Ḍng nước mắt cho một bản quốc ca
[COLOR="#800080"][B][SIZE=1]Tạp ghi Huy Phương[/SIZE][/B]
[B][CENTER][SIZE=5]D̉NG NƯỚC MẮT CHO MỘT BẢN QUỐC CA[/SIZE][/COLOR][/B]
[video=youtube;PTVYyrPm6jk]http://www.youtube.com/watch?v=PTVYyrPm6jk&feature=related[/video][/CENTER]
Trải qua một thời gian dài nước mất nhà tan, bị tù đày, gia đ́nh ly tán, phải sống dưới một chế độ thù nghịch, ngày được ra khỏi đất nước, được đứng nghiêm trang, mắt ngước nh́n lá quốc kỳ thân yêu xa vắng bao nhiêu năm, tai nghe lại điệu nhạc hùng tráng năm xưa, ḷng bỗng dưng xôn xao bao kỷ niệm, hai ḍng nước mắt tuôn rơi.
Đă bao nhiêu người mang tâm trạng như tôi vào những ngày đầu đặt chân đến xứ người.
Phải chăng những điều ǵ đă mất khiến cho ḷng chúng ta tiếc nuối và xót xa.
Nhớ mới một buổi sáng ngày nào, buổi chào cờ cuối cùng tại đơn vị và không ai ngờ đó là buổi chia ly, tan đàn xẻ nghé.
Anh em đồng ngũ mỗi người đi về một hướng, người vượt thoát ra đi bỏ lại quê hương, người vào chốn lao tù nơi chốn rừng sâu nước độc. Gia đ́nh miền Nam bỗng dưng tan tác, mỗi người lâm vào cảnh, không cách biệt giữa hai bên bờ sinh tử th́ cũng ngh́n trùng biệt ly.
Có những bản quốc ca xưa hàng trăm năm như quốc ca Hà Lan từ thế kỷ XVI, nhưng cũng có những bản quốc ca chỉ vang vọng trong một thời, non yểu trong hoàn cảnh chiến tranh, của một quốc gia vừa thành h́nh đă bị định mệnh chôn vùi.
Trong đất nước ấy, tuổi trẻ bị dập vùi trong lửa đạn, tương lai mờ mịt trong khói súng, và những niềm hy vọng sớm tàn phai.
Để bảo vệ cho tự do của miền Nam, một triệu thanh niên dưới lá quốc kỳ, đă nằm xuống, xương tàn cốt mục, mà bây giờ đă gần bốn mươi năm hài cốt vẫn c̣n xiêu lạc.
Quốc ca đâu phải là một bản nhạc của một nhạc sĩ si t́nh nào đó viết cho một người, để đời sau những người ca sĩ hát lại cho những người mang cùng tâm trạng riêng lẻ ấy thưởng thức.
Quốc ca là nhạc phẩm của một người viết cho triệu người nghe.
C̣n tiếp....
Quốc Ca Hay Quốc Nhục Trần Viết Đại Hưng
[url]http://daihung.webs.com/quocca.html[/url]
Quốc Ca Hay Quốc Nhục
(V́ Sao Đă Có Chuyện Tranh Căi Đổi Quốc Ca Xảy Ra)
Trần Viết Đại Hưng
Chuyện tranh luận sôi nổi đổi quốc ca xảy ra đă trên mười bốn năm nay. Là người đầu tiên chủ trương cần phải thay đổi quốc ca Việt Nam Cọng Ḥa, tôi thấy cũng cần lên tiếng về vụ này để làm sáng tỏ mọi chuyện. Tại sao lại có chuyện đ̣i thay quốc ca và nguyên nhân v́ đâu? Chuyện này có phải do Bác sĩ Bùi duy Tâm chủ trương hay do nhà báo Nguyễn hữu Nghĩa chủ xướng hay không? Có phải Nhạc sĩ Phạm Duy "đứng trước, đứng sau "cổ vơ bài hát " Việt Nam , Việt Nam của ông làm quốc ca như lời tố cáo hồ đồ của cựu Luật sư Nguyễn văn Chức không hay Phạm Duy chỉ bị hàm oan? .Chuyện tranh căi đổi quốc ca diễn tiến như thế nào và người quốc gia học hỏi được những ǵ ích lợi trong chuyện bàn căi về quốc ca. Những người chủ trương bỏ bài quốc ca cũ có lư do chính đáng để thuyết phục mọi người không? Những người cố ư giữ lại có thật là những người yêu nước hay chỉ là những những người chỉ mong giữ lại một thời vàng son của quá khứ ? Bài viết này có mục đích giải thích tại sao lại có chuyện đổi quốc ca , đồng thời làm sáng tỏ tất cả những vấn đề chung quanh chuyện giữ hay đổi quốc ca, v́ đây là một vấn đề đấu tranh tối quan trọng chứ không phải là chuyện phiếm nói qua rồi bỏ.
