồi về.. rẽ tay trái rồi về nhà..
Cũng vừa lúc ông Đồ sang chơi bên ông Lương kư Mă mây về tới..
Thày mới về...ừa ..đường phố ..thấy nó thế nào ấy.. phố xá vắng như "chùa bà Đanh " ! bên Mă mây... cũng cánh khép cánh hé... rơ chán mớ đời.. thế con đi sửa xe..
Dạ... con cũng thấy vậy.. ai ai cũng than phiền...
Này con gái ơi... thày có truyện này... mà thôi... để vào trong nhà.. thày đẻ.. và con ḿnh cung ngồi xuống để bàn thảo mới được.. Dạ vâng .
Cả ba người, ngồi quanh chiếc bàn tṛn kê ở giữ nhà.. Thcachj rót nước cho thày, cho đẻ.. rồi cho ḿnh....
Này Đẻ nó.. tôi mới qua bên Mă mây.. ngồi nói truyện các ông ấy có nhiều tin tức cũng hay... và nhiều nhận xét khá đúng...các ông ấy nói; t́nh h́nh sau Giải phóng mà yên ắng như thế này ... ừ th́ nó ra sao ?? sơ nó như sóng ngầm lắm đấy.. mà nhà nước đây là nhà nuóc Cách mạng.. nhưng lại thấy theo Tàu cộng nhiều hơn... nếu như ho theo Tàu công ?? Thế ông không nghe à.. Tàu cộng.. Mao trạch Đông sau khi đuổi Tàu Tưởng ra Đài loan th́ toàn quốc làm lễ khao quân.. sau khao quân th́ đến Đền ơn.. đáp nghĩa... tiếp theo.. cái vụ này đáng sợ lắm.. Cưỡng hôn; đó là Đảng và nhà nước đứng ra gả bán mấy cô con gái nhà giàu, con gái nhà quan... cho mấy anh bộ đội què quặt.. không c̣n làm việc được... để cho mấy cô con gái này... hậu hạ.. khối cô đă tự tử đấy.. bên này chưa thấy động tịnh ǵ... chỉ có là mở mắt ra đi họp.. chiều tối lại đi họp... thế mà ông không nghĩ ra à ?? họ kiểm soát khéo đấy.. có đi họp như vậy th́ ho mới biết ai bỏ nhà đi chứ sao !! Buổi họp vừa qua, họ nói tới lập tổ an ninh.. công an khu vực.. rồi xuống đến Công an tổ.. chẳng phải là ho bắt đầu...h́.. h́.. "nhốt chuồng .. "..hay sao ?
Ông Đồ nói xong.. cả ba người đều băn khoăn lo âu cho số phận đă chót "ở lại v́ độc lập.. tự do !!"
Baf Đồ lên tiếng; thi thày nó am hiểu nhiều.. thày nó lo toan cho gia đ́nh.. mọi việc xưa nay .. thày nó có ư ra sao.. phải làm sao?? thày nó cứ nói...
Xin thày nói ra ... ư của thày.. con đă chót hứa hẹn với Q rồi, xin thày đẻ tha tội...
Chầm chậm ông Đồ nói ; gấp rút bây giờ là t́m được một người , một tấm chồng cho con gái.. mà khó khăn là tôi vẫn c̣n thương thằng Q... thày không trách mắng con về vụ tự ư "yêu thương".. mà thày tiếc cho con !!
..... bóp trán suy nghĩ... ; à nhà ḿnh c̣n có anh Tư... anh chàng ngọng mà ông bà đồ đem từ trong quê ra để phụ giúp viêc trông nom ba cái máy dêt.. hay là ḿnh thử ngỏ lời với thằng Tư, con có bằng ḷng không /? Dạ
Đang sắp xếp lại mấy bọng tơ dứa.. th́ ông Đồ di tới...
Tư ơi.. chúng tôi có truyện muốn hỏi ư của anh, anh rửa tay rồi lên ngay nhé ! Vâng cháu lên ngay .
Tư ngồi xuống.. cả bốn người đều đăm chiêu... rồi ông Đồ lên tiếng, ông lâp lại những ǵ mà ông vừa mới nói... va sau cùng ông lên tiếng ; anh Tư.. anh ở đây với chúng tôi đă lâu.. qua câu truyện kể vừa qua, vợ chồng tôi có điều muốn nhờ vả đến anh giúp đỡ.. chả là... anh cũng biết.. cái Thạch nó yêu thằng Quốc.. th́ thằng Quốc đă bỏ đi vào Nam mất rồi.. sợ truyện chẳng may sẽ xảy ra... mà chúng tôi cũng đă hỏi ư của em Thạch rồi.. chúng tôi muốn cho cái Thạch... nó lấy anh Tư làm chồng... có được không ?? câu nói vừa dứt.. tiếng khóc tức tưởi của Thạch nghẹn ngào... c̣n anh Tư cúi đầu suy nghĩ...
... Thưa hai bác... cháu hiểu câu truyện, cháu hiểu hoàn cảnh của gia đ́nh ta trong lúc này.. mà cháu cũng thương sot cho cả hai cô cậu.. riêng thân cháu th́ bệnh hoạn, trước đây cũng đă từng nhờ vả đến cậu Q nhiều... công việc mà hai bác nhờ đến cháu cháu sẽ làm hết sức để không phụ ḷng tin cậy của hai bác.. c̣n như đói với Thạch, cô yên trí... anh sẽ trông nom ǵn giữ..bảo vệ cho Thạch.. chờ đến ngày Quốc trở về với gia đ́nh.
Được lời nói của anh Tư.. ông bà Đồ nói ngay đến ngày cho hai ngươi làm lễ Cưới.. ông Đồ với quyển lịch tàu.. mở ra coi ngày... có ngày tốt đây.. rằm tháng Mười ta.. vậy tối hôm nay... bà đi họp tổ.. nhớ báo cáo... nhà ḿnh sẽcho con gái lấy chồng.. kể từ đây... Thạch trở thành vợ của anh Tư trên giấy tờ.. thật danh chính ngôn thuận >
Ít tháng sau cũng giả vờ "độn gối.." cho bụng hơi to.. Gớm sao mà "mắn thế " đúng là "cách mạng" đánh nhanh, .. sau khi cưới... Thạch lại quay sang buôn bán khoai sắn từ trong quê ra ngoài Hà nội.....