Tôi học trung học ở trường Trung học công lập Pleiku từ năm 1970 đến 1975 (Từ lớp 6 đến lớp 10). Khoảng chừng năm 1972 tôi có học nhạc với giáo sư Nguyễn văn Vinh. Ông là người Bắc di cư vào nam năm 1954, ông có tướng ốm nhom , người cao lênh khênh, có nhà ở gần sân vận động Pleiku. Trong những giờ dạy nhạc, Thầy Vinh có tâm sự với học sinh là thầy có gửi thư cho Tổng thống, Quốc hội, và Tối cao pháp viện yêu cầu nhằm băi bỏ bài quốc ca đương thời ( Bài " Tiếng gọi thanh niên" có sửa chút ít lời). Lư do chính yếu v́ tác giả bài ca là Lưu hữu Phước, vốn là một cán bộ Cộng sản gộc. Ông đề nghị lấy bài hát " Việt Nam, Việt Nam " của nhạc sĩ Phạm Duy để thay đổi bài ca của Lưu hữu Phước. Ông uất ức tâm sự với đám học sinh chúng tôi là đề nghị thay quốc ca của ông chẳng ai thèm đoái hoài đến.
Đề nghị thay quốc ca của ông , nói theo ngôn ngữ thơ của Phùng Quán, đă in sâu vào đầu óc tôi như " một vết son đỏ chói".
Trong những ngày cuối cùng của miền Nam, khi ṿng vây của quân đội Cộng sản dần dần khép kín Sài g̣n th́ Đài phát thanh Hà Nội đă liên tiếp cho phát thanh bài hát của " Tiến về Sài G̣n " của Lưu hữu Phước , :
" Tiến về Sài g̣n, ta quét sạch giặc thù.
Hướng về đồng bằng, giải phóng thành đô. "
Không ai c̣n chối căi là chúng ta đang sử dụng một bài ca mà tác giả của nó gọi chúng ta là " giặc thù".Ngoài ra, Lưu hữu Phước c̣n là tác giả của hai bài hát " Lănh tụ ca" và " T́nh Bác sáng đời ta " nhằm ca tụng Đảng Cộng sản và Hồ chí Minh(2) Những người quốc gia hôm nay có chấp nhận được chuyện tác giả bài Quốc ca của ḿnh đi ca tụng tên quỷ vương Hồ chí Minh hay không? Nếu không th́ phải mạnh dạn bắt tay vào việc thay thế bài Quốc ca oan trái này ngay. Chính v́ sự lỗi lầm của những chính quyền quốc gia mà ngày nay người quốc gia phải chịu cảnh bẽ bàng là phải dùng một bài hát của một tên Cộng sản làm linh hồn cho cả một miền Nam tự do. Ngày xưa đă có câu nói " Làm thầy thuốc dở th́ chỉ hại một người ,làm chính trịø sai lầm th́ hại nhiều thế hệ, làm văn hóa sai th́ hại đến muôn đời", cứ suy vào chuyện sai lầm về bài Quốc ca th́ thấy câu nói của người xưa đúng là một nhận xét khôn ngoan và chính xác đến chừng nào.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 Cộng sản chiếm được cắm cờ chiến thắng ở Dinh Độc Lập, ngay tối hôm ấy, tôi cũng như mọi người dân ở thủ đô Sài g̣n nh́n thấy lá cờ của Mặt trận giải phóng Miền Nam tung bay phất phới trên Đài truyền h́nh và kèm theo đó là quốc ca của Mặt trận giải phóng Miền Nam, đó là bài " Giải phóng Miền Nam" của Lưu hữu Phước ( được kư dưới bút danh " Huỳnh minh Siêng") với những lời ca như sau"
" Giải phóng miền nam chúng ta cùng quyết tiến bước.
Diệt đế quốc Mỹ phá tan bè lũ bán nước.
Ôi xương tan máu rơi, ḷng hận thù ngất trời, sông núi bao nhiêu năm cắt rời.
Đây Cửu Long hùng tráng , đây Trường Sơn vinh quang.
Thúc giục ḷng ta xông pha đi giết thù.
Vai sát vai chung một bóng cờ.
Vùng lên, nhân dân miền nam anh hùng.
Vùng lên xông pha vượt qua băo bùng.
Thề cứu lấy nước nhà, thề hy sinh đến cùng, cầm gươm ôm súng xông tới.
Vận nước đă đến rồi, b́nh minh sáng khắp nơi, dựng xây non nước sáng tươi muôn đời."
Dĩ nhiên trong lúc đó , không ai ngờ ông nhạc sĩ của bài quốc ca của Mặt trận giải phóng miền Nam cũng là lại nhạc sĩ tác giả bài quốc ca của Việt Nam cộng ḥa ! Thật trong đời không c̣n ǵ mỉa mai và cay đắng hơn!
Vài năm sau tôi nh́n thấy cuốn tuyển tập nhạc của Lưu hữu Phước, có b́a màu xám chụp h́nh tác giả, được này bán khắp mọi nơi. Trong sách có những bài ca quen thuộc của Lưu hữu Phước như " Xếp bút nghiên" ," Bạch đằng Giang", " Kết đoàn" và dĩ nhiên có cả bài " Thanh niên hành khúc" với lời ca nguyên thủy chứ không như những lời có sửa lại chút ít để làm bài quốc ca Việt Nam cộng ḥa sau này. Sau này trong chuyện tranh căi đổi quốc ca, một số người muốn giữ lại, đă rán chứng minh bài hát " Tiếng gọi thanh niên" của Lưu hữu Phước là một bài hát " quốc gia"!. Một bài hát của một nhạc sĩ Cộng sản, được một nhà xuất bản Cộng sản xuất bản th́ không thể là một bài hát của người quốc gia được. Thật tội nghiệp cho những kẻ rán giữ lại bài hát mà đuối lư không chứng minh được lư lịch quốc gia của bài hát nên chỉ c̣n căi chày , căi cối và nói trây mà thôi.
Tôi đến Mỹ năm 1980 và cũng bao nhiêu người tỵ nạn khác, tôi cũng lu bu với chuyện học, chuyện làm. Những vấn đề lấn cấn về Quốc ca hầu như trôi vào quên lăng.
Cho đến một hôm khi đọc cuốn hồi kư trại cải tạo " Đại học máu" của nhà văn Hà thúc Sinh, trong sách có một đoạn tác giả Hà thúc Sinh có nhắc đến chuyện sai trái của bài Quốc ca mà ông cảm nhận được nhân khi cả trại cải tạo nơi ông bị giam giữ được hát bài " Tiếng gọi thanh niên" của Lưu Hữu Phước . Hà thúc Sinh ghi lại chuyện này như sau:
" Theo chương tŕnh, cả trại phải tập trung trên hội trường trước giao thừa nửa tiếng để sửa soạn nghe Bác chúc Tết ( !). Khi tất cả đă yên vị trên hội trường, một tên cán bộ từ ngoài bước lên sân khấu để sửa soạn máy vi âm. Khi máy đă điều chỉnh xong, hắn gọi Hóa lên sân khấu bắt nhịp cho mọi người hát một bài. Không hiểu vô t́nh hay cố ư, Hóa bắt nhịp bài Tiếng Gọi Thanh Niên, một bài hát của một tên Cộng sản đỏ au từ trong ra ngoài là Lưu hữu Phước nhưng lại được các ông chính quyền quốc gia tiếp nối chọn làm Quốc Ca ! Bài hát này, dù ngày nay trong nước chẳng c̣n ai công nhận nó là Quốc ca nữa, kể cả bạn và thù, nhưng trong cái giây phút trừ tịch lắng đọng nhất của tâm hồn, bài hát được tập thể hát lên như một niềm vô hạn hận! Ác hơn, chẳng ai chịu hát theo lời gốc của bản nhạc. Như cái máy, bọn tù đều hát theo lời được chính quyền quốc gia sửa lại và dùng làm tiếng linh hồn cho cả miền Nam Tự Do !..
... Này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng. Đồng ḷng cùng đi, hy sinh tiếc ǵ thân sống..
Hát theo mọi người, ḷng Vĩnh dâng lên một niềm thương hận khó tả. Yêu ai yêu cả đường đi. Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng! Bài hát ấy là của thằng Cộng sản đẻ ra, để cho ṣng phẳng oán ân dứt khoát phải quăng nó vào thùng rác của lịch sử. Trời ơi ! Miền Nam Tự Do có biết bao nhạc sĩ tài hoa và có ư thức phân minh quốc cộng, những Phạm Duy, Hùng Lân, những Phạm đ́nh Chương, Cung Tiến, những Anh việt Thu, Nguyễn đức Quang...Tại sao các chính quyền quốc gia coi họ như những kẻ đứng bên ngoài cuộc? Tại sao lại đi quảng cáo không công cho một thằng nhạc sĩ Cộng sản , bằng cách cùng một lúc đem hai ca khúc của nó biến thành hai bài hát quan trọng nhất cho một đất nước, ấy là bài Quốc Ca và bài Chiêu Hồn Tử Sĩ? Vô ư thức, vô trách nhiệm và bất cố liêm sĩ như thế mà đứng vào hàng lănh đạo quốc gia th́ thua Cộng sản tù gốc thua ra rồi !