Nhờ va chạm với buôn bán.. chị theo ông lân la sang phố Mă mây.. rồi "tế nhị" ḍ la manh mối bán thuốc tây..
Sau khi ḍ xét.. thấy mấy ông lang quen này tin được.. chị dạm bán...
... cháu có người quen làm ở quân y viện... họ nhờ cháu đem bán hộ một gói kư ninh (quinine).. thuốc sốt rét ấy mà.. cụ khảo giá dùm cho cháu được không ạ.. được mà.. các đại lư họ cũng hỏi mà h́nh như họ cần đấy .
Ít ngày sau cụ lang Lương kư sang chơi t́m chị Thạch... cụ nói nhỏ... giá từ 35 đến 40 đồng Cụ một viên. thế bây giờ đă có chưa ?? Họ hẹn chiều nay... họ sẽ đem cho cháu 100 viên. Liệu giá Cụ nói có rẻ không?? lỡ mà rẻ quá... ho.. lại cầm về th́ uổng công hai ông cháu ḿnh lo làm !! th́... cứ nói chắc giá là 40 đi.. tôi sẽ kỳ kèo..
Thạch lẳng lặng vào nhà moi thùng thuốc của Q.. cầm lấy ống Quinine.. 500 viên cơ đấy.. mà 100 đă là 4ngàn.
Mở ra đếm dủ 100 viên.. lấy cái phong b́ c̣n chữ Da Lanessan, bỏ thuốc vào rồi dán kín... gia đinh ta lại như xưa... nhưng lại phải "kín miệng.."..... bề ngoài vẫn là con bán khoai sắn... c̣n tiếp.....
Sau bức mành mành tre 7.. khi bức mành mành thả xuống....
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;98488]Rồi cũng nguôi ngoai, theo lời của Q. dặn ḍ.. hăy đem xe của Q đi sửa, xuống chú Mại ở hàng đẫy.. nhớ thay đôi lốp mới... xuống yên xe cho vừa tầm đạp xe . Trong lúc ngồi chờ, một vài khách cũng đang đợi... tất cả nói truyện trời đất.. sau rồi cũng đến truyện khó khăn trước mắt.. thế giá cả chợ hàng xách ra sao ?? th́ cái ǵ cũng đắt gấp năm gấp bảy trước đây !! nói ǵ chứ mua một viên thuốc cảm (aspirine) cũng mất 10 đồng Cụ (1 đồng Đông dương bằng 32 đồng Cu giá chính thức..) nếu "động" th́ lại lên giá.. chết đứa nghèo..
Chú Mại treo xe lên để bắt đầu... rồi nói;.. cái thằng này .. nó chơi xe chứ không phải thường đâu !.. bề ngoài th́ nh́n xe cũ kỹ.. chứ nh́n lau... phải la tay chơi mới biết... này bộ moyeux F.B.. vành Rigida hoa dâu.. đồ cổ, gị đĩa.. Stronglight/Durax... yên Pacific loại da thật... mà cái khung th́ Rota đầm già lại giỏ trước.. giỏ sau,,.. quí lắm.
Chị buột miệng hỏi thế các bác có biết giá của thuốc sốt rét là bao nhiêu ?? quinine ấy à... không dưois 5 chục.
Cũng vừa lúc chiếc xe được o bế xong.. cặp săm lốp mới đă lắp.. bơm căng đúng ư.. hai cái phanh cũng được thay má mới.. dầu mỡ lau chùi..
-Thưa chú hết bao nhiêu ạ ?? Cháu trả cho chú 2400... khách th́ 2600 đồng Cụ..
Thachj mở túi lấy tiền trao cho Chú.. rồi nói ; cháu cảm ơn chú nhiều...
Có ǵ về xe cộ... cháu cứ mang xuống đây.. Quốc nó tốt bụng.. ai ai cũng quí nó nhiều lắm .. Dạ cháu xin vâng .
Chiếc xe bây giờ chạy thấy nhẹ nhàng hơn... bon bon trên đường phố hàng Bông.. rồi về.. rẽ tay trái rồi về nhà..
Cũng vừa lúc ông Đồ sang chơi bên ông Lương kư Mă mây về tới..
Thày mới về...ừa ..đường phố ..thấy nó thế nào ấy.. phố xá vắng như "chùa bà Đanh " ! bên Mă mây... cũng cánh khép cánh hé... rơ chán mớ đời.. thế con đi sửa xe..
Dạ... con cũng thấy vậy.. ai ai cũng than phiền...
Này con gái ơi... thày có truyện này... mà thôi... để vào trong nhà.. thày đẻ.. và con ḿnh cung ngồi xuống để bàn thảo mới được.. Dạ vâng .
Cả ba người, ngồi quanh chiếc bàn tṛn kê ở giữ nhà.. Thcachj rót nước cho thày, cho đẻ.. rồi cho ḿnh....
Này Đẻ nó.. tôi mới qua bên Mă mây.. ngồi nói truyện các ông ấy có nhiều tin tức cũng hay... và nhiều nhận xét khá đúng...các ông ấy nói; t́nh h́nh sau Giải phóng mà yên ắng như thế này ... ừ th́ nó ra sao ?? sơ nó như sóng ngầm lắm đấy.. mà nhà nước đây là nhà nuóc Cách mạng.. nhưng lại thấy theo Tàu cộng nhiều hơn... nếu như ho theo Tàu công ?? Thế ông không nghe à.. Tàu cộng.. Mao trạch Đông sau khi đuổi Tàu Tưởng ra Đài loan th́ toàn quốc làm lễ khao quân.. sau khao quân th́ đến Đền ơn.. đáp nghĩa... tiếp theo.. cái vụ này đáng sợ lắm.. Cưỡng hôn; đó là Đảng và nhà nước đứng ra gả bán mấy cô con gái nhà giàu, con gái nhà quan... cho mấy anh bộ đội què quặt.. không c̣n làm việc được... để cho mấy cô con gái này... hậu hạ.. khối cô đă tự tử đấy.. bên này chưa thấy động tịnh ǵ... chỉ có là mở mắt ra đi họp.. chiều tối lại đi họp... thế mà ông không nghĩ ra à ?? họ kiểm soát khéo đấy.. có đi họp như vậy th́ ho mới biết ai bỏ nhà đi chứ sao !! Buổi họp vừa qua, họ nói tới lập tổ an ninh.. công an khu vực.. rồi xuống đến Công an tổ.. chẳng phải là ho bắt đầu...h́.. h́.. "nhốt chuồng .. "..hay sao ?