(Đại học Máu của Hà thúc Sinh trang 296).
Sự phẫn nộ của Hà thúc Sinh v́ sự sai trái của bài quốc ca làm trí óc tôi sống lại câu chuyện ông giáo sư dạy nhạc Nguyễn văn Vinh đ̣i đổi quốc ca năm xưa mà tôi tưởng đă trôi vào quên lăng.
Tôi quyết định viết một bài cổ súy chuyện đổi quốc ca. Khi cầm bút viết bài , trực giác cho tôi biết rằng vấn đề tôi nêu ra chắc chắn sẽ bị chụp mũ. Điều đó đúng như tôi tiên đoán : sau khi chuyện đ̣i đổi quốc ca lan rộng, vô số mũ cối đă được chụp cho những người đ̣i thay quốc ca. Ư tưởng thứ hai hiện ra là tôi phải phân định rơ ràng là tôi đề nghị đổi quốc ca chứ không đụng đến lá cờ vàng ba sọc đỏ. Ngay khi vào đầu bài viết , tôi đă cố t́nh viết câu, " ..nh́n thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ, lá cờ đă thấm bao xương máu của các chiến sĩ VNCH, và giờ đây mỗi khi nh́n thấy nó, ai trong chúng ta không khỏi thấy ḷng nao nao và nước mắt chực trào ra trên má..". Mặc dù rào đón kỹ như thế nhưng sau này có những người không bẻ lại lư lẽ đổi quốc ca bèn chơi tṛ cột quốc kỳ vào quốc ca, vu cáo rằng có âm mưu đ̣i đổi quốc ca..lẫn quốc kỳ! Họ phải sử dụng lối đánh hạ cấp này v́ họ đuối lư không chứng minh được chuyện đổi quốc ca là vô lư. Chuyện cột quốc kỳ vào quốc ca cũng đă được một số người nh́n thấy và vạch rơ âm mưu thiếu trong sáng này.
Tôi quyết định dùng bút hiệu " Thái chính Châu" để viết bài này (Thái chính Châu có nghĩa là trái châu soi sáng chính nghĩa.. một cách quá sức (thái)). Bài viết nhan đề " Vài suy nghĩ về bài quốc ca của chúng ta " được đăng trên nhật báo Người Việt ngày 6 tháng 5 năm 1987 có nội dung như sau:
" Lại một lần nữa ngày 30 tháng 4 đen lại trở về. Tôi cũng như mọi người đều tham dự văn nghệ và tưởng niệm quốc hận, nh́n thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ, lá cờ đă thấm bao xương máu của các chiến sĩ VNCH, và giờ đây mỗi khi nh́n thấy nó, ai trong chúng ta không khỏi thấy ḷng nao nao và nước mắt chực trào ra trên má. Nhưng nh́n lá cờ vàng ta thấy cảm xúc bao nhiêu th́ khi bài quốc ca Việt Nam được hát lên, có một số người Việt quốc gia chúng ta không khỏi cảm thấy khó chịu, v́ bài quốc ca của chúng ta chính ra là một bài ca của một tên Cộng sản gộc đặc trách về văn nghệ là Lưu hữu Phước .
Đây quả là một sự mỉa mai và đau đớn cho chúng ta là đă có một bài quốc ca ( vốn là bài ca thiêng liêng nhất của một nước) mà tác giả là một thành viên của kẻ thù dân tộc.
Nói lên điều này cho thấy chúng ta thua Cộng sản v́ nhiều yếu tố, trong đó có yếu tố đấu tranh chính trị của chúng ta c̣n quá kém cỏi, mà điển h́nh nhất là đă chọn một bài hát của kẻ thù làm quốc ca.
.... Hơn nữa, thật là đau đớn và tủi hổ cho vong linh chiến sĩ và đồng bào,v́ bài Chiêu Hồn Tử Sĩ mà ban nhạc tấu lên trong phút mặc niệm sau bài quốc ca cũng vẫn lại là bài hát của Lưu hữu Phước.!..
Tôi đề cập đến vấn đề quốc ca hôm nay và mong rằng các hội đoàn quốc gia tị nạn hăy họp nhau lại để có một thái độ và cách giải quyết về bài quốc ca lỗi thời này.
Culver city, Los Angeles ( 30 tháng 4 năm 1987) "
Bài viết của tôi được đăng một vài tuần th́ có bài của anh Nông anh Ngọc nhan đề " Bàn tiếp về quốc ca" đăng trên báo Người Việt trong đó anh nhấn mạnh vài điểm:
" ...Khi Cộng sản vào Saig̣n, trong một bài viết mà chúng tôi không c̣n nhớ nhan đề, h́nh như được đăng trên tờ Sài G̣n Giải Phóng, Lưu hữu Phước đă mạt sát thậm tệ sự việc miền Nam trước đó đă " tiếm dụng " bài Tiếng gọi thanh niên của hắn làm quốc ca. Những người quốc gia t́nh cờ đọc bài báo của Lưu hữu Phước đều nóng mặt, uất hận.
Thưa quư vị, đây là một vấn đề danh dự. Danh dự của tất cả những người quốc gia không bao giờ chấp nhận Cộng sản. Lănh thổ của chúng ta tạm thời bị Cộng sản cưỡng đoạt, nhưng danh dự của người quốc gia vẫn ngời sáng qua những tấm gương dũng liệt của biết bao anh hùng, liệt nữ trong cuộc chiến Quốc - Cộng từ trước đến nay. Danh dự đó không thể bị hoen ố v́ việc dùng một bài hát làm Quốc ca mà tác giả là một đảng viên Cộng sản.
..Chúng tôi đề nghị các cơ quan truyền thông hăy trưng cầu ư kiến khán thính, độc giả , các hội đoàn hăy thảo luận nội bộ và đúc kết các ư kiến. Tất cả những ư kiến đó sẽ gửi về cho một ủy ban điều hợp, sau đó ủy ban này sẽ thông báo kết quả đến đồng hương trên thế giới . Ủy ban sẽ nghiên cứu phương thức làm việc để công tác được kết quả cụ thể. Trong một thời gian nữa , chúng ta có thể giải quyết vấn đề Quốc ca , xin nhắc lại, là vấn đề danh dự của người Việt quốc gia. "
Tháng 5 năm 1987
Long Beach
.. Như thế rơ ràng là Nông anh Ngọc đă cùng tần số với tôi về chuyện cần phải đổi quốc ca. Anh nhắn tin t́m tôi trên báo, tôi liên lạc ngay và hai anh em t́m cách gửi những mẫu thư lấy ư kiến những hội đoàn quốc gia cũng như gửi hai bài viết đề nghị thay quốc ca của chúng tôi đến tất cả những báo chí Việt Ngữ trên thế giới để xin quảng bá . Phải nói vấn đề đổi quốc ca " nổi đ́nh đám" là cũng nhờ anh Nông anh Ngọc. Chính nhờ sự sốt sắng mau mắn của anh nên vấn đề bàn căi đổi quốc ca ngày càng lan rộng.
Càng ngày càng có nhiều nhảy vào chuyện bàn căi đổi quốc ca. Giáo sư Nguyễn ngọc Huy hồi ấy cũng có viết một bài về Quốc ca . Học giả Vũ thế Ngọc sau đó có viết một bài chỉ ra những điểm sai trong bài viết của Giáo sư Huy và yêu cầu Giáo sư Huy lên tiếng về những điểm viết sai này. Giáo sư Huy im lặng, có lẽ ông không trả lời nổi những điểm sai lầm trong bài viết của ông mà học giả Vũ thế Ngọc t́m ra. Giáo sư Nguyễn ngọc Bích cũng có viết một bài ủng hộ giữ quốc ca. Ông nêu ư kiến là không nên đoạn tuyệt với quá khứ, nói rơ vấn đề không thể thay đổi được lịch sử û. Nhưng ông quên rằng bài Quốc ca h́nh thành trong qúa khứ nhưng vẫn c̣n dùng ở hiện tại và sẽ c̣n dùng trong tương lại. Nếu cứ khư khư giữ lấy quá khứ ( mà đây lại là một quá khứ sai lầm ) .. th́ điều đó có là điều nên làm không? Nói chung bài viết của Giáo sư Bích cho thấy một tầm nh́n hẹp ḥi, thiển cận, hoài cổ, thiếu tinh thần đấu tranh cách mạng . Bài Quốc ca cũ của Việt Nam Cộng Ḥa có thể có một chỗ đứng khiêm nhường trong viện bảo tàng v́ vai tṛ lịch sử của nó nhưng nó không thể là điệu nhạc thúc dục dân tộc đi đến ngày mai được. Tinh thần hoài cổ rất tốt trong văn chương nhưng nó làm tŕ trệ bước tiến đến tương lai. Một dân tộc không thể chỉ sống với quá khứ mà c̣n phải can đảm đi lên phía trước nữa.