Ông Đồ nói xong.. cả ba người đều băn khoăn lo âu cho số phận đă chót "ở lại v́ độc lập.. tự do !!"
Baf Đồ lên tiếng; thi thày nó am hiểu nhiều.. thày nó lo toan cho gia đ́nh.. mọi việc xưa nay .. thày nó có ư ra sao.. phải làm sao?? thày nó cứ nói...
Xin thày nói ra ... ư của thày.. con đă chót hứa hẹn với Q rồi, xin thày đẻ tha tội...
Chầm chậm ông Đồ nói ; gấp rút bây giờ là t́m được một người , một tấm chồng cho con gái.. mà khó khăn là tôi vẫn c̣n thương thằng Q... thày không trách mắng con về vụ tự ư "yêu thương".. mà thày tiếc cho con !!
..... bóp trán suy nghĩ... ; à nhà ḿnh c̣n có anh Tư... anh chàng ngọng mà ông bà đồ đem từ trong quê ra để phụ giúp viêc trông nom ba cái máy dêt.. hay là ḿnh thử ngỏ lời với thằng Tư, con có bằng ḷng không /? Dạ
Đang sắp xếp lại mấy bọng tơ dứa.. th́ ông Đồ di tới...
Tư ơi.. chúng tôi có truyện muốn hỏi ư của anh, anh rửa tay rồi lên ngay nhé ! Vâng cháu lên ngay .
Tư ngồi xuống.. cả bốn người đều đăm chiêu... rồi ông Đồ lên tiếng, ông lâp lại những ǵ mà ông vừa mới nói... va sau cùng ông lên tiếng ; anh Tư.. anh ở đây với chúng tôi đă lâu.. qua câu truyện kể vừa qua, vợ chồng tôi có điều muốn nhờ vả đến anh giúp đỡ.. chả là... anh cũng biết.. cái Thạch nó yêu thằng Quốc.. th́ thằng Quốc đă bỏ đi vào Nam mất rồi.. sợ truyện chẳng may sẽ xảy ra... mà chúng tôi cũng đă hỏi ư của em Thạch rồi.. chúng tôi muốn cho cái Thạch... nó lấy anh Tư làm chồng... có được không ?? câu nói vừa dứt.. tiếng khóc tức tưởi của Thạch nghẹn ngào... c̣n anh Tư cúi đầu suy nghĩ...
... Thưa hai bác... cháu hiểu câu truyện, cháu hiểu hoàn cảnh của gia đ́nh ta trong lúc này.. mà cháu cũng thương sot cho cả hai cô cậu.. riêng thân cháu th́ bệnh hoạn, trước đây cũng đă từng nhờ vả đến cậu Q nhiều... công việc mà hai bác nhờ đến cháu cháu sẽ làm hết sức để không phụ ḷng tin cậy của hai bác.. c̣n như đói với Thạch, cô yên trí... anh sẽ trông nom ǵn giữ..bảo vệ cho Thạch.. chờ đến ngày Quốc trở về với gia đ́nh.
Được lời nói của anh Tư.. ông bà Đồ nói ngay đến ngày cho hai ngươi làm lễ Cưới.. ông Đồ với quyển lịch tàu.. mở ra coi ngày... có ngày tốt đây.. rằm tháng Mười ta.. vậy tối hôm nay... bà đi họp tổ.. nhớ báo cáo... nhà ḿnh sẽcho con gái lấy chồng.. kể từ đây... Thạch trở thành vợ của anh Tư trên giấy tờ.. thật danh chính ngôn thuận >
Ít tháng sau cũng giả vờ "độn gối.." cho bụng hơi to.. Gớm sao mà "mắn thế " đúng là "cách mạng" đánh nhanh, .. sau khi cưới... Thạch lại quay sang buôn bán khoai sắn từ trong quê ra ngoài Hà nội.....
Nhờ va chạm với buôn bán.. chị theo ông lân la sang phố Mă mây.. rồi "tế nhị" ḍ la manh mối bán thuốc tây..
Sau khi ḍ xét.. thấy mấy ông lang quen này tin được.. chị dạm bán...
... cháu có người quen làm ở quân y viện... họ nhờ cháu đem bán hộ một gói kư ninh (quinine).. thuốc sốt rét ấy mà.. cụ khảo giá dùm cho cháu được không ạ.. được mà.. các đại lư họ cũng hỏi mà h́nh như họ cần đấy .
Ít ngày sau cụ lang Lương kư sang chơi t́m chị Thạch... cụ nói nhỏ... giá từ 35 đến 40 đồng Cụ một viên. thế bây giờ đă có chưa ?? Họ hẹn chiều nay... họ sẽ đem cho cháu 100 viên. Liệu giá Cụ nói có rẻ không?? lỡ mà rẻ quá... ho.. lại cầm về th́ uổng công hai ông cháu ḿnh lo làm !! th́... cứ nói chắc giá là 40 đi.. tôi sẽ kỳ kèo..
Thạch lẳng lặng vào nhà moi thùng thuốc của Q.. cầm lấy ống Quinine.. 500 viên cơ đấy.. mà 100 đă là 4ngàn.