Dần dần nhóm người quốc gia ủng hộ chuyện đổi Quốc ca ngày càng đông. Có thể kể ra những người có tên tuổi như cựu Phó thủ tướng Phan quang Đán, cựu Trung tướng Nguyễn chánh Thi, Cụ Trần văn Khắc ( niên trưởng sáng lập Hướng đạo Việt Nam), cựu Đại tá Phạm văn Liễu, Luật sư Phạm kim Vinh, Tiến sĩ Phan viết Phùng, Bác sĩ Phạm hữu Trác, nhà văn Lê tất Điều, nhà văn Đỗ quư Toàn, Giáo sư Trần huy Bích, ông Nguyễn Long Thành Nam ( Ḥa Hảo ) Kư giả Nguyễn ang Ca, Nhạc sĩ Lê văn Khoa, Nhà văn Đỗ đức Thái, Nữ sĩ Huỳnh Dung, Nữ sĩ Thiếu Mai, Giáo sư Vũ trung Hiền..v..v. Khi những gương mặt quốc gia tiêu biểu trên đây lên tiếng th́ vấn đề đổi quốc ca coi như lật ngược thế cờ, nhóm người chụp mũ nhóm đổi quốc ca không c̣n dám tuyên bố hung hăng với giọng điệu chụp mũ nữa mà đă dịu giọng ôn tồn nói chuyện phải trái.
Trong bài viết nhan đề " Ư kiến về bản quốc ca" , cựu Trung tướng Nguyễn chánh Thi lên tiếng:
" Tôi vốn không muốn viết lách nhiều, e múa ŕu qua mắt thợ, nhưng thấy trong mấy tuần nay ở vùng Philadelphia và Hoa thịnh Đốn, anh em sinh viên thanh niên cùng các vị cao niên bàn căi sôi nổi về việc nên dùng bản Quốc ca của tên Cộng sản của tên Cộng sản Lưu hữu Phước, hay nên dẹp bỏ nó đi.
Sau khi mổ xẻ rơ ràng th́ ai nấy đồng thanh: dẹp bỏ đi là phải lẽ.
Là một công dân Việt Nam, tôi nhận thấy có bổn phận phải lên tiếng về vấn đề trọng đại này.
Bản Quốc ca của tên Cộng sản Lưu hữu Phước mà miền nam Việt Nam đă dùng th́ thật ra hồi c̣n mồ ma Ngô đ́nh Diệm, đă có đề cập đến chuyện thay đổi nó rồi. Tôi đă có dịp nghe ông Trần chánh Thành ( lúc đó là Bộ trưởng thông tin), Trần văn Dĩnh, Thiếu tướng Lê văn Kim, khi bàn căi chuyện thay đổi huy hiệu quân đội, đă có ư định thay luôn bản Quốc ca. Nhưng sau một thời gian , không thấy bàn tới nữa, họ chỉ chú trọng đến bài " Suy tôn Ngô tổng thống " nên đă xem nhẹ bài Quốc ca.
Chúng tôi thiết nghĩ bản Quốc ca đă phải được thay thế từ lâu chứ đâu để đến sau này khi miền Nam rơi vào tay Cộng sản th́ Lưu hữu Phước lại thóa mạ thêm nữa.
Thật ra miền Nam thiếu ǵ danh tài thừa sức soạn nhạc, mà theo tôi biết rơ, đă có nhiều lần các nhà tai mắt đă đề nghị phải thay bản Quốc ca, nhưng tiếc thay các vị gọi là " lănh đạo miền Nam" lại xem nhẹ vấn đề trọng đại đó, để chỉ chú ư vào những chuyện nhất thời, cá nhân chủ nghĩa mà thôi.
T́nh trạng đă rơ như ban ngày nên các nhà báo đă đưa ư kiến cả mấy tháng nay là tất cả chúng ta phải cương quyết dứt khoát với quá khứ là nên xé bỏ bài Quốc ca của tên Cộng sản Lưu hữu Phước vứt vào sọt rác, và nên dùng bài " Việt Nam, Việt Nam " của nhạc sĩ Phạm Duy trong khi chờ đợi sáng tác một bài Quốc ca khác cũng không muộn vậy. "
Nguyễn chánh Thi.
Quốc ca cũ coi như không ổn rồi, thế th́ chọn bài nào làm Quốc ca đây, câu trả lời này tùy thuộc vào ư muốn giải quyết của những người Việt lưu vong trên khắp thế giới. Chuyện thành lập một ủy ban chọn Quốc ca dựa trên giá trị âm nhạc của bài hát cũng như tư cách và lư lịch quốc gia của nhạc sĩ tác giả bài hát không phải là một chuyện không làm nổi. Nếu không ra tay hành động mà chỉ cứ ngồi đó lấy bài " Tiếng gọi thanh niên " của tên Cộng Sản Lưu hữu Phước làm quốc ca th́ ø đây là một điều vô cùng nhục nhă và mai mỉa. Cũng nhân vụ đổi quốc ca mà có một câu hỏi ḷi ra là : Chúng ta chống cộng th́ chống từ chỗ nào, phải chăng cứ tiếp tục sử dụng bài quốc ca cũ do một tên Cộng sản viết là một lối chống Cộng khôn ngoan hay chỉ là một h́nh thức " thương tiếc một thời vàng sonơ". Chúng ta không làm th́ chờ đợi ai làm đây? Chờ đợi con cháu chúng ta làm ư ? Liệu chúng có c̣n biết Lưu hữu Phước là ai không?
Cùng lên tiếng với cựu Trung tướng Nguyễn chánh Thi có cựu Phó thủ tướng Phan quang Đán, một chính khách quốc gia uy tín đă hoạt động từ thời chính phủ Bảo Đại cho đến thời Đệ nhất và Đệ nhị cộng ḥa. Trong bài viết nhan đề " Góp ư về Quốc ca" Bác sĩ Đán kể lại những kinh nghiệm mà ông chứng kiến về chuyện đổi quốc ca trong quá khứ như sau:
" QUA CÁC CHÍNH THỂ
Dưới thời Pháp thuộc, triều đ́nh Huế đă chọn điệu Đăng Đàn Cung làm quốc thiều, lời ca có câu:
Đây núi sông hùng vĩ trời Nam
Đến muôn đời dấu anh hùng chưa hề phai..
Ngày 8.5.1945 nội các Trần trọng Kim chọn cờ quẻ ly làm Quốc kỳ, vẫn dùng bài Đăng Đàn Cung làm quốc thiều. Về sau bài Đăng Đàn Cung bị thay bằng bài ca Tiếng Gọi Thanh Niên của Lưu hữu Phước, có lẽ do ảnh hưởng của Phan Anh, bộ trưởng bộ Thanh niên, xuất thân từ trường Cao đẳng Hà Nội.
Tôi thấy bài Tiếng Gọi Thanh Niên không có tư cách xứng đáng làm quốc ca, nhưng lúc bấy giờ cũng không thấy bài nào có đủ tư cách, nên không đưa ra đề nghị ǵ.
Ngày 2.6. 1948 Chính phủ Trung Ương Lâm thời Việt Nam được thành lập, thủ tướng là Thiếu tướng Nguyễn văn Xuân. Cờ quẻ Ly ( ba vạch rời ) được thay bằng cờ quẻ Càn ( ba vạch liền ) và bài hát của Lưu hữu Phước vẫn được dùng làm Quốc ca, với tên Thanh Niên Hành Khúc.
Đến thời Đệ nhất cộng ḥa, bài hát được đổi tên thành Tiếng Gọi Công Dân, lời ca được sửa đổi ít nhiều, và vẫn dùng làm quốc ca. Trên thực tế, chính phủ Đệ nhất cộng ḥa không mấy quan tâm tới Quốc ca, mà chỉ măn nguyện với bài Suy Tôn Ngô Tổng Thống, nhạc Ngọc Bích, lời của Thanh Nam. Bài này được tấu lên trong buổi họp công cộng, hay tại các rạp chiếu bóng trước khi vào phim. Các chủ rạp được tự do cắt bỏ bài Quốc ca, nhưng bài Suy Tôn Ngô Tổng Thống không ai dám đụng tới.