Mở ra đếm dủ 100 viên.. lấy cái phong b́ c̣n chữ Da Lanessan, bỏ thuốc vào rồi dán kín... gia đinh ta lại như xưa... nhưng lại phải "kín miệng.."..... bề ngoài vẫn là con bán khoai sắn... c̣n tiếp.....[/QUOTE]
Mưa phùn day dứt, ướt át... cái giá lạnh căm căm của tháng "củ mật" làm co quắp, dúm dó con người... kẻ th́ hai hàm răng đánh vào nhau lập bập... người th́ run lẩy bẩy.. hơi thở ph́ ra như khói, con chó trắng Vicky(của Yvonne cho) nay cuộn tṛn trong cái thúng con ở dưới chân giường. Ông đồ th́ sáng sáng ra sân, mấy cái cây cảnh.. chậu hải đường, cái ḥn non bộ., nhất là cặp quất Phú quí. .. anh Tư cũng đă lách cách với ba cái máy dệt cổ lỗ xĩ... lọc cọc.. nhịp nhàng... từ ngày Tiếp thu,.. đám ma nay thật là đơn sơ... lặng lẽ.. hai con ngựa, kéo chiếc xe tang... vài người thân sụt sùi.. khóc lóc kể lể.. và anh Tư cũng bớt khách đặt câu đối hay phướn cô hồn. C̣n bà đồ.. nồi cơm sáng cho cả nhà đang trên bếp lửa.. Thạch ngày ngày gánh thúng khoai, sắn sống... ra ngay đầu ngơ nhà để bán.. ai vào việc của người ấy... ăn sáng xong... bà đồ nhắc... hôm nay đă là cúng "ông Công..ông Táo" rồi đấy...
- Tôi cũng nhớ... thế nhưng không thấy hàng phố động tĩnh ǵ ?? nên cũng c̣n nghe ngóng... chốc nữa.. tôi ra hàng Mă.. hàng nón.. đi một ṿng xem ra sao ??
Cứ như mọi năm trước.. giờ này các gánh hàng hoa từ Ngọc hà,, ô cầu Giấy tràn vào phố phường rồi.. c̣n hoa đào.. th́ trước "chả cá Lă vọng".. gần hàng Cót... chơi sang th́ Nhật tân đủ cả cúc đại đoá.. quất Phú quí.. Thuỷ tiên...
... năm ngoái.. Quốc nó đem cho nhà ḿnh hai chậu quất thật là to... anh nó nói là của thân chủ đến chữa bệnh biếu anh ấy.. thế bà có tính gói bánh chưng không ?? Thôi ông ạ.. ḿnh ra ngoài mua đỡ vài cái để cúng ông bà.. chút chút kẹo.. túi hạt dưa..
Thúng khoai mang ra chưa được một gió đồng hồ đă bán hết sạch.. thu don chỗ bán.. rồi đi vào trong nhà..lấy chút cơm.. trộn với chút nước thit... rồi gọi Vicky ra cho ăn.. đủng đỉnh vươn ḿnh... rồi chạy ra mừng rỡ.. quấn qúit bên chân của Thạch chép miệng thầm nghĩ..;trước kia Vicky sống với chị Yvonne.. sung sướng biết bao... nay xa chủ.. về ở với Thạch.. mà lại trong hoàn cảnh thiếu thốn giả tạo...có của mà không dám ăn.. liếm bát sạch sẽ.. uống chút nước để gần bên... rồi lại vươn vai, liếm mép.. xong hai chân trước ôm lấy chân của Thạch.. dụi dụi đầu như nũng nịu... cúi xuống... Thạch xoa đầu bế Vicky lên... di ra sân.. rồi đặt lên chiếc chơng ngoài nắng cho phơi...
Đẻ ơi... con bán hết hàng rồi.. con muốn về trong quê... xem em nó làm ăn ra sao ?? rồi lo mua bánh chưng ở trong làng.. nhà ḿnh cần khoảng bốn hay năm cái hả đẻ...... cứ mua năm cái đi... các em nhỡ nó về nhà ăn Tết th́ sao ? Thay áo quần cho gọn ghẽ.. Thạch dắt chiếc xe ra để đi về quê.....
Bà đồ đợi cho con gái đi khuất... toan đi vào.. th́ có bóng người và tiếng chào... chào bác... th́ ra đó là ông chủ tịch khu phố... chào ông ạ.... ông chủ tịch nói ngay... chiều nay đúng 7 ǵơ mời các bác đến trụ sở để họp, trụ sở là đ́nh hàng quạt... hội quán của hội Trí tri.... có thông cáo quan trọng lắm đấy !!
Cơm chiều xong mà chị Thạch vẫn chưa về để đi họp... bà đồ đành đi thế...
Tiếng ông chủ tịch oang oang kể lể công trạng của cac chiến sĩ trong trận quyết định Điện biên phủ.... sau rồi ông hạ giọng... và ... bác và đảng muốn là nhân dân, nhân dịp vui xuân.. mừng năm mới thắng lợi...đón nhận một anh hùng về chung vui ăn ba ngày Tết... nhân dân được dịp gặp tận mặt các anh hùng, được nghe tự các anh hùng kể truyện... người thật.. việc thật ... bà con ngồi xổm ở dưới sân chẳng có ai ngẩng đầu lên để hoan hô... ủng hộ.. chợt có tiếng của một chị.. tôi ủng hô hộ chủ trương.. hoan hô chính sách mời thương binh anh hùng về ăn tết với gia đ́nh... đồng chí chủ tịch... cứ đề ra phương án tiếp đón.. khu phố ta chắc là tất cả đều nhất trí đón nhận công tác đề ra... cả khu phố đêù dồn mắt về phía tiếng nói... đó là chị phụ trách lập tổ Phụ nữ khu phố, ngày xưa... chị từng quẩy quang gánh rao mua "đồng nát " quen thuộc.... rồi mọi người im ắng từ từ ra về..
Bà đồ về tới nhà.. th́ Thạch cũng vừa mới đẩy cổng bước vào nhà mấy phút trước... bà đồ kể lể...
Thế trong quê ra sao hả con ?.. Dạ cũng "lấm la.. lấm lét.." nhà nọ nḥm nhà kia.. chắc là ḿnh phải mua bánh ở Hà nội thôi... mai con chạy sang cô Ngọc... thân chủ quen thuộc của Quốc...
Hai mươi tám rồi.. hoa hoét cũng thưa thớt người ngoại tỉnh mang vào bán.. bánh chưng th́ èo uột lại lỏng tay, cầm lên thấy nhẽo nhèo... c̣n đâu ; nêu cao, pháo đỏ.... bánh chưng xanh... thịt mỡ dưa hành..
Có tiếng chuông gọi cổng... bà đồ chạy ra mở cổng.... chào ông chủ tịch... ông lững thững đi vào, ngó quanh nh́n như soi mói... từ bàn thờ cho đến góc bếp.. nồi khoai sọ luộc nắp mở hớ hênh... như khoe ra những củ khoai to không hơn ngón chân cái.. ra sân... thấy hai chậu quất... dáng th́ đẹp đấy.. phải tội quả th́.. hày c̣n xanh le.. làm mất cả vẻ Tết nhất.. chị Thạch th́ quần ống thấp ống cao... đang đổ thúng khoai sọ ra làm sạch sẽ để bán...
Đi vào gian bên.. ba cái máy dệt khung gỗ... anh Tư đang loay hoay... ra ngoài.. mùi dầu nhị thiên.. mặt chị Thạch xanh lét.. Bây giờ độc lập rồi... chúng ta phải tụ lực.. lao động tốt.. à quên... tôi xin báo cáo cho gia đ́nh biết; sơ bộ... uy ban khu phố phối hợp với bên Phụ nữ.. Tự vệ... và Công an khu vực... đă đồng ư... nhất trí tuyển chọ ra một số gia đ́nh vinh dự.. may mắn... để đón rước các anh hùng về chung vui ăn Tet, chưa đến lượt gia đ́nh ta.. .. nói xong ông bước đi ra cổng.. miệng lẩm bẩm... cặp quất dáng.. mà đứng hai bên bàn thờ Tổ quốc.. thật là xứng.. cái ngai thờ th́ "dinh" ở nhà có con làm Tuần phủ.. rồi hai cái choé..bộ đỉnh đồng,, cặp hạc,, thật là cao sang .. rồi có ngày nào đó sẽ là của ai đây ??? .. "bố bảo.. " chúng nó cũng không dám đ̣i .... Hà nội rồi đây sẽ biết đến cái mùi vị của vô sản chuyên chính !!!........... c̣n tiếp.....
Sau bức mành mành tre 8...
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;98895]Mưa phùn day dứt, ướt át... cái giá lạnh căm căm của tháng "củ mật" làm co quắp, dúm dó con người... kẻ th́ hai hàm răng đánh vào nhau lập bập... người th́ run lẩy bẩy.. hơi thở ph́ ra như khói, con chó trắng Vicky(của Yvonne cho) nay cuộn tṛn trong cái thúng con ở dưới chân giường. Ông đồ th́ sáng sáng ra sân, mấy cái cây cảnh.. chậu hải đường, cái ḥn non bộ., nhất là cặp quất Phú quí. .. anh Tư cũng đă lách cách với ba cái máy dệt cổ lỗ xĩ... lọc cọc.. nhịp nhàng... từ ngày Tiếp thu,.. đám ma nay thật là đơn sơ... lặng lẽ.. hai con ngựa, kéo chiếc xe tang... vài người thân sụt sùi.. khóc lóc kể lể.. và anh Tư cũng bớt khách đặt câu đối hay phướn cô hồn. C̣n bà đồ.. nồi cơm sáng cho cả nhà đang trên bếp lửa.. Thạch ngày ngày gánh thúng khoai, sắn sống... ra ngay đầu ngơ nhà để bán.. ai vào việc của người ấy... ăn sáng xong... bà đồ nhắc... hôm nay đă là cúng "ông Công..ông Táo" rồi đấy...
- Tôi cũng nhớ... thế nhưng không thấy hàng phố động tĩnh ǵ ?? nên cũng c̣n nghe ngóng... chốc nữa.. tôi ra hàng Mă.. hàng nón.. đi một ṿng xem ra sao ??
Cứ như mọi năm trước.. giờ này các gánh hàng hoa từ Ngọc hà,, ô cầu Giấy tràn vào phố phường rồi.. c̣n hoa đào.. th́ trước "chả cá Lă vọng".. gần hàng Cót... chơi sang th́ Nhật tân đủ cả cúc đại đoá.. quất Phú quí.. Thuỷ tiên...
... năm ngoái.. Quốc nó đem cho nhà ḿnh hai chậu quất thật là to... anh nó nói là của thân chủ đến chữa bệnh biếu anh ấy.. thế bà có tính gói bánh chưng không ?? Thôi ông ạ.. ḿnh ra ngoài mua đỡ vài cái để cúng ông bà.. chút chút kẹo.. túi hạt dưa..
Thúng khoai mang ra chưa được một gió đồng hồ đă bán hết sạch.. thu don chỗ bán.. rồi đi vào trong nhà..lấy chút cơm.. trộn với chút nước thit... rồi gọi Vicky ra cho ăn.. đủng đỉnh vươn ḿnh... rồi chạy ra mừng rỡ.. quấn qúit bên chân của Thạch chép miệng thầm nghĩ..;trước kia Vicky sống với chị Yvonne.. sung sướng biết bao... nay xa chủ.. về ở với Thạch.. mà lại trong hoàn cảnh thiếu thốn giả tạo...có của mà không dám ăn.. liếm bát sạch sẽ.. uống chút nước để gần bên... rồi lại vươn vai, liếm mép.. xong hai chân trước ôm lấy chân của Thạch.. dụi dụi đầu như nũng nịu... cúi xuống... Thạch xoa đầu bế Vicky lên... di ra sân.. rồi đặt lên chiếc chơng ngoài nắng cho phơi...
Đẻ ơi... con bán hết hàng rồi.. con muốn về trong quê... xem em nó làm ăn ra sao ?? rồi lo mua bánh chưng ở trong làng.. nhà ḿnh cần khoảng bốn hay năm cái hả đẻ...... cứ mua năm cái đi... các em nhỡ nó về nhà ăn Tết th́ sao ? Thay áo quần cho gọn ghẽ.. Thạch dắt chiếc xe ra để đi về quê.....
Bà đồ đợi cho con gái đi khuất... toan đi vào.. th́ có bóng người và tiếng chào... chào bác... th́ ra đó là ông chủ tịch khu phố... chào ông ạ.... ông chủ tịch nói ngay... chiều nay đúng 7 ǵơ mời các bác đến trụ sở để họp, trụ sở là đ́nh hàng quạt... hội quán của hội Trí tri.... có thông cáo quan trọng lắm đấy !!
Cơm chiều xong mà chị Thạch vẫn chưa về để đi họp... bà đồ đành đi thế...