Quốc hội Đệ Nhất Cộng Ḥa cho mở cuộc thi sáng tác Quốc ca ngày 31.7.1956 và tới 17.10.1957 th́ tuyên bố không chọn được bài nào. ( Nguyên nhân sâu xa là trong khi tuyển chọn bài hát dùng làm Quốc ca, có người đề nghị bài " Suy tôn Ngô tổng thống"làm bài quốc ca. Ban tổ chức cảm thấy ngượng ngùng , khó chịu, nhưng không dám công khai phản đối v́ sợ làm buồn giận Tổng thống Diệm nên quyết định chọn giải pháp " ch́m xuồng", nghĩa là bỏ qua chuyện tuyển chọn Quốc ca. Chuyện thay đổi Quốc ca phải hủy bỏ v́ lư do vô duyên, buồn cười và kỳ cục như đă nói trên).
Riêng bài Suy Tôn Ngô Tổng Thống có lời ca như sau:
Ai bao năm từng lê gót nơi quê người.
( Sau này sửa lại " Ai bao năm v́ sông núi quên thân ḿnh.)
Cứu đất nước thề tranh đấu cho tự do.
Người cương quyết chống Cộng,
bài phong kiến bóc lột.
diệt thực dân đang rắc gieo tàn khốc.
Bao công lao hồn sông núi ghi muôn đời.
Gương hy sinh nguyền tranh đấu không hề phai
Toàn dân quyết kết đoàn
cùng chung sức với người
thề đồng tâm xây đắp cho ngày mai.
Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống.
Ngô Tổng thống, Ngô Tổng thống muôn năm !
Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống
Xin Thượng Đế ban phép lành cho người.
Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống.
Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống muôn năm !
Toàn dân Việt Nam quyết theo Ngô Tổng thống
Chung đắp xây nền thống nhất sơn hà..
Lần đầu tiên tôi nghe bài này tấu lên vào đầu năm 1957, trong phiên họp thứ nhất của Hội đồng y sĩ đoàn. Khi các` ghế ngồi đă kín người, bỗng nhiên bài Suy Tôn Ngô Tổng Thống được tấu lên. Cả hội trường đứng lên như máy. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa bất b́nh, ngồi yên. Hội nghị được triệu tập để bàn nghề nghiệp chuyên môn, không phải là một buổi họp Đảng Cần Lao Nhân vị hay Phong trào Cách mạng Quốc gia.Nếu bài Suy Tôn Ngô Tổng thống được soạn ra để dùng trong hội nghị đảng phái ủng hộ Ngô Tổng Thống th́ cũng đă đi quá xa trong chính sách tôn thờ cá nhân, nhưng cũng c̣n khả thứ được chứ bắt toàn dân phải suy tôn th́ quả là phong kiến thời Trung cổ. Nắm trọn quyền bính trong tay, họ Ngô và họ Trần ( Lệ Xuân) xem Lập pháp, Tư pháp, Hành pháp như gia nô, lại muốn biến các nghề tự do thành gia nô nữa! Họ c̣n chơi tṛ bầu cử gian lận và bóp chết tự do ngôn luận.
Lúc bấy giờ trên thực tế có hai ngày quốc khánh. Ngày 26 tháng 10 là ngày ông Ngô đ́nh Diệm được chính thức suy tôn làm Tổng Thống, quan trọng hơn ngày Song Thất, tức là ngày nội các Ngô đ́nh Diệm chính thức tựu chức ( 7.7. 1954).
Tôi quen biết ông Diệm từ ngày ông c̣n ở chung với Tổng đốc Quảng Nam Ngô đ́nh Khôi. Tôi bất đồng với ông về nhiều vấn đề căn bản và trở thành đối lập với ông. Cả khi tôi bị giam cầm ở P42 Sở Thứ, tôi cũng ở một vị trí đối lập với ông. Một đầu là đại lộ Thống Nhất, đầu kia là Sở Thú. nơi tôi bị câu lưu và tra tấn liên miên. Tuy vậy mỗi khi nghĩ đến hai gia đ́nh Ngô Đ́nh- Trần Lệ, tôi không khỏi bùi ngùi. Và sau khi di hài của hai ông Diệm Nhu được cải táng từ Bộ Tổng Tham mưu về nghĩa trang Mạc đĩnh Chi, những lúc có dịp vào thăm mộ bà con chí thiết, tôi thỉnh thoảng cũng dừng chân trước mộ của hai ông Diệm Nhu để thắp nén nhang cầu nguyện cho hương hồn Cố Tổng thống được an nghỉ. Tuy không phải là nơi tri kỷ, nhưng cũng là chỗ cố tri. Trong lịch sử nước nhà có thể nói là không có thảm kịch nào bi đát như thảm kịch Ngô- Trần. Quyền hành, danh vọng, thế lực, tiền tài, mồi danh bả lợi chẳng qua chỉ là hạt móc trên cánh hoa, giọt sương đầu ngọn cỏ.