Tiếng ông chủ tịch oang oang kể lể công trạng của cac chiến sĩ trong trận quyết định Điện biên phủ.... sau rồi ông hạ giọng... và ... bác và đảng muốn là nhân dân, nhân dịp vui xuân.. mừng năm mới thắng lợi...đón nhận một anh hùng về chung vui ăn ba ngày Tết... nhân dân được dịp gặp tận mặt các anh hùng, được nghe tự các anh hùng kể truyện... người thật.. việc thật ... bà con ngồi xổm ở dưới sân chẳng có ai ngẩng đầu lên để hoan hô... ủng hộ.. chợt có tiếng của một chị.. tôi ủng hô hộ chủ trương.. hoan hô chính sách mời thương binh anh hùng về ăn tết với gia đ́nh... đồng chí chủ tịch... cứ đề ra phương án tiếp đón.. khu phố ta chắc là tất cả đều nhất trí đón nhận công tác đề ra... cả khu phố đêù dồn mắt về phía tiếng nói... đó là chị phụ trách lập tổ Phụ nữ khu phố, ngày xưa... chị từng quẩy quang gánh rao mua "đồng nát " quen thuộc.... rồi mọi người im ắng từ từ ra về..
Bà đồ về tới nhà.. th́ Thạch cũng vừa mới đẩy cổng bước vào nhà mấy phút trước... bà đồ kể lể...
Thế trong quê ra sao hả con ?.. Dạ cũng "lấm la.. lấm lét.." nhà nọ nḥm nhà kia.. chắc là ḿnh phải mua bánh ở Hà nội thôi... mai con chạy sang cô Ngọc... thân chủ quen thuộc của Quốc...
Hai mươi tám rồi.. hoa hoét cũng thưa thớt người ngoại tỉnh mang vào bán.. bánh chưng th́ èo uột lại lỏng tay, cầm lên thấy nhẽo nhèo... c̣n đâu ; nêu cao, pháo đỏ.... bánh chưng xanh... thịt mỡ dưa hành..
Có tiếng chuông gọi cổng... bà đồ chạy ra mở cổng.... chào ông chủ tịch... ông lững thững đi vào, ngó quanh nh́n như soi mói... từ bàn thờ cho đến góc bếp.. nồi khoai sọ luộc nắp mở hớ hênh... như khoe ra những củ khoai to không hơn ngón chân cái.. ra sân... thấy hai chậu quất... dáng th́ đẹp đấy.. phải tội quả th́.. hày c̣n xanh le.. làm mất cả vẻ Tết nhất.. chị Thạch th́ quần ống thấp ống cao... đang đổ thúng khoai sọ ra làm sạch sẽ để bán...
Đi vào gian bên.. ba cái máy dệt khung gỗ... anh Tư đang loay hoay... ra ngoài.. mùi dầu nhị thiên.. mặt chị Thạch xanh lét.. Bây giờ độc lập rồi... chúng ta phải tụ lực.. lao động tốt.. à quên... tôi xin báo cáo cho gia đ́nh biết; sơ bộ... uy ban khu phố phối hợp với bên Phụ nữ.. Tự vệ... và Công an khu vực... đă đồng ư... nhất trí tuyển chọ ra một số gia đ́nh vinh dự.. may mắn... để đón rước các anh hùng về chung vui ăn Tet, chưa đến lượt gia đ́nh ta.. .. nói xong ông bước đi ra cổng.. miệng lẩm bẩm... cặp quất dáng.. mà đứng hai bên bàn thờ Tổ quốc.. thật là xứng.. cái ngai thờ th́ "dinh" ở nhà có con làm Tuần phủ.. rồi hai cái choé..bộ đỉnh đồng,, cặp hạc,, thật là cao sang .. rồi có ngày nào đó sẽ là của ai đây ??? .. "bố bảo.. " chúng nó cũng không dám đ̣i .... Hà nội rồi đây sẽ biết đến cái mùi vị của vô sản chuyên chính !!!........... c̣n tiếp.....[/QUOTE]
Rồi.. 1955
Tết nhất cũng qua... cũng c̣n chút hội hè đ́nh đám... thế nhưng cán bộ phụ trách văn hoá.. đều t́m đến giảng giải thế này.. thế kia để rồi kết luận rằng.. thờ cúng thần Phât.. ngay cả tổ tiên chỉ toàn là tin nhảm.. lạc hậu.. văn minh Bôn xê vích không có như vậy... toàn dân phải tiến lên cải bỏ.. vứt đi những bàn thờ.. tượng gỗ tượng đất... mê tín dị đoan... và chỉ nên treo một tấm ảnh của Hồ chủ tịch... ngay giữa nhà là đủ... kể từ ngày Tíêp thu đến nay... nhà nào cũng có h́nh của Cụ.. treo ngay trước cửa.. nay lại phải đặt lên bàn thờ... cho nó đúng cách. Thế rồi.. sau khi đón chiến sĩ về ăn Tết chung.. nay lại có thông báo.. rỉ tai rằng;.. bác và đảng muốn nhân dân đăi ngộ chiến sĩ đặc biệt hơn nữa... đó là bác và Dang muốn nhan dân nhất là mấy cô gái đến tuổi lấy chồng... t́nh nguyện nhận một anh chiến sĩ làm chồng... sự kiện đă xảy ra như đă gơ ở bài 2, 3.. thật đáng thương...nhưng chưa hết...
Đến khoảng thang ba..1956 sau khi Pháp rút hết về phía Nam... bức màn tre phủ kín miền Bắc.. chiến dịch Cải tạo công thương nghiệp manh nha... các chau tuổi 13., 14 trở lên tham gia... đóng chôt trong các giadinh... để rồi một buổi sang tinh mơ.. lệnh mới ban hành Cải tạo... của ch́m của nổi được các cháu đóng chốt lôi ra...biên bản được viết.. làm như rất công minh.. c̣n cán bộ phụ trách... chữ nghĩa không đủ đoc biên bản... tài sản cứ hô phóng đại cái này tịch thu.. cái kia đem về giam chờ giải quyết sau.. cả Hà nội náo loạn.. rồi tuyên bố tỷ giá đồng bạc... vẫn 32 Cụ lấy một đồng Dong dương, nhưng giá chợ đen đă lên tới gấp đôi... rồi đến góp vốn xây dựng hợp tác xă... trưng dụng nhà cửa.. đuổi những kẻ t́nh nghi "Việt gian phản động " ra khỏi nhà... chưa kịp ra khỏi nhà th́ đến vụ những dân gọi là " ăn trắng mặc trơn.." đi kinh tế mới... lao động chân tay... nhà cửa đấy... tài sản tịch thu đây.. mạnh thành thành lấy.. mạnh khu phố th́ khu phố chia nhau.. hỗn loạn.. tạo dịp cho đám dân nghèo ngoại tỉnh, như Thanh, Nghệ nhào vào Hà nội để chia phần, kiếm chác..bỏ ruộng đồng đến vụ... chẳng ai lo.. khô hạn mất gần như trắng...tay.. cái đói đă tới trước mặt, kho gạo của thành phố từ thời .. được tung ra.. cứu đói. dân t́nh khổ sở.. tờ báo Nhân văn được nhà nước khép tội vu vơ.. nhóm trí thức... nhóm quan lại phong kiến, rồi các nhà tư sản đựơc.. thăm viếng chăm lo cẩn thận... từ các điểm gần như Sơn tây.. Thái nguyên... nay đi xa hơn nữa Cao, Bắc Lạng hay Hoà binh.. Sơn la...các cửa hàng mậu dịch hàng họ th́ không... vào hàng chỉ thấy tủ rỗng không.. bắt đầu có thủ tục mua hàng phải có giấy giới thiệu... muốn mua từ cây kim đến sợi chỉ cứ ra vỉa hè gần chợ Dong xuân, hàng Ngang.. hàng Dường.. hỏi ngay mấy bà ngồi lê.. là có hết.. thượng vàng.. hạ cám.. Đ̣ng xuân là chợ của vua quan (cán bộ) ..... th́;.. vỉa hè là chợ của nhân dân..anh hùng !!!
Cuộc đời vẫn vẫn phải đối mặt với cơm áo... gạo tiền... lừa lách.. len lỏi để sống c̣n với Cải cách ruộng đất.. rồi đến cải tạo Công thương nghiệp... rồi đến đám "đầu trâu.. mặt ngựa " từ đâu đến cầm quyền "sinh sát ".. dân Hà nội bắt đầu thấm đ̣n, buôn bán giờ đây dấm dúi trong góc khuất.. đi ra đường, mặt cúi gầm nh́n xuống.. đi cho nhanh.. tránh những cái nh́n "cú vọ..." c̣n Thạch ra sao ??
Sau cái Têt đầu năm 1955... tiếp tuc kịch bản.. cũng nôn oẹ.. cũng mật xanh nanh vàng.. rồi độn cái bụng cho nó to hơn.. đến nhà ai cũng lấy cái nón úp lên bụng để che... sui mà hoá ra may.. một buổi sáng sớm chị ra quét cổng... trời tiết Thu lạnh.. chị vội buông chổi.. gài nút cái áo len... có tiếng ọ ẹ của trẻ con.. và đống rác cưa quậy.. chị lấy tay dẹp rác.. ui da.. có đứa bé .. con ai bỏ đây... dây rốn hăy c̣n ḷng tḥng... lạy trời.. mà con của ai bỏ?? ngồi thụp xuống.. đưa hai tay ra đón bé lên... ư.. thằng cu.. con giai.. đứa nhỏ gói sơ sài trong một cái áo rách.. cứ thế ôm bé vào trong nhà... đặt bé lên bàn.. rồi nhanh nhẹn vuốt dây rốn cắt dây rốn cho bé.. bà đồ cũng lăng săng.. nào pha nước nóng.. nào lo quần áo cũ cho nó mềm ... để boc cho cháu.. c̣n ông đồ... vội vàng t́m hộp sữa con chim đen ... Thạch ơi.. pha bao nhiêu hả con ??... thằng cu như được ấm áp trở lại cất tiếng oe...oe...
Thày đợi con một chút... v́ trong miệng cháu hăy c̣n "nhớt"... để con lấy "gạc" sach... thấm cho ra "nhớt" sau đó mới cho cháu bú được.. Chạy vào.... chạy ra... xong xuôi... bây giờ con ăn chút sữa nhé... cái cốc bé... cái th́a con và cái "phích" nước sôi này bây giờ... hai ông cháu dùng chung nhé.. bế bé lên... những giọt sữa đầu tiên nhỏ xuống cái miệng be bé xinh xinh, cái lưỡi đưa qua đưa lại.. .. chốc nữa... mẹ đi mua cho con cái ti ti nghe... uống hết vài th́a sữa... bé lim dim ngủ..
Bà đồ cũng đă làm xong cho cháu cái nôi... cái thúng cái nay được trải, lót quần áo cũ cho phẳng phiu để cháu nằm... lại có dây thừng treo để đu đưa.. ru cháu... ông th́ lo chỗ để treo nôi..
Thế con định ra sao ?? thày đẻ cho phép... con muốn đăt tên cho cháu là... nguyễn mạnh Bích.
cũng rất hay... ngày sinh... lại đúng ngày 19 tháng 8.. năm1955.... c̣n tiếp....
sau bứcmanhf mành tre... sửa lỗi gơ bàn phím..
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;99019]Rồi.. 1955
Tết nhất cũng qua... cũng c̣n chút hội hè đ́nh đám... thế nhưng cán bộ phụ trách văn hoá.. đều t́m đến giảng giải thế này.. thế kia để rồi kết luận rằng.. thờ cúng thần Phât.. ngay cả tổ tiên chỉ toàn là tin nhảm.. lạc hậu.. văn minh Bôn xê vích không có như vậy... toàn dân phải tiến lên cải bỏ.. vứt đi những bàn thờ.. tượng gỗ tượng đất... mê tín dị đoan... và chỉ nên treo một tấm ảnh của Hồ chủ tịch... ngay giữa nhà là đủ... kể từ ngày Tíêp thu đến nay... nhà nào cũng có h́nh của Cụ.. treo ngay trước cửa.. nay lại phải đặt lên bàn thờ... cho nó đúng cách. Thế rồi.. sau khi đón chiến sĩ về ăn Tết chung.. nay lại có thông báo.. rỉ tai rằng;.. bác và đảng muốn nhân dân đăi ngộ chiến sĩ đặc biệt hơn nữa... đó là bác và Dang muốn nhan dân nhất là mấy cô gái đến tuổi lấy chồng... t́nh nguyện nhận một anh chiến sĩ làm chồng... sự kiện đă xảy ra như đă gơ ở bài 2, 3.. thật đáng thương...nhưng chưa hết...
Đến khoảng thang ba..1956 sau khi Pháp rút hết về phía Nam... bức màn tre phủ kín miền Bắc.. chiến dịch Cải tạo công thương nghiệp manh nha... các chau tuổi 13., 14 trở lên tham gia... đóng chôt trong các giadinh... để rồi một buổi sang tinh mơ.. lệnh mới ban hành Cải tạo... của ch́m của nổi được các cháu đóng chốt lôi ra...biên bản được viết.. làm như rất công minh.. c̣n cán bộ phụ trách... chữ nghĩa không đủ đoc biên bản... tài sản cứ hô phóng đại cái này tịch thu.. cái kia đem về giam chờ giải quyết sau.. cả Hà nội náo loạn.. rồi tuyên bố tỷ giá đồng bạc... vẫn 32 Cụ lấy một đồng Dong dương, nhưng giá chợ đen đă lên tới gấp đôi... rồi đến góp vốn xây dựng hợp tác xă... trưng dụng nhà cửa.. đuổi những kẻ t́nh nghi "Việt gian phản động " ra khỏi nhà... chưa kịp ra khỏi nhà th́ đến vụ những dân gọi là " ăn trắng mặc trơn.." đi kinh tế mới... lao động chân tay... nhà cửa đấy... tài sản tịch thu đây.. mạnh thành thành lấy.. mạnh khu phố th́ khu phố chia nhau.. hỗn loạn.. tạo dịp cho đám dân nghèo ngoại tỉnh, như Thanh, Nghệ nhào vào Hà nội để chia phần, kiếm chác..bỏ ruộng đồng đến vụ... chẳng ai lo.. khô hạn mất gần như trắng...tay.. cái đói đă tới trước mặt, kho gạo của thành phố từ thời .. được tung ra.. cứu đói. dân t́nh khổ sở.. tờ báo Nhân văn được nhà nước khép tội vu vơ.. nhóm trí thức... nhóm quan lại phong kiến, rồi các nhà tư sản đựơc.. thăm viếng chăm lo cẩn thận... từ các điểm gần như Sơn tây.. Thái nguyên... nay đi xa hơn nữa Cao, Bắc Lạng hay Hoà binh.. Sơn la...các cửa hàng mậu dịch hàng họ th́ không... vào hàng chỉ thấy tủ rỗng không.. bắt đầu có thủ tục mua hàng phải có giấy giới thiệu... muốn mua từ cây kim đến sợi chỉ cứ ra vỉa hè gần chợ Dong xuân, hàng Ngang.. hàng Dường.. hỏi ngay mấy bà ngồi lê.. là có hết.. thượng vàng.. hạ cám.. Đ̣ng xuân là chợ của vua quan (cán bộ) ..... th́;.. vỉa hè là chợ của nhân dân..anh hùng !!!
Cuộc đời vẫn vẫn phải đối mặt với cơm áo... gạo tiền... lừa lách.. len lỏi để sống c̣n với Cải cách ruộng đất.. rồi đến cải tạo Công thương nghiệp... rồi đến đám "đầu trâu.. mặt ngựa " từ đâu đến cầm quyền "sinh sát ".. dân Hà nội bắt đầu thấm đ̣n, buôn bán giờ đây dấm dúi trong góc khuất.. đi ra đường, mặt cúi gầm nh́n xuống.. đi cho nhanh.. tránh những cái nh́n "cú vọ..." c̣n Thạch ra sao ??
Sau cái Têt đầu năm 1955... tiếp tuc kịch bản.. cũng nôn oẹ.. cũng mật xanh nanh vàng.. rồi độn cái bụng cho nó to hơn.. đến nhà ai cũng lấy cái nón úp lên bụng để che... sui mà hoá ra may.. một buổi sáng sớm chị ra quét cổng... trời tiết Thu lạnh.. chị vội buông chổi.. gài nút cái áo len... có tiếng ọ ẹ của trẻ con.. và đống rác cưa quậy.. chị lấy tay dẹp rác.. ui da.. có đứa bé .. con ai bỏ đây... dây rốn hăy c̣n ḷng tḥng... lạy trời.. mà con của ai bỏ?? ngồi thụp xuống.. đưa hai tay ra đón bé lên... ư.. thằng cu.. con giai.. đứa nhỏ gói sơ sài trong một cái áo rách.. cứ thế ôm bé vào trong nhà... đặt bé lên bàn.. rồi nhanh nhẹn vuốt dây rốn cắt dây rốn cho bé.. bà đồ cũng lăng săng.. nào pha nước nóng.. nào lo quần áo cũ cho nó mềm ... để boc cho cháu.. c̣n ông đồ... vội vàng t́m hộp sữa con chim đen ... Thạch ơi.. pha bao nhiêu hả con ??... thằng cu như được ấm áp trở lại cất tiếng oe...oe...
Thày đợi con một chút... v́ trong miệng cháu hăy c̣n "nhớt"... để con lấy "gạc" sach... thấm cho ra "nhớt" sau đó mới cho cháu bú được.. Chạy vào.... chạy ra... xong xuôi... bây giờ con ăn chút sữa nhé... cái cốc bé... cái th́a con và cái "phích" nước sôi này bây giờ... hai ông cháu dùng chung nhé.. bế bé lên... những giọt sữa đầu tiên nhỏ xuống cái miệng be bé xinh xinh, cái lưỡi đưa qua đưa lại.. .. chốc nữa... mẹ đi mua cho con cái ti ti nghe... uống hết vài th́a sữa... bé lim dim ngủ..
Bà đồ cũng đă làm xong cho cháu cái nôi... cái thúng cái nay được trải, lót quần áo cũ cho phẳng phiu để cháu nằm... lại có dây thừng treo để đu đưa.. ru cháu... ông th́ lo chỗ để treo nôi..
Thế con định ra sao ?? thày đẻ cho phép... con muốn đăt tên cho cháu là... nguyễn mạnh Bích.
cũng rất hay... ngày sinh... lại đúng ngày 19 tháng 8.. năm1955.... c̣n tiếp....[/QUOTE]
Pháp rút khỏi Hải pḥng về trong Nam khoảng tháng Ba/1